Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 47
Đứng trước gương cài nút áo, Il Hyun liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên kệ. Đó là chiếc hắn đã đeo vào tay Lee Ja Kyung đêm qua, bên trong có cài thiết bị nghe lén. Hắn không ngờ Ja Kyung sẽ tháo nó ra để kiểm tra. Lối diễn ngô nghê của cậu ta đã khiến hắn đánh giá thấp đối phương, nhưng giờ hắn chợt nghĩ, có lẽ cậu không dễ xơi như mình tưởng.
Hắn thắt cà vạt, cầm áo khoác rồi đi ra ngoài. Trong phòng khách, bác gái giúp việc đang dọn dẹp báo buổi sáng.
“Cậu đi bây giờ sao ạ?”
“Vâng, bữa sáng tôi sẽ ăn ở công ty.”
Il Hyun dừng lại trước cầu thang lên tầng hai. Lee Ja Kyung có lẽ là người ngủ nướng, thường đến muộn mới dậy. Hơn nữa, hôm qua chắc chắn cậu ta đã rất mệt, sau đó còn bị hắn giày vò thêm mấy lần nữa.
“Bữa ăn của Ian, bác hãy chuẩn bị chu đáo giúp cháu. Toàn những món bổ dưỡng vào nhé.”
“Vâng. Cậu cứ yên tâm.”
Il Hyun chào bà rồi đi ra ngoài. Bên hồ bơi, nhân viên đang bận rộn tháo nước. Mưa lớn đêm qua đã làm bẩn nước, nhưng có thứ gì đó bị kẹt trong bộ lọc khiến nó không hoạt động được. Nghe nói buổi chiều sẽ có người của công ty đến kiểm tra.
Vừa ra khỏi nhà, Tae Soo đã đậu xe sẵn trước cổng chờ. Ngay khi hắn lên ghế sau, chiếc xe liền lăn bánh. Park Tae Soo ngồi ở ghế phụ đưa ra sau một tập hồ sơ.
“Đây là danh sách khách mời đến dự lễ nhậm chức ạ.”
Vừa mở ra, cái tên đầu tiên trong danh sách chính là Chủ tịch Kang. Tiếp đó là Kang Yu Jeong cùng các thành viên trong gia đình, các nghị sĩ quốc hội, những người trong ngành luật, ban giám đốc công ty, vân vân. Thời điểm Lee Ja Kyung nhắm bắn hắn là ngay sau khi hắn kết thúc bài phát biểu nhậm chức.
Il Hyun đang xem danh sách thì Park Tae Soo cẩn thận hỏi.
“Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ xử lý Lee Ja Kyung thế nào ạ?”
Tay Il Hyun đang lật danh sách chợt khựng lại. Nhưng rồi, như đã có quyết định, hắn trả lời với giọng đều đều.
“Tiến hành ngay lập tức.”
Qua gương, Tae Soo lộ vẻ hơi ngạc nhiên. Dù cả hai cố không thể hiện ra, nhưng anh ta biết mối quan hệ giữa họ còn hơn cả thân thiết. Tin đồn đã bắt đầu lan truyền trong đám nhân viên giúp việc rồi. Il Hyun ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tae Soo trong gương chiếu hậu.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
Tae Soo lập tức cúi đầu.
“Không có gì ạ.”
“Nếu Lee Ja Kyung còn sống, không chỉ lão già kia gặp rắc rối, mà tôi cũng vậy. Nên nhất định phải trừ khử.”
“Vâng ạ.”
Il Hyun nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt hưng phấn của Lee Ja Kyung đêm qua lại hiện về. Đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn hắn, có lẽ sau khi cậu chết đi, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ nhớ đến nó. Nhưng thà loại bỏ hoàn toàn còn hơn để lại dù chỉ là một mầm hoạ nhỏ.
“Tae Soo à.”
“Vâng, thưa Giám đốc.”
“Giết xong đừng vứt xác bừa bãi, chôn cất tử tế cho cậu ta.”
“Vâng.”
Sau khi xem xét kỹ lưỡng danh sách, Il Hyun gấp nó lại, ném sang ghế bên cạnh. Hắn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Gương mặt đó lại hiện lên. Hõm cổ mịn màng. Đôi môi cắn chặt vì không biết phải làm sao. Vành tai ửng đỏ. Đôi mắt hoang dại ửng hồng khi hưng phấn.
Hừm… hay là thay vì chôn dưới đất, chi bằng ướp xác cậu ta nhỉ.
Chỉ mặc độc chiếc quần lót bước vào phòng tắm, Ja Kyung bật ra một tiếng cười cay đắng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương. Lưng đau nhức không thẳng lên nổi, toàn thân ê ẩm như bị búa giã. Hai đầu ngực sưng tấy đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng phải thét lên, dùng thuốc mỡ không đủ mà phải dán cả băng gạc.
Anh vừa chửi thề vừa dán đầy salonpas khắp người rồi đi ra ngoài. Mỗi cử động đều khiến anh bất giác rên rỉ. Ja Kyung mở két sắt dưới gầm giường, lấy ra chiếc USB đã trộm được từ nhà Kang Il Hyun ở Seoul.
Anh cầm nó, đi đi lại lại trong phòng ngủ một lúc lâu. Sau một hồi đắn đo, anh mở laptop và cắm nó vào. Anh kiểm tra các tệp tin, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng. Anh nghiến chặt răng. Anh đã có linh cảm, và nó đã không sai. Phải rồi, một thứ quan trọng như thế, làm sao có thể giấu trong một căn nhà trống, không có cả camera quan sát chứ. Anh tháo USB ra, lần này không bỏ vào két sắt mà nhét vào túi quần.
Sau đó, anh đi xuống dưới. Anh chào những nhân viên đi qua đi lại, nhưng không hiểu sao lại không thấy bác gái giúp việc đâu. Thay vào đó, một mùi thơm ngon từ bếp bay ra. Đầu óc rối bời, người ngợm ê ẩm, anh muốn ra ngoài tắm nắng một chút. Vừa ra khỏi nhà, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Có lẽ nhờ cơn mưa đêm qua mà bầu trời trong xanh không một gợn mây, vô cùng quang đãng. Anh vươn hai tay lên cao, đi dạo trên bãi cỏ còn ẩm ướt. Đi bộ một chút lại thấy đỡ đau hơn. Anh đang đi dạo quanh nhà thì có tin nhắn của Wang Han.
[Đã xác nhận 7.5 triệu đô la.]
Đó là tiền Kang Il Hyun gửi. Khoảng 9 tỷ won. So với mức giá thông thường từ 100 đến 500 triệu won cho mỗi phi vụ, đây là một con số không tưởng. Cộng với số tiền đặt cọc nhận được từ Chủ tịch Kang, tổng cộng là 12 tỷ won. Dù khởi đầu có khác nhau, nhưng mục đích loại bỏ đối phương của họ lại giống hệt nhau.
Vừa sắp xếp lại suy nghĩ, anh vừa từ từ đi về phía sân sau. Đúng lúc đó, có tiếng nói phát ra từ phía sau tòa nhà. Anh đến gần thì thấy bác gái giúp việc đang cầm xẻng, đập đất. Bên cạnh, con chó Shepherd đang ngồi vẫy đuôi.
“Bác đang làm gì vậy ạ?”
Thấy Ja Kyung đến gần, bác gái quay lại với chiếc xẻng trên tay, lau mồ hôi trên trán rồi hiền từ cười.
“Happy nó tha được vật gì lạ về nên bác chôn đi.”
Lúc này Ja Kyung mới biết con chó có vẻ ngoài dữ tợn này tên là Happy. Một cái tên thật chẳng hợp chút nào. Bác gái giúp việc cầm chai rượu bên cạnh, rưới lên chỗ vừa chôn. Ja Kyung đoán chừng thứ bà vừa chôn chính là cái đầu của Choi Ki Tae.
Con Shepherd định đào chỗ đó lên, bà liền nghiêm mặt ra lệnh: “Không được”. Con chó có vẻ hiểu lời của bác gái hơn vẻ ngoài của nó. Cuối cùng, nó cụp đuôi xuống rồi lững thững bỏ đi chỗ khác.
“Bác cứ để người làm cũng được mà…”
“Ai rảnh thì làm thôi. Đi nào, cậu vừa mới dậy chắc đói rồi.”
Bà cầm xẻng, đẩy lưng Ja Kyung. Ja Kyung bất đắc dĩ bị bà dẫn vào nhà. Căn nhà rộng lớn khi có và không có Kang Il Hyun lại cho cảm giác khác hẳn. Anh phải thừa nhận sự hiện diện của hắn quả thật rất lớn. Bà lau tay rồi nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.
Ja Kyung ngồi trên sofa nghịch điện thoại giết thời gian. Không có Kang Seok Ju ngày nào cũng đến nên thấy cũng buồn chán. Lúc cậu ta ở đây thì phiền, nhưng dù sao cũng là người, vắng bóng lại thấy trống trải. Anh nhìn ra ngoài thì thấy mấy người lạ đang đi qua đi lại ở hồ bơi.
Họ mặc trang phục và đội mũ lạ, có lẽ không phải là nhân viên của Kang Il Hyun. Một trong số họ, đội mũ lưỡi trai che kín mặt, liếc nhìn về phía này.
“Ian à, ăn cơm thôi.”
Ja Kyung vào trong, ngồi xuống bàn ăn. Nhìn những món ăn được bày trên bàn, anh không khỏi kinh ngạc. Toàn là những món thịt, trông ngon đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ ứa nước miếng.
“Oa, hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao ạ?”
“Thấy dạo này cậu có vẻ không ngon miệng nên bác có chuẩn bị kỹ một chút.”
“Bác ăn cùng cháu đi ạ.”
“Bác ăn rồi. Thực ra là lúc ra ngoài, cậu Giám đốc có dặn riêng bác đấy. Bảo là Ian có vẻ mệt mỏi, nhờ bác chăm sóc cẩn thận.”
“À, vâng…”
“Những lúc như thế trông cậu ấy thật chu đáo.”
Bà cười toe toét. Không hiểu sao việc Kang Il Hyun dặn chuẩn bị bữa ăn ngon lại khiến bà vui mừng đến thế. Anh mệt mỏi cũng là do ai gây ra chứ, đúng là vừa đấm vừa xoa. Vừa bực bội lại vừa cảm thấy biết ơn, lại thêm cảm giác hỗn loạn của đêm qua vẫn chưa tan, khiến anh vô cùng khó chịu.
Sau khi ăn ngon lành bữa ăn, anh ra phòng khách thì thấy những người kia vẫn còn ở hồ bơi. Hỏi bác gái giúp việc mới biết đó là người đến sửa bộ lọc bị hỏng do trận mưa lớn đêm qua. Nhưng hành động liên tục để ý xung quanh của họ quả thật rất đáng ngờ.
Ja Kyung liếc nhìn quanh phòng khách, nhặt một cây bút máy trên bàn, giấu vào trong tay áo rồi đi ra ngoài. Anh đi thẳng ra bãi cỏ, vệ sĩ ở cổng liếc nhìn lại. Ja Kyung đến gần khu vực hồ bơi.
Hai người có vẻ đã dọn dẹp hồ bơi xong, đang xả nước vào. Người đàn ông đang đổ hóa chất vào nước quay lại, cúi đầu chào Ja Kyung.
“Sửa xong cả rồi ạ?”
“Vâng, đến tối là có thể đầy nước ạ.”
“May quá… hôm nay tôi rất muốn bơi.”
Ja Kyung đi đến, xem xét cái thùng người đàn ông đang cầm.
“Đây là gì vậy ạ?”
“Là thuốc khử trùng ạ.”
“Tôi có thể ngửi thử không?”
Ja Kyung cảm nhận được vai người đàn ông đang căng cứng. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt gã.
“Ngửi thử không được sao ạ?”
Người đàn ông từ từ quay đầu lại. Gương mặt cứng đờ cố nặn ra một nụ cười.
“Chỉ là thuốc khử trùng thôi ạ… Mùi rất nồng, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”
“Thuốc nồng như thế mà đổ thẳng vào đây có sao không?”
Gã đàn ông lúng túng, né tránh ánh mắt anh. Ja Kyung đứng dậy. Anh cảm nhận được người đàn ông còn lại đang làm việc ở phía trước cũng đang nhìn về phía này. Ánh mắt đó có vẻ quen thuộc. Ja Kyung đi tới, vờ vô ý đẩy vào lưng gã. Mất thăng bằng, gã đàn ông ngã nhào xuống hồ bơi, úp mặt vào mực nước cao đến đầu gối.
Gã đàn ông rơi xuống hồ hoảng hốt đứng dậy, cố bò ra ngoài. Nhưng ngay lập tức, gã ôm lấy cổ, kêu khục, khục rồi sùi bọt mép. Gã khó khăn lắm mới bò được ra khỏi hồ bơi, lăn lộn trên sàn, ho sặc sụa.
Người đàn ông ở phía trước nhanh chóng rút con dao trong người ra.
“Chết tiệt!”
Lúc này Ja Kyung mới nhớ ra chính xác gương mặt của gã. Là một trong những tên thuộc hạ của Choi Ki Tae. Anh nhớ đã nhìn thấy gã trên tàu. Thấy gã cầm dao lao đến, anh rút cây bút máy trong tay áo ra, mở nắp. Anh ném cây bút về phía gã đang lao tới, cắm chính xác vào mắt gã. Trong lúc gã đàn ông ôm mắt la hét, lăn lộn trên sàn, nghe thấy tiếng ồn ào, các vệ sĩ bắt đầu chạy đến.