thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 135: Ngoại truyện 3
Khoảnh khắc đó, Lee Tae Kang đánh rơi chai nước suối đang cầm, nhìn Yeo Won với vẻ mặt nhăn nhó thấy rõ.
“Gì cơ?”
“Tao đi.”
“…Hả.”
Thở hắt ra một hơi đầy bất lực, hắn trừng mắt nhìn Yeo Won như thể cậu vừa nói điều gì đó điên rồ.
“Tao không được đi sao? Mày bảo tao đến mà.”
“Lại bắt đầu nữa rồi.”
“Gì cơ.”
“…Không được.”
Lee Tae Kang nghiến răng, dứt khoát trả lời. Phản ứng gay gắt của hắn làm Yeo Won cũng bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
“Tại sao?”
“Tại sao á? Mày không biết sao mà còn hỏi?”
“Tao biết. Nhưng tao muốn đi.”
“Không được.”
“Sao chứ? Mày xấu hổ về tao à?”
“Hả?”
“Mày xấu hổ khi để tao xuất hiện trước mặt cả gia đình và họ hàng của mày sao?”
Dù biết không phải vậy, Yeo Won vẫn cố tình đưa ra một câu hỏi nông cạn để làm khó hắn.
“…Đừng có làm tao phát điên.”
Khóe hàm Lee Tae Kang hơi run rẩy. Hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận đang dần bùng phát.
“Nếu không phải vậy thì là gì? Bên đó đã chủ động đề nghị mà. Tao chỉ là chấp nhận lời mời thôi.”
“Mẹ kiếp, mày biết rõ bọn người đó là loại người gì mà vẫn muốn đi sao?”
“Bộ họ định ám sát tao chắc?”
Yeo Won nhếch mép cười nhạt như đang nói đùa. Lee Tae Kang thở mạnh một tiếng rồi lại thô bạo vuốt ngược tóc lên.
“…Không được. Cứ coi như vậy đi.”
Lee Tae Kang kiên quyết phản đối. Hắn không thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đi, nên thà ngăn chặn mọi khả năng ngay từ đầu còn hơn.
“Tao sẽ đi. Cứ coi như vậy đi.”
“Mày lại muốn làm tao phát điên nữa hả?”
“Lại nữa? Tao đã làm gì mày chứ?”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng. Yeo Won biết lý do hắn phản đối, nhưng cậu không thể hiểu tại sao hắn lại phản ứng gay gắt đến như vậy. Cậu không thích sự phản đối có vẻ như đang bảo vệ quá mức này.
“Tao đã nghĩ rằng dù sao thì cũng sẽ có lúc gặp mặt thôi.”
“Không. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Tao sẽ không để điều đó xảy ra.”
“Sao mày lại làm vậy? Mày đang làm việc dưới trướng bọn họ mà.”
“Chuyện đó và mày là hai chuyện khác nhau.”
“Khác nhau? Tình huống này là chuyện khác với tao sao?”
“Đừng có bắt bẻ câu chữ.”
Yeo Won thở dài đầy bực bội, cảm giác như đang nói chuyện với một bức tường.
“Bộ mày định giấu tao đi hay sao?”
“Mày quên bọn họ đã làm gì mày rồi hả?”
“Đó là chuyện trước đây. Bây giờ tình hình khác rồi!”
“Bọn chúng đang tìm mọi cách để tách mày ra khỏi tao đấy!”
“Vậy thì sao? Mày sợ em bị tổn thương à?”
“Han Yeo Won.”
“Tao nói cho mày biết, tao hẹn hò với mày chứ không phải ở bên mày để được mày bảo vệ.”
Đó là điều khiến Yeo Won cảm thấy tổn thương lòng tự trọng nhất. Ngay từ đầu, Yeo Won đã không hài lòng với việc Lee Tae Kang chọn ở lại Hàn Quốc để bảo vệ cậu. Cậu hiểu ý định của hắn, nhưng đó là một chuyện vô cùng tổn thương, thậm chí là sỉ nhục đối với một người đàn ông. Lý do cậu muốn đi cũng chính là vì điều đó. Cậu muốn cho họ thấy rằng dù họ có sỉ nhục hay không hài lòng đến đâu, cậu cũng sẽ không lùi bước.
“…Đừng có sĩ diện nữa.”
“Hả?”
“Tao bảo đừng có sĩ diện trước mặt tao.”
Nghe lời Lee Tae Kang, bàn tay Yeo Won đang chống trên bàn ăn bắt đầu run rẩy. Đó là một lời nói dứt khoát và lạnh lùng. Cậu biết. Cậu biết rằng bây giờ mình không thể làm gì cả. Chính vì vậy mà cậu càng ghét sự bảo vệ của hắn hơn. Đó là lý do tại sao Yeo Won muốn làm gì đó, cậu đã muốn làm điều đó. Đúng là đó là sự sĩ diện. Nhưng Lee Tae Kang lại nói điều đó theo cách này…
“…Hà. Mày nói chuyện tệ thật.”
“Đừng nói chuyện này nữa.”
“Chỉ khi làm theo ý mày thì mày mới vừa lòng đúng không?”
“Chúng ta dừng lại đi.”
Lee Tae Kang cũng không dễ dàng nhượng bộ. Gần đây hắn chưa bao giờ không chấp nhận sự cố chấp của cậu. Chuyện Yeo Won muốn đầu tư này nọ, thực ra hắn cũng rất không hài lòng nhưng vẫn giả vờ nhượng bộ cho qua. Dù cậu về nhà muộn vì những buổi tiệc tùng, hắn cũng đã khá nhẫn nhịn rồi.
Yeo Won cũng biết hắn không thích điều đó, nên cậu thường cố gắng kết thúc sớm và về nhà, nhưng vì công việc cậu muốn làm lại liên quan đến kinh doanh rượu, nên việc có những buổi tiệc liên tiếp là điều không thể tránh khỏi. Gã ông chủ có vẻ thích Yeo Won nên gã liên tục tạo ra những buổi gặp gỡ để giới thiệu cậu với những người có địa vị và các mối quan hệ đã từng giúp đỡ công việc của gã, cũng như những nhân viên đáng tin cậy như Kim Myung Joo, coi cậu như một đối tác kinh doanh mới.
Ngay cả chuyện đó hắn cũng giả vờ như không biết mà bỏ qua, nhưng lần này, ý chí của hắn kiên quyết đến mức không thể nào nhượng bộ được. Yeo Won không thể nhịn được nữa, cậu quay người đi. Cậu sầm sập bước vào phòng thay đồ, vơ vội lấy quần áo mặc vào người. Chỉ kịp cầm theo điện thoại và chìa khóa xe, Yeo Won định đi về phía cửa thì cổ tay bị giữ lại.
“Buông ra.”
“Mày đi đâu đấy?”
“Kệ tao.”
“Tao không muốn cãi nhau.”
“Tao cũng không muốn. Nhưng không phải mày đang ép tao sao?”
“Tất cả là lỗi của tao à?”
“Vậy là lỗi của tao?”
“Mẹ kiếp, mày—!”
Lee Tae Kang cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa, hắn lớn tiếng quát. Ánh mắt hắn rực lửa nhìn cậu. Yeo Won thấy rõ nắm đấm của hắn đang run rẩy.
“Sao, muốn đánh tao à?”
“…Mẹ kiếp, đừng có điên lên như vậy. Thật đấy.”
“Nhưng mặt mày đang như vậy mà?”
“Vậy ai mới là người làm người khác phát điên lên chứ?”
“Rốt cuộc thì tao đã làm gì mày?”
“Mày muốn tao kể ra từng chuyện một sao?”
“…Hà. Có vẻ như mày tích tụ nhiều rồi nhỉ?”
“Không chỉ một hai chuyện đâu.”
Yeo Won cảm nhận được cuộc cãi vã đang dần lún sâu vào vũng bùn. Cậu thở hắt ra một hơi đầy ngỡ ngàng rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nói đi. Có gì không vừa mắt mày thì cứ nói ra hết đi.”
“Đừng có bắt bẻ câu chữ nữa.”
“Chính mày là người bắt đầu mà.”
“Mày thật sự muốn tao nói hết ra sao?”
“Nói đi chứ?”
“Ngay từ cái chuyện mày gặp gã ông chủ kia là tao đã thấy khó chịu rồi. Tao đã nói đi nói lại là nếu mày muốn mở một cửa hàng thì tao sẽ làm cho mày mà?”
“Cuối cùng thì mày vẫn quay lại chuyện đó sao?”
“Mỗi khi mày mang mùi nước hoa của thằng khốn đó về, tao chỉ muốn giết chết nó.”
“Nhưng vì bọn tao cứ ở cùng nhau nên…!”
“Đúng vậy. Còn khoác tay lên vai mày nữa chứ. Trông thân thiết lắm cơ mà?”
“Cái đó thì…, là sao?”
Yeo Won đang định biện minh thì khựng lại, nhíu chặt mày như đang cố gắng xua đi điều gì đó.
“Mày nói cứ như mày tận mắt chứng kiến vậy?”
“Cái kiểu hắn cứ ôm eo rồi sờ soạng mày một cách lộ liễu cũng làm tao phát điên lên được.”
“…Mày theo dõi tao à?”
“Mày muốn biết sao?”
“Thảo nào. Hôm qua mày đột nhiên xuất hiện… Tao còn thắc mắc làm sao mày biết tao ở đó.”
“Ngày nào mày cũng phải kè kè bên cạnh cái thằng khốn nạn dám ngang nhiên sờ mó mày, sao tao không thấy khó chịu được?”
“Mày thuê người theo dõi tao à? Hay là… mày gắn thiết bị định vị?”
Họ cứ tiếp tục cãi vã, lạc lối trong những vòng xoáy luẩn quẩn. Họ nói những chuyện khác nhau, dùng những lời lẽ khác nhau để chất vấn lẫn nhau.
“Mày… mày không tin tao đến vậy sao?”
Yeo Won ngập ngừng nói như vừa bị ai đó đánh mạnh vào người. Cậu sững người trước thái độ của hắn, cứ như đã dõi theo cậu từ lâu. Lee Tae Kang thở dài một tiếng nặng nề trước phản ứng của Yeo Won rồi đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt mệt mỏi.
“Tao không tin bất cứ ai xung quanh mày cả.”
“…Mày bị bệnh rồi. Mày biết không?”
“Biết. Tao là một thằng khốn nạn.”
Lee Tae Kang nghiến răng đáp lại.
“Mày muốn nói thêm không?”
“……”
“Mẹ kiếp, điện thoại có chịu nghe không hả? Cái chuyện tao dặn mày gọi cho tao mỗi khi đổi chỗ thì mày có nhớ không?”
Yeo Won choáng váng, ôm chặt lấy đầu trước những lời chất vấn liên tục của hắn. Đó là những chuyện hắn luôn cằn nhằn với cậu, nhưng cậu không ngờ hắn lại để bụng đến mức này. Yeo Won vốn là người hay quên chuyện liên lạc. Ngay cả khi hẹn hò với bạn gái trước đây, đó cũng là vấn đề họ thường xuyên cãi nhau. Nhưng cậu không ngờ rằng mình và Lee Tae Kang, người hiểu cậu rõ hơn ai hết, cũng sẽ có chuyện để nói về vấn đề này.
“Chuyện đó có gì mà… ha.”
Yeo Won thở dốc với vẻ mặt khó chịu, hoàn toàn không hiểu tại sao chuyện này lại làm hắn nổi giận đến vậy.
“…Mày vốn dĩ là người như vậy sao?”
Yeo Won nhìn đối phương với vẻ mặt không thể hiểu nổi. Lee Tae Kang không trả lời, chỉ đáp lại bằng một ánh mắt dữ tợn như muốn hỏi cậu đang nói cái gì vậy.
“Khi hẹn hò, mày là kiểu người mệt mỏi như vậy sao?”
Lee Tae Kang nghẹn lời, lời nói thẳng thắn đó chứa đựng vô số ý nghĩa. Mệt mỏi? Đó là điều hắn chưa từng nghe thấy trong đời, sắc mặt hắn bắt đầu tái mét.
“Tao không nghĩ tao lại như vậy.”
“……”
“Mày mệt mỏi thật đấy.”
Cái kiểu bận tâm đến chuyện liên lạc của đối phương, can thiệp vào cuộc sống xã hội của đối phương và cố gắng kiểm soát đối phương, tất cả đều như vậy. Đó là kiểu người mà Yeo Won ghét nhất. Trước lời nói gây sốc và mang theo sự khinh miệt đó, Lee Tae Kang lần đầu tiên cứng đờ người.
Yeo Won định nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại im lặng. Cậu lặng lẽ nhìn Lee Tae Kang cũng đang nghẹn lời rồi thở dài một tiếng sâu thẳm, bước qua người hắn. Cậu nghĩ rằng nếu ở lại thêm nữa thì cuộc cãi vã sẽ chỉ càng thêm tồi tệ, nên đó là cách cậu chọn để trốn tránh.
***
Rồi Yeo Won hướng đến trường học, nơi Do Young Jae đã hẹn gặp cậu tối nay. Dù thời gian còn sớm hơn dự kiến, cậu vẫn định đến trước để chờ. Cậu muốn nhân lúc chờ đợi để bình tĩnh lại và suy nghĩ.
Yeo Won không có cảm xúc gì đặc biệt khi quay lại trường sau một thời gian dài. Điều duy nhất cậu bận tâm lúc này là cố gắng kìm nén cơn giận đang cuộn trào. Cậu biết mình nên dừng việc lao đi như kẻ mất kiểm soát và trút giận lên chiếc vô lăng vô tội, nhưng lạ lùng thay, mỗi khi cãi nhau với Lee Tae Kang, lý trí của cậu dường như chẳng còn tác dụng. Nhìn cái cách họ vẫn cãi vã dù đã cố gắng kiềm chế, Yeo Won thậm chí tự hỏi liệu đây có phải là một mối nhân duyên chẳng thể nào tránh khỏi hay không. Vậy mà rõ ràng họ đã có một khoảng thời gian yên ổn và không tranh cãi gì rồi cơ mà.
‘Mày mệt mỏi thật đấy.’
…Nhưng có lẽ mình đã nói nặng lời quá chăng?
‘…Đừng có sĩ diện nữa.’
Nhưng một câu nói cắt đứt dây thần kinh của cậu lại hiện lên trong đầu, cuốn trôi đi chút hối hận thoáng qua.
Nhưng thật sự thì đó có phải là kiểu hẹn hò vốn có của Tae Kang không? Theo dõi ư. Đó là một cách mà Yeo Won chưa từng nghe thấy. Cậu không chắc liệu hắn có thuê người hay gắn thiết bị theo dõi hay không, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã là vô lý rồi. Tại sao mình lại phải suy nghĩ về những chuyện này chứ? Cái tính hay để ý vặt vãnh của hắn đã có từ khi họ còn là bạn bè, nhưng dạo này mức độ đó dường như còn rõ rệt hơn trước. Giờ thì có cảm giác như hắn chẳng còn để ý đến cảm xúc của cậu nữa.
Yeo Won bước ra khỏi xe và ngậm một điếu thuốc. Có lẽ vẫn còn giờ học nên bên ngoài các tòa nhà của trường không có nhiều sinh viên. Trong lúc di chuyển đến một chỗ thích hợp để hút thuốc, cậu nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Chị.”
Yeo Won gọi lại, người phụ nữ có vẻ hơi phờ phạc quay lại. Đó là một trong những người bạn gái cũ của Lee Tae Kang, chị trợ giảng.
Còn tiếp
—————-
*Sao cứ cãi nhau hoài zậy trời ?
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.