Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 103
Tập trung cao độ, mắt Ja Kyung híp lại. Anh đang bôi kem cạo râu lên mặt Il Hyun để cạo đi bộ râu trên cằm hắn, nhưng vì chưa từng dùng dao cạo bao giờ, tay anh cứ run lẩy bẩy. Thấy vậy, hắn cười.
“Lúc giết người thì dứt khoát lắm mà, sao lại run thế?”
Nói thẳng ra thì giết người còn dễ hơn.
“Đừng có nói. Im lặng đi.”
Anh tập trung, soạt, soạt, cạo đi bộ râu trên cằm. Từ khi sinh ra, anh chưa từng thấy râu đẹp bao giờ. Anh thì ít khi mọc râu, nên thỉnh thoảng mới phải cạo một lần, còn Wang Han và Ryun, chỉ một ngày là đã rậm rạp rồi.
Thế mà hắn, đến cả râu cũng rất hợp. Trông hắn có phần décadent hơn. Anh đã muốn để nguyên như vậy, nhưng vì hắn vốn đã trông ốm yếu, để thêm râu thì càng trông yếu ớt hơn, nên cuối cùng anh quyết định cạo đi.
Anh đang chăm chú nhìn vào má hắn thì có tiếng gõ cửa. Anh quay lại, là bữa ăn đã đến. Cạo xong, anh lấy khăn ấm lau mặt cho hắn. Trong lúc nằm trên giường bệnh, hắn đã sút cân nên gương mặt vốn đã sắc sảo lại càng thêm gầy guộc.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, anh mở chiếc bàn trên giường, đặt bát cháo trước mặt hắn. Nghe nói tạm thời chỉ được ăn cháo, nên chỉ có cháo trắng. Anh đặt muỗng xuống, nhưng Il Hyun chỉ nhìn chằm chằm. Anh rót cả nước bảo mau ăn đi, nhưng hắn vẫn không có ý định cầm muỗng.
Hắn hỏi với vẻ mặt đáng thương.
“Không đút cho tôi à?”
Anh nhìn hắn với vẻ hoang mang. Tay trái bị gãy nên thôi đi, còn tay phải thì vẫn lành lặn mà. Mấy ngày gần đây hắn cứ thế này mãi. Hôm nay, anh quả quyết ra hiệu bằng mắt về phía tay phải. Nhưng hắn lại liền hất cằm lên, ngang nhiên đáp.
“Tôi thuận tay trái.”
Từ khi nào chứ? Cầm muỗng cũng tay phải, cầm bút cũng tay phải, thậm chí lúc cầm dương vật mình mà lắc lắc cũng dùng tay phải, anh nhớ rõ mà! Chưa kịp hỏi hắn đang vờ vĩnh gì thì hắn đã như một đứa trẻ hờn dỗi, đẩy chiếc bàn ra xa rồi nằm vật ra giường.
Anh thấy vô lý đến không nói nên lời. Không phải là trúng đạn nên đầu óc có vấn đề chứ? Anh định mắng hắn sao lại làm nũng một cách không hợp với mình, nhưng rồi lại thôi. Anh ngồi lên giường, thở dài một hơi, kéo chiếc bàn lại gần.
“Được rồi. Tôi đút cho.”
Hắn thản nhiên ngồi dậy. Qua bộ quần áo bệnh nhân xộc xệch, lớp băng trắng quấn quanh người lộ ra. Vết thương đang lành lại với tốc độ chóng mặt, nhưng nghe nói tạm thời hắn vẫn phải ở lại bệnh viện. Anh nhẹ nhàng múc một muỗng cháo, phù phù thổi rồi đưa đến.
“A.”
Thấy hắn há miệng, anh đưa muỗng vào trong. Cháo dính trên khóe miệng, hắn liếm một cách đầy khêu gợi rồi nhìn anh chăm chú. “A, muốn ăn thứ khác nữa.” Anh vờ như không nghe thấy, múc thêm một muỗng cháo. Hắn vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nhìn anh chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thấy khóe miệng hắn nở một nụ cười tinh quái, anh thở dài.
“Là trẻ con hay gì…”
Vừa cằn nhằn nhưng thấy bộ dạng đó của hắn lại buồn cười, cuối cùng anh cũng cười theo. Cuối cùng, anh đút hết bát cháo, rồi sau khi ăn xong còn giúp hắn đánh răng rửa mặt. Và như một phần thưởng, anh hôn nhẹ lên môi hắn. Ở trong phòng bệnh, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chiều thì Park Tae Soo đến. Ngày đầu tiên hắn tỉnh lại, khóe miệng anh ta đã cong lên vì cười. Trong tất cả những lần anh đã thấy anh ta, đó là lúc anh ta vui nhất. Trong lúc anh ta vào báo cáo công việc hàng ngày, anh ở ngoài chờ.
Anh đang ngồi thì các nhân viên quen mặt đi qua, chào hỏi. Nghe nói vì hắn vẫn còn nằm trên giường bệnh nên tang lễ của Chủ tịch Kang đã bị hoãn lại. Các thành viên ban giám đốc công ty cũng đã quyết định như vậy.
Và nghe nói Kang Il Hyun, ngay sau khi bình phục, sẽ phải đến viện kiểm sát để phục vụ điều tra. Dư luận phần lớn cho rằng không cần thiết phải triệu tập một người suýt chết đến viện kiểm sát để điều tra, lại còn trong lúc đang đau buồn vì mất cha, thật là quá đáng.
Sau khi Park Tae Soo đi, anh vào phòng bệnh. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn.
“Tae Soo đang đợi ở dưới. Hôm nay về nhà đi.”
Một lời nói không ngờ tới khiến anh cau mày.
“Tại sao…?”
“Cứ ngủ ở đây mãi cũng không được. Chân em cũng chưa lành hẳn.”
Anh chỉ vào chiếc giường dành cho người nhà. Dù nói là tốt hơn cả một chiếc giường bình thường, nhưng Il Hyun vẫn cứ thúc giục anh về nhà ngủ. Anh có chút tủi thân vì cảm giác như bị đuổi đi. Anh không muốn đi nên cứ vờ như không nghe thấy, ngồi ì ra.
Thấy anh cứ cố chấp mãi, hắn đành phải bỏ cuộc, gọi điện cho Tae Soo bảo hôm nay cứ về trước đi. Bấy giờ, mặt Ja Kyung mới tươi tỉnh lại.
“Vậy hôm nay ngủ chung không?”
Hắn vỗ vỗ lên giường mình. Không rộng nhưng cũng không phải là không thể ngủ được hai người. Nhưng anh lại lo nhỡ đâu lúc ngủ mình lại động vào vết thương của hắn. Thấy anh do dự, hắn dịch người sang bên một chút. Chỗ trống hiện ra, anh leo lên. Rồi anh cẩn thận đặt tay lên ngực hắn.
“Có đau không ạ?”
“Không.”
“Vậy tôi đặt tay lên thế này ngủ được không?”
“Rất hoan nghênh. Có thể leo lên người rồi lắc lư cũng được.”
Muộn màng mới hiểu được ý của hắn, anh nhíu mày.
“Trong đầu ngài chỉ có thứ đó thôi à?”
“Em thử có một người yêu như em xem. Có không trở nên giống tôi được không.”
Hắn đưa tay phải ra, dịu dàng vuốt tóc anh. Tay hắn từ đầu vuốt xuống sau gáy rồi đến lưng. Vỗ, vỗ, bàn tay to lớn vỗ về lưng anh. Ja Kyung cảm thấy mi mắt mình ngày càng nặng trĩu.
“Này, Giám đốc Kang…”
Giọng nói ngái ngủ, anh gọi hắn.
“Ừm.”
Anh do dự. Nhưng nói ra chuyện này chắc lòng sẽ thanh thản hơn.
“Xin lỗi…”
“Chuyện gì?”
“Cha của ngài…”
Anh dừng lại ở đó. Dù ông ta chết ở bệnh viện nhưng cuối cùng cũng chẳng khác gì là do anh giết.
“Ông ta chết vì đã làm những việc đáng chết, không phải lỗi của em. Đừng nghĩ như vậy.”
Bàn tay đang vỗ về lưng anh luồn vào trong áo, vuốt ve da thịt. Anh người cứng đờ lại. Hắn úp mặt vào gáy anh, hít một hơi thật sâu. Bàn tay đang vuốt ve cơ thể anh siết lại. Hắn cố gắng kìm nén dục vọng đang bùng cháy dữ dội, nghĩ đến Chủ tịch Kang đã chết.
Thực ra, vì Chủ tịch Kang đã chết nên mọi chuyện mới trở nên dễ dàng hơn. Nếu nói là lòng thấy nhẹ nhõm thì mình có phải là một kẻ khốn nạn không nhỉ? Mặt khác, đối với việc anh cảm thấy tội lỗi, hắn đã vờ như không biết một phần. Nếu có thể dùng điều đó để trói buộc anh, thì hắn cũng sẽ lợi dụng cả tấm lòng đó. Để anh vĩnh viễn không thể rời đi.
Sợ bị lộ tẩy tâm tư, hắn cố gắng kìm nén. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, che giấu dục vọng, giả vờ làm một người tốt, mỉm cười.
“Thôi đừng nói nữa, ngủ đi. Trông em buồn ngủ rồi.”
Anh đang cố gắng mở to mắt, không chịu được nữa, gật đầu. Sợ lúc ngủ lại động vào vết thương, anh xoay người lại, nằm quay ra phía ngoài giường. Hơi thở của hắn chạm vào sau gáy, đôi môi chạm vào rồi lại rời đi.
Một giọng nói thì thầm vang lên.
Thích em nhiều lắm. yêu em nữa.
Dù đã chìm vào giấc ngủ, tâm trí lơ mơ, những lời đó vẫn vang lên thật rõ ràng.
Đi khám bệnh buổi sáng, Kang Yoo Jung ghé vào phòng bệnh của em trai, rồi không nói nên lời. Các y tá bên cạnh cũng có vẻ hoảng hốt. Sau khi cho họ ra ngoài, cô đến gần thì hắn mở mắt ra nhìn. Bên cạnh hắn, Ja Kyung như một con sâu, cuộn tròn người lại, bám dính lấy hắn mà ngủ.
Thấy tay anh nắm chặt lấy áo bệnh nhân của hắn, cô không biết phải nói gì.
Hắn thì thầm bảo cô ra ngoài.
“Lát nữa hãy quay lại. Em ấy vẫn đang ngủ.”
Nhìn bộ dạng hạ thấp giọng hết mức có thể vì sợ đánh thức anh dậy, Yoo Jung lắc đầu, chậc lưỡi. Lúc đầu thì cô kinh ngạc vì đó không phải là Jang Ian, sau đó lại kinh ngạc vì anh định giết Kang Il Hyun. Càng không thể tin được là dù biết hết mọi chuyện, hắn vẫn chấp nhận.
Hơn nữa, hắn còn dặn đi dặn lại cô tuyệt đối không được để lộ ra. Nói tóm lại là không được làm cho Ja Kyung khó xử. Lún sâu quá rồi. Vừa lo lắng, nhưng cũng vừa thấy nhẹ nhõm vì nghĩ rằng, tuy là đàn ông, nhưng cuối cùng hắn cũng đã có thể sống và làm những việc như người bình thường.
Cứ tưởng cả đời này sẽ chỉ biết cắt ngón tay người khác thôi chứ.
Nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn không tài nào quen được.
“Ra ngoài đi, mau lên.”
Thấy anh cựa mình, Il Hyun nhíu mày. Cô thở dài, đi ra ngoài, phòng bệnh trở nên yên tĩnh. Hắn nhìn anh đang ngủ say như chết bên cạnh. Bộ dạng cuộn tròn người ngủ lúc nào nhìn cũng thấy xót xa.
Hắn kéo chăn lên đắp đến vai cho anh. Cô đã kể cho hắn nghe. Trong mười ngày hắn bất tỉnh, Ja Kyung ngày nào cũng ngồi canh trước phòng chăm sóc tích cực. Dù có can ngăn cũng không nghe, cứ ngồi đó như một pho tượng Vọng Phu, với gương mặt thất thần, chỉ chờ hắn tỉnh lại.
Có lẽ vì ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mi mắt đang khép chặt của anh khẽ run lên rồi mở ra, để lộ đôi đồng tử màu nâu. Gương mặt ngơ ngác mới tỉnh ngủ trông thật đáng yêu. Chết đi rồi thì gương mặt này cũng không được thấy nữa, uất ức biết chừng nào.
“Chào. Ngủ ngon không?”
Ja Kyung cẩn thận chui vào lòng Il Hyun đang cười rạng rỡ. “Ba mươi phút thôi. Cho tôi ngủ thêm ba mươi phút nữa thôi.” Giọng nói lầm bầm đầy ngái ngủ. Hắn nghiêng người hết mức có thể về phía anh. Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại, anh như chờ đợi sẵn, càng rúc sâu hơn.
Con mèo hoang dã giờ đã hoàn toàn trở thành một con mèo nhà.