Nhân vật phụ đã phản bội mối tình đầu của phản diện - Chap 2

‘Đây là đâu vậy...?’
Lúc mở mắt ra vì cảm giác rung lắc từ phía dưới, trước mắt chỉ có một màu đen. Suhyeok gắng gượng nuốt ngược cơn buồn nôn dâng lên vì say, cố nhớ lại cảnh cuối cùng mà mình đã thấy.

‘Ưm...’

Một nhà kho lờ mờ ánh sáng, mùi hôi thối của thức ăn thừa và thức ăn gia súc khô héo, mục rữa.
Bên trong nhà kho, Suhyeok đang chăm chú ghi hình những bao tải chất đống và nhiều lồng sắt rỉ sét đầy bên trong. Đó là bằng chứng quan trọng.

Dù kẻ kia có là rác rưởi đến mức nào đi nữa, chẳng lẽ hắn lại làm chuyện kinh tởm ấy sao. Anh vén tấm bạt lên, cầu mong dự đoán của mình sai.

Nhưng có lẽ đã động đến nguồn gốc của mùi hôi nồng nặc trong kho, sau tấm bạt nhấc lên lộ ra những xác chó con bị tàn phá và phân hủy nặng nề.

"Ọee..."

Dù từng là bác sĩ thú y, đã chứng kiến vô số cảnh ghê tởm, Suhyeok vẫn không tài nào chịu nổi cảnh tượng này. Đó đều là những con chó chưa đầy một tháng tuổi. Chúng chỉ vì không có vẻ ngoài đủ đẹp để bán được dù thuần chủng tốt.

Suhyeok rùng mình ghê tởm khi nhớ lại bộ dạng gã đàn ông từng khoe khoang: Chó mẹ là con từng đoạt giải dog show, chó bố là giống quý do hoàng thất nước khác nuôi dưỡng.

"Ở shop chúng tôi, không cần lo lắng về bệnh di truyền hay chó lai đâu. Chúng tôi quản lý nghiêm ngặt rồi mới cho nhận nuôi, nên chỉ cần tin tưởng giao cho chúng tôi là được.”

Ngay từ khi gã mở cửa hàng cạnh bệnh viện nơi anh làm việc, Suhyeok đã chẳng có thiện cảm gì. Hắn tự nhận là bạn lâu năm của viện trưởng, thường xuyên ra vào phòng mổ mặc dù không phải là nhân viên. Khách hàng của hắn ta tin tưởng hắn chỉ vì hắn thân thiết với bệnh viện, mà không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong phòng mổ.

Một cửa hàng thú cưng được quảng bá là nhờ quản lý chặt chẽ của người quản lý và hợp tác cùng bệnh viện nên luôn cung cấp những chú chó khỏe mạnh, hoàn hảo đến tay gia đình. Nó còn được lên truyền hình nhiều lần, có cả huấn luyện viên ngôi sao và nghệ sĩ nổi tiếng làm khách hàng. Đó là hình ảnh mà hắn xây dựng.

"Chúng tôi không phải trại chó công nghiệp đâu. Chỉ chọn lọc những bé khỏe mạnh để phối giống và gửi đến khách hàng, nên hoàn toàn yên tâm."

Đúng như lời gã nói, những chó con được bán ra đều thỏa mãn yêu cầu khách hàng: khỏe mạnh, xinh đẹp, tỷ lệ thất bại gần như bằng không. Nhưng ẩn sau đó chính là sự thật ghê tởm này.

‘Mấy thằng điên khốn nạn…’

Nghĩ đến những chó con chỉ vì ngoại hình không đúng ý mà bị giết ngay trong tay hắn, đến cả thuốc cũng tiếc không dùng, Suhyeok khó mà kìm nổi chửi rủa.

Sau một hồi bấm máy, việc ghi hình chứng cứ đã kết thúc. Giờ chỉ cần trời sáng, anh sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo... Không, anh nên cho đăng báo trước?

Trong lúc mệt mỏi bước ra khỏi kho, Suhyeok bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ một góc.

"Meo-!"

Anh chăm chú nhìn theo âm thanh, nhận ra trong chiếc lồng bẩn đến mức ban đầu không để ý có một con mèo đang bị nhốt. Tưởng rằng chẳng còn con nào sống sót, thật may vẫn cứu được ít nhất một sinh mạng.

Ngay khi Suhyeok vội vàng tiến lại gần thì.

Bốp!

Cơn đau dữ dội ập đến từ sau đầu, cả cơ thể anh gục ngã ngay lập tức.

"Ha, thằng này. Đúng là ép người khác đến đường cùng. Cũng chỉ là muốn cùng nhau làm ăn kiếm sống thôi mà. Tao cũng phải nuôi cả nhà chứ."

Đó là giọng nói quen thuộc. Không thể gục ngã được. Suhyeok cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng, nắm lấy cổ chân gã đàn ông, nhưng chỉ bằng một cú đá, anh đã bị hất văng ra.

"Tất cả là do mày tự chuốc lấy thôi, đừng oán trách gì. Đến lúc, tao sẽ lo hỏa táng cho. Chôn cùng với đám chó mà mày yêu quý thế cũng hợp ý mày rồi nhỉ."

Trên thân thể lạnh lẽo của anh, một tấm bạt dày nặng nề phủ xuống. Ký ức dừng lại ở đó.

Vậy thì, đây là đâu?

Suhyeok hoang mang, vội kiểm tra sau đầu mình. Nhưng hai tay đã bị trói chặt ra sau lưng, không thể cử động nổi.

'Chuyện này... là sao vậy...?' Sau khi cố gắng cử động trong phạm vi có thể, Suhyeok đã nhận ra một sự thật gây sốc.

‘Cơ thể mình… sao lại nhỏ thế này?’

 Nhỏ. Không chỉ là kích thước. Cả tay chân đều gầy guộc, yếu ớt đến mức không thể tin là của người trưởng thành. Không thể nào...Suhyeok cảm nhận bàn tay mình bị trói chặt và nhận ra rằng tay anh chỉ to bằng tay của một đứa trẻ dưới 10 tuổi.

‘Sao có thể như vậy...’ Chẳng lẽ mình đã quay về thời thơ ấu?

Ngay lúc hoảng loạn ấy, sàn lại rung lắc mạnh một lần nữa, rồi dừng hẳn sau những chấn động liên tục từ nãy đến giờ.

"Đến nơi rồi. Đừng lề mề, mau dậy đi." Ai đó vén tấm bạt từ bên ngoài và ra lệnh. Ngay sau đó vang lên tiếng trẻ con đang cố nén khóc nấc.

"Bọn mày còn ngồi đó làm gì! Người cao quý đến mức bọn mày không dám tưởng tượng nổi đang đợi kìa. Nếu không muốn chết thì câm miệng, đứng dậy ngay!"

Trước tiếng quát của gã đàn ông, bọn trẻ bị kéo dậy từng đứa một từ cửa xe, rồi bị đẩy xuống qua khe hở vừa mở ra. Đến lúc ấy, Suhyeok mới nhận ra mình bị nhốt trong một khoang gỗ di động (tựa như thùng xe chở hàng), và không hề ở một mình.

"Ơ... mẹ ơi....!"
Cuối cùng, một đứa nhỏ không kìm nổi òa khóc. Gã đàn ông lập tức túm lấy gáy nó, cười nhạo.

"Mẹ? Cái ả hèn hạ đó hả? Con đàn bà đã bán mày đi để lấy tiền ăn cho lợn cả tháng, mày có khóc thì nó cũng đéo đến mà dỗ đâu. "

Cùng với tiếng cười nhạo, Suhyeok cũng bị lôi xuống đất chẳng khác nào một món hành lý.
Một khu rừng rậm trải rộng vô tận, ở giữa bỗng dưng có một tòa biệt thự biệt lập đứng lạc nơi khoảng trống kỳ lạ. Nhìn thoáng qua cũng biết ngay nơi này không phải là một ngôi làng có người sinh sống.

Chẳng bao lâu sau khi xe ngựa dừng lại, từ trong tòa nhà âm u và tối bước ra một người đàn bà choàng kín áo choàng.

“Hôm nay có bao nhiêu đứa?”

Người đàn bà hỏi, gã đàn ông kéo xe nhún vai, đáp qua loa: "Tám đứa."

"Ít quá."

"Cô tưởng có nhiều đứa trẻ có thể lấy được với cái giá cô mong muốn sao? Nhờ chủ nhân của cô mà dạo này giá còn bị tăng lên đấy. Lần nào cũng đòi lựa toàn bọn nhóc con thì còn sót được bao nhiêu?"

"Im mẹ mồm đi. Lần sau ta sẽ nâng giá, thế nên câm họng cho ta."

Khạc, phụt. Gã đàn ông nhổ nước bọt xuống đất như đã hiểu, rồi giật lấy túi tiền người đàn bà đưa. Ngay lập tức hắn mở ra kiểm, rồi cau có:

"Sao thiếu một phần thế này?"

Người đàn bà cười nhạt, đáp lại: "Lần trước, bọn trẻ ngươi mang đến không đứa nào sống sót cả. Chủ nhân đã rất tức giận rồi. Ngươi nên biết ơn khi còn được tiếp tục dùng đến.”

"Hừ, chẳng phải do bên cô vắt kiệt tụi nó quá mức sao? Chúng khỏe mạnh, không bệnh tật, thân thể cứng cáp đấy chứ. Thế mà sao chết nhanh vậy?"

Người đàn bà chẳng buồn đáp thêm, chỉ giật mạnh sợi dây đang trói bọn trẻ.
"Chuyện đó không liên quan đến ngươi. Cút ngay."

Ngay khoảnh khắc ấy, đầu Suhyeok nhói lên, và trong tâm trí anh thoáng qua những hình ảnh lạ. Một gia đình nghèo, đông con đến mức phải nấu cháo loãng bằng rễ cỏ, mỗi người chỉ được chia vài thìa. Người cha ngày nào cũng chìm trong rượu, còn người mẹ kiệt sức khóc lóc sau những trận giằng co để giữ lại chút tiền rượu.

"Phải bớt đi một miệng ăn." Người cha đã dẫn một gã đàn ông đến, nói sẽ giới thiệu chỗ làm hầu hạ sung sướng ở nhà giàu. Thực chất, đó là lúc đứa trẻ bị bán đi. Số tiền có được bị người cha ôm hết, bỏ mặc gia đình. Người mẹ chỉ biết khóc đến mức như muốn ngất xỉu.

'Chẳng lẽ...?'

Một ý nghĩ lướt qua đầu Suhyeok. Nhưng, tại sao lại đột ngột như vậy? Chuyện kỳ lạ đó tại sao lại xảy ra với mình? Trong lúc hoang mang, Suhyeok cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Anh bị kéo vào một căn phòng lạ cùng những đứa trẻ khác.

Ngôi biệt thự gỗ cũ kỹ, chẳng phải nhà ở hiện đại. Nó giống như những tòa nhà kiểu Tây trong bối cảnh cận đại hay trung cổ. Sàn gỗ kẽo kẹt dưới mỗi bước chân, dẫn họ đến một nơi chẳng khác gì phòng thí nghiệm kỳ quái.

"Đưa tay ra phía trước."

Sợ rằng nếu chống lệnh thì không biết sẽ phải chịu chuyện gì, Suhyeok đành đưa tay ra. Phập, một cây kim nhỏ đâm vào tay anh. Từng giọt máu rơi xuống dưới. Những giọt máu rơi xuống, loang ra trên tờ giấy đầy những ký tự kỳ lạ. Vệt máu ấy từ từ kéo dài, chẳng khác nào dây leo bám tường, chỉ trong chốc lát đã nhuộm đen cả tờ giấy.

"Cũng tóm được một đứa."

Người đàn bà cởi bỏ mảnh vải rách trên người Suhyeok rồi chà mạnh vào má anh để lộ rõ gương mặt.

"Bây giờ mày sẽ được đưa đến chào chủ nhân. Đó là một người cao quý đến mức mày không bao giờ dám tưởng tượng nổi. Hãy cư xử cho đúng. Nếu khiến ngài ấy không hài lòng, thì sáng mai mày cũng chẳng còn cơ hội thấy mặt trời nữa.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo