Người Cha Biến Thành Tài Sản Công Cộng - Chương 14

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Có lẽ Park Tae-won đã tỉnh táo lại vào khoảng thời gian đó.

Ông nhận thấy có điều gì đó không ổn. Mùi hương bạo lực nhưng ngăn nắp tràn ngập ngôi nhà đang khuyến khích sự hưng phấn của Park Tae-won. Thật kỳ lạ, cơ thể ông nóng ran và ông muốn vùi mình vào nguồn gốc của mùi hương. Người đàn ông bịt miệng một cách thô bạo và nín thở. Cho dù ông đến phòng nào, mùi hương đó vẫn lởn vởn một cách điên cuồng. Mồ hôi lạnh chảy xuống giữa lông mày.

Park Tae-won nghĩ đến cơn đau ở bụng dưới mà ông đã cảm thấy từ lúc nào đó. Cùng với cảm giác lơ lửng kỳ lạ mà ông cảm thấy khi về nhà sau giờ làm và cơn đói và khát khiến lưỡi ông khô khốc. Người đàn ông lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nôn hết số cháo đã ăn. Ông ta nôn mửa cho đến khi dịch vị dạ dày trào ra, rồi khó nhọc sờ soạng bụng dưới. Ông ta vuốt ve bụng gồ ghề bằng bàn tay to lớn. Vào khoảnh khắc đó, ông cảm thấy cái lỗ mình co giật.

Park Tae-won xem xét lại tất cả các triệu chứng cho đến nay, mặc quần áo và lao ra ngoài với khuôn mặt xanh mét.

Ông bắt taxi và cắn môi một cách lo lắng. Nhìn người đàn ông cắn móng tay, tài xế taxi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng ông ta không có thời gian để lo lắng cho ánh mắt của người khác. Cảm giác bất an và kinh hoàng dâng trào mỗi khi ông thở ra đang làm tê liệt lý trí của ông. Vừa đến bệnh viện, người đàn ông đã chạy vào và kể ngay về các triệu chứng của mình.

"Vậy, bụng dưới của anh cứ đau và sốt mà không có lý do... Anh có triệu chứng nào khác không?"

"...Tôi, tôi ngửi thấy mùi... Một mùi gì đó cứ thoang thoảng."

"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi bốn mươi hai tuổi."

Bác sĩ luân phiên nhìn màn hình và Park Tae-won một cách nghiêm túc, rồi nói.


"Anh đã được chẩn đoán là beta khi mười sáu tuổi rồi."

"Vâng, vâng. Nhưng..."

"Vì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, chúng ta hãy kiểm tra lại. Ngày nay, không giống như trước đây, kết quả sẽ có ngay sau khi anh đợi một chút."

Park Tae-won cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm khi ông được kiểm tra liên quan đến hình cht. Nhìn máu lấp đầy ống tiêm, ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi trên ghế và rung chân sau khi được yêu cầu đợi một lúc, Park Tae-won trông giống như một người có điều gì đó không ổn cho bất kỳ ai.

"anh Park Tae-won, mời vào."

Park Tae-won bước vào theo y tá và nghi ngờ những gì mình nghe được ngay khi ngồi xuống ghế.

"Gần đây anh có quan hệ với alpha trội nào không?"

"Hả?"

"Gần đây anh có quan hệ, hoặc có alpha trội nào liên tục ở bên cạnh anh không?"

Không lẽ. Park Tae-won há hốc mồm. Bác sĩ bình tĩnh tiếp tục câu chuyện.

"Việc hình cht biến đổi khi đã lớn tuổi là một câu chuyện hiếm gặp... nhưng không phải là không thể xảy ra. Vì pheromone của alpha trội quá mạnh, nên nếu anh thường xuyên tiếp xúc với pheromone đó hoặc có quan hệ, thì có khả năng trở thành omega, thành một người phù hợp với alpha đó. Ban đầu, để giảm thiểu khả năng này, alpha đã được tiêm phòng từ khi còn nhỏ, nhưng ngày nay xu hướng không làm như vậy vì vi phạm nhân quyền..."

"Bây giờ... bác vừa nói gì cơ?"

"Park Tae-won, đừng ngạc nhiên và hãy nghe tôi nói. Có vẻ như anh đã phát triển thành omega lặn."

Cảm giác như tim ông rơi xuống.

