Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Anh thả mình trên chiếc phao bơi cỡ lớn, đeo kính râm ngước nhìn trời. Vài gợn mây lững lờ trôi trên nền xanh biếc. Tiết trời giữa hạ nóng đến quay cuồng, và vào một ngày thế này, thay vì đi lang thang ngoài đường, dành cả ngày ở hồ bơi cũng không phải lựa chọn tồi.
Anh vừa trượt khỏi phao bơi xuống nước thì thấy Wang Ryun và Wang Han đang tiến lại từ phía xa. Trên tay họ là một chiếc khay vuông đựng đầy dưa hấu bổ sẵn, bia và nước trái cây.
Anh vịn tay vào thành bể rồi trèo lên khỏi mặt nước. Anh vừa ngồi xuống, Wang Han đã chìa một miếng dưa hấu ra mời.
“Ăn đi. Dưa hấu chín mọng, ngon lắm đấy.”
Anh lắc đầu, thay vào đó vớ lấy ly nước chanh mát lạnh. Ngồi cạnh anh, Wang Ryun cố tình cắn một miếng dưa hấu rõ to rồi tấm tắc.
“Ngọt như mật ấy.”
Anh cau mày. Giờ đến Wang Han ngồi bên cũng nằng nặc mời.
“Sao em không thử một miếng? Chẳng phải vì em thích dưa hấu mà Giám đốc Kang mới trồng đầy vườn sau nhà còn gì?”
Wang Ryun gật đầu hưởng ứng.
“Đúng thế. Lãng mạn thật đấy.”
Cả hai vừa cười khúc khích vừa tấm tắc khen đó là tình yêu đích thực. Hớp một ngụm nước chanh đá, anh đăm đăm nhìn những miếng dưa hấu đang được hai người họ chén ngon lành. Thứ dưa hấu được trồng ở vườn sau nhà Il Hyun, nơi đã chôn không biết bao nhiêu là xác chết.
Anh từng nghĩ lời Il Hyun dọa đã chôn rất nhiều người ở đó chỉ là nói đùa, nhưng sau khi cùng bà quản gia đi hái dưa hấu và phát hiện ra một khúc xương dài, anh mới ngã ngửa. Bà quản gia bảo đó là xương động vật, nhưng nhìn vào độ dài và hình dạng, anh dám chắc đó là xương ống chân người.
Thấy vẻ mặt anh ngày một sa sầm, Wang Ryun bèn hỏi, “Sao thế?” Anh chỉ lắc đầu. Thôi, không biết thì coi như thuốc bổ, cứ ăn cho thỏa thích đi.
Mới cách đây không lâu, ba người họ còn đang chụm đầu lên kế hoạch giết ai đó, vậy mà dạo gần đây lại cứ lặp đi lặp lại chuỗi ngày bình yên đến phát chán. Hơn nữa, sau vụ gây chuyện do Wang Ryun xúi giục một tháng trước, cả ba gần như bị cấm túc.
Il Hyun nói rằng hắn đã thiệt hại không nhỏ vì vụ đó, và cảnh cáo rằng nếu còn giở trò vô ích thêm lần nữa, hắn sẽ trói cả ba lại rồi quẳng xuống sông.
“Chán quá. Chẳng có gì để làm à?”
Wang Han nằm dài trên ghế tắm nắng, buông một câu bâng quơ. Wang Ryun đặt vỏ dưa hấu đã ăn hết lên khay rồi đứng dậy vươn vai một cái rõ dài. Ngay sau đó, cậu ta nhảy ùm xuống bể bơi. Ùm! Thân hình to lớn của cậu ta rơi xuống khiến nước bắn tung tóe. Anh quệt vệt nước dính trên mặt, uống cạn nửa ly nước trái cây còn lại rồi đứng dậy.
Ánh mắt của Wang Han dõi theo anh.
“Em đi đâu đấy?”
“Em ra trung tâm thương mại một lát.”
“Trung tâm thương mại à?”
Sắp đến sinh nhật Il Hyun, và anh đã đau đầu cả tuần nay không biết nên tặng quà gì. Chuyện này Wang Han cũng biết.
“Cứ hỏi thẳng cậu ta xem. Tặng đúng thứ người ta muốn mới ý nghĩa chứ?”
Nghe vậy, anh vừa dùng khăn lau khô người vừa lắc đầu. Nếu hỏi, không biết gã điên đó lại đòi hỏi thứ quái gở gì nữa. Anh nhớ lại sinh nhật mình vài tháng trước. Khi đó, anh nhận được một bức tranh từ Il Hyun. Hắn đã lôi một người đàn ông ngoại quốc về nhà để vẽ chân dung cho anh. Đây là lần đầu tiên anh đối diện với khuôn mặt mình qua một bức tranh thay vì soi gương, cảm giác vừa lạ lẫm nhưng cũng chẳng khó chịu chút nào.
Trớ trêu thay, bức tranh đó lại được treo trong phòng ngủ của Il Hyun chứ không phải của anh. Ngay cạnh ma nơ canh Lee Ja Kyung. Dĩ nhiên, vì cũng có nhiều hôm ngủ chung nên chỉ cần mở mắt là anh có thể thấy bức tranh bất cứ lúc nào. Có một bức chân dung treo trên tường, thật nực cười, nhưng anh cũng cảm thấy như mình đã trở thành một nhân vật quan trọng.
Có lần Kang Yoo Jung đến chơi, cô ấy bảo rằng đó là một kiểu cuồng si. Anh cũng nghe nói họa sĩ vẽ bức tranh ấy là một người cực kỳ nổi tiếng.
“Phải mua gì cho hắn thì hắn mới thích đây….”
Anh nghĩ mãi mà vẫn không ra. Rõ ràng, việc chọn quà cho một gã đàn ông đã có trong tay mọi thứ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
“Ngài sắp nhìn thủng tấm ảnh đến nơi rồi đấy ạ.”
Đứng trước tấm bảng trắng, Công tố viên Jang bật cười khẽ trước lời Trưởng phòng Park rồi lại nhìn đăm đăm vào tấm ảnh của Yang Sun Woo. Anh đã nắm được thông tin Yang Sun Woo, cánh tay phải của Kang Il Hyun, đã trở về từ Hồng Kông, nhưng không hiểu sao cậu ta lại đóng đô trong nhà Kang Il Hyun gần một tháng nay.
“Là Yang Sun Woo đấy ạ. Trông cậu ta quen mắt lắm phải không ngài?”
Trước câu hỏi của Trưởng phòng Park, Công tố viên Jang chỉ nhún vai. Chắc là vậy.
“Công tố viên Oh ghé qua xem cũng bảo, trông cậu ta giống ngài lắm.”
Cô ấy cười, còn Công tố viên Jang thì làm vẻ mặt khó tin. Giống chỗ nào cơ chứ?
“Sống mũi với khóe miệng ạ. Anh ấy còn hỏi tôi cậu ta có phải em trai của ngài không nữa đấy.”
“……”
Thấy Công tố viên Jang lặng thinh, cô ấy vội nói thêm, “Tất nhiên, chắc chỉ là đùa thôi ạ,” rồi dường như nhận ra mình đã lỡ lời, cô vội vàng xin lỗi.
“Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi không nên nói những lời không đâu thế này.”
Công tố viên Jang cười cay đắng.
“Không sao đâu…. Nếu thằng bé còn sống ở đâu đó, chắc cũng trạc tuổi này.”
Anh nhìn kỹ lại tấm ảnh của Yang Sun Woo. Giống hay không thì anh không rõ, nhưng tuổi tác thì cũng xấp xỉ. Khi Công tố viên Jang lên 9 thì em trai anh mới lên 3. Một đứa trẻ nói còn chưa sõi đã bị lạc giữa khu chợ ồn ào.
Bi kịch ập đến không một lời báo trước. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc anh dỗ dành đứa em đang khóc lóc mè nheo ở cửa hàng của bố mẹ, rồi dắt nó đi ra xa một chút. Em trai anh làm rơi quả bóng đang cầm trên tay, và bi kịch xảy ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh buông tay em ra để nhặt nó lên.
Khi anh nhặt quả bóng lên định đưa lại, em trai anh đã biến mất không một dấu vết. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng khi ấy anh đã thực sự cảm nhận được thế nào là trời đất sụp đổ. Lúc anh hớt hải chạy đi báo cho bố mẹ, hình ảnh họ ngã quỵ xuống đất vẫn in hằn trong tâm trí anh.
Bố mẹ anh, khi đó đang buôn bán, đã trình báo mất tích rồi gác lại việc mưu sinh để lật tung mọi ngóc ngách trên cả nước tìm con. Một năm, rồi năm năm, mười năm trôi qua, cuối cùng họ vẫn không tìm thấy gì, và nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Có lẽ vì vậy mà cả hai đều sớm sinh bệnh rồi qua đời. Và Công tố viên Jang cả đời không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Dù cho đến lúc nhắm mắt, bố mẹ anh cũng chưa một lần trách móc người con trai còn lại.
Trong miệng bỗng đắng ngắt, anh rời mắt khỏi tấm bảng. Anh vừa quay về chỗ ngồi giở tài liệu thì điện thoại của Trưởng phòng Park reo lên. Ánh mắt cô hướng về phía Công tố viên Jang. Cuộc gọi kết thúc chóng vánh, và nhìn nụ cười của cô, có vẻ như đã có tin tốt.
“Yang Sun Woo. Cậu ta vừa ra khỏi nhà rồi ạ.”
Ánh mắt Công tố viên Jang sáng lên.
“Một mình sao?”
“Vâng.”
Công tố viên Jang vớ lấy áo khoác, giật thẻ nhân viên đang đeo trên cổ xuống. Anh còn đeo thêm cặp kính gọng sừng dày cộp để ngụy trang rồi gọi Trưởng phòng Park.
“Thế nào? Trông ổn không?”
“Trông ngài giống thám tử lắm ạ.”
“Thế thì tốt rồi.”
Anh vội vã sải bước, bỏ lại cô đang mỉm cười phía sau. Anh lên chiếc xe đỗ ở bãi, vừa lái đi vừa nhận báo cáo về lộ trình di chuyển của Yang Sun Woo từ Trưởng phòng Park. May mắn thay, đó là một trung tâm thương mại không xa Viện kiểm sát.
Anh phóng xe như bay đến trung tâm thương mại đó, sau khi đỗ xe thì đi thẳng lên tầng trên, nơi Yang Sun Woo đang ở. Vừa hay người do Trưởng phòng Park cài vào đang đợi sẵn. Anh kín đáo ra hiệu bằng mắt với người kia rồi bước vào một cửa hàng đồng hồ.
Vừa bước vào, nhân viên đã niềm nở chào hỏi. Anh vờ xem đồng hồ rồi lượn lờ quanh người đàn ông tên Yang Sun Woo. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đỏ in hoa to bản, đeo kính râm đen che gần hết mặt.
Gu chọn áo sơ mi độc thật. Bên ngoài trông cậu ta còn lồng lộn hơn trong ảnh. Chắc vì nghĩ cậu ta là người nổi tiếng nên những người xung quanh cũng liếc mắt nhìn theo. Cậu ta ngắm đồng hồ một lúc lâu, nhưng dường như không có chiếc nào vừa ý nên đã rời khỏi cửa hàng.
Công tố viên Jang lập tức bám theo. Yang Sun Woo đi xuống tầng dưới, ghé qua nhiều cửa hàng khác. Cậu ta chẳng mua gì mà cứ lượn qua lượn lại, cuối cùng lại chọn một chiếc hộp nhạc. Sau khi rút ví trả tiền mặt, cậu ta gọi điện cho ai đó.
Anh đang ung dung bám theo thì cậu ta đột ngột quay người đi về phía này. Công tố viên Jang giật mình vội xoay người, trong lúc luống cuống đã tiện tay vớ lấy một chiếc kính râm trên kệ. Giọng nói của Yang Sun Woo ngày một gần hơn.
“Em chẳng biết phải mua gì nữa. Lẽ ra em nên đi cùng anh thì hơn.”
Anh? Lẽ nào là Kang Il Hyun?
“Em mới mua được cái hộp nhạc để phòng em thôi. Nhưng mà,”
Rầm! Cơ thể Công tố viên Jang đang soi gương lảo đảo. Yang Sun Woo định đi lướt qua phía sau, nhưng vì mải nhìn vào túi đồ nên đã đâm sầm vào anh. Túi đồ và điện thoại di động rơi loảng xoảng trên sàn, Công tố viên Jang sững người, mặt cứng đờ.
Vừa nhặt chiếc túi bị rơi lên, Yang Sun Woo vừa kéo kính râm trễ xuống sống mũi.
“Tôi xin lỗi….”
Cậu ta cười trừ rồi đứng thẳng người dậy. Cậu ta kiểm tra hộp nhạc trong túi, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xin lỗi thêm lần nữa, cậu ta lại tiếp tục cuộc điện thoại.
Em vừa đâm vào người ta. Đau quá. Ừm, ừm, em mua sushi về nhé? Được không ạ?
Nhìn bóng lưng đang xa dần, Công tố viên Jang nhíu mày. Gì đây. Trông còn con nít hơn mình nghĩ. Có moi móc chắc cũng chẳng được gì cả. Cậu ta thực sự là người tình của Kang Il Hyun sao? Hay chỉ là một món đồ chơi? Anh mỉm cười định trả lại chiếc kính râm đang cầm trên tay cho nhân viên thì… thôi rồi, chết tiệt… Gọng kính bị cong mất rồi.
Anh khó xử ngước lên, nhân viên vẫn đang nhìn anh mỉm cười. Công tố viên Jang đành cười gượng rồi cho tay vào túi áo khoác tìm ví. Ơ? Anh sờ sang túi bên kia nhưng cũng không thấy đâu.
Gì thế này. Ví của mình….
[Em đang ở đâu đấy, cưng à?]
Anh vừa đỗ xe bên lề đường thì nhận được cuộc gọi từ Il Hyun. Cái tiếng “cưng” này giờ anh nghe nhiều đến mức thấy nó như một câu chào cửa miệng.
“Em đang ở trung tâm thương mại.”
[Để làm gì?]
Dù sao thì hắn cũng biết cả thôi, nên anh đành thành thật khai báo.
“Mua quà sinh nhật cho ai đó.”
[Cho anh à?]
“Vâng. Nhưng chẳng có gì ưng ý cả. Anh có muốn thứ gì không?”
[Anh biết ngay mà, nên đã chuẩn bị sẵn rồi. Em chỉ cần mặc vào thôi.]
Một dự cảm chẳng lành ập đến, anh cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
[Là chiếc quần lót được nghệ nhân thêu ren tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ đấy. Sẽ hợp với em lắm,]
Tút, anh còn chưa nghe hết đã dập máy. Hay là thay vì tặng quà, anh nên khâu cái miệng của Il Hyun lại từng đường kim mũi chỉ thì hơn. Nghĩ vậy nhưng anh vẫn thấy lạnh gáy, vì lời của hắn chưa chắc đã là đùa. Anh thở dài, liếc nhìn gương chiếu hậu. Sau khi xác nhận không có ai bám theo, anh lấy chiếc ví vừa chôm được ra.
Trong ví chỉ có thẻ tín dụng và năm mươi nghìn won tiền mặt. Anh rút chứng minh thư của một người đàn ông từ trong ví ra xem ảnh. Công tố viên Jang Tae Ho của Viện kiểm sát Trung ương Seoul?
Ha, chết tiệt. Bị ruồi bọ bám theo rồi.
Anh tặc lưỡi rồi ném chiếc ví sang ghế phụ. Xem ra hôm nay nên về nhà thì hơn.