Những Kẻ Đáng Chết - Chương 13

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 13

Chương 13

Anh mở ngăn kéo phòng ngủ, quăng chiếc đồng hồ mà Kang Seok Ju dùng để hối lộ vào trong. Định bụng đi tắm, anh vào phòng tắm và trút bỏ quần áo. Đứng dưới vòi sen lạnh để hạ hỏa, hình xăm lúc nãy lại hiện về trong tâm trí. Ngày cuối cùng anh nhìn thấy hai kẻ gọi là cha mẹ, một gã đàn ông có hình xăm y hệt đã dẫn theo một đám người đến.

Bọn chúng đã ra tay tàn bạo với cả gia đình ba người, kể cả Ja Kyung. Sau khi họ bất tỉnh, chúng bịt mắt, trói tay chân họ lại rồi đưa đến một nơi nào đó. Đó là một nhà kho không một tia sáng. Ngày đầu tiên, người cha biến mất. Ngày thứ hai, đến lượt người mẹ. Và ngày thứ ba, trong màn đêm đen kịt… có người mở cửa bước vào.

Thật không thể tin được, đó lại là ông Wang, người hàng xóm cùng khu. Ông vác Ja Kyung, lúc đó là một đứa trẻ bê bết máu, trên vai rồi thoát ra khỏi nhà kho. Ở lối ra, anh thấy hai gã đàn ông nằm bất tỉnh. Và bên cạnh chúng, một cánh tay thò ra từ trên thùng phuy. Những móng tay sơn đỏ rực. Chiếc vòng tay đá quý rẻ tiền mà mẹ anh hay đeo đang lấp lánh trên cổ tay.

Nhìn dòng nước chảy xuống sàn, Ja Kyung chìm trong ký ức. Anh nghiến chặt răng. Đó không phải là cơn giận vì cha mẹ đã bị giết. Vì dù sao đi nữa, nếu lúc đó họ không chết, thì có lẽ một ngày nào đó chính tay anh cũng sẽ kết liễu họ.

Cần chút men để xoa dịu lòng dạ đang u uất. Anh định ra phòng khách lấy bia thì thấy Kang Il Hyun đã ngồi sẵn trên sofa. Việc này cũng đã lường trước, nên anh tạm gác ý định uống bia, bước về phía hắn. Dù là chủ nhà, nhưng việc hắn cứ ra vào không báo trước thế này thật sự rất phiền.

“Đến đây ngồi một lát đi.”

Ja Kyung ngồi xuống đối diện Il Hyun.

“Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên dặn dò Seok Ju kỹ hơn. Là do tôi sơ suất.”

“Không sao ạ… nhờ có Giám đốc mà tôi đã có một buổi triển lãm rất vui.”

“Vậy sao?”

Anh chẳng có ý định bênh vực Kang Seok Ju. Nói trắng ra, gã có bị Kang Il Hyun đánh chết thì cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng đã nhận một chiếc đồng hồ đắt tiền, không thể cứ thế mà phủi tay được. Ít nhất cũng phải nói đỡ vài câu.

“Gặp gỡ bạn bè cùng tuổi cũng rất thú vị ạ.”

“Ừm... thật bất ngờ đấy.”

“Dạ?”

“Vì dù nghĩ thế nào, tôi cũng không thấy đó là đám người hợp với Ian cho lắm.”

“Không đâu ạ... họ không tệ. Họ cũng rất tốt với tôi.”

“Vậy thì may rồi. Nhưng cậu biết đấy. Chơi chung thì được, nhưng không được phép vượt quá giới hạn. Nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với ông nội cậu, người đã tin tưởng giao phó cậu cho chúng tôi.”

“Vâng… tôi biết ạ…”

Kang Il Hyun gật đầu, nở một nụ cười hài lòng.

“Vậy chuyện hôm nay nói đến đây thôi. Tôi xuống đây, cậu nghỉ đi.”

Il Hyun đứng dậy. Ja Kyung do dự một lúc rồi cũng đứng lên, gọi hắn lại.

“Thưa Giám đốc. Tôi có chuyện muốn hỏi... Ngài nói sẽ cho tháo camera trong phòng ngủ, nhưng nó vẫn còn ở đó.”

“Ừm, nó làm cậu khó chịu lắm à?”

“Vâng… Dù sao thì... Vốn dĩ ở trong nhà đã ngột ngạt, mà đến phòng ngủ cũng có camera nữa nên…”

Nhận ra vẻ mặt Kang Il Hyun đang lạnh đi một cách khó tả, Ja Kyung thầm kêu “chết rồi”. Lẽ ra mình không nên nói chuyện ngột ngạt. Anh hối hận muộn màng, đang cố tìm lời khác để chữa cháy thì hắn lại gật gù như thể đã hiểu.

“Ra là ngột ngạt. Nhà của tôi.”

“À, không ạ. Không hẳn là như vậy…”

“Nhưng nó cũng đâu có nhỏ đến mức ngột ngạt. Lẽ ra nên xây to hơn nhỉ.”

“Không… không hẳn là thế…”

“Là lỗi của tôi rồi. Lẽ ra nên xây nó to vãi cả lồn ra.”

Thằng tâm thần này đang vừa cười vừa mỉa mai. Chết tiệt. Chẳng muốn đôi co. Anh thầm chửi trong lòng, nhưng rồi lại nghĩ, đã đến nước này thì cứ liều một phen.

“Thú thật thì đúng là có hơi ngột ngạt... Cảm giác như bị theo dõi cả trong lúc ngủ... Hơn nữa, tôi rất quan tâm đến nội thất, muốn tham quan trong nhà một chút, nhưng... tất cả các phòng đều khóa, nên cũng khó…”

Đầu Kang Il Hyun hơi nghiêng sang một bên. Anh không né tránh, mà nhìn thẳng vào ánh mắt đang xoáy sâu vào mình, cố mở to đôi mắt một cách ngây thơ nhất có thể.

“Cậu muốn tham quan chỗ nào đến vậy?”

Thôi kệ. Liều một phen xem sao.

“Tầng hầm ạ…?”

Ưmm. Nhìn vẻ mặt không đổi của Kang Il Hyun, Ja Kyung có hơi căng thẳng. Mình có ngu ngốc khi nói ra không? Hắn sẽ nghi ngờ chứ? Lẽ ra nên đợi dấu vân tay gửi đến thì hơn. Vô số suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu thì hắn bỗng thả lỏng nét mặt, từ từ gật đầu.

“Sao không nói sớm hơn. Chẳng có lý do gì để không cho cậu xem cả.”

Ja Kyung nghiến chặt răng hàm, khóe môi vẽ nên một nụ cười. Một phản ứng mà anh không hề ngờ tới. Lời của bà quản gia, rằng chỉ cần mở lời là hắn sẽ cho xem, lẽ nào là thật?

“Đi bây giờ không?”

“Nhưng… nhưng tôi nghe nói đó là không gian riêng của ngài… tôi vào có được không?”

Đến lúc hắn cho vào thật thì lại thấy hơi run. Hắn đang đứng cách đó, bỗng sải bước đến ngay trước mặt anh. Ja Kyung căng thẳng định lùi lại nhưng rồi đứng yên, ngước nhìn lên. Ánh mắt hắn từ trên cao đâm thẳng xuống.

“Tôi ghét những người nói một đằng, làm một nẻo.”

“Dạ?”

“Ánh mắt thì muốn đi đến phát điên, nhưng miệng tại sao lại nói dối?”

“…”

“Muốn đi thì bây giờ tôi dẫn đi.”

Chuyện quái gì đây.

“Cậu muốn đi không?”

“...Vâng, có.”

Khóe môi đang cứng lại của Kang Il Hyun khẽ nhếch lên. Hắn quay người, ra hiệu cho anh đi theo. Bị bỏ lại, Ja Kyung rít lên một tiếng không thành lời qua kẽ răng. Mọi chuyện quá dễ dàng khiến anh vừa vui mừng, nhưng một cảm giác bất an cũng len lỏi, dâng lên như một làn sương.

 


 

Nhìn tách trà đã nguội lạnh với vẻ mặt vô cảm, Kang Tae Han ngẩng đầu. Đối diện, người mẹ kế Kim Sun Young đang mân mê chiếc nhẫn đá quý trên ngón áp út. Trên bàn là một tấm ảnh bà ta vừa đẩy qua.

Jang Ian, người Hồng Kông vừa đến Hàn Quốc vài ngày trước.

Hắn đang ở tại nhà Kang Il Hyun và hôm nay đã đi cùng Kang Seok Ju.

Kang Tae Han nhìn quanh. Bà ta hẹn ở một quán cà phê ngoại ô Seoul, vậy mà giờ đây cả quán trống trơn, không một bóng nhân viên hay khách nào khác. Chỉ có thư ký Yoon mà bà ta hết mực tin tưởng đang đứng ở một góc. Kang Tae Han đẩy gọng kính, trả lại tấm ảnh của Jang Ian cho Kim Sun Young.

“Thưa mẹ kế, con đã nghe rõ. Nhưng rất tiếc... con không thể giúp được.”

Kim Sun Young mở túi xách, lấy ra bao thuốc và bật lửa. Người ta nói tuổi tác thể hiện rõ ở đôi tay và vùng cổ, nhưng câu đó dường như không đúng với bà ta. Dùng những ngón tay thon dài châm thuốc, bà ta ngả người ra ghế, lười biếng nhìn Kang Tae Han.

“Câu đó có nghĩa là dù Kang Il Hyun có ngồi vào ghế thừa kế, cậu cũng không quan tâm?”

Đôi mắt xảo quyệt của Kang Tae Han nhăn lại. Vốn dĩ hắn đang bực bội vì một giám đốc thân tín bỗng dưng mất tích. Hắn biết ngay đây là trò của Kang Il Hyun. Một kẻ mới là Giám đốc quèn mà dám trừ khử một công thần sáng lập công ty là chuyện không thể xảy ra.

Việc này chỉ có thể thực hiện được nếu có sự tin tưởng tuyệt đối của Chủ tịch Kang. Tin đồn lan ra, các giám đốc còn lại bắt đầu dao động. Ngay cả những cổ đông trung lập cũng xì xầm rằng có lẽ lòng của Chủ tịch đã nghiêng về phía người con trai thứ rồi.

Nhưng dù vậy, câu chuyện mà bà ta vừa đề cập thật sự quá vô lý.

“Trừ khử Jang Ian là điều không thể.”

Hắn là khách nước ngoài, là cháu trai của một ông trùm xã hội đen Hồng Kông, và cha hắn lúc sinh thời là bạn thân của Chủ tịch Kang. Trừ khử một người như vậy mà mong yên thân sao? Sự liều lĩnh của Kim Sun Young khiến hắn phải bật cười. Ngay từ lúc bà ta hẹn gặp, hắn đã lờ mờ đoán được sẽ là mấy chuyện thế này...

“Không phải giết. Chỉ là đâm vài nhát dằn mặt thôi.”

Lớn lên trong gia đình cho vay nặng lãi nên Kim Sun Young cũng chẳng giống một phu nhân tao nhã cho lắm.

“Chúng ta có thể gặp rắc rối.”

“Kẻ gặp rắc rối không phải chúng ta, mà là Giám đốc Kang. Ít nhất lần này, Chủ tịch sẽ không thể bênh vực nó được đâu.”

Việc Chủ tịch Kang bất chấp sự phản đối của các giám đốc để cân nhắc đưa Kang Il Hyun lên làm người thừa kế phần lớn là nhờ vào ảnh hưởng của tổ chức Hồng Kông. Bọn họ muốn Kang Il Hyun kế vị chứ không phải người con cả Kang Tae Han, để tiếp tục các giao dịch làm ăn. Chuyến thăm của Jang Ian vì thế không chỉ đơn thuần là thắt chặt tình hữu nghị.

“Đó là một hành động liều lĩnh. Lỡ có trục trặc thì sao? Mẹ có gánh nổi nó không?”

Bà ta dí tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Kéo ghế lại gần hơn, bà ta chống tay lên bàn, nhoài người về phía trước.

“Vậy còn thế này thì sao?”

“…?”

“Xử lý luôn cả Giám đốc Kang thì thế nào?”

Một bên lông mày của Kang Tae Han nhướn lên. Thật là một câu chuyện hoang đường.

“Tôi bảo vệ con trai tôi, cậu bảo vệ chiếc ghế của cậu.”

Hắn cũng hiểu được tâm trạng của bà ta. Khác với hắn, người chỉ phớt lờ những trò gây rối của Kang Seok Ju, Kang Il Hyun trông như thể sẽ thực sự giết người. Mức độ ngày càng tăng, lần trước là trán, lần sau có thể là cắt cổ thật. Có lẽ qua chuyện lần này, bà ta cũng đã nhận ra rằng Kang Il Hyun thực sự có thể giết con trai mình.

“Mẹ không biết Giám đốc Kang sao? Thằng đó dù có bị ném xuống địa ngục cũng sẽ bò lên được.”

“Chính vì vậy. Nên mới phải chọn cách dễ dàng hơn một chút.”

Kang Tae Han rút một điếu thuốc, nhưng không vội châm lửa. Nhỡ đâu có sai sót, thì thật sự là hết đường cứu vãn.

“Nếu lỡ có chuyện…”

“Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Làm sao mẹ dám chắc?”

“Vì tôi đã thuê chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này rồi.”

Một sự tự tin và đắc thắng hiện rõ trên nụ cười của bà ta. Kang Tae Han đang cắn đầu điếu thuốc liền bẻ gãy nó, ném xuống đất. Hắn cầm tấm ảnh lên, nhìn lại khuôn mặt của Jang Ian. Hai mươi mốt tuổi. Vẫn còn là một đứa ranh.

Cỗ máy tính toán trong đầu hắn bắt đầu chạy. Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng mạo hiểm một phen, chặt đứt tay chân của Kang Il Hyun trước cũng không tệ. Cứ giả vờ hợp tác. Nếu có chuyện, thì cứ đổ hết lên đầu Kim Sun Young là xong.

“Vậy giờ chúng ta là một đội rồi nhỉ. Đúng không?”

Bà ta cười toe toét, chìa tay ra. Kang Tae Han do dự một lúc rồi đặt tấm ảnh xuống, bắt lấy tay bà ta. Đúng vậy. Một đội. Dù có chút bất an, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh Kang Il Hyun bị hất cẳng, ngã ngựa, cảm giác bất an tan biến, thay vào đó là một sự khoái cảm kỳ lạ lan tỏa trên gương mặt hắn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo