Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm - Chương 80

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Thật sự không phải. ……Thật ra thì anh cũng không có kế hoạch rủ em đi ăn tối. Anh vừa nghĩ ra rồi nói thử thôi.”

Nghe những lời đó, tâm trạng đang chùng xuống của cậu bỗng chốc trở nên phấn chấn.

“Anh có suy nghĩ gì không ạ?”

“Suy nghĩ gì?”

“…….”

“À, cái đó…. Sao mà anh quyết định trong một ngày được.”

Sao lại không thể chứ?

“Jigu à, anh cũng rối lắm. Nếu chỉ là gặp gỡ rồi chia tay thì không nói, nhưng… chuyện như này mà trả lời trong một ngày thì hơi quá đúng không?”

Gặp gỡ rồi chia tay. Sao anh ấy lại có thể nghĩ đến những chuyện như vậy chứ….

“Anh lạ lắm.”

“Gì cơ?”

“Hôm qua anh đã hôn em.”

“…Anh đã làm vậy.”

“Vậy mà anh cứ bình thường như không có chuyện gì xảy ra như thế này, thật không công bằng. Chỉ có mình em….”

“…….”

“Chỉ có mình em để tâm đến chuyện này thôi ấy….”

Khi đứng trước mặt Yeowoon, cậu thỉnh thoảng cảm thấy như mình đang bị lột trần. Cảm giác như mọi cảm xúc của mình đều bị phơi bày ra hết. Anh ấy thì trưởng thành và bình thản đến thế, vậy mà chỉ có mình cậu là lúng túng và lo lắng, cậu cảm thấy rất chó má. Nhưng, dù vậy cậu vẫn thích Yeowoon. Càng ngày cậu càng thích anh ấy hơn nên cậu thấy khó xử.

Lồng ngực của Yeowoon khẽ phập phồng mà không phát ra tiếng động. Dường như anh ấy đang chọn những lời nên nói trong đầu. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó dường như dài vô tận.

“Không phải như vậy đâu.”

“Thường thì sau chuyện như ngày hôm qua… không phải là người ta sẽ tránh mặt em sao ạ?”

“Anh không muốn tránh mặt em.”

“……Đó thấy chưa, lại chỉ có em.”

“…Anh, trông anh có vẻ bình thản lắm sao?”

“Nhiều lắm ạ.”

Yeowoon chớp mắt vài lần với khuôn mặt bình thản như mọi khi rồi đảo mắt tránh né. Biểu cảm lộ rõ vẻ xấu hổ.

,:

“May quá. Anh đang cố tỏ ra vậy đó.”

“Xạo ke vừa thôi ạ.”

“Trước khi bấm chuông nhà em, anh đã đứng trước cửa và suy nghĩ đi suy nghĩ lại ít nhất năm lần rồi.”

“…….”

“Và anh đã luyện tập những gì nên nói khi nhìn thấy mặt em trong đầu liên tục.”

“Anh đã… luyện tập ạ?”

“……Anh không biết em thấy anh thế nào, nhưng anh cũng để tâm đó. Đương nhiên rồi.”

Có lẽ nào, Yeowoon cũng đang cảm thấy tim đập loạn xạ như mình bây giờ? Dù thế nào thì chắc chắn là mọi chuyện không hề giống như ngày thường.

“Anh cứ như vậy nên em mới bảo là khó hiểu đó….”

Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì Lee Yeowoon vẫn thích mình. Dù biết rằng không phải vậy nhưng mình cứ liên tục nuôi hy vọng.

“Ji, Jigu à? Đừng khóc.”

“Em không có khóc!”

“Anh sợ em lại khóc đó….”

Yeowoon tự miệng nói rằng anh ấy không thích mình, nhưng cậu ấy nhìn thấy điều ngược lại. Hay là ngay cả điều này cũng là do cậu ấy tự mình tưởng tượng ra?

Anh ấy nâng mình lên rồi lại dìm mình xuống mấy lần trong một ngày.

“Em biết rồi ạ, vậy sau này anh hãy nghĩ về em thật nhiều vào.”

“Hả? Tự nhiên vậy?”

“Anh đã bảo là sẽ suy nghĩ mà.”

“Thì đúng là vậy…. Nhưng lời nói có hơi khác thì phải?”

“Dạo này em nghĩ về anh cả ngày đó ạ. Vừa nãy cũng….”

“Vừa nãy cũng?”

“…….”

Ngay khi nhớ lại chuyện buổi sáng, Yoonjigu đã cứng đờ mặt lại. Cậu đúng là thích Lee Yeowoon, nhưng….

“Sao vậy. Sao đang nói lại thôi thế?”

Trên khuôn mặt có vẻ xa lạ với những hành động dâm ô, những hình ảnh quái dị mà cậu ấy vừa xem cứ liên tục hiện lên. Hình ảnh Lee Yeowoon và một người đàn ông ngoại quốc lông lá đội mũ ông già Noel và cầm roi trên tay không hề có chút liên quan nào khiến cậu ấy càng thêm sợ hãi.

“Dù sao thì em đồng ý là tối nay rảnh chứ gì?”

“…Hôm nay thì!”

Trong lòng cậu ấy nhen nhóm một tia hy vọng.

“Hôm nay thì chỉ ăn tối rồi về thôi ạ!”

“Anh cũng định làm vậy mà?”

“Em vẫn chưa… chuẩn bị tinh thần….”

Yeowoon ngơ ngác nhìn Yoonjigu với khuôn mặt trắng bệch rồi nghiêng đầu. Và sau đó anh cười gượng gạo.

“Xin lỗi, có lẽ anh đã quá vội vàng rồi. Anh biết hết là em sẽ cảm thấy khó chịu với những chuyện này mà….”

“…Dạ.”

“Vậy thì hôm nay anh chỉ ăn tối rồi về thôi nhé.”

“…….”

“Anh sẽ không nói chuyện gì khác đâu.”

“Vâng ạ.”

Thật may mắn. Yoonjigu gật đầu như ban ơn.

Sau khi đã hẹn ăn tối xong, Yoonjigu bắt đầu sắp xếp những việc mình cần làm trong đầu sau khi tiễn Yeowoon đi. Đầu tiên là phải tắm rửa. Cậu ấy không thể cho anh ấy thấy bộ dạng tồi tàn này được nữa. Phải tắm rửa, làm xẹp bọng mắt và thay quần áo khác bình thường hơn. Có quá nhiều thứ cần chuẩn bị trước khi Yeowoon đến.

“Vậy thì lát nữa….”

Trước khi Yeowoon nói xong, Yoonjigu đã vội nhìn đồng hồ và ngắt lời anh ấy. Kim giờ đang hướng về số 1.

“Tám giờ anh đến nhé.”

“Định ngủ lâu đến vậy sao?”

Không đúng. Tám giờ là quá muộn. Thật lãng phí thời gian nếu lãng phí cả ngày hôm nay!

“Không phải, bảy giờ ạ.”

“Ừ, bảy giờ.”

“Không, sáu rưỡi….”

“Sáu rưỡi?”

“……Thì anh đến lúc nào tiện thì đến ạ. Miễn là sau năm giờ là được ạ, em sẽ đợi anh từ lúc đó.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Em không ngủ ạ.”

“Ừa, ngủ ngon nhé!”

“…….”

Yeowoon đã đùa rằng cậu hãy ngủ trưa đi rồi quay lưng bỏ đi. Yoonjigu bắt đầu bận rộn ngay sau khi cánh cửa đóng lại. Chẳng những không ngủ trưa mà cậu còn mất đến hơn một tiếng đồng hồ để tắm rửa. Cậu tắm rửa kỹ lưỡng từ đầu đến chân rồi mất một tiếng để chọn quần áo, và khi cậu đang sốt sắng lên thì tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay có lẽ sẽ là một đêm Giáng Sinh tuyệt vời nhất!

Yeowoon đến nhà cậu ngay khi vừa điểm năm giờ. Cảm giác cho một người vừa đá mình ra khỏi cửa vào nhà chỉ mới một ngày trước thôi thật là tuyệt vời. Yeowoon nhìn thấy những bông hoa được đặt trên bàn và khen gu thẩm mỹ của cậu: “Hoa này anh thấy ở quán cà phê rồi, nhà em cũng có nữa ha?”. Và….

“…….”

Thật ra cậu không nhớ rõ mình đã trò chuyện những gì với anh ấy vì suốt cả ngày hôm nay cậu đã quá bận rộn. Chỉ là hôm nay, Yeowoon không hề rời con mèo khỏi vòng tay của mình suốt cả ngày. Yoon Bbosong, con mèo không hề quan tâm đến người khác ngoài cậu ấy và luôn tránh xa mọi người, đã tiếp cận Lee Yeowoon và ngồi lên tay anh ấy. Yeowoon có vẻ xúc động hơn bao giờ hết và không thể nói nên lời trong một lúc. Vào khoảnh khắc đó, Yoonjigu hơi ghen tị với con mèo của mình. Và đồng thời cậu tự trách mình vì đã có những suy nghĩ như vậy.

Đm, tôi đâu có muốn được Yeowoon vuốt ve đâu! Thêm vào đó, nghĩ đến gu của Lee Yeowoon thì có lẽ anh ấy thích đánh hơn là vuốt ve. Thật sự hết cách rồi. Sau bữa tối bận rộn nhất trong cuộc đời cậu, Yeowoon đã về nhà một cách dứt khoát. Cậu cũng muốn như vậy, nhưng mặt khác, cậu lại không muốn tiễn anh ấy đi.

“Nhưng bình thường người ta có phải sẽ tránh mặt nhau không chứ.”

Vậy mà anh ấy lại bảo là không muốn tránh mặt mình… Anh ta đang nói cái quái gì vậy? Nếu có một cái máy có thể nhìn thấu đầu của Lee Yeowoon thì cậu sẽ mua nó ngay lập tức cho dù giá bao nhiêu đi chăng nữa và muốn nhìn thấu lòng của Yeowoon. Cậu sắp phát điên lên vì tò mò muốn biết anh ấy đang nghĩ gì và tại sao anh ấy lại đối xử với cậu ấy như vậy.

Lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn rung lên và cửa sổ tin nhắn hiện lên dưới dạng xem trước.

010-XXXX-XXXX

À đúng rồi. Lúc nãy anh quên mất…. Lưu số anh đi!

Một ai đó đã gửi nhầm tin nhắn. Yoonjigu trừng mắt nhìn số điện thoại lạ mặt đang làm phiền suy nghĩ của cậu ấy và gửi tin nhắn trả lời.

Anh là ai đấy

010-XXXX-XXXX

Đoán xem?ㅋㅋ

Trời ạ, còn đùa nữa? Bộ tôi là bạn của anh chắc.

Anh gửi nhầm tin nhắn rồi ạ

010-XXXX-XXXX

ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

Chặn luôn ㅅㄱ (tạm biệt)

010-XXXX-XXXX

Á xin lỗi ạ

010-XXXX-XXXX

Hay là đây là số của Jigu ạ?

“……?”

010-XXXX-XXXX

Anh là Lee Yeowoon đây….

“……Hic!”

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ mình tiêu rồi lấp đầy đầu cậu ấy. Đến giờ cậu mới nhớ ra rằng Yeowoon đã lấy số điện thoại của cậu vào buổi sáng. Tại sao cậu lại quên mất chứ! Lúc đó cậu đã quá bận rộn nên không thể nói với anh ấy rằng hãy cho cậu số điện thoại của anh ấy!

Yoonjigu vội vàng xem lại tin nhắn mà mình đã gửi, và chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng may mắn thay mình đã không chửi thề hay hành xử quá thô lỗ.

Đúng ạ

Đúng vậy ạ!!

Em là Yoonjigu đây ạ….

010-XXXX-XXXX

Anh tưởng em cho anh số giả chứ ㅋㅋㅋ

010-XXXX-XXXX

Em lưu số anh chưa?

Phải… lưu thôi. Yoonjigu run rẩy ấn mạnh vào số của Yeowoon rồi chuyển đến ‘Đăng ký vào danh bạ’. Cậu ấy viết chữ ‘Lee Yeowoon’ vào ô nhập tên và nhìn chằm chằm vào đó một lúc rồi thêm một trái tim màu đỏ vào sau tên.

“……!”

Tên đã lưu quá lộ liễu. Sợ ai đó nhìn thấy, cậu ấy vội vàng xóa đi và chỉ thêm chữ “Hyung”  vào sau tên rồi lưu lại.

,:

Em đã lưu rồi ạ

Lee Yeowoon Hyung (Anh Lee Yeowoon)

-À hên là nói trước khi bị em chặnㅋㅋㅋㅋ

Em có chặn người đâu ạㅡㅡ Em chỉ lơ tin nhắn thôi;; Thật đó nha? Danh sách chặn của em hoàn toàn sạch bong luôn

Lee Yeowoon Hyung

-Anh biết rồiㅋㅋㅋ Vậy hẹn gặp ở hồ bơi nhé

“…Hồ bơi.”

Liệu mình có đi được không? Chỉ vì một giấc mơ đêm qua Yeowoon nắm tay và hôn mình mà đã xảy ra chuyện như thế này rồi. Khi nghĩ đến tính đặc thù của địa điểm hồ bơi thì đầu cậu lại đau nhức. Cậu cảm thấy kỳ lạ khi tưởng tượng đến hình ảnh Yeowoon mặc đồ bơi.

Mặc bộ đồ bơi chỉ che được một phần nhỏ phía dưới… rồi khoe ra hết thân hình ướt đẫm. Quá dâm đãng. Trong một không gian mà mọi người đều có thể nhìn thấy… Đây là nơi công cộng mà như vậy có được không? Cậu lo lắng không biết mình có thể đối xử với anh ấy như bình thường như trước đây được không. Yoonjigu lắc đầu dữ dội như thể muốn xua tan cái khung cảnh ngập tràn da thịt trong đầu cậu. Sau khi suy nghĩ vớ vẩn một hồi, cậu mới muộn màng kiểm tra tin nhắn của Yeowoon.

Lee Yeowoon Hyung

Ngủ ngon.

Chữ “Ngủ ngon” vốn dĩ là như vậy sao? Yoonjigu nhìn chằm chằm vào dòng chữ ma thuật được tạo ra chỉ bằng hai chữ và cảm thấy một niềm xúc động khó tả. Hôm qua cậu đã hối hận rất nhiều cho đến tận trước khi đi ngủ, tự trách bản thân, và chỉ muốn mọi chuyện quay trở lại như cũ. Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, cậu lại thấy mình đã làm đúng khi nói ra.

“…….”

Yoonjigu nhìn xung quanh mặc dù không có ai nhìn mình. Và cậu khẽ chạm môi mình lên tin nhắn mà Yeowoon đã gửi. Cậu cảm thấy xấu hổ một cách vô cớ vì cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn của màn hình.

-Anh cũng

-Ngủ ngon ạ

Ngày 25 tháng 12, mười một giờ năm mươi phút tối. Cậu đã nhắn tin chúc ngủ ngon khi chỉ còn vỏn vẹn 10 phút nữa là hết ngày. Tin nhắn này viết là ‘Ngủ ngon’, nhưng đọc là ‘Em thích anh’.

Cậu đã chứa đựng đầy những cảm xúc dâng trào trong một tin nhắn với giọng điệu hờ hững. Cậu cảm thấy thật may mắn vì có thể chia sẻ những lời kết thúc một ngày dài với Yeowoon. Ước gì mọi cảm xúc này cũng được truyền hết đến anh ấy….

Về bề ngoài thì có vẻ không khác gì so với trước đây, nhưng con xúc xắc đã được tung ra rồi. Mối quan hệ đang dần thay đổi một cách không thể đảo ngược được nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo