Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Lần sau tôi làm cho em đồ ăn vặt như thế này nữa nhé? Cùng ăn với Ha-joon nữa."
"Dạ? Dạ vâng! Em thích ạ."
Kang Hye-joo không giấu nổi niềm vui và cười lớn, Eun-yul cũng nhìn cô và mỉm cười đáp lại.
"Nhưng sao em biết được chỗ này vậy? anh Ha-joon không đời nào nói cho em biết đâu."
"Tất nhiên là cái anh đó không đời nào nói cho em biết rồi. Lần trước em đến tìm oppa, ...bảo oppa đưa em về nhà....."
Kang Hye-joo kể lể như kể một câu chuyện anh hùng.
"Và trong lúc oppa xuống xe, em đã xem định vị ô tô xem oppa đã đi đâu. Có hai nơi đấy ạ?"
"Thông minh ghê."
"Đúng không ạ?"
Khi họ chia sẻ những câu chuyện của mình, họ dần cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với nhau. Và khi khách bắt đầu đến từng người một và cậu nghĩ đã đến lúc phải tiễn cô ấy về, thì Kang Hye-joo đã chủ động đứng dậy.
"Em sẽ nói với oppa chuyện em đã đến đây."
Kang Hye-joo sẽ tự nói với Ha-joon về chuyện hôm nay cô đã đến đây, Eun-yul gật đầu nhẹ.
"Cảm ơn em vì hoa quả và bánh kem nhé. Lần sau tôi sẽ mua cho em."
"Ơ? Vậy anh phải làm cho em đồ ăn vặt nữa này, còn phải mua đồ ngon cho em nữa ạ? Vậy là chúng ta phải gặp nhau ít nhất hai lần nữa rồi."
Kang Hye-joo vui vẻ vỗ tay và tóm tắt lại những gì Eun-yul vừa nói.
"Đúng vậy nhỉ? Tôi biết rồi."
"Vậy em liên lạc với anh nhé."
Eun-yul gật đầu, Kang Hye-joo rời đi một cách nhẹ nhàng, khác hẳn với dáng vẻ nặng nề khi cô bước vào. Cả tay và cả trái tim đều nhẹ nhõm.
Eun-yul bỏ tay vào tạp dề, nhìn Kang Hye-joo khuất bóng, một tiếng thở dài khẽ thoát ra. Không phải vì cậu đang nghĩ đến việc Ha-joon có một người em gái mà anh không thể thân thiết, hay về người cha đã gây ra những vết thương không thể xóa nhòa cho anh.
"Có một người em gái như vậy mà anh ấy không giới thiệu cho mình. Dù thế nào thì mình cũng thấy hai người rất hợp nhau mà..."
"Từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, hãy sống thật tốt nhé."
"Thưa nghị viên, cảm ơn ngài đã đề cử tôi."
"Đó là nhờ có giám đốc Park của chúng ta tài giỏi cả thôi. Với ý nghĩa đó, mong cậu hãy tiếp tục là một người tài giỏi trong tương lai."
"Tất nhiên rồi ạ."
Park Jung-hoon đứng ngơ ngác như khúc gỗ giữa hai người đàn ông, cảm thấy khó chịu nên kéo cổ áo ra. Việc bố anh được đề cử là một điều tốt, nhưng anh không hiểu tại sao anh cũng phải đến chào hỏi cùng.
Anh biết là phải tạo ấn tượng tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
'Hôm nay mình định gặp hyungnim mà.'
Park Jung-hoon hứa sẽ gặp Nam Goong-hyuk vào buổi chiều, rồi lấy điện thoại ra. Anh nghe nói là anh ta sẽ mở cửa lại nhà hàng Hàn Quốc mà bấy lâu nay vẫn đóng cửa.
Anh đã đi rất nhiều nhà hàng Hàn Quốc với bố. Anh tự tin rằng mình đã ăn rất nhiều món ở đó. Vì vậy, anh nghĩ rằng nhà hàng Hàn Quốc Mười Hai Tháng cũng sẽ không khác gì những nơi khác.
Nhưng khi anh đến tham quan thì nó lại khác. Hầu hết các nhà hàng Hàn Quốc mà anh đã đến đều có nội thất mang tông màu nâu, nhưng Mười Hai Tháng lại sử dụng màu trắng và đen, tạo cho nó một hình ảnh tương đối nhẹ nhàng. Và mặc dù có các phòng riêng, tạo cảm giác hơi ngột ngạt, nhưng sảnh lớn lại được thiết kế thông thoáng, tạo cảm giác dễ chịu.
Đây là một phong cách trang trí khá hợp với giới trẻ, và đúng lúc là họ sẽ mở cửa quán một thời gian để mọi người có thể ra vào tự do.
'Sao anh ấy lại nghĩ ra được ý tưởng đó nhỉ.'
Ngay khi nghe câu chuyện đó, anh đã liên lạc với bạn mình và hẹn gặp nhau ở đó.
Điện thoại rung lên, anh kiểm tra tin nhắn của bạn mình.
Khi anh ta định nói là không phải đi ăn cơm với cái tên hỏi mình, thì anh ta đã mở album ảnh. Định chọn ảnh chụp bên trong quán Mười Hai Tháng để gửi cho hắn, thì người bố bấy lâu nay dường như không quan tâm đến anh ta đã gọi anh ta.
"Jung-hoon à."
"Dạ?"
"con không nghe thấy nghị viên Kang gọi con à?"
"Ôi, cháu xin lỗi."
"Không sao đâu. Vì không có ai cùng tuổi nên có vẻ như cậu ấy đang nghĩ đến chuyện khác."
"Cảm ơn ngài đã thông cảm."
Bố anh ta cúi đầu, Park Jung-hoon cũng nhanh chóng cúi đầu theo.
"Hình như nãy giờ cậu đang xem ảnh thì phải."
"À..."
Park Jung-hoon định đóng vội ứng dụng album ảnh trên điện thoại, nhưng anh ta chợt dừng lại ở một bức ảnh. Đó là ảnh chụp Kang Ha-joon và một đứa trẻ giống anh.
Anh ta đã chụp nó trước đây và quên mất.
Lúc đó anh ta đã chụp ảnh với vẻ bực bội, nhưng lại không hỏi ai cả. Thực ra, đúng hơn là vì anh ta không có hứng thú với Kang Ha-joon hơn thế, nên anh ta đã quên mất.
Nếu vậy thì anh ta có thể hỏi luôn khi đến đây. Anh đang ôm một đứa trẻ giống mình, anh ta sẽ hỏi mối quan hệ của họ là gì.
Dù sao thì ở đây cũng không có mẹ kế của Kang Ha-joon, nên anh ta nghĩ rằng hỏi cũng không sao.
"Thưa nghị viên, cháu..."
Park Jung-hoon vừa định đưa điện thoại ra và mở lời, thì anh ta chợt nhớ ra khuôn mặt của một người và chỉ ngơ ngác chớp mắt.
"Cứ nói thoải mái đi."
Park Jung-hoon nhìn nụ cười hiền lành của Kang Yi-heum và cũng cười đáp lại. Vì anh ta cố gắng kéo khóe miệng lên, nên nó hơi gượng gạo, nhưng không sao cả. Dù sao thì anh ta cũng nghĩ rằng buổi gặp mặt này không thoải mái chút nào.
"Cháu có hẹn nên cháu có thể xin phép về trước được không ạ?"
"Jung-hoon à, con..."
Người bố bên cạnh có vẻ hoang mang hơn Kang Yi-heum, nhưng Park Jung-hoon không đổi ý. Anh ta chỉ lật úp chiếc điện thoại lại bằng một cử chỉ nhỏ.
Thời gian khó chịu trôi qua nhờ nụ cười của Kang Yi-heum.
"Tôi đã giữ chân người trẻ tuổi lâu quá rồi. Xin lỗi cậu nhé."
"Không ạ. Cháu rất vinh dự khi được gặp ngài nghị viên ạ."
"Ừ. Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu. Cậu rất có chính kiến và mạnh mẽ. Chắc sẽ hợp với con trai tôi đấy."
Kang Yi-heum không nói rõ người con trai đó là Kang Ha-joon hay Kang Hye-seong.
"Lần sau chúng ta hãy gặp nhau cùng với con trai tôi nhé. Hẹn gặp lại."
Kang Yi-heum cho phép anh ta về, Park Jung-hoon làm ngơ trước ánh mắt sắc bén của bố mình và đứng dậy.
'Đã đến đây rồi mà lại ngồi xuống thì cũng kỳ.'
Tuy chỉ là lời nói suông, nhưng anh ta cũng không muốn ở lại đây chút nào.
Park Jung-hoon đi vòng quanh chiếc ghế sofa rồi chào tạm biệt trước cửa và đi ra.
Ra khỏi nhà, Park Jung-hoon hít một hơi thật sâu.
"Oa, ở trong đó không khí loãng quá."
Bàn tay đang vỗ vỗ vào lồng ngực khó chịu của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta không thực sự bị nghẹt thở, nên chỉ là làm lố một chút thôi.
Ánh mắt của Park Jung-hoon nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Rồi anh ta ngập ngừng lật nó lại và nhìn vào khuôn mặt của Kang Ha-joon và đứa trẻ.
Ban đầu anh ta định hỏi Kang Yi-heum. Dù Kang Ha-joon có đứa con riêng thì anh ta cũng không nghĩ rằng mình nên quan tâm đến chuyện đó...
"Mình bị điên à?"
Sao Eun-yul lại hiện lên trong đầu mình chứ?
Khả năng không phải là gần 99%. Anh ta vẫn chưa quên được vẻ mặt của Kang Ha-joon khi anh nhìn anh chế giễu Eun-yul ở vườn hoa.
Tại sao anh ta lại nghĩ rằng có gì đó giữa Kang Ha-joon và Sung Eun-yul chứ?
Anh ta cố gắng xua tan suy nghĩ đó, cho rằng điều đó không thể xảy ra, nhưng dù vậy, anh ta vẫn không khỏi băn khoăn, về cái khả năng nhỏ nhoi chỉ 1% đó, Park Jung-hoon im lặng.
"Mình đúng là cuồng trai đẹp mà."
Anh ta thấy Sung Eun-yul tiều tụy mà gặp lại cậu thì trông cũng khá ổn, nên anh ta bắt đầu có cảm tình với cậu ta. Lời khuyên của bố và chị gái anh ta rằng nên nhìn vào phẩm chất bên trong khi gặp gỡ mọi người, anh ta vứt chúng ra ngoài cửa sổ.
"Đẹp trai là được rồi."
Sung Eun-yul của quá khứ hay Sung Eun-yul của hiện tại đều đẹp trai. Anh ta thích những người không có thân hình mảnh dẻ đặc trưng của Omega, mà là những người khi ôm vào lòng sẽ vừa vặn trong vòng tay anh ta.
"Phải đi xác nhận thôi."
Nhân dịp này, anh ta phải đến gặp Sung Eun-yul và cho cậu ta xem bức ảnh.
"Oa."
"Oa!"
Eun-yul và Ha-neul đồng thời thốt lên những tiếng cảm thán.
"Kimbap kìa. Kimbap!"
Ha-neul nhảy cẫng lên vì thích, còn Eun-yul thì kiểm tra phần bên hông của hộp cơm và đếm số lượng hộp bằng mắt.
"Cái này có mấy tầng vậy."
Trời ơi. Cậu đã đến đây vì bà bảo sẽ làm cơm hộp cho cậu mang đi, dù bà không đi công viên giải trí cùng, nhưng lại có một thứ gì đó to lớn đang chờ đợi cậu.
Ngay cả Kang Ha-joon cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Chiếc hộp cơm mà Im Bong-soon đã chất lên một cách qua loa để cậu mang đi, nó tỏa ra một sự hiện diện đáng kể.
"Cái này năm tầng đó hả bà?"
"Có mỗi vậy thôi mà làm ầm ĩ lên. Cứ như là tao xây cả tòa nhà năm tầng vậy."
Im Bong-soon bật cười và vẫy tay, nhưng ba người Eun-yul vẫn đang đắm chìm trong chiếc hộp cơm.
Khởi đầu là kimbap. Tiếp theo là cơm nắm đậu phụ, tteokgalbi, bánh mì sandwich, bulgogi, và cả trái cây cùng đồ ăn nhẹ đơn giản để ăn sau bữa ăn.
"Chỉ toàn là những thứ ngon nhất trên đời thôi."
Kang Ha-joon gật đầu trước lời lẩm bẩm của Eun-yul. Vì anh cũng đang ngạc nhiên như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nên Ha-neul nhảy bổ vào ôm ngang eo Im Bong-soon.
"Bà đúng là yêu cháu nhất trên đời ạ."
"thế sao? Sao tự nhiên lại nói vậy?"
Im Bong-soon giả vờ không hiểu, Eun-yul chớp lấy cơ hội và mở lời.
"Đúng rồi. Bà yêu Ha-neul mà. Chứ sao lại làm cho cháu hộp cơm ngon như thế này."
"mày..."
Im Bong-soon định mắng Eun-yul vì đã thổi phồng tình hình, nhưng Ha-neul đã nhanh miệng hơn.
"Bà ơi, cháu cảm động quá."
Cháu đặt một tay lên ngực và nhắm nghiền mắt lại, trông bé đáng yêu không tả xiết.
"Cháu cũng yêu bà nhiều lắm ạ. Đến mức cháu còn buồn khi bà thua cờ bạc ấy ạ."
"Đây là đang trêu bà hay gì vậy?"
Im Bong-soon có vẻ bối rối khi Ha-neul nhắc đến cờ bạc, điểm yếu duy nhất của bà. Nhưng Ha-neul không quan tâm và ôm chặt lấy bà.
"Cháu yêu bà lắm."
Nghe Ha-neul thổ lộ, Im Bong-soon không thể bảo cháu thôi đi hay đừng nói những lời vô nghĩa. Bà chỉ biết ôm lấy Ha-neul và vỗ nhẹ vào lưng bé.
Nhìn Ha-neul làm nũng đáng yêu, Eun-yul xếp chồng từng hộp cơm đã mở ra rồi ngẩng đầu lên. Cậu cảm thấy ánh mắt của Kang Ha-joon.
"Ha-neul giỏi thổ lộ tình cảm ghê."
"Giỏi lắm ạ. Con cũng giỏi nói yêu, giỏi nói thích nữa ạ. Hình như con cũng giỏi nói cảm ơn thì phải?"
Eun-yul lẩm bẩm như thể cậu đã nghe ai đó nói vậy. Trong lúc đó, những hộp cơm đã được xếp chồng lên nhau và trở lại hình dạng ban đầu.
"Cô giáo bảo bé con lễ phép ở trường mẫu giáo ạ. Nên con được nhiều bạn yêu quý ấy."
Một trong nhiều lý do Ha-neul được yêu quý là vì điều đó.
"tôi thích em."
Eun-yul đang định cho cả đồ uống vào cùng một chỗ thì khựng lại. Giọng nói lướt qua tai cậu không phải là giọng cao và trong trẻo. Eun-yul ngước mắt lên trước lời thổ lộ được cất lên bằng một giọng nói trầm tĩnh và chân thành.
"tôi cũng sẽ cố gắng nhiều."
"...Để được nhiều người yêu quý ạ?"
Kang Ha-joon hỏi lại và thổ lộ với Eun-yul, Eun-yul cũng đáp trả lại y như vậy. Nhìn anh mỉm cười như thể anh đang rất vui, Eun-yul thầm thở dài.
Cậu đã thực sự sốc trước lời thổ lộ đột ngột vừa rồi. Tim cậu vẫn đập thình thịch và không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Lời thổ lộ thích cậu, yêu của Ha-neul khác hẳn khi Kang Ha-joon nói, dù hai người có khuôn mặt giống nhau.
"Đi nhanh thôi. Cứ thế này thì chắc đến tối mới đến nơi mất."
Eun-yul vội vàng thu dọn hộp cơm, Ha-neul nhanh chóng rời khỏi Im Bong-soon. Rồi bé dang hai tay ra, Kang Ha-joon bế Ha-neul lên bằng một tay.
"Đừng có bế ẵm bừa bãi như vậy. Thành thói quen đấy."
Im Bong-soon tặc lưỡi nói, nhưng Kang Ha-joon không hạ Ha-neul xuống.
"Từ bé đã không chịu đặt cháu xuống nuôi rồi."
Im Bong-soon lẩm bẩm, nhưng vẫn theo tiễn đến tận chỗ xe đậu.
"Cháu đi đây ạ."
Eun-yul vẫy tay chào, Im Bong-soon xua tay bảo nhanh đi đi.
Dù cử chỉ của cả hai khác nhau, nhưng ý nghĩa vẫn được truyền đạt, chiếc xe nhẹ nhàng rời khỏi bãi đậu xe.
Đến khi chiếc xe khuất bóng, Im Bong-soon vẫn chống tay sau lưng đứng đó, thì một tiếng động cơ xe vọng đến gần. Im Bong-soon quay đầu lại vì nghĩ rằng có lẽ họ đã quên gì đó, nhưng bà nhận ra đó là một chiếc xe khác.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, người đàn ông bước xuống nhìn quanh và hít một hơi thật sâu.
"Chỉ có ở đây là không có bụi mịn thôi à? Sao không khí lại trong lành như vậy nhỉ?"
Park Jung-hoon lẩm bẩm một cách tự nhiên rồi quay lại nhìn Im Bong-soon.
"Hôm nay quán đóng cửa."
Im Bong-soon lắc đầu. Ý bà là dù có vào thì cũng không có cơm ăn, nhưng Park Jung-hoon xua tay.
"Cháu không đến để ăn cơm mà là để gặp bạn ạ. Eun-yul có ở trong không ạ?"
"Quán không mở cửa thì nó ở đây làm gì."
"Không có ạ?"
Park Jung-hoon có vẻ hơi bối rối, rồi gật gù như thể đã hiểu ra điều gì đó.
"À, phải rồi. cậu ấy không ăn ngủ ở quán mà chỉ làm việc thôi. Sao mình lại nghĩ là đến đây thì sẽ gặp được cậu ấy chứ?"
Nghe Park Jung-hoon lẩm bẩm tự trách mình ngốc nghếch, Im Bong-soon tặc lưỡi.
Nghe anh ta gọi Eun-yul là bạn, bà thấy anh ta cũng có vẻ hơi ngốc nghếch.
"Vậy cháu xin phép về ạ. Cháu chào..."
Câu nói 'Bà ở lại mạnh khỏe ạ' bị tiếng bụng kêu làm gián đoạn.
"Quả là một thằng ngốc mà."