Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 53

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Dù phải nói gì đó, nhưng đầu óc cậu trống rỗng. Cậu biết mình trông ngu ngốc, nhưng cậu không thể làm gì khác.

‘Mình tuyệt vời á? Anh ấy nói là anh ấy ngưỡng mộ mình á?’

Kang Ha-joon nói rằng anh muốn được giống như cậu, cậu không thể không cảm thấy gì. Từ trước đến nay, Eun-yul chưa từng nghe thấy những lời như vậy.

Dù cậu có làm việc chăm chỉ đến đâu, mọi người cũng chỉ thương hại cậu và cố gắng đối xử tốt với cậu bằng tấm lòng đó. Mọi người luôn nhìn xuống cậu.

Vì cậu không có tiền. Thế giới được phân chia giai cấp bằng tiền bạc và quyền lực, và cậu không phải là người ở trên những nấc thang đó.

Nhưng cậu cũng không cảm thấy tự ái hay gì cả. Cậu lớn lên từ cô nhi viện ngay từ khi mới sinh ra và sống một cuộc đời như đổ tiền vào đáy giếng không đáy, nhưng bây giờ cậu đã gặp Ha-neul và bà nội, cậu cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn khi được cảm nhận hơi ấm của gia đình, cậu nghĩ rằng mình không cần phải mong muốn gì hơn nữa. Nhưng một lời nói của Kang Ha-joon đã làm xáo trộn trái tim Eun-yul một cách tàn nhẫn.

Hình như điều mà cậu muốn nhận được từ trước đến nay không phải là lòng thương hại mà là sự công nhận.

Eun-yul đặt nĩa xuống và cầm lấy cốc nước.

“Sao ở đây nóng thế nhỉ.”

Cậu khát nước nên cậu uống nước và nhìn xung quanh, Kang Ha-joon đã gọi nhân viên và nhờ họ mở cửa sổ.

Giờ đã là mùa thu, gió mát thổi vào nên khuôn mặt ửng đỏ của Eun-yul nhanh chóng hạ nhiệt.

“Mùa hè sắp qua rồi nhỉ.”

Eun-yul chuyển chủ đề, Kang Ha-joon không trả lời và tiếp tục ăn. Không muộn để tiếp tục cuộc trò chuyện khi anh có thể nói chuyện.

Tuy nhiên, Eun-yul cố tình tránh né cuộc trò chuyện cho đến khi bữa ăn kết thúc.


“Ối giật cả mình. Cái gì thế.”

Sau khi dỗ Ha-neul ngủ trưa và đi vào bếp, bà Im Bong-soon nắm chặt lấy ngực khi nhìn thấy Eun-yul đang co ro ở một góc.

“Tưởng là con gián to như cái bánh xe cơ. Mày đang làm cái trò gì đấy.”

“Không thể để gián xuất hiện trong nhà hàng được.”

Eun-yul càng co ro người lại và lẩm bẩm. Bà Im Bong-soon nhìn tấm lưng tròn trịa của cậu và lén lút cầm lấy cái muôi.

“Cái bộ dạng của mày không phải là gián thì là gì. Mày đến từ bao giờ thế.”

“Vừa nãy ạ.”

“Thôi, không nói nữa.”

Bà Im Bong-soon cầm cái muôi lên rồi lại đặt xuống khi nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Eun-yul.

“Có chuyện gì thế hả.”

“Bà ơi.”

“Sao.”

“cháu có 멋있어요 (tuyệt vời/ngầu/đẹp trai} không ạ?”

“Điên à.”

“Đúng không ạ? Chẳng ai nghĩ về cháu như vậy cả.”

Bà Im Bong-soon vẫn chửi bới như bình thường, nhưng khi thấy Eun-yul phản ứng như thể muốn đào cả đất lên mà chôn mình xuống thì bà nhìn cậu với vẻ kỳ lạ.

Phải có đối tượng thì chửi mới đã tai. Theo nghĩa đó, thằng nhóc luôn đáp lại những lời chửi bới của bà một cách hoàn hảo hôm nay lại chỉ ỉu xìu như vậy khiến bà chẳng thấy vui chút nào. Ngược lại, nhìn thấy nó có vẻ không có sức sống khiến bà lo lắng.

“Mọi người đều không nghĩ cháu tuyệt vời ạ. Cháu chỉ là một đứa dễ thương, nhanh nhẹn và đáng yêu thôi mà.”

Bà Im Bong-soon định chửi rủa cái bộ dạng tự nhiên ca ngợi bản thân bằng những lời khen mà bà chỉ dành cho Ha-neul, nhưng bà cố nhịn.

“Chỉ là một đứa như vậy thôi mà…… tại sao anh ấy lại nói với cháu những lời đó?”

“Nói rõ ràng xem nào.”

Bà Im Bong-soon ngồi xổm trước mặt Eun-yul khi nhận ra rằng chỉ nghe thôi thì không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tất nhiên, nếu bà cứ ngồi xổm xuống thì đầu gối sẽ bị đau nên bà đã lấy chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh mông Eun-yul ra để ngồi.

“Kang Ha-joon nói cháu tuyệt vời. Anh ấy bảo anh ấy muốn được giống như cháu.”

“Thằng đó nợ mày à?”

“Cháu mới là người đang sống nhờ nhà anh ấy đấy ạ.”

“Ừ thì.”

Bà Im Bong-soon gật đầu như thừa nhận rồi lôi ra một lý do khác.

“Có lẽ nào nó đang tán tỉnh mày vì Ha-neul không?”

“Bà hơn cháu tận 50 tuổi mà cũng biết từ ‘tán tỉnh’ ạ……. bà biết thật à.”

Eun-yul vội vàng đổi lời khi thấy cái muôi vẫn còn trên tay bà Im Bong-soon. Dù có đang buồn bã đến đâu thì cậu vẫn có thể thấy bà đang cầm gì trên tay.

“Dù sao thì nói là vì Ha-neul thì……. không đúng lắm. Hay là vì Ha-neul thật ạ? Anh ấy nói những lời đó để lấy lòng cháu sao?”

Bà Im Bong-soon tặc lưỡi khi thấy Eun-yul nghiêng đầu băn khoăn như thể đó là lý do duy nhất.

“Đừng có diễn nữa.”

“……Thật lòng mà nói thì, không thể nói là vì Ha-neul được, ánh mắt anh ấy quá chân thành.”

Eun-yul cảm thấy như mình sẽ hoàn toàn bị trói buộc vào cái nhìn thẳng thắn chỉ hướng về phía mình đó. Cậu không thể không biết rằng anh đang nói thật lòng.

“Mày bị cái lời tuyệt vời đó làm cho đổ rồi à?”

“Đổ đâu chứ ạ. Chỉ là… chỉ là tim cháu hơi rung động một chút thôi chứ không có gì, không…… ý là……”

“Đổ rồi đấy.”

“Không phải vậy mà ạ.”

“Không phải á, cứ tưởng mày có chuyện gì ghê gớm lắm nên mới thế hóa ra cũng chỉ là vì một lời nói, một ánh mắt mà đổ gục thôi à.”

“Không phải mà ạ. Và dù cháu có đổ đi chăng nữa thì cũng có gì lạ đâu chứ ạ. Có gì ghê gớm ở cái lời tuyệt vời đó chứ……”

“Có lẽ mày yếu đuối với cái đó.”

“…….”

Bà Im Bong-soon nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Eun-yul rồi đứng dậy. Đã đến giờ bắt đầu bán hàng buổi tối. Bà vừa lấy từng món ăn ra khỏi hộp đựng vừa nói.

“Người ta chỉ biết thương hại mày thôi chứ còn làm gì được nữa? Tao cũng chỉ nghĩ là tao phải nuôi mày thôi. Đối với người khác, mày chỉ là một thằng như vậy thôi. Mày càng cố gắng sống tốt thì mày càng bị đối xử như vậy.”

Eun-yul đứng dậy chán nản trước những lời nói lạnh lùng của bà Im Bong-soon. Cậu múc cơm mới vào bát và cùng bà Im Bong-soon chuẩn bị cho việc bán hàng buổi tối.

“Nhưng mà có một người nghĩ mày tuyệt vời, thì có sao đâu chứ.”

“ơ……”

Eun-yul muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cậu chỉ cúi gằm mặt xuống.

“Thằng kia chỉ nói rằng mày đủ tốt thôi nên không cần phải nghĩ nhiều đâu.”

Bà Im Bong-soon cầm thìa và đũa lên, tiếng ồn ào phát ra và cuộc trò chuyện kết thúc.

Eun-yul múc cơm xong, bốc những hạt cơm dính trên tay ăn rồi liên tục nhớ lại những lời của Kang Ha-joon

Anh ấy đã lây cho cậu cái thói quen nhớ lại hoặc tưởng tượng ra những điều Kang Ha-joon đã nói.


Kang Ha-joon nắm chặt lấy vô lăng với tư thế cứng đờ khi bị cha gọi đến vì tâm trạng không tốt. Nhà của nghị sĩ Kang là nơi mà anh không muốn đến dù chỉ một lần trong đời nếu có thể, nhưng thực tế không cho phép Kang Ha-joon được yên.

Anh nhìn xuống những địa điểm quen thuộc với ánh mắt nặng trĩu rồi thở dài không thể che giấu khi gần đến nhà.

Anh định tựa đầu vào tựa đầu ghế một lúc, nhắm mắt lại và sẽ dậy khi nghị sĩ Kang gọi lại cho anh.

Ngay cả khi không ở gần em, tôi vẫn nghĩ về em. Sau khi thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là em đã dậy chưa. Tôi muốn tìm hiểu xem đây có phải là cảm xúc phát sinh do Ha-neul hay không.

Đó là những lời anh đã nói với Eun-yul. Kang Ha-joon thực sự chỉ nghĩ về Eun-yul cả ngày. Từ khi thức dậy vào buổi sáng đến khi đi ngủ vào ban đêm, tâm trí anh hoàn toàn……

Có lẽ hơi quá nếu chỉ vì cậu ấy đã nuôi Ha-neul tốt, nhưng dù anh không muốn nghĩ đến nữa thì cũng không dễ dàng.

Vì cậu ấy tự nhiên nảy ra trong tâm trí anh ngay cả khi anh không cố ý.

Tôi vẫn còn bối rối. Vậy nên tôi mới nói là tôi sẽ nhìn nhận vấn đề này một cách chính xác hơn và khi tôi nhìn em bây giờ, tôi có cảm giác trái tim tôi đang hướng về phía thích em.

Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Eun-yul trước lời nói của anh, cảm xúc đầu tiên nảy ra trong đầu Kang Ha-joon là sự tiếc nuối.

Anh biết rằng Eun-yul không thích mình. Dù vậy, anh vẫn ước rằng cậu sẽ gửi cho anh một ánh mắt mang theo chút kỳ vọng.

“Tiếc nuối……”

Có lẽ nào trái tim anh đã nghiêng về một bên mà anh không hề hay biết?

“Không cần phải vội.”

Kang Ha-joon thở ra và sắp xếp lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Không cần phải vội vàng định nghĩa cảm xúc của mình. Thay vào đó, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh bày tỏ cảm xúc của mình với Eun-yul khi anh chắc chắn về chúng.

Nếu đó là cảm xúc tiến xa hơn sự yêu thích đơn thuần thì anh nên tiếp cận một cách thận trọng.

Kang Ha-joon đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì đột nhiên anh quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gõ vào xe.

Bàn tay trắng nõn gõ vào cửa sổ biến mất và một người phụ nữ có khuôn mặt trắng trẻo ấn tượng thò đầu vào. Cô ấy đang cười rạng rỡ và ra hiệu bảo anh hạ cửa sổ xuống, Kang Ha-joon nhìn sang chỗ khác một lúc rồi hờ hững hạ cửa sổ xuống.

“Sao anh không vào nhà đi. Hay là anh đang đợi em?”

Kang Hye-joo nói chuyện với vẻ rất vui mừng, nhưng Kang Ha-joon lại không hề nở một nụ cười lịch sự nào với cô.

“Em vào trước đi.”

“Anh đừng như vậy mà. Mình cùng nhau vào đi. Anh vào một mình sẽ thấy khó xử đấy, đi với em không phải tốt hơn sao?”

Kang Hye-joo chỉ thẳng vào cảm xúc khó chịu của Kang Ha-joon và nở một nụ cười tươi rói.

“Bây giờ mọi người đều ở nhà cả. Kang Hye-sung cũng đến rồi, chỉ cần có anh là đủ thôi.”

Kang Ha-joon tắt máy xe và mở cửa khi thấy Kang Hye-joo ra hiệu bảo anh ra nhanh lên.

“Anh nghĩ đúng rồi đấy.”

Kang Hye-joo tiến lại gần như thể định khoác tay Kang Ha-joon, nhưng cô không thể thực hiện được hành động đó vì bị anh đẩy ra.

“Anh quá đáng thật đấy. Em là người duy nhất thích anh trong cái nhà này mà, anh không thể đối xử dịu dàng với em hơn một chút sao?”

Kang Hye-joo chu môi nhưng vẫn quanh quẩn bên cạnh Kang Ha-joon.

“Mẹ kế của chúng ta ghét anh là điều đương nhiên rồi, Kang Hye-sung thì giống mẹ nên nó cũng vậy.”

“Vậy còn em?”

Kang Ha-joon đáp trả mà không rời mắt khỏi phía trước.

“Em á? Em là con gái của mẹ kế và là em gái sinh đôi của Kang Hye-sung nhưng mà…….”

Kang Hye-joo đang nói rằng cô là người không thể thích Kang Ha-joon thì cô chỉ vào mình bằng ngón trỏ rồi cười toe toét.

“Em là một kẻ lập dị thích anh.”

Kang Hye-joo không hề giấu giếm tình cảm dành cho Kang Ha-joon từ trước đến nay và bám chặt lấy anh.

“Thật lòng mà nói thì tại sao em lại ghét một người anh đẹp trai như anh chứ. Hơn nữa, dù anh có cộc cằn đến đâu thì anh cũng không hề xấu tính.”

Vì cô ấy cứ líu lo không ngừng nên Kang Ha-joon không thể tiếp tục suy nghĩ về Eun-yul nữa.

“Nhưng có chuyện gì vậy ạ?”

Kang Ha-joon im lặng mở cửa khi Kang Hye-joo  hỏi để cố gắng hiểu tình hình.

Ngay lúc đó, thứ gì đó bay đến đập vào mặt anh.

“Á!”

Kang Hye-joo giật mình hét lên vì chuyện xảy ra quá nhanh, Kang Ha-joon thì đứng im dù bị đau đầu dữ dội do bị đập vào mặt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo