Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Hụt hơi, anh đẩy hắn ra, nhưng ngay lập tức lại bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo của phòng tắm. Hắn cố chấp day nghiến đầu ngực khiến anh phải khó nhọc đẩy đầu hắn đi. “Dừng lại đi, đau... Tôi đã bảo là đau mà”. Ánh mắt hắn rực lên dục vọng trần trụi. Mái tóc vốn luôn được chải chuốt gọn gàng giờ ướt sũng, bết vào vầng trán.
“Đừng làm thế nữa... Hay để tôi bú cho ngài được không?”
“Không thích.”
“Tại sao chứ?”
“Cái kỹ năng bú cặc tệ hại của em, cần tôi phải nói lại cho rõ à?”
Ja Kyung cau mày đẩy mạnh vào vai Kang Il Hyun. Đáng ghét thật! Từ lúc xuất viện đến giờ hắn cứ lèo nhèo mãi, anh đã phải dùng miệng giúp mấy lần, rõ ràng lúc đó hắn hưởng thụ lắm cơ mà. Càng bực bội đẩy ra, anh lại càng bị hắn ghì chặt, đôi môi bị hôn ngấu nghiến như muốn xé toạc. Bất chợt, hắn buông anh ra, khẽ kêu lên một tiếng 'A' như thể vừa nhớ ra điều gì.
Anh còn chưa kịp hỏi tại sao, hắn đã tóm lấy cánh tay lôi anh ra khỏi buồng tắm. Dù cố giằng tay lại, hắn cũng chẳng mảy may bận tâm. Cứ thế, Kang Il Hyun lôi Ja Kyung vẫn còn ướt sũng ra khỏi phòng tắm, bắt anh đứng cạnh giường.
Sau đó, hắn mở ngăn kéo, bắt đầu lục lọi thứ gì đó.
“Ngài… đang làm gì thế?”
“Tôi có chuẩn bị quà mà quên mất.”
Đang làm tình mà đột ngột dừng lại là sao? Anh ngước nhìn với vẻ mặt khó hiểu. Chẳng lẽ định lôi ra thứ gì đó như nhẫn à? A, cái đó thì hơi áp lực quá. Trong lúc anh còn đang lo lắng đoán già đoán non, hắn đã lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp vừa vặn trong lòng bàn tay. Một chiếc nơ to bản được thắt ngay ngắn trên đó.
“Mở ra đi.”
Ký ức về lần nhận được cái đầu người cũng được gói trong một món quà chợt ùa về. Anh mở nắp hộp với tâm trạng nửa ngờ vực nửa mong chờ, bên trong là một lớp giấy gói. Sắc mặt Ja Kyung tối sầm lại khi anh gạt lớp giấy sang hai bên.
Mảnh vải trắng được gấp lại một cách xinh xắn kia, nhìn kiểu gì cũng là quần lót. Anh dùng đầu ngón tay khẽ nhấc nó lên với suy nghĩ ‘không lẽ nào…’. Vùng da dưới mắt khẽ giật giật. Điều anh lo sợ đã thành sự thật. Anh ném thẳng chiếc hộp cùng thứ bên trong ra trước mặt.
“A! Mẹ kiếp!”
Il Hyun nhặt chiếc quần lót ren bị rơi lên, giang rộng ra rồi mỉm cười đầy mãn nguyện.
“Đẹp mà phải không?”
Ja Kyung kinh hãi tột độ.
“Ngài điên rồi sao!”
“Không nhớ à? Em thua cược rồi mà.”
Ja Kyung nhớ lại lời hứa ở bãi đỗ xe trước khi xảy ra tai nạn. Rõ ràng Kang Il Hyun đã thắng cược, nhưng anh không tài nào ngờ được hắn lại nhớ và còn chuẩn bị nó. Anh nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn chiếc quần lót thì hắn tiến đến, định dúi nó vào tay. Ja Kyung lắc đầu nguầy nguậy rồi lùi lại.