"Anh sẽ tiếp tục ngửi thấy mùi pheromone lúc có lúc không, nhưng đây là điều luôn xảy ra ngay sau khi phát triển, vì vậy anh không cần phải lo lắng về điều đó. Ngoài ra, chu kỳ động dục luôn đi kèm với sự phát triển, vì vậy tôi sẽ chuẩn bị một số thuốc ức chế..."

"Tôi, tôi đã trở thành omega sao?"

"Tôi biết anh khó có thể chấp nhận vì anh đã sống như một beta trong hàng chục năm."

Park Tae-won vùi mặt vào cả hai tay. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Bỏ qua sự tuyệt vọng của ông, bác sĩ đã đưa ra phán quyết tồi tệ nhất.

"Nhưng anh phải chấp nhận nó."


Park Tae-won mở cửa trước. Ahn Sang-woo không có ở đó, khiến việc tìm kiếm hắn ta trở nên vô ích, và giày của hắn ta vẫn còn nguyên trong tủ giày. Người đàn ông đang ngồi trên дhế đặt điện thoại xuống tai và từ từ tiến đến Park Tae-won. Park Tae-won ước rằng hắn ta đừng đến gần. Ông muốn quay lưng lại và lao ra khỏi nhà ngay lập tức.

Nhưng mùi hương.

Pheromone.

Thứ trước đây chỉ là mùi hương đã trở thành pheromone, và nó bám chặt vào mắt cá chân của người đàn ông như một vũng lầy nhớp nhúa. Ahn Sang-woo đứng trước Park Tae-won với một nụ cười dịu dàng. Hắn ta nhìn xuống mắt cá chân của người đàn ông chưa kịp cởi giày, rồi đảo đôi mắt đen ngòm lên trên và nhìn chằm chằm vào bố mình.

"Sao bố không bắt máy? Bố đi đâu về vậy?"

Đầu ngón tay của Park Tae-won run rẩy. Đầu ngón tay cắn móng tay một cách bừa bãi dính đầy máu. Đôi môi hơi sưng cũng vậy.

"Con đã lo lắng lắm."

Nhìn khuôn mặt của Ahn Sang-woo hơi cụp mắt xuống khi nói "Con đã lo lắng", Park Tae-won nhận ra rằng tất cả những điều này đều là hành động cố ý của đứa con trai trước mặt.

Sao hắn ta có thể giả tạo đến vậy? Ngôi nhà tràn ngập pheromone của Ahn Sang-woo, đến mức ông không thể tin rằng mình lại không nhận ra. Một lượng pheromone nặng nề đến mức có thể bóp nghẹt ai đó đang lởn vởn khắp nhà. A, Park Tae-won cố gắng hít thở như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không giống như trước đây, ông không thể thở được. Bàn tay và bàn chân ông lạnh cóng.

Và Ahn Sang-woo,

"Bố?"

và vào khoảnh khắc hắn ta thốt ra danh xưng đó.

Gói thuốc trên tay Park Tae-won rơi xuống sàn. Đồng thời, gót chân của Ahn Sang-woo nhấc lên. Park Tae-won nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông và giơ cao tay. Và cùng với một âm thanh chói tai như sét đánh, Ahn Sang-woo lăn xuống sàn. Park Tae-won thở dốc như một người vừa chạy hết tốc lực. Ông khó thở. Ông mở to mắt nhìn Ahn Sang-woo, hăn đã bị ông tát vào mặt và ngã xuống. Ahn Sang-woo không hề động đậy.

A.

Khuôn mặt Park Tae-won méo mó.

"Aaa...!"

Thà rằng, thà rằng, thà rằng mình cứ chết như thế này đi, Park Tae-won nhìn xuống bàn tay đã đánh con trai mình, rồi lùi lại và gào khóc. Lưng ông chạm vào cánh cửa trước cứng rắn. Không khí lạnh giúp ông dễ thở hơn. Nhưng như vậy thì có ích gì? Người đàn ông mất trí vì tức giận không thể phân biệt được đúng sai.

"Thằng, thằng chó chết..."

Park Tae-won lẩm bẩm. Đó là một lời nói bộc phát, nhưng nó đủ để khơi mào.

"Bố? Bố, đồ điên. Thằng điên, thằng khốn. Mày có biết mày đã làm gì với tao không? Mày, vì mày, tao, tao đã trở thành omega... Đồ chó chết. Thằng ngu không nhận ra cả bố mình, thằng điên này!"

Park Tae-won hét lên, bước thêm một bước về phía trước. Khuôn mặt phủ đầy sự kích động méo mó một cách thô tục.

"Mày có biết mày đã làm gì không? Mày có biết không, Ahn Sang-woo! Tao, cái thứ như omega..."

Mình đã trở thành cái thứ như omega. Mình đã trở thành không khác gì những tên thô tục chỉ biết chơi đùa với mông. Park Tae-won gào lên vì cảm thấy bản thân mình thật xấu xí và dơ bẩn. Như thể có côn trùng đang bò trên khắp cơ thể ông. Không còn chút hy vọng nào.

Ahn Sang-woo đã cố ý đẩy ông vào vũng lầy này.

Ông ta đá mạnh vào sườn của Ahn Sang-woo. Ahn Sang-woo ngã ngửa mà không thốt ra tiếng kêu nào với một tiếng "bịch". Sau khi đá con trai mình một cách mạnh mẽ, có vẻ như hơi thở khó nhọc của ông đã dần trở lại. Park Tae-won trèo lên cơ thể Ahn Sang-woo đang ngã xuống. Rồi ông ta dùng bàn tay to lớn nắm chặt lấy chiếc cổ mỏng manh.

"..."

Chỉ cần thêm một chút lực, nó sẽ bị xoắn và gãy. Nó sẽ dễ dàng bị gãy. Park Tae-won cảm thấy thôi thúc muốn giết Ahn Sang-woo và tự sát. Đôi mắt đen ngòm lóe lên một cách bất thường nhìn vào con trai mình. Ahn Sang-woo không nói gì, cổ hắn ta gập lại. Điều đó càng khiến Park Tae-won tức giận hơn.

"Nói gì đi chứ. Nói gì đi. Thằng chó... Biện minh đi chứ!"

"Hả?"

"...."

"...Ha, haha..."

Cơ thể Ahn Sang-woo run rẩy không liên tục. Vào thời điểm Park Tae-won yếu lòng trong giây lát vì lo sợ con trai mình đang khóc, thì dáng vẻ lộ ra khi hắn ta vuốt ngược mái tóc rũ xuống che kín mắt, là một khuôn mặt mà Park Tae-won thậm chí không thể tưởng tượng được.

Như một người đang có một thứ gì đó tuyệt vời trước mắt, như một tín đồ thực sự nhìn thấy một vị thần, hắn ta chớp mắt với đôi mắt đẫm lệ trên khuôn mặt đỏ bừng. Và hắn ta đặt tay lên cổ tay Park Tae-won, bật cười và thở dốc.

"Ahaha, ha... hức, haha, hi."

Khuôn mặt của người đàn ông đang say sưa trong trạng thái ngây ngất này đến mức dựng tóc gáy. Hắn ta dường như muốn Park Tae-won bóp cổ mình mạnh hơn, siết chặt hơn vào cổ tay của người đàn ông bằng bàn tay đang nắm lấy nó, và từ từ mấp máy đôi môi bị đánh rách.

"Phải làm sao đây."

Ahn Sang-woo nuốt nước bọt và nói.

"Thích quá."

Park Tae-won lần đầu tiên biết rằng tâm trí mình có thể trở nên trống rỗng đến vậy. Tất cả mọi thứ bên trong đầu ông đều trống rỗng, khiến ông không thể nghĩ được gì và chỉ có thể ngây người nhìn Ahn Sang-woo. Những lời nói tuôn ra từ giữa đôi môi của Ahn Sang-woo.

"Con nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn. Con nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng không phải vậy. Phải làm sao đây, phải làm sao đây. Con thích quá, phải làm sao đây."

Ahn Sang-woo nắm lấy vạt áo của Park Tae-won một cách bộc phát và kéo ông ta lại gần mình hơn. Pheromone của hai người đàn ông đang sục sôi vì kích động hòa quyện vào nhau.

"Giờ thì bố là của con rồi...! Của con rồi. Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng con cũng thành công rồi! Ha, haha, chết tiệt, con nghĩ đó là một việc điên rồ, nhưng cuối cùng con cũng thành công rồi."

"Cái gì...!"

"Bố ơi, bố cảm thấy thế nào? Bụng bố vẫn còn nóng chứ? Bố có tử cung chưa? Giờ thì con có thể đâm vào tử cung của bố để bố mang thai được không? Bây giờ bố đang cọ xát cơ thể vì muốn con đâm vào lỗ hậu của bố nữa đúng không? Thế này..."

"Hức."

Phần hạ bộ phồng lên của Ahn Sang-woo cọ xát lên mông của Park Tae-won.

"Con đang hưng phấn thế này đây."

"Thằng, thằng điên...!"

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo