“Khi em bảo hoãn hôn ước chắc anh vui lắm nhỉ. Ra vẻ lo lắng cho bố em cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.”
Chuyện chỉ xảy ra với người khác lại xảy ra với cậu. Hyun Je-ha cười khan rồi dừng lại.
Ánh mắt Hyun Je-ha, người đang gõ nhẹ đầu ngón tay và chìm đắm trong suy nghĩ, hướng về Kang Ha-jun. Tổng thể thì có vẻ ngoài mát mẻ, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có những đường nét tinh tế. Khuôn mặt không có bất kỳ chi tiết nào được tạo ra một cách sơ sài, vóc dáng lại cao lớn và năng lực của bản thân cũng xuất sắc.
Không chỉ có vậy. Anh ấy còn có tính cách dịu dàng và có thiện cảm với cậu. Và hơn hết… pheromone của anh ấy là duy nhất. Cậu nghĩ rằng anh ấy là alpha duy nhất đối với anh, người không thể chấp nhận pheromone của những alpha khác.
Vì vậy, cậu đã phớt lờ Nam Goong-hyeok, người luôn khao khát mình, và nắm lấy tay Kang Ha-jun, nhưng giờ bàn tay đó đang cố gắng tuột khỏi cậu.
“Anh nghĩ đến đâu với người đó rồi?”
Giọng nói chỉnh tề không khác gì mọi khi, Kang Ha-jun im lặng nhìn Hyun Je-ha.
“Anh nghĩ rằng mình có thể kết hôn với người đó sao? Em không biết đối phương là ai, nhưng chắc chắn không phải là người anh nghĩ đến một cách lý tưởng đâu. Vì hình mẫu lý tưởng của anh là em.”
Trong giọng điệu bình thản của Hyun Je-ha không hề chứa đựng bất kỳ nghi ngờ nào về việc Kang Ha-jun coi anh là hình mẫu lý tưởng.
“Vậy anh sẽ đi được bao xa với người đó? Vậy nên, hãy quay lại đi. Em sẽ chờ anh.”
“Je-ha à.”
“Thời gian chúng ta ở bên nhau không phải là ngắn.”
Hyun Je-ha cắt lời Kang Ha-jun.
“Em sẽ chờ anh.”
“Anh xin lỗi.”
Kang Ha-jun đứng dậy. Hyun Je-ha, người trở nên gấp gáp, nhanh chóng lên tiếng.
“Nếu chỉ có em là không đủ, thì hãy nghĩ đến người khác đi. Một trong những lý do anh chọn em là vì bố anh mà. Người ấy có hài lòng với người khác ngoài em không? Trừ khi anh gặp con của một trưởng công tố khác, nếu không thì hãy từ bỏ đi.”
“Chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng hoàn hảo và em sẽ cảm thấy an ổn bên cạnh anh.”
“….Giờ thì em không thể nữa rồi.”
Câu trả lời của Kang Ha-jun rất muộn mới thốt ra trước lời khẳng định của Hyun Je-ha.
“Anh không thể sống như vậy được nữa.”
Kang Ha-jun dường như không còn gì để nói với Hyun Je-ha nữa, anh không hề quay đầu lại cho đến khi ra ngoài.
***
Một ngày trong số những ngày Nam Goong-hyeok nói, Eun-yul đã dùng nó để suy nghĩ. Eun-yul, người không ngủ ngon giấc, đi làm ở nhà hàng với khuôn mặt mệt mỏi và lê bước đi lại.
Có lẽ vì sắc mặt cậu không tốt nên hôm nay bà đặc biệt đưa Ha-neul đến cho cậu. Trong khi bà cho cậu bé ăn tối và tắm rửa, Eun-yul chỉ ngồi ngơ ngác.
“Cái thằng khốn khiếp đó, dám sai bảo cả người già này.”
Ngay cả khi Im Bong-soon vừa đi vừa chửi, hay khi Ha-neul nhét món trứng cuộn vào miệng bà như thể đó là tình yêu của bà, Eun-yul vẫn im lặng như một con búp bê.
Nam Goong-hyeok đã không cho cậu quyền lựa chọn. Từ đầu đến giờ, tất cả đều theo ý anh ta. Nếu cậu từ chối, anh ta sẽ là kiểu người ép buộc lôi cậu đi.
Anh ta rất đáng ghét, dù cậu đã ngoan ngoãn trả tiền, anh ta vẫn cứ khuấy đảo cậu lên, nhưng cậu không có cách nào khác.
“Ba ơi.”
Ha-neul kéo ghế lại ngồi rồi lắc lư hai chân.
“Chúng ta chơi nối chữ nhé?”
“Hả?”
Trước lời đề nghị chơi đột ngột, Eun-yul nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ha-neul rồi mỉm cười. Nghĩ lại thì hôm nay cậu cũng cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm đến Ha-neul một cách tử tế.
“Được thôi. Bố bắt đầu nhé. Ừm… Phim ảnh!”
Cậu nhìn xung quanh rồi nhắc đến bộ phim đang chiếu trên TV, Ha-neul liền nối chữ ngay lập tức.
“Ảnh? Ba giận dữ!”
Vì đây là trò chơi nối chữ với một đứa trẻ 5 tuổi nên hầu hết các quy tắc đều bị phá vỡ.
“Dữ. ba không biết. Ba thua rồi.”
“Con biết ngay là con sẽ thắng mà.”
Ha-neul ưỡn ngực ra vẻ vui sướng rồi nói như thể đang ban phát lòng tốt.
“Ba bắt đầu trước lại đi. Con tự tin nên sẽ nhường ba.”
“Được thôi. Ba sẽ nói một từ khó. Bươm bướm!”
“Bướm bay trường mẫu giáo!”
“Khỉ!”
“Khỉ Eun-yul!”
Ha-neul à, tên ba là Sung Eun-yul mà
Eun-yul giấu những lời muốn nói và giả vờ mếu máo.
“….Lần này ba cũng thua rồi.”
Eun-yul giơ hai tay lên và lắc đầu, Ha-neul liền đạp chân sung sướng. Hai ba con đang tranh cãi xem ai sẽ bắt đầu trước thì trời bắt đầu mưa ào ào, trò chơi nối chữ tạm dừng.
“Mưa gì mà đột ngột vậy. Chắc là mưa rào thôi.”
Im Bong-soon mở cửa nhìn ra ngoài rồi không đóng lại mà đi vào phòng. Tiếng mưa mát lạnh như gột rửa tâm trạng bế tắc của Eun-yul.
“ba ơi, mình chơi nối chữ nhanh lên.”
“Ừm…”
Eun-yul ngước nhìn ra bên ngoài rồi bắt đầu.
“Mưa rào.”
Với từ này thì chắc Ha-neul cũng có thể dễ dàng trả lời, còn cậu thì cứ giả vờ thua thôi. Rồi có thể bảo dừng lại được không nhỉ?
“Rào?”
Trong khi Ha-neul đang suy nghĩ, Eun-yul vẫn nhìn ra bên ngoài. Trước cửa hàng vắng hoe, không có chiếc xe nào đậu cả. Có lẽ vì vậy mà cậu nghĩ rằng mình có thể ngắm mưa rơi lâu hơn một chút. Nhưng đột nhiên có một chiếc xe trượt vào.
Khi cậu nhận ra đó là chiếc xe mà mình đã thấy ngày hôm qua thì người ngồi trên xe đã xuống. Trong khi cậu ngơ ngác nhìn anh ta tiến lại gần, cậu nghe thấy tiếng Ha-neul hét lên bên tai.
“Niềm vui!”
Hình ảnh Kang Ha-jun bước vào nhà hàng và trò chơi nối chữ kết hợp một cách kỳ lạ rồi tan biến.
***
Trong khi Ha-neul đã vào phòng ngủ say, Eun-yul và Kang Ha-jun ngồi cạnh nhau. Vì họ không đặt bàn giữa nên sự sắp xếp thành ra như vậy, nhưng cậu nghĩ rằng thật may mắn vì họ không nhìn mặt nhau.
Eun-yul liếc nhìn mặt đất ướt đẫm rồi nói.
“Trước đây có người đã nói với tôi thế này. Giữa những người sống với nhau cũng có người hợp, người không hợp.”
Đó là một vị khách đến một mình và có vẻ như cần người trò chuyện nên cậu đã nghe được những lời đó khi nói chuyện với họ.
“Người ta bảo rằng nếu người hợp nhau gặp nhau thì sẽ được gọi là trời sinh một cặp, còn nếu người không hợp nhau gặp nhau thì… sẽ gây họa cho cả những người xung quanh. Có người nói là có những lá số xung khắc? Vì khí vận của cả hai không hợp nhau nên sẽ va chạm rồi bùng nổ lớn… Cứ nói là nghiệt duyên là xong chứ sao phải giải thích khó khăn như vậy, tôi cũng không hiểu.”
Kể từ khi gặp Kang Ha-jun, cuộc sống bình yên của cậu đã bị phá vỡ. Tất cả có thể chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ cậu không ở vị trí để phân biệt những điều đó.
“Xin lỗi, nhưng với tôi thì anh giống như nghiệt duyên vậy. Nên là…”
Eun-yul nói rành mạch.
“Tôi mong anh đừng đến nữa.”
Eun-yul đứng dậy và nhìn xuống cái bàn nơi Kang Ha-jun đang ngồi.
“Hôm nay thật sự không có cơm để cho anh đâu. Xin lỗi.”
Từ giờ dù anh ta có đến đây thì cậu cũng sẽ không chuẩn bị cơm cho anh ta hay quan tâm đến chuyện anh ta có gặp gỡ nghị sĩ Quốc hội Han Cheol-seung hay không nữa.
****
D-1.
Một bóng dài đổ xuống bên cạnh Hyun Je-ha đang nghiêng ly rượu whisky. Nam Goong-hyeok ngồi phịch xuống và ra hiệu, người pha chế liền đưa cho anh ta một cái ly. Nam Goong-hyeok vươn tay ngang ngực Hyun Je-ha và lấy rượu whisky của anh ta rót vào ly của mình.
Sau khi anh ta uống thẳng không đá khoảng ba lần, Hyun Je-ha nắm lấy cổ tay anh ta.
“Người buồn là tôi, sao cậu lại uống chứ.”
Nam Goong-hyeok đã gọi điện hỏi cậu đang làm gì và Hyun Je-ha đã trả lời rằng cậu đang uống rượu. Có lẽ vì tâm trạng chán nản của cậu đã lộ rõ nên Nam Goong-hyeok đã hỏi có chuyện gì, Hyun Je-ha đã nói rằng cậu bị Kang Ha-jun đá.
“Vì cậu thích anh ta nên tôi đã từ bỏ tất cả, giờ lại thành ra thế này. Vậy thì sao tôi không buồn cho được?”
Hyun Je-ha thấy vẻ mặt phức tạp của Nam Goong-hyeok thì bỏ tay ra. Nam Goong-hyeok liền uống thẳng rượu whisky thêm vài lần nữa.
Có lẽ vì anh ta đã quen uống rượu từ nhỏ nên không dễ say, nhưng dường như việc đổ rượu whisky mạnh vào người đã có tác dụng. Nhìn vành mắt đỏ hoe của anh ta là biết.
” Vậy đã đánh cái thằng Kang Ha-jun đó chưa?”
“Chưa.”