Chương 27.
"Tôi muốn anh."
Ánh mắt họ chạm nhau, và Eui Jae cũng nhếch mép cười một cách gượng gạo.
“Gì cơ? Một người không ai biết? Không ai biết đến sự tồn tại của anh ta?”
Eui Jae đã nhớ lại cuốn truyện tranh học tập có hình biếm họa của mình đang đeo mặt nạ và bộ phim tài liệu mà anh đã thoáng thấy một lúc nào đó. Sẽ không có ai nổi tiếng như mình đâu, cái tên kia....
"Một người có kỹ năng tốt nhưng không thuộc về bất cứ đâu. Và một người không được biết đến rộng rãi bên ngoài. Sẽ càng tốt hơn nếu không ai biết đến anh ta."
"..."
"Điều kiện có khó khăn quá không?"
Sa Young di chuyển bước chân một cách lặng lẽ và từ từ đi vòng quanh Eui Jae. Đó là một cảm giác như một con rắn đang bò đến ẩn mình trong bụi rậm.
"Tôi đã định từ bỏ việc tìm kiếm người phù hợp, nhưng anh đã xuất hiện."
"..."
"Như định mệnh vậy."
"Cậu là người theo thuyết định mệnh à?"
"Tôi đã không tin vào những thứ như X đó, nhưng tôi nghĩ tôi nên bắt đầu tin vào nó từ bây giờ."
Sa Young đã đứng ngay sau Eui Jae từ lúc nào không hay. Cậu đã hơi cúi người xuống.
"Tôi đã tìm hiểu một chút về anh."
Bàn tay đen quấn lấy vai của Eui Jae. Chủ nhân của bàn tay thì thầm một cách trìu mến.
"Không thể tìm thấy gì cả vì cả trường trung học mà anh theo học và khu vực xung quanh nhà anh đã bị cuốn trôi hoàn toàn trong khe nứt.... Cha mẹ anh đã chết vào Ngày Khe Nứt, và thậm chí không có người thân nào còn lại nên không có gì để moi móc cả. Nếu anh làm việc ở đâu đó thì sẽ có hợp đồng, nhưng không có hợp đồng, không có hồ sơ giao dịch ngân hàng, và đây là lần đầu tiên anh mở điện thoại di động trong vài tháng. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào trước đó."
"..."
"Bà chủ và cháu trai ở đây cũng không phải là người thân thực sự của anh đúng không? Họ là người hoàn toàn xa lạ mà."
Eui Jae im lặng. Sa Young tiếp tục nói mà không hề bận tâm.
"Thực sự không có gì cả."
Đương nhiên là như vậy rồi. Trong khi hoạt động với tư cách là J, Eui Jae là J chứ không phải Cha Eui Jae. Cũng phải thôi khi không có dấu vết của 'Cha Eui Jae' mà Lee Sa Young đã tìm kiếm. Sa Young thở dài một hơi.
"Ban đầu tôi định đối xử tốt với anh và tuyển dụng anh bằng cách đáp ứng mọi điều kiện mà anh đưa ra. Nhưng…."
"..."
"Có vẻ như anh chỉ quan tâm đến cái quán này thôi."
Giọng nói nghe có vẻ dịu dàng đã đến gần tai anh hơn một chút. Eui Jae vô thức nín thở trong giây lát.
"Anh có muốn gì không?"
‘Muốn gì à?’
Không có ai trên thế giới này không muốn gì cả.
Ngay cả khi anh nhắm mắt lại, anh vẫn nghe thấy những tiếng la hét và kêu gào thảm thiết. Những bàn tay bám vào chân anh và cầu xin anh cứu họ và mùi máu tanh nồng nặc rung động ở đầu mũi anh xuất hiện bất ngờ vào những khoảnh khắc không ngờ tới. Cảm giác nhầy nhụa khi lục lọi đống xác chết một cách vội vã để nhặt dù chỉ một mảnh thịt và xương vẫn còn rõ ràng.
Nếu Cha Eui Jae có thể, anh muốn mang những cái xác bị bỏ lại như thể bị vứt bỏ trong khe nứt ra ngoài. Mặc dù anh đã sống sót một mình và trốn ở đây như thể đang chạy trốn, nhưng trái tim anh vẫn chân thành. Anh muốn đưa họ trở lại nơi họ nên trở về. Anh muốn hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của người sống sót. Vì nơi đó... quá cô đơn.
Nhưng anh biết rằng điều đó là không thể.
Vì vậy, Cha Eui Jae không thể không nói rằng anh không muốn gì cả.
"Không có."
"...Vậy à?"
Khi Eui Jae trả lời ngắn gọn, Sa Young chớp mắt chậm rãi và nhếch mép cười.
"Vậy thì tôi đưa ra một đề nghị được không."
Cậu đã lấy một chiếc máy tính bảng từ trong không trung ra và đặt nó trước mặt Eui Jae. Trên màn hình là một bức ảnh về một người đàn ông đeo kính và có vẻ ngoài nhạy cảm. Sa Young vươn tay qua vai anh và từ từ lật các bức ảnh sang một bên như thể đang ôm Eui Jae từ phía sau. Người đàn ông có mái tóc dài màu trắng bạc buộc thấp lại mặc áo blouse bác sĩ.
"Anh có biết Nam Woo Jin không? Anh ta là một healer cấp A đấy."
Anh đã nhớ lại việc nhìn thấy anh ta khi tìm hiểu về Lee Sa Young.
―Nam Woo Jin, người đứng thứ 6 trên bảng xếp hạng hiện tại của Đại Hàn Dân Quốc, Tư Thư. Thủ lĩnh của guild Seowon. Healer cấp A duy nhất của Đại Hàn Dân Quốc. Anh cũng là người đã tạo ra câu hỏi liệu năng khiếu trước khi thức tỉnh có ảnh hưởng đến khả năng thức tỉnh hay không vì anh từng là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tại một bệnh viện đại học trước khi thức tỉnh….
Có lẽ đó là một người như vậy. Anh gật đầu để cho thấy rằng anh mơ hồ nhớ ra anh ta, và Sa Young đã cười toe toét.
"Sao anh không để bà chủ được chữa trị bởi Nam Woo Jin nhỉ."
"Gì?"
"Tôi nghe nói bà bị đau chân."
Từ khả năng nhảy lên khỏi chỗ ngồi 2cm đến khả năng nâng cả một tòa nhà. Kể từ Ngày Khe Nứt, nhiều khả năng khác nhau đã xuất hiện nhiều như số lượng người thức tỉnh, nhưng những người thức tỉnh có kỹ năng chữa bệnh cho người khác rất hiếm. Vào thời điểm Cha Eui Jae hoạt động, chỉ có một người thức tỉnh cấp B ở Hoa Kỳ.
Thậm chí anh ta còn là healer cấp A duy nhất của Hàn Quốc. Anh ta chắc chắn là một người mà người bình thường không thể gặp được. Eui Jae bật cười vì vô lý.
"Một healer cấp A chữa trị cho người bình thường á? Nói chuyện có lý một chút đi."
"Guild Seowon và chúng tôi có quan hệ hợp tác nên chúng tôi có thể yêu cầu anh ta chữa trị cho một người. Anh ta từng là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình trước khi thức tỉnh nên anh ta có thể thực hiện các cuộc khám bệnh thông thường."
"..."
"Sao?"
Đó là một điều kiện ngọt ngào đến kinh khủng. Nhưng Cha Eui Jae không còn trẻ đến mức say sưa với sự ngọt ngào và không nhìn xung quanh. Tất cả các giao dịch và điều kiện này nên thuộc về ngoại vi chứ không phải bản chất.
"Lee Sa Young."
"Vâng, anh."
"Tại sao cậu lại làm điều này với tôi?"
"..."
Eui Jae quay đầu lại và đối mặt với đôi mắt màu tím của Sa Young. Anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Eui Jae như thể đang quan sát. Thay vì tránh ánh mắt, Eui Jae chỉ nhếch mép cười.
"Tại sao cậu lại điều tra một người kỹ lưỡng đến tận đáy và cố gắng lôi kéo tôi bằng cách tìm một điểm yếu và đánh vào đó, và thậm chí ném cho tôi một củ cà rốt?"
"..."
"Tôi có cảm giác như nếu tôi từ chối ở đây thì cậu sẽ tiết lộ cho mọi người rằng tôi là một người thức tỉnh."
"..."
"Cậu thực sự muốn gì?"
"Chà…."
Sa Young đã liếc nhìn khuôn mặt của Eui Jae bằng đôi mắt lạnh lùng không có nụ cười. Câu trả lời được đưa ra khá nhanh so với việc cậu đã cố gắng thuyết phục anh vòng vo tam quốc cho đến tận bây giờ.
"Tôi đã cân nhắc phương pháp đó."
"..."
"Nhưng chỉ đơn thuần là đe dọa thì đó là một lựa chọn tồi…."
"..."
"Tôi đã đi đến kết luận rằng nó sẽ không hiệu quả với một người như anh."
"Cậu đã đưa ra một quyết định khá tốt đấy."
"Cảm ơn vì lời khen. Dù sao thì để tôi trả lời anh."
Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua. Sa Young hỏi với một giọng trầm.
"Anh có nhớ cái tên mà anh đã dùng muôi đánh vào lúc đó không?"
Đương nhiên là anh nhớ rồi. Nếu không có cái tên đó thì anh đã không phải ngồi đối diện với Lee Sa Young như thế này. Khi Eui Jae gật đầu, Sa Young dùng ngón tay vuốt lên màn hình máy tính bảng và tiếp tục nói.
"Một loại ma túy đáng ngờ đã bắt đầu lan truyền từ vài năm trước."
"..."
"Đương nhiên các loại thuốc hoặc ma túy thông thường không có ảnh hưởng đặc biệt nào đến người thức tỉnh…. Nhưng loại ma túy đó đã cho thấy một phản ứng đáng kinh ngạc một cách kỳ lạ."
"Ví dụ như?"
"Tăng tính hung hăng, nghiện. Và…"
Ngón tay dài quẹt ngang để hiển thị một bức ảnh khác trên màn hình. Một thứ gì đó đã từng là con người, với những chiếc gai đen nhô ra khắp cơ thể bị vặn vẹo một cách kỳ dị, trông giống như một cái cây khô héo…. Eui Jae cũng từng nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
"Biến đổi cơ thể."
Đột nhiên anh nhớ lại những lời mà Lee Sa Young nói vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
'Xin lỗi. Cái tên này không biết gì cả. Não của anh ta đã ngập trong thuốc rồi.'
Có phải cái tên mà Lee Sa Young đã đánh là một người thức tỉnh nghiện loại ma túy này không. Sự tồn tại trong bức ảnh có hình dạng gần với quái vật hơn là con người, hơn cả nếu so với người đàn ông mà anh đã thấy vào lúc đó. Eui Jae, người đang quan sát cơ thể bị bẻ cong một cách bất thường trong bức ảnh, lẩm bẩm.
"Chỉ cần dùng thuốc thôi mà lại thành ra thế này à?"
"...Đó là một điều phiền toái."
Sa Young, người lẩm bẩm theo như thể đang trả lời, tắt màn hình máy tính bảng.
"Dù sao thì tôi đang tìm kiếm những tên đang gieo rắc loại ma túy này. Nhưng,"
"..."
"Tôi hoặc các thành viên guild của tôi đều là những người đã quá nổi tiếng rồi…. Chỉ cần chúng tôi đào sâu một chút thôi thì chúng tôi sẽ bị cắt đuôi ngay lập tức."
Guild Pado là một nhóm nhỏ, nhưng mỗi thợ săn thuộc về nó đều là những người nổi tiếng. Vì số lượng ít nên từng hành động của họ không thể không bị chú ý. Đó là một bất lợi chí mạng nếu đối tượng theo dõi hoặc trinh sát là một người thức tỉnh.
"Tôi không thể tùy tiện đưa ai vào được. Họ sẽ bị giết bởi những tên đó, hoặc họ sẽ nghiện thuốc và bò lê lết giống như họ."
'Một người có kỹ năng tốt nhưng không thuộc về bất cứ đâu. Và một người không được biết đến rộng rãi bên ngoài. Sẽ càng tốt hơn nếu không ai biết đến anh ta.'
Vốn dĩ nếu bạn muốn theo dõi một đối thủ đang trốn kỹ thì bạn phải đuổi theo trong khi che giấu bản thân ở một mức độ tương tự. Hơn nữa, vì đối thủ là một người thức tỉnh có tính hung hăng cao nên một người có đủ kỹ năng để chiến thắng trong một trận chiến với người thức tỉnh phải ra tay.
Ngay cả Cha Eui Jae cũng nghĩ rằng có một lý do chính đáng cho các điều kiện mà Lee Sa Young đã yêu cầu. Bản thân anh cũng là người phù hợp với những điều kiện đó. Nhưng―