“A, làm ơn đi mà. Hay ngài bắt tôi làm cái khác đi.”
Il Hyun dùng bàn tay đang cầm chiếc quần lót chỉ vào anh, giọng cảnh cáo.
“Đừng để tôi phải nói lại lần hai.”
Vẻ mặt Ja Kyung nhăn nhó hết cỡ. Thấy anh thà chết cũng không chịu mặc, cặp lông mày rậm của Kang Il Hyun liền chùng xuống. Tóc mái rủ xuống càng làm toát lên vẻ sầu não, trông hệt như gương mặt hắn lúc đang thương tiếc cho cái chết của cha mình trên TV ban ngày.
“Em không thấy thương tôi à?”
“Thương cái gì cơ?”
“Bây giờ tôi… không còn mẹ… cũng chẳng còn cha nữa….”
Thật cạn lời. Nếu nói vậy thì anh đây đã mồ côi từ lâu rồi.
“Đừng có diễn nữa. Anh Ryun bảo đã thấy giám đốc lén cười ở tang lễ của chủ tịch Kang đấy.”
Il Hyun nhướng một bên mày.
“Thấy á?”
“Vâng.”
Chết tiệt, nó thấy lúc nào không biết. Chắc phải giết luôn cả anh của em thôi. Hắn buông lời đáng sợ mà cứ như đang đùa. Thấy anh vẫn không chịu nghe lời, cuối cùng hắn liền trèo lên giường rồi trùm chăn kín mít. Lại giở trò gì nữa đây, thật là. Từ lúc ở bệnh viện, mỗi khi không được đáp ứng yêu cầu là hắn lại giở thói trùm chăn biểu tình như một đứa trẻ, giờ thì thành tật luôn rồi.
Từng này tuổi đầu rồi mà còn bày ra cái trò này. Anh định cứ thế bỏ đi thì lại liếc nhìn chiếc quần lót đang nằm chỏng chơ trên thảm. Chết tiệt, sống trên đời lại vớ phải một tên tâm thần biến thái, đúng là cái gì cũng phải làm. Anh cắn chặt môi dưới, lườm Kang Il Hyun đang trốn trên giường rồi đảo mắt nhìn lên trần nhà.
Cái tên này chắc không gắn thêm cái camera nào nữa chứ. Trong lúc anh đang quan sát, hắn đã thò mặt ra khỏi chăn và cười toe toét.
“Đừng đắn đo nữa, mặc vào đi.”
“Chết tiệt….”
Ja Kyung nhắm nghiền hai mắt. Giữa cuộc giằng co không một chút nhượng bộ, anh là người từ bỏ trước và nhặt chiếc quần lót lên. Được rồi. Làm thì làm. Mặc thì mặc, cái đồ biến thái này. Ja Kyung giũ chiếc quần ra, cắn răng chịu đựng xỏ chân vào.
Nó lướt qua bắp chân, kéo lên đến đùi và cuối cùng vắt ngang hông, một cảm giác thật kỳ quặc. Il Hyun ngồi vắt vẻo trên giường, sung sướng ngắm nhìn trọn vẹn cảnh tượng đó.
“Bây giờ nằm xuống đi.”
Đằng nào cũng đến nước này rồi, chiều theo ý hắn vậy. Coi như mình vừa từ cõi chết trở về, chút chuyện này cũng nên làm cho hắn vui.
Trong trạng thái gần như buông xuôi, Ja Kyung nằm trên giường, mắt chỉ dán chặt vào trần nhà. Il Hyun khoanh tay đứng ở cuối giường, lẳng lặng nhìn xuống.
“Dang chân ra xem nào.”
Anh lườm hắn một cái rồi dang chân sang hai bên.
“Dựng lên.”
Mẹ kiếp, đòi hỏi cũng nhiều thật đấy.
“Nữa. Dang rộng ra nữa.”
A. Tư thế ngày càng trở nên nhục nhã. Ja Kyung dùng mu bàn tay che mắt lại. Không thể nhìn thấy bộ dạng của chính mình lúc này, thật may mắn biết bao. Đúng lúc đó, Il Hyun cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn và nhấn nút. Cùng với tiếng ‘rèèè’, trần nhà phía trên trượt sang hai bên như một tấm rèm.
Cái gì thế này, sao lại... Anh còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì trần nhà đã biến thành một tấm gương. Sững sờ, Ja Kyung bật người dậy. Ngay lập tức, Il Hyun đã bò lên giường, chen vào giữa hai chân anh rồi nằm yên ở đó. Ja Kyung đành phải nằm xuống lại, và toàn bộ khung cảnh ấy hiện rõ mồn một trên trần nhà.
“Cái, cái đó là gì vậy?”
“Gương. Mới lắp hôm kia.”
Hai hôm trước có người ra vào phòng Kang Il Hyun bảo là sửa chữa, không lẽ là để làm cái này sao?
“Ý tôi là sao lại lắp cái đó!”
Kang Il Hyun mỉm cười toe toét với vẻ mặt thản nhiên.
“Để cho em tự xác nhận xem mình dâm đãng đến mức nào.”
Ngay khoảnh khắc anh định tuôn ra một tràng chửi rủa, hắn đã tóm lấy hai chân anh. Ánh mắt hắn nhìn chiếc quần lót ren lóe lên một cách đầy nham hiểm. Hắn liếm môi dưới một cách dính nhớp như thể đang thèm khát một món ngon, rồi ngước lên đối diện với gương mặt Ja Kyung.
Vừa giao mắt với anh, hắn vừa dùng lưỡi lướt dọc bắp chân. Cảm giác nhột nhạt khiến cơ thể anh khẽ run lên, hắn từ từ trườn lên trên, mút mát đùi rồi cuối cùng vùi mặt vào giữa hai háng. Dương vật bị giam cầm bên trong lớp ren cương cứng đến đau nhói.
Hắn không ngừng liếm láp, dùng miệng cắn nhẹ rồi lại nhả ra. Ja Kyung nhắm chặt mi mắt, cắn môi dưới. Cảm giác lưỡi di chuyển qua lớp vải mỏng thật sống động. Dù không phải là mút trực tiếp nhưng vì tận mắt chứng kiến nên lại càng kích thích hơn.
Ngay sau đó, hắn di chuyển xuống dưới mút tinh hoàn, men theo vùng đáy chậu rồi cắn nhẹ vào mông và làm ướt lối vào bằng nước bọt. Ja Kyung thở hổn hển, vò nát ga giường. Vừa mở mắt ra, hình ảnh của chính anh đã hiện ra trần trụi trên tấm gương trần.
A, điên mất thôi.
Nếu không thích thì chỉ cần nhắm mắt lại là xong, nhưng anh lại không ngừng tò mò, và muốn được nhìn thấy. Sự kích thích thị giác mang lại còn hơn cả tưởng tượng. Kang Il Hyun vùi hẳn mặt vào, ngấu nghiến liếm láp phía dưới. Ja Kyung bất giác rên lên. Ngay sau đó, tay của hắn xé toạc phần dưới của chiếc quần lót.
Tiếng vải bị xé toạc vang lên, và những ngón tay luồn vào giữa. Đã lâu không làm tình nên cơ thể không dễ dàng tiếp nhận, cứ liên tục đẩy ra, hắn bèn lấy gel bôi trơn rồi đưa miệng tuýp vào lỗ huyệt mà bóp. Cảm giác lành lạnh của gel tràn vào khiến Ja Kyung rùng mình.
Hắn lại đưa ngón tay vào chuyển động để nới lỏng bên trong, giúp nó trở nên mềm mại hơn lúc đầu. Ja Kyung ngây người nhìn gương mặt mình phản chiếu trong gương. Hình ảnh đôi mắt nửa khép nửa mở, miệng há ra thở hổn hển trông thật xa lạ. Ngay sau đó, số ngón tay tăng lên thành hai.
Tiếng ma sát nhầy nhụa của gel tan ra vang lên. Il Hyun ngửa cổ nhìn lên trần nhà. Ánh mắt hắn và Ja Kyung giao nhau trong gương, khóe miệng hắn cong lên một cách duyên dáng.
“Cảm giác thưởng thức thế nào?”
Không thấy câu trả lời, hắn dùng ngón tay cào cấu bên trong. Ja Kyung rên lên, ưỡn cong hông.
“A a.”
“Phải trả lời chứ.”
Trước giọng nói ẩm ướt, Ja Kyung lắc đầu. Tôi không biết. Ngay khi anh vừa nói dối, hắn liền xoay cổ tay khuấy đảo bên trong. Ja Kyung liên tục ưỡn cong hông. Dương vật đã căng cứng hết cỡ trong lớp ren đang rỉ ra từng chút dịch trong, làm ướt đẫm phía trước.
Cảm giác như thể đang phê thuốc. Hình ảnh bản thân đang thở hổn hển dưới sự mơn trớn của một người đàn ông trong gương tuy xa lạ nhưng lại không hề đáng ghét. Ngón tay đột ngột rút ra, Il Hyun kéo một chiếc gối đến và nhét xuống dưới hông Ja Kyung.
Hông và eo được nâng lên cao. Tiếp đó, Il Hyun nắm lấy dương vật của mình, vạch lỗ huyệt ra rồi đẩy vào. Ja Kyung nín thở, chỉ nhìn vào gương. Cảnh tượng dương vật của Kang Il Hyun tiến vào giữa hai mông hiện ra một cách sống động. Lỗ huyệt chật hẹp bị ép phải mở ra, cơn đau ập đến.
Thấy anh nhăn mặt, hắn liền vuốt ve, xoa nắn mặt trong đùi. Không sao đâu. Thả lỏng ra. Sau khi vào trong một cách khít khao, Kang Il Hyun bắt đầu chậm rãi di chuyển hông tới lui. Cùng với cơn đau, Ja Kyung cảm nhận được khoái cảm sắp xuất tinh nên đưa tay xuống định luồn vào trong lớp ren thì ngay lập tức bị chặn lại.
Hắn giữ chặt cổ tay anh trên giường, thong thả chuyển động hông. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh quay đầu sang một bên thì hắn như thể đã chờ sẵn, liền nắm lấy cằm bắt anh phải nhìn vào gương. Anh nhắm mắt lại thì hắn liền dùng lưỡi điên cuồng liếm láp mí mắt.
Cuối cùng, anh buộc phải mở mắt và đối diện với hình ảnh của chính mình trong gương một cách sống động.
“Cảm nhận của em, thế nào?”
Hắn lại hỏi lần nữa, Ja Kyung nuốt tiếng rên mà trả lời.
“Giống như đang xem một bộ phim khiêu dâm, ưm, cảm giác là vậy.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên. Kang Il Hyun cúi người xuống, ôm chặt lấy thân thể anh. Hắn liếm láp môi, má và cằm của Ja Kyung một cách không thương tiếc. Tốc độ chuyển động của hông dần nhanh hơn và trở nên thô bạo. Bóng lưng của hắn trong gương trông như một con dã thú. Mỗi lần thúc mạnh đến phát ra tiếng ‘phập, phập’, đôi chân đang dang rộng của anh lại rung lắc sang hai bên, và trước mắt lóe lên những tia sáng.
“A ư!”
Anh ôm chặt lấy hắn, hai chân quấn quanh hông. Hình ảnh hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, hổn hển thở dốc được phản chiếu trọn vẹn trong gương. Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, và trong đầu, một quả bom hẹn giờ đang kêu tích tắc, sắp sửa phát nổ.