Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 42
Kang Il Hyun gọi nhân viên mang trà tới rồi lặng lẽ ngắm nhìn Ja Kyung đang ăn. Vẫn chưa đến giờ tan tầm, chứ sao mới đó hắn đã về rồi? Một cảm giác bức bối dâng lên. Ja Kyung chỉ muốn ăn cho nhanh rồi biến vào trong. Thấy tốc độ gắp thức ăn của anh nhanh hơn, hắn chỉ nhìn rồi cười.
“Cứ từ từ thôi. Hôm qua ăn nhiều như thế mà vẫn chưa đủ à?”
Ja Kyung phóng một tia nhìn sắc lẹm, nhưng Il Hyun chỉ cười, tay ra hiệu bảo anh cứ tiếp tục. Anh cố gắng nhai thật kỹ, nhưng cảm giác miếng thịt cứ như đang nghẹn lại ở cổ. Ja Kyung đặt nĩa xuống, lau miệng. Kang Il Hyun liền đan hai tay lên bàn, rướn người về phía trước.
“Tôi có chuyện này tò mò.”
“…?”
“Sao em lại giết Choi Moon Sung?”
Cái tên Choi Moon Sung được nhắc đến bất thình lình khiến Ja Kyung sững lại.
“Đó là ai vậy?”
Thấy anh giả nai, Kang Il Hyun bật cười cứ như thể hành động đó đáng yêu lắm.
“Sao thế, không phải chính tay em ra tay sao? Bố của Choi Ki Tae đó.”
“Tôi không giết ông ta.”
“Vì tư thù à?”
“Tôi đã bảo là tôi không làm mà?”
“Vậy thì đúng là tư thù rồi. Giờ chỉ còn lại mỗi Choi Ki Tae thôi nhỉ?”
Ja Kyung im lặng. Dù anh đúng là đã định bụng sẽ trừ khử Choi Ki Tae vào một ngày thích hợp, nhưng không việc gì phải nói ra tất cả. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ hỏi, chỉ cần giết Choi Moon Sung là đủ, tại sao lại phải diệt cỏ tận gốc luôn cả con trai lão. Nhưng nếu để lại, chúng sớm muộn gì cũng thành mầm hoạ. Chính bản thân anh chẳng phải cũng là một mầm hoạ đó sao.
“Em giết lão thế nào? Dùng súng? Hay dao?”
Il Hyun chống cằm lên bàn, hỏi với vẻ mặt tò mò thực sự. Ja Kyung mím chặt môi, kiên quyết giả câm giả điếc.
“Nghe đồn mặt của lão bị đập nát đến không nhận ra hình thù nữa.”
“…”
“Đừng làm thế với tôi đấy nhé.”
Nói rồi, hắn chỉ vào ngực trái của mình.
“Bắn vào đây này. Ngay đây. Đừng có bắn trượt vào chỗ nào vớ vẩn rồi tiễn tôi đi luôn đấy.”
Nghĩ đến cảnh bị ăn đạn nên cũng biết lo rồi cơ à? Nhìn cái mặt của hắn, có khi đạn đại bác bay tới vẫn còn cười được ấy chứ. Ja Kyung vươn tay, nhẹ nhàng dịch chuyển tay hắn một chút sang phải. Người ta thường nghĩ tim nằm hẳn bên trái, nhưng thực ra nó nằm ở giữa và chỉ hơi lệch về phía đó. Vì vậy, khi nhắm bắn vào tim, phải kéo tâm ngắm vào trong thêm một chút mới chắc ăn.
“Tim nằm ở đây.”
Il Hyun vẫn nhìn thẳng vào mắt anh mà cười.
“Thì ra là thế. Em chu đáo thật đấy. Hay là em chỉ cho tôi xem cặc của tôi ở đâu luôn đi?”
Mặt Ja Kyung lập tức sa sầm, trông như vừa nhai phải thứ gì kinh tởm. Hay là găm một viên đạn vào cặc hắn thay vì tim nhỉ? Cho hắn sống đời thái giám luôn. Chỉ tưởng tượng thôi mà khoé môi anh đã bất giác cong lên. Anh vội giấu đi, nặn ra một nụ cười xã giao với hắn.
“Ngài yên tâm. Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Ja Kyung lấy dưa hấu tráng miệng. Ăn xong, anh tìm chỗ để nhổ hạt. Il Hyun ngồi đối diện tinh ý nhận ra, liền xòe lòng bàn tay. Nhổ vào đây này. Trong lòng Ja Kyung chỉ muốn phun thẳng vào mặt hắn, nhưng đành nén lại rồi nhổ toẹt xuống đất.
“Nhổ ở đó lỡ dưa hấu mọc lên thì sao.”
“Thế thì tốt quá. Sang năm Giám đốc cứ việc hái mà ăn. Dĩ nhiên là nếu khi đó ngài vẫn còn sống.”
Anh nhếch môi cười, đôi mắt của Il Hyun cũng cong lên theo.
“Ngoại hình xinh đẹp mà ăn nói cũng ngọt ngào ghê. Nghe thật dễ chịu.”
Ja Kyung lờ hắn đi, cắm cúi giải quyết đĩa dưa. Sau khi dọn vỏ dưa, anh xếp gọn đĩa và ly vào khay. Ở lại thêm chút nào, huyết áp của anh chỉ có tăng thêm chút ấy, anh chỉ muốn nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi. Anh vừa thu dọn đứng dậy, Kang Il Hyun đã lại chống cằm nhìn anh chằm chằm.
“Để tôi giết hắn cho em nhé?”
Ja Kyung lặng lẽ nhìn xuống hắn.
“Choi Ki Tae. Để tôi giết hắn giúp em, chịu không?”
Miệng hắn cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Ja Kyung đối mắt với hắn, rồi cũng kéo khoé môi thành một nụ cười.
“Vậy thì tôi xin đa tạ.”
Anh khẽ gật đầu, rồi bưng khay đi vào nhà. Liếc qua cửa sổ phòng khách, anh thấy Kang Il Hyun vẫn ngồi nguyên ở đó, thong thả uống trà. Bác giúp việc từ bếp đi ra, đỡ lấy cái khay từ tay anh.
“Mấy việc này cứ để nhân viên làm, cậu không cần phải tự mình làm đâu.”
“Không sao đâu ạ. Cháu ăn xong rồi. Cháu xin phép lên phòng nghỉ.”
Anh chào rồi định đi lên thì bác giúp việc níu tay lại.
“Ian à, Giám đốc có mua quà cho cậu đấy.”
Nghe hai từ ‘quà cáp’, Ja Kyung nhíu mày. Bình thường nhận được quà thì phải vui, nhưng đồ của Kang Il Hyun, trừ tiền ra, anh chẳng thiết tha thứ gì. Thấy vẻ mặt miễn cưỡng của anh, bà kéo anh đến trước ghế sofa. Ở đó có một cái hộp, được gói bằng giấy màu pastel dịu nhẹ, thắt nơ lộng lẫy, thậm chí còn đính thêm cả hoa tươi.
“Cái kia… ạ?”
“Phải, cậu mang lên lầu mở ra xem.”
Bà giúp việc vui mừng như thể chính mình mới là người được nhận quà. Một kẻ cộc cằn như Kang Il Hyun lại đi mua quà cho ai đó, có phải là chuyện đáng mừng đến thế không? Ja Kyung mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhấc chiếc hộp lên. Khá nặng, phải đến 4-5 cân.
Anh mang nó lên lầu hai, đặt lên bàn. Vừa tháo ruy băng, mở nắp, một mùi tanh nồng sộc lên. Ja Kyung khựng lại. Anh mong không phải như mình nghĩ. Chắc không đâu… Sau khi mở hẳn nắp hộp ra, sắc mặt anh đông cứng lại.
Một mái tóc đen, bên dưới là hàng lông mi dính máu và sống mũi. Thứ trong hộp chính là cái đầu của Choi Ki Tae. Vết cắt đã khô se lại, rõ ràng là hắn đã bị chặt đầu khi còn sống. Anh nhìn ra ngoài, Kang Il Hyun vẫn ung dung ngồi ở chỗ cũ. Anh đậy nắp lại rồi cầm cái hộp đi ra.
Anh băng qua bãi cỏ, đến trước mặt Kang Il Hyun và đặt cái hộp xuống.
“Cái quái gì đây?”
“Không phải em nhờ tôi giết hắn sao.”
“…”
Ánh mắt hắn ngước lên nhìn anh, thoáng qua một tia lạnh lẽo chết chóc.
“Sao thế? Nhìn thấy hắn chết rồi nên đau lòng à?”
Dù chẳng đau lòng gì, nhưng nếu dám nói thật, có lẽ cái đầu tiếp theo bị chặt lìa sẽ là của anh. Ja Kyung nhấc cái hộp lên, định đem đi đốt hoặc chôn.
“Em định mang nó đi đâu thế?”
“Ngài nói là quà mà. Đã cho rồi thì không cần bận tâm nữa đâu.”
“Không lẽ em định ôm nó mà khóc đấy chứ?”
Giọng nói giễu cợt của hắn lạnh đến thấu xương. Tại sao hắn lại giết Choi Ki Tae? Vì Choi Moon Sung chết rồi nên con trai lão hết giá trị? Hay là vì gã đã dám để lại dấu vết trên cổ anh? Nhìn những gì Kang Il Hyun đã làm, thật nực cười là giả thuyết thứ hai lại có vẻ đáng tin hơn hẳn.
Liệu Choi Ki Tae có biết không? Rằng chỉ vì một lần ve vãn mà cái đầu của mình sẽ lìa khỏi cổ. Ja Kyung không tò mò tại sao Kang Il Hyun lại hành xử cực đoan đến vậy. Anh đã gặp quá nhiều kẻ cùng loại với hắn rồi. Chúng đối xử với con người như đồ chơi, nhưng lại căm ghét đến bệnh hoạn việc kẻ khác chạm vào món đồ đó của mình. Nhưng thứ hứng thú này cũng chẳng kéo dài. Một khi đã chán, không ai biết chúng sẽ biến thành thứ gì. Lần tới, có khi chính đầu của anh sẽ thay thế cho Choi Ki Tae trong chiếc hộp này.
“Tôi đi chôn nó đây. Để người khác thấy cũng không hay.”
Hắn huýt một tiếng sáo. Ngay lập tức, một con chó từ phía sau nhà lao ra như tên bắn. Chính là con Shepherd đã tấn công Ja Kyung lần trước. Trong lúc anh bị nó làm cho phân tâm, Kang Il Hyun đã lấy cái hộp, túm tóc Choi Ki Tae lôi cái đầu ra rồi ném thẳng xuống bãi cỏ.
Ja Kyung thấy rõ miệng của Choi Ki Tae đã bị băm nát. Mũi và mắt vẫn còn nguyên, chỉ riêng cái miệng bị hủy hoại đến mức không nhận ra hình thù. Trong khoảnh khắc đó, con chó đã ngoạm lấy cái đầu rồi chạy biến về đường cũ. Chỉ trong chớp mắt, cái đầu của Choi Ki Tae đã biến mất.
“Giờ thì khỏi phải chôn nữa nhỉ?”
Nhìn Kang Il Hyun vừa cười toe toét vừa hỏi, Ja Kyung đến cạn lời.
Tắm xong, Ja Kyung lau khô người, chỉ mặc độc chiếc quần lót rồi đứng trước gương. Anh nặn tuýp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, thoa lên đầu ngực. Chắc hẳn hắn đã bú mút nó nhiều đến độ sưng tấy cả lên, mỗi lần quần áo cọ vào lại đau rát không chịu nổi.
Anh vừa chửi thề vừa bôi thuốc cho bên còn lại, rồi nhìn chính mình trong gương mà bật ra một tiếng cười cay đắng. Chạm vào vừa thấy đau nhói, vừa có một cảm giác thật lạ. Ja Kyung từng nghĩ trên người mình chỉ có mỗi dương vật là điểm mẫn cảm. Vì đó là nơi duy nhất cho anh khoái cảm khi chạm vào.
Nhưng đêm qua… Cảnh tượng Kang Il Hyun vừa thúc vào người anh vừa mơn trớn bỗng dưng ùa về, anh vội lắc mạnh đầu. Với vẻ mặt chua chát, anh nhìn xuống hai đầu ngực sưng đỏ của mình, thở dài rồi mặc lại áo.
Bảy ngày nữa thôi, màn kịch này sẽ hạ màn. Từ giờ đến lúc đó, anh không muốn dính dáng thêm chút nào với Kang Il Hyun nữa.
Anh ra ngoài, bật điều hoà rồi mở tủ lấy tấm thảm yoga. Anh trải nó ra trước cửa sổ rồi ngồi xuống thế kiết già. Anh bật nhạc lên, tiếng nước chảy hoà cùng tiếng chuông xoay dần xoa dịu tâm trí đang hỗn loạn của anh.
Anh hít một hơi thật dài rồi từ từ thở ra, cố gắng thanh tẩy những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua. Những rung động khẽ khàng của âm nhạc như truyền sâu vào từng tế bào, giúp cơ thể thả lỏng và trút bỏ căng thẳng.
[Nhìn cho kỹ đây, em đang ngậm cặc của ai.]
Đôi mắt đang nhắm của anh chau lại. Trong đầu anh, cảnh tượng Kang Il Hyun hổn hển như một con chó sau lưng mình đêm qua bị ép phải tái hiện. Ja Kyung lắc mạnh đầu. Nhưng những hình ảnh một khi đã hiện lên thì chẳng thể nào dễ dàng tan biến.
Cuối cùng, anh bực bội mở bừng mắt, tắt nhạc.
“Mẹ kiếp…”
Anh vừa đứng dậy thì điện thoại reo. Anh tìm chiếc điện thoại đã quăng trên sofa, một số lạ hiện lên. Anh có hai chiếc điện thoại, và số này chỉ có Kang Il Hyun, Kang Seok Ju và Choi Ki Tae biết.
Choi Ki Tae đã chết, vậy là giờ chỉ còn hai người. Anh nhấn nút nghe, áp điện thoại lên tai. Ja Kyung không lên tiếng, đối phương cũng im lặng. Một lúc lâu sau, ngay khi anh định cúp máy, một giọng nói xa lạ vang lên.
[Ian à?]
Anh vẫn im lặng, người bên kia lại gọi lần nữa.
[Ta là Chủ tịch Kang đây.]
Đồng tử anh khẽ dao động, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt. Ja Kyung liếc lại lần nữa để chắc rằng cửa phòng ngủ đã đóng rồi mới bước sâu vào trong.
“Vâng, chào… Chủ tịch.”
[Cậu đang bận sao? Ta gọi để hỏi xem hôm nay cậu có rảnh không. Nếu cậu không phiền, ta muốn gặp cậu.]
Ja Kyung không đáp lời ngay. Lẽ nào ông ta đã biết chuyện rồi? Hay là thằng khốn Dmitri đó sau một hồi do dự lại quay về đầu quân cho Chủ tịch Kang? Vô vàn suy nghĩ hỗn loạn lướt qua trong đầu anh.
[Bất tiện cho cậu à?]
Sau một lúc sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Ja Kyung trả lời là được. Kết thúc cuộc gọi, anh nhìn ra ngoài. Bầu trời mới lúc nãy còn xanh trong, giờ đã bắt đầu kéo mây đen kịt. Anh cố gạt đi linh cảm chẳng lành đang ập đến, rồi đi tìm Kang Il Hyun để báo tin.