Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Lần sau đừng tìm đến đây như thế này mà hãy đến gặp trực tiếp Kang Ha-joon. Dù sao thì đó cũng là vấn đề mà hai người phải giải quyết."
"Tôi chỉ hỏi một câu thôi."
Có lẽ là vì giọng nói dịu đi của Hyun Je-ha, Eun-yul đã không dựng gai lên ngay mà lắng nghe giọng nói của cậu ta.
"Cậu đang hẹn hò với Ha-joon à?"
"……."
Nếu đó là một câu hỏi bình thường, cậu đã trả lời đại khái rồi đuổi cậu ta đi rồi…….
Eun-yul rời mắt khỏi Hyun Je-ha và nhìn đi chỗ khác. Không phải vì cậu đang suy nghĩ hay vì lý do nào khác. Chỉ là cậu không thể tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Hyun Je-ha. Cậu cảm thấy như những cảm xúc mà cậu đã cảm nhận được gần đây đối với Kang Ha-joon sẽ bị phát hiện ra…….
"Không."
Trước câu trả lời vu vơ được đưa ra trong trạng thái đó, Hyun Je-ha đã không hỏi thêm gì nữa mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu ta đi đến quầy tính tiền, đặt tiền mặt lên đó rồi im lặng rời khỏi nhà hàng.
"Cái gì vậy."
Eun-yul xoa ngực mình vì cảm giác buồn nôn vô cớ rồi chợt kiểm tra số tiền mà Hyun Je-ha đã để lại.
Hyun Je-ha đã trả tiền cho hai bát canh giải rượu.
Hyun Je-ha bước ra ngoài và nhìn thấy người đàn ông đang chắn trước mặt cậu ta. Nhìn cái cách ngực cậu ta phập phồng lớn như vậy thì có vẻ như cậu ta đã chạy đến……. Ánh mắt của Hyun Je-ha hướng về chiếc xe đậu phía sau người đàn ông.
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Sao tôi lại không biết cậu ở đâu chứ. Tôi biết hết."
Namgoong Hyuk còn lớn tiếng hơn như thể cậu ta muốn nói rằng làm sao Namgoong Hyuk lại không biết điều đó, và Hyun Je-ha đã có một ánh mắt thú vị.
"Sao cậu biết?"
"Chuyện đó thì sau khi tôi hỏi thư ký của cậu xem cậu ở đâu rồi……."
Namgoong Hyuk đang ngoan ngoãn nói ra con đường mà cậu ta đã tìm ra thì cậu ta đột nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn thái độ của Hyun Je-ha, nhận ra mình đang mắc phải sai lầm gì đó, rồi lén lút thay đổi lời nói.
"Tôi không cố tình theo dõi cậu đâu, chỉ là tôi lo lắng gần đây nên mới vậy thôi."
"Sợ rằng tôi sẽ tìm đến Ha-joon và la hét à? Hay là sợ tôi sẽ đến chỗ Sung Eun-yul đó và tạt nước vào người cậu ta nên cậu mới theo tôi?"
"Hyun Je-ha không phải là người sẽ làm những chuyện như vậy. Mặc dù nếu cậu đe dọa nhẹ nhàng thì có thể."
Nam goong Hyuk vừa gãi gáy vừa nói một cách ngốc nghếch, nhưng anh ta lại cư xử như thể mình là người hiểu rõ Hyun Je-ha hơn bất kỳ ai.
"Đúng vậy. Đúng như lời cậu nói, tôi đã định đe dọa nhẹ nhàng."
Hyun Je-ha đã không phủ nhận lời nói của Nam goong Hyuk. Anh ta cũng đã làm như vậy với Kang Ha-joon. Anh ta đã nói rằng liệu có ai khác ngoài anh ta ta có thể đáp ứng được yêu cầu của bố cậu không. Vì vậy, cậu đã bảo anh quay lại.
"Nhưng mà chuyện đó…… đã không thành công với Sung Eun-yul."
Cậu đã sai lầm khi quyết định đến gặp Sung Eun-yul. Cậu đã nhìn thấy một đứa trẻ giống Kang Ha-joon trước khi gặp cậu. Trong khi Kang Ha-joon lạnh lùng và thờ ơ, thì đứa trẻ giống anh lại đáng yêu đến nhường nào. Lời nói rằng mắt cậu ta đẹp đã làm tan chảy trái tim Hyun Je-ha. Sau đó, khi gặp Sung Eun-yul, cậu có cảm giác như sức chiến đấu ban đầu của mình đã biến mất. Việc cậu ta không phải là người mà cậu biết cũng đóng một vai trò quan trọng.
Nam goong Hyuk ướm hỏi một cách kín đáo như thể hiểu được những gì Hyun Je-ha đang nghĩ.
"Cậu ta không còn là Sung Eun-yul của ngày xưa nữa đúng không?"
Trước giọng điệu chắc chắn của Namgoong Hyuk, Hyun Je-ha im lặng gật đầu.
"Cậu ta không phải là người đã thẳng tay tát vào má tôi một cách tàn nhẫn."
Không biết cậu chàng chuyên trợn mắt lên đầy độc địa đã đi đâu rồi, mà thay vào đó là một Sung Eun-yul luôn âm thầm quan tâm đến cậu. Cậu đã ngạc nhiên đến mức nào khi cậu ấy mang bát cơm của mình đi vì nói rằng cơm của cậu đã nguội rồi.
Nhờ đó, Hyun Je-ha đã giải quyết được một bữa ăn với cơm nóng hổi và xoa bụng nhìn quanh nhà hàng.
Gần đây cậu không có khẩu vị, nên đây là lần đầu tiên cậu được ăn một bữa ăn đàng hoàng. Hơn nữa, cậu đã ăn một lượng khá lớn, nhưng cậu không cảm thấy đầy bụng mà ngược lại còn cảm thấy no bụng. Có lẽ vì vậy mà cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng, và Hyun Je-ha đã nở một nụ cười lần đầu tiên khi đến đây.
"Có vẻ như tôi sẽ đến đây thường xuyên đấy."
"Hả? Này, sao cậu lại đến thường xuyên chứ. Hơn thế nữa, cậu sẽ kết thúc với Kang Ha-joon đúng không? Sung Eun-yul chỉ bị Kang Ha-joon ma mị đó lợi dụng thôi, nên cứ mặc kệ anh ta ta……."
Namgoong Hyuk bám theo Hyun Je-ha trong khi cậu ta tiến đến chỗ xe của mình và trình bày ý kiến của mình một cách tuyệt vọng. Có lẽ vì vậy mà Hyun Je-ha đã quay lại nhìn Namgoong Hyuk trước khi lên xe.
"Kang Ha-joon ma mị?"
Khi cậu ta nói như thể không thể hiểu được tại sao lại có một tính từ như vậy trước tên của Kang Ha-joon, Namgoong Hyuk đã mở miệng như thể nắm được cơ hội.
"Kang Ha-joon xuất hiện để làm gì đó với Sung Eun-yul mà. Ngay cả bây giờ thành thật mà nói thì Sung Eun-yul cũng không thích Kang Ha-joon, mà chỉ có bên kia bám lấy thôi……."
"Khoan đã."
Hyun Je-ha đã cắt ngang lời nói của Namgoong Hyuk. Cậu ta đã không thể hiểu hết những gì anh ta ta vừa nói.
"Kang Ha-joon là người bám lấy Sung Eun-yul sao?"
"Nếu không thì cậu nghĩ rằng hai người đó yêu nhau đến chết đi sống lại chắc?"
Nam goong Hyuk cười khẩy như thể điều đó là không thể.
"Kang Ha-joon chỉ đang cố gắng mang con trai của Sung Eun-yul đi thôi."
"Kang Ha-joon đã tiếp cận Sung Eun-yul với mục đích đó sao?"
Namgoong Hyuk xua tay như thể không muốn nói chuyện nữa khi Hyun Je-ha không thể tiếp nhận ngay lập tức.
"Ban đầu tôi cũng tự hỏi tại sao Kang Ha-joon cứ quanh quẩn bên Sung Eun-yul mãi. Nhưng sau khi biết ra thì hóa ra là anh ta đang cố gắng mang đứa trẻ đó đi. Gần đây tôi cũng vô tình biết được rằng Ha-neul là con ruột của Kang Ha-joon, tôi đã nổi da gà đến mức nào chứ."
Đôi mắt của Hyun Je-ha dần hẹp lại và bắt đầu giải mã những lời nói của Nam goong Hyuk. Vậy thì Namgoong Hyuk đã không biết rằng đứa trẻ đó là con ruột của Kang Ha-joon ngay cả khi đã nhìn thấy cậu bé. Hyun Je-ha đã biết ngay khi nhìn thấy cậu bé, vậy mà Nam goong Hyuk lại biết muộn hơn, cậu ta nên nói gì đây.
"anh đúng là không có mắt nhìn đấy."
Namgoong Hyuk không nghe thấy lời lẩm bẩm của Hyun Je-ha và nói ra những điều cậu ta muốn nói.
"Dù sao thì nhân cơ hội này hãy chia tay với Kang Ha-joon một cách dứt khoát đi."
Hyun Je-ha đã tự nhiên tiếp nhận lời khuyên của Namgoong Hyuk rằng hãy chia tay dứt khoát với một người thâm hiểm như vậy bằng một câu nói khác.
"Thật đáng để muốn rước cậu ta về làm đầu bếp mà."
Namgoong Hyuk suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói đột ngột của Hyun Je-ha rồi muộn màng nhận ra. Cậu ta nhớ lại việc anh ta đã giải thích rằng anh ta đã cố gắng rước Sung Eun-yul về làm đầu bếp cho nhà hàng Hanjeongsik 12 Dal.
"Cậu cũng đã ăn những món ăn phụ mà Sung Eun-yul đã chuẩn bị riêng cho cậu sao?"
Trước câu hỏi của Namgoong Hyuk, Hyun Je-ha nhíu mày như thể không hiểu. Cậu có vẻ như đã không ăn những món ăn khác với những người khác……. Cậu không thể chắc chắn vì cậu chỉ nhìn Eun-yul và không nhìn vào những món ăn trên bàn khác.
"Đúng rồi. Đúng vậy. Cậu đã ăn rồi."
Tuy nhiên, Namgoong Hyuk vỗ tay như thể anh ta ta đúng rồi và còn lớn tiếng hơn.
"Vậy là cậu hiểu rồi đấy. Tay nghề của cậu ta."
Cậu ta không biết liệu cậu có biết hay không, nhưng Eun-yul đã nói rằng cậu đã tự tay làm tất cả, nên có lẽ nó đại loại là như vậy.
"Vì vậy tôi đã muốn rước cậu ấy về 12 Dal đó. Giờ thì cậu hiểu tấm lòng của tôi rồi chứ? Nhưng việc chiêu mộ lại không thành công."
Hyun Je-ha đã lên xe mà không chút luyến tiếc nào khi nhìn thấy Namgoong Hyuk tặc lưỡi và nói vẻ bực bội.
Cậu đã mất hứng thú khi mọi người đang nói về Sung Eun-yul hợp với Kang Ha-joon thì đột nhiên chuyển sang nói về tay nghề của cậu ta.
Hyun Je-ha khởi động xe mà không nói lời nào, và Namgoong Hyuk ở lại một mình nhìn theo phía sau chiếc xe đang rời đi rồi quay người lại.
"Cho tôi cơm."
"Mấy người này thi nhau tiếp sức hay gì, sao cứ hết người này đến người khác xuất hiện vậy?"
Eun-yul lẩm bẩm với vẻ mặt bất lực khi nhìn thấy Nam goong Hyuk bước vào. Hyun Je-ha vừa đi thì Nam goong Hyuk đã đến.
Thay vì đến cùng một lúc thì tuy sự căng thẳng sẽ tăng gấp đôi, nhưng có lẽ cậu sẽ giải quyết nó nhanh hơn, nhưng đằng này mấy người đó lại lần lượt xuất hiện, thay nhau tấn công, khiến đầu cậu lại bắt đầu đau nhức.
"Hôm nay tôi không có tiền, nên đừng cho tôi những món ăn kèm đắt tiền."
Namgoong Hyuk tự ý ngồi xuống như thể muốn bảo cậu mang cơm đến cho anh ta, Sung Eun-yul đã thẳng thừng phớt lờ anh ta và đi vào bếp.
"Cậu còn không thèm trả lời tôi nữa à?"
Sung Eun-yul lờ đi những lời của Namgoong Hyuk vọng ra từ sảnh và cầm điện thoại lên.
"Đến giới hạn rồi."
Eun-yul tìm số liên lạc của Kang Ha-joon, nhấn nút gọi và trừng mắt nhìn về phía Namgoong Hyuk đang ở bên ngoài.
-Sung Eun-yul?
"Đến đây và tống khứ Nam goong Hyuk đi."
Eun-yul vừa nói vào chủ đề chính với Kang Ha-joon, anh có vẻ ngạc nhiên vì cậu gọi, vừa nhét điện thoại vào túi một cách thô bạo.
"Đây không phải là phòng trà của mấy người đâu."
Một khi đã bắt đầu tìm đến, thì giờ đây ngày nào cũng có những người không mong muốn xuất hiện.
Cậu chỉ là một nhân vật phản diện đã tách ra khỏi nguyên tác mà thôi.
Kang Ha-joon đã xuất hiện khi Nam goong Hyuk đang ăn bát canh giải rượu thứ hai. Anh từ từ tiến đến nhìn Namgoong Hyuk, và cả Eun-yul đang khoanh tay và phồng má.
"Sao mọi người lại làm thế này vậy."
Eun-yul đã nói thẳng những gì cậu muốn nói, bất kể Kang Ha-joon có bối rối hay không.
"Eun-yul à."
Kang Ha-joon đã cố gắng trấn an Eun-yul, cậu đã xù lông từ khi gọi điện thoại. Tuy nhiên, Eun-yul đã bộc lộ những cảm xúc thật của mình một cách trọn vẹn trước khi Kang Ha-joon có thể ngăn cậu lại.
"Sao cứ đến đây mãi vậy. Không, nếu có những cảm xúc rối bời thì cứ gặp nhau và giải quyết đi chứ. Sao cứ làm vậy ở đây vậy."
Eun-yul không hiểu nên cứ đi vòng vòng tại chỗ, trừng mắt nhìn Kang Ha-joon một lần rồi đi vào bếp.
Kang Ha-joon đột nhiên bị Eun-yul cho leo cây ngay khi đến, nhìn Nam goong Hyuk. Anh ta vẫn đang di chuyển thìa một cách chăm chỉ ngay cả khi đang chạm mắt với Kang Ha-joon.
"Hôm nay Sung Eun-yul khó tính nhỉ?"
Nam goong Hyuk hành động rất thoải mái như thể anh ta biết lý do.
"Không phải vì tôi đâu."
"Tôi nghĩ là đúng đấy."
Kang Ha-joon nhìn Nam goong Hyuk đang ở đây với ánh mắt khó chịu mặc dù anh đã giải quyết hết nợ nần của Eun-yul rồi. Tuy nhiên, Namgoong Hyuk không phải là người sẽ sợ hãi chỉ vì bị Kang Ha-joon nhìn như vậy.
"Nói một cách chính xác thì không phải vì tôi mà là vì cậu đấy."
Nam goong Hyuk chỉ vào Kang Ha-joon bằng chiếc thìa dính đầy rau cải.
"Je-ha đã đến đây. Để xem đối tượng mà Kang Ha-joon đang gặp là ai."
Và anh ta đã ân cần thông báo rằng Hyun Je-ha đã ghé qua. Anh ta không cố gắng giải tỏa sự bực bội của Kang Ha-joon. Thay vào đó, anh ta đã cố gắng cho Kang Ha-joon biết về ảnh hưởng của anh đến cả Sung Eun-yul và Hyun Je-ha.
"Nếu cậu định giải quyết thì cậu đã phải giải quyết triệt để rồi chứ. Sao, chỉ cần giải quyết sạch sẽ nợ nần của Sung Eun-yul là xong à?"
Namgoong Hyuk đã bộc lộ sự khó chịu của mình đối với Kang Ha-joon. Anh ta cho rằng chính vì anh đã không đẩy Hyun Je-ha đi một cách triệt để nên mới đến mức này.
"Cậu vẫn có tính cách qua loa và hay suy đoán mà không biết gì cả nhỉ."
"Nếu Je-ha đến gặp Sung Eun-yul thì không phải là đã nói lên tất cả rồi sao?"
Namgoong Hyuk không chịu thua và dồn ép Kang Ha-joon.
"Thành thật mà nói thì tôi cũng không hài lòng về khoảng thời gian mà cậu đã lãng phí để làm ra vẻ như người yêu với Je-ha như vậy. Vậy mà bây giờ cậu lại bám lấy Sung Eun-yul để mang Ha-neul đi à? Wow, đồ cặn bã."
Namgoong Hyuk vừa mút rau cải dính trên thìa vừa trả lời.
"Vì vậy Je-ha mới đến tận đây để gặp Sung Eun-yul, và Sung Eun-yul thì nổi cáu."
Namgoong Hyuk đã trở thành một khán giả hoàn toàn trong tình huống này, nở một nụ cười tươi. Anh có cảm giác như anh có thể trở thành một khán giả và theo dõi tình huống này một cách rất vui vẻ lần này.