Kang Ha-joon kiệm lời. Thấy vậy, người ông ngoại Lee Hyun-seung thở dài nặng nề.
“Chẳng lẽcháu vẫn còn oán hận cha mình sao?”
Không phải ai khác mà chính là câu hỏi của người ông ngoại. Không thể nói dối ông, Kang Ha-joon im lặng trả lời.
“Đã qua một thời gian dài rồi. Dù có lúc đã bỏ rơicháu, nhưng chẳng phải vẫn là chacháu sao?”
Kang Ha-joon nuốt xuống tiếng cười chế nhạo trước lời giải thích từ tốn của ông ngoại. “Có lúc”? Nếu không phải có ông ngoại, thì người cha đó đã vứt bỏ và phớt lờ anh cả đời rồi. Giờ đây, ông ta còn là một kẻ cơ hội, chỉ chờ anh kết hôn với Jeha mà thôi.
“Cháu sẽ tự mình giải quyết.”
“cháu thực sự định tiếp tục sao?”
“Ít nhất ông ta cũng phải biết mình đã gây ra chuyện gì.”
Kang Ha-joon lắc đầu, nhận ra rằng bây giờ không thể che giấu được nữa. Anh tuyệt đối không muốn làm bất cứ điều gì tốt đẹp cho cha mình. Nhìn Kang Ha-joon như vậy, ông ngoại lộ ra ánh mắt phức tạp.
“Ta đã nghĩcháu sẽ từ bỏ tất cả. Ta đã nghĩcháu không còn bám víu vào cái chết đó nữa, hóa ra ta đã nhầm.”
“Cháu đã từng muốn từ bỏ. Cháu đã định làm như vậy, vì khi vứt bỏ mọi thứ, cháu có thể trở nên rất thoải mái.”
Kang Ha-joon lẩm bẩm một cách thản nhiên.
“Nhưng mà…….”
Đã là khi nào nhỉ? Khi suy nghĩ của anh thay đổi……. Anh đã thực sự nghĩ rằng nếu từ bỏ mọi thứ thì sẽ thoải mái. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, kể từ thời điểm đó, mọi thứ đã thay đổi.
Vẻ mặt của Kang Ha-joon trở nên dịu dàng khi nhớ lại thời điểm đó.
“Saocháu lại cười thế?”
“Cháu nhớ lại thôi ạ.”
Một khi đã nhớ lại, thì giờ khuôn mặt của cậu ấy hiện lên một cách tự nhiên.
Vào ngày Sung Eun-yul rời khỏi nhà trọ, mọi thứ của Kang Ha-joon đã thay đổi.
***
“Đây là cái gì vậy.”
Hyun Jeha nhìn những bộ quần áo vứt bừa bãi trên sàn, rồi dùng chân đá qua.
“Đây cũng gọi là cơm à?”
“Tôi xin lỗi.”
“Với cái trình độ này mà đòi làm gì? Món ăn cung đình?”
“Tôi sẽ làm lại ngay ạ.”
Nghe thấy giọng nói van xin của người đàn ông, Nam Goong-hyuk giơ tay chào Hyun Jeha đang đi vào bên trong.
“Đến rồi à?”
“…”
Giờ thì đã hiểu nguồn gốc của những bộ quần áo vứt lung tung ở đây lúc nãy.
Nam Goong-hyuk và một người đàn ông chỉ mặc mỗi tạp dề trên người trần, chiếc quần suýt tuột khỏi hông để lộ cả khe mông. Người đàn ông đó chắp hai tay trước ngực, không biết phải làm gì, có lẽ vì để lộ thân thể mình cho người khác nên mắt không rời khỏi bát cơm.
“Làm lại đi. Đó là cơ hội cuối cùng cho cậu đấy.”
“Tôi sẽ cố gắng làm thật tốt ạ.”
Khuôn mặt người đàn ông rạng rỡ, cậu ta bưng khay quay đi. Người đàn ông chỉ cúi đầu chào Hyun Jeha rồi đi vào bếp, cậu ta cầm lấy dụng cụ nhà bếp mà không kịp mặc quần áo.
“Tch.”
Nghe thấy tiếng tặc lưỡi không hài lòng của Nam Goong-hyuk, Hyun Jeha ném quần áo trên ghế sofa về phía anh ta.
“Mặc vào.”
“Ái chà.”
Nam Goong-hyuk dùng tay gạt đống quần áo trượt khỏi người sang một bên. Anh ta nhìn vào chất lỏng dính trên người rồi kệ nó.
“Gọi tôi đến đây chỉ để cho tôi xem cái này thôi à?”!
Hyun Jeha định ngồi xuống thì cau mày vì cảm nhận được pheromone. Nếu hai người muốn vui vẻ thì đừng gọi cậu đến đây làm gì.
“Người đàn ông kia là ai?”
“Đầu bếp món cung đình sẽ khai trương lần này. Ứng cử viên.”
“Ứng cử viên?”
“Tay nghề khá nên tôi đã chọn, nhưng giờ nhìn lại thì thấy không ra gì.”
“Ý cậu là sao?”
Hyun Jeha ngồi xuống khoanh tay, người đàn ông vừa vào bếp mang cà phê ra. Cậu ta nháy mắt với Hyun Jeha, có vẻ như đã nghe hết câu chuyện về mình. Với cái nháy mắt nhờ vả đó, Hyun Jeha nhìn ly cà phê trước mặt. Có một hương thơm thoang thoảng từ máy pha cà phê, nhưng cậu hoàn toàn không bị thu hút. Cùng lắm thì nó cũng chỉ có tác dụng làm mờ đi lượng pheromone đang lan tỏa.
“Không phải cậu mang người đàn ông đó về vì cậu ta đã giành được vị trí số 1 trong cuộc thi sao?”
“Đúng vậy. Đúng là vậy, nhưng…….”
Sau khi xem cậu ta giành chiến thắng trong cuộc thi nấu ăn trên truyền hình, hắn đã chiêu mộ cậu ta. Hơn nữa, Nam Goong-hyuk đã đích thân hành động để đưa cậu ta về, nhưng giờ lại tỏ ra không hài lòng.
“Không có hương vị đậm đà. Xưa nay cái món ăn này đến cả trứng ốp la cũng phải có hương vị đậm đà thì với cái trình độ này làm sao mà giao bếp được.”
Nam Goong-hyuk đập mạnh vào ghế và hét lên, khiến tiếng ồn trong bếp càng trở nên náo loạn hơn.
Một bên thì bất mãn, một bên thì muốn có được vị trí đầu bếp của nhà hàng món cung đình. Hyun Jeha ở giữa thở dài.
“Vừa vừa thôi. Ngày khai trương cũng sắp đến rồi, cậu định bị trì hoãn vì chuyện này à. Cậu không biết nếu chú ấy không hài lòng thì sẽ phá hỏng tất cả những gì đã chuẩn bị bấy lâu nay sao?”
Ngay từ đầu thì đừng có mang người ta về. Cái kiểu hành xử bây giờ đến học sinh cấp ba cũng không làm. Nhưng Nam Goong-hyuk hừ mũi rồi phớt lờ.
“Tôi mở cửa hàng thì lão già đó nói gì mặc kệ…….”
“Nam Goong-hyuk.”
Hyun Jeha gọi anh ta bằng giọng cảnh cáo.
“Không phải cậu muốn thoát ra sao. Không phải cậu đã nói sẽ làm một ông chủ đàng hoàng thay vì chơi trò tiền bạc à? Cậu quên hết rồi à?”
Để làm một doanh nghiệp tử tế ở nơi sáng sủa, Nam Goong-hyuk đã tìm đến Hyun Jeha, và cậu đã giúp đỡ rất nhiều về vị trí thích hợp, nội thất, v.v. Giờ thì ngày khai trương thực sự không còn xa nữa, nhưng tính khí kỳ quặc của Nam Goong-hyuk lại trỗi dậy ở những chuyện lạ lùng.
“Nó phải dính chặt vào miệng, thơm ngon, đậm đà, mà dư vị lại phải thanh mát…… Đúng là phải như vậy.”
Nam Goong-hyuk tự lẩm bẩm một mình, dựa đầu vào ghế.
“Đúng là cái vị đó…….”
“Cậu đang nói cái gì vậy.”
Hyun Jeha nghĩ rằng mình đã nhẫn nhịn đến mức hương vị cà phê nguội lạnh, coi như là đủ rồi, nên đứng dậy.
“Còn một tuần nữa là khai trương, tự cậu lo liệu đi. Tìm người mới hay cải tạo người cũ gì cũng được.”
Nói đến đó, cậu ném tờ rơi quảng cáo vào anh ta rồi bỏ đi. Tờ rơi bay lả tả dính vào người Nam Goong-hyuk, không biết có phải do chất lỏng kia không mà nó không rơi ra.
Nam Goong-hyuk nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Hyun Jeha rồi lè lưỡi liếm môi. Anh ta nghĩ rằng mình đã kiềm chế khá nhiều rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hyun Jeha, anh ta vẫn cảm thấy một cơn khát kỳ lạ. Nếu bây giờ anh ta bảo cậu hãy đến với mình thay vì Kang Ha-joon thì…….
“Cậu ấy có đến không nhỉ.”
Cái tên công tử bột đó có bỏ cái gã sắp cưới để đến với mình không, Nam Goong-hyuk bực bội vò đầu, rồi ngồi thẳng dậy. Chỉ riêng công việc của anh thôi cũng đủ khiến anh đau đầu lắm rồi.
Nam Goong-hyuk gỡ đại những thứ dính trên người ra xem, rồi nhớ lại hương vị món ăn của ứng cử viên vừa ăn. Lúc đầu có vẻ ổn, nhưng nghĩ đến bát canh giải rượu kia, món ăn của ứng cử viên như trộn lẫn đủ thứ, thành ra một thứ hương vị hỗn loạn.
“Cái gã đó tay nghề cũng ra phết đấy…….”
Quán ăn đó không chỉ có món canh giải rượu mà đến cả món ăn kèm cũng là một hương vị ẩn giấu. Anh đã nghĩ một nhà hàng sắp sập thì hương vị cũng quê mùa lắm, nhưng không ngờ lại khá ổn.
Không quá nặng nề nên nếu nhắm đến giới trẻ cũng sẽ rất phù hợp.
Đôi mắt của Nam Goong-hyuk híp lại, dường như anh ta muốn ăn lại lần nữa.
“Vừa trả nợ, vừa có thể đưa vào bếp thay vì đưa lên giường…?”
Như vậy thì vừa không tốn tiền của mình, vừa có được một đầu bếp ngon, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
****
Tiếng ngáy khò khò của Ha-neul đang ngủ say trải dài trên giường hòa lẫn với tiếng thở dài của ai đó.
“Không đủ.”
Eun-yul nắm chặt lấy tóc mình như muốn giật đứt. Cậu nhìn những cuốn sổ ngân hàng được xếp thành hàng dài. Sổ chi phí sinh hoạt, sổ tiền dự phòng, sổ chi phí giáo dục của Ha-neul, sổ chuẩn bị cho tương lai của Ha-neul, sổ tiền tiêu vặt của Ha-neul, sổ tiết kiệm của Ha-neul, thậm chí cả sổ tiết kiệm thanh toán trước của Ha-neul, mỗi sổ đều hiển thị số dư tài khoản.
Số tiền mà cậu đã kiếm được từ trước đến nay đều được chia nhỏ và bỏ vào nhiều tài khoản khác nhau. Cậu bày ra như vậy là để kiểm tra số tiền mình có, nhưng…
“Việc mình đang gặp khó khăn mà động vào đồ của Ha-neul thì…… Haizz. Việc mình không gục ngã quan trọng hơn mà.”
Nếu như vậy thì không cần tính toán gì cả, phải động vào tất cả các tài khoản, nhưng lòng cậu lại không vui. Cậu muốn bảo vệ các tài khoản của Ha-neul đến cùng nếu có thể. Eun-yul suy nghĩ rất lâu, cuối cùng rút chính xác 5 cuốn sổ sang một bên, và chỉ nhìn chằm chằm vào 2 cuốn sổ. Sổ chi phí sinh hoạt và sổ tiền dự phòng. Cậu phải trả nợ chỉ bằng số tiền trong hai cuốn sổ này.
“Trước mắt giải quyết ở đây, nếu thực sự đến bước đường cùng vào phút cuối thì lúc đó…….”
Dù sao thì số tiền cậu đã tiết kiệm được bằng cách nhịn ăn nhịn tiêu cũng không phải là ít.
“Tiền gốc thì có thể trả được, nhưng tiền lãi thì phải làm sao đây.”
Eun-yul lẩm bẩm, nhìn vào cuốn sổ ngân hàng.
Về tiền gốc thì, ừ, có thể trả được nếu dốc hết tất cả. Nhưng dù nghĩ thế nào thì cậu vẫn lo lắng về khoản tiền lãi kia.
Eun-yul nhớ lại Nam Goong-hyuk đã đối xử với những người không trả được nợ như thế nào, cậu quay đầu đi. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Ha-neul đang ngủ say, cậu cảm thấy sợ hãi.