Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 69
Cộc, cộc, tiếng gõ cửa phá vỡ giấc ngủ khiến Kang Il Hyun mở mắt. Hắn ngồi dậy, kiểm tra đồng hồ ở đầu giường. Những con số sắc nét chỉ sáu giờ sáng. Hắn bước xuống giường rồi tiến ra cửa. Mở cửa ra, Park Tae Soo đã đứng đó.
Vẻ mặt của anh ta giống hệt với ngày Kang Il Hyun trúng đạn và ngã gục tại lễ nhậm chức một năm trước. Điều gì đã có thể khiến một người luôn vô cảm như anh ta phải dao động? Kang Il Hyun ngay lập tức cảm nhận được có chuyện không hay đã xảy ra. Park Tae Soo cúi đầu với vẻ mặt áy náy.
“Có lẽ ngài nên ra ngoài xem qua.”
Kang Il Hyun khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen lên phần thân trên để trần. Hắn cùng Park Tae Soo đi xuống lầu. Thím Sangju, người giúp việc vốn hay dậy sớm, bước ra từ nhà bếp và nhìn hắn với ánh mắt lo lắng. Bỏ lại bà ở phía sau, hắn đi thẳng ra ngoài, tiến về phía cổng chính.
Những nhân viên đã canh gác suốt đêm đang tụ tập ở đó. Một chiếc xe hơi thu hút sự chú ý của hắn. Đó là chiếc xe mà Ja Kyung đã dùng để đi làm nhiệm vụ hôm qua. Chiếc xe đã được cải tạo cả thân và kính, đến mức những viên đạn thông thường cũng khó lòng xuyên thủng. Và bên cạnh đó, ba người đàn ông, bao gồm cả Park Seong Su, người đã bám theo Ja Kyung và anh em anh đêm qua, đang đứng chắp tay sau lưng.
Thấy Il Hyun, họ cúi gập người.
“Chúng tôi xin lỗi, thưa Giám đốc. Là do chúng tôi sơ suất. Chúng tôi chỉ tin vào GPS mà không kiểm tra người ngồi trên xe. Bất kỳ hình phạt nào chúng tôi cũng cam lòng gánh chịu.”
Họ đứng trong tư thế bi tráng, như thể sẵn sàng mổ bụng tự sát nếu hắn ra lệnh. Ánh mắt của Il Hyun di chuyển sang bên cạnh. Một gã đàn ông lạ mặt đang quỳ gối trên đất, khóc nức nở. Một nhân viên đỡ gã dậy, gã liền lắc đầu, mặt trắng bệch.
“Tôi thật sự không biết gì cả! Mấy người đó đã nhờ tôi lái xe đến đây. Chỉ vậy thôi. Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Cảm nhận được bầu không khí bất thường, gã đàn ông quỳ sụp xuống sàn, van xin rối rít. Trước mặt gã, một cọc tiền có vẻ như đã nhận từ Ja Kyung lăn lóc trên đất. Il Hyun từ từ di chuyển đến cốp xe. Những vết đạn hằn rõ trên kính sau. Không cần xác nhận cũng biết đêm qua đã xảy ra một cuộc đụng độ dữ dội.
“Mở ra.”
Trước giọng nói tựa băng giá, một thuộc hạ vội vàng mở cốp xe. Bên trong, quần áo, giày dép mà bọn họ đã mặc, cùng với súng ống và các vật dụng khác được vứt đầy. Il Hyun mím chặt môi, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Hắn bấm số của Ja Kyung, trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ: [Cục Cưng]. Rèèè... rèèè... tiếng rung động phát ra từ một góc trong cốp xe. Park Tae Soo nhanh chóng lấy nó ra. Khi xác nhận màn hình, anh ta khựng lại trong giây lát. Il Hyun chìa tay ra, và Tae Soo đưa nó cho hắn.
Kang Il Hyun nhìn chiếc điện thoại của Ja Kyung trong tay, bật ra một tiếng cười khinh khỉnh.
[Đồ Chó Đẻ]
Tiếng cười nhạo bật ra khỏi miệng hắn. Đặt cạnh chiếc điện thoại của mình, cảnh tượng càng thêm trớ trêu. Cục Cưng và Đồ Chó Đẻ. Chẳng phải nó đã cho thấy rõ mồn một mối quan hệ của cả hai là gì, và hắn đã tự mình ảo tưởng hão huyền đến mức nào hay sao?
Hắn đã nghĩ việc Ja Kyung không ký hợp đồng chỉ đơn thuần là đang làm cao. Hắn còn tự mình đến cửa hàng hoa, nơi hắn chưa từng đặt chân đến trong đời, lựa chọn rất lâu một bó hoa cho thật phù hợp, và cho đến tận lúc mang nó về đến nhà, hắn vẫn lầm tưởng rằng mình đã chinh phục được một nửa trái tim anh.
Nghĩ đến việc sẽ ăn trưa riêng với anh, hắn còn đi tìm và đặt chỗ ở một nhà hàng mà bình thường chẳng bao giờ làm thế. Đúng là một thằng ngu hết thuốc chữa. Hắn vừa nhắm nghiền mắt lại, Park Tae Soo đã tiến đến bên cạnh.
“Tôi đã chỉ thị kiểm tra tất cả CCTV gần đây. Bọn họ không thể đi xa được. Tôi nhất định sẽ tìm ra.”
Khi mở mắt ra, ánh mắt của Il Hyun lóe lên một tia sát khí tựa như mắt rắn độc. Hắn im lặng ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa. Cho đến khi điếu thuốc cháy tàn, hắn vẫn mím chặt môi, chỉ đăm đăm nhìn vào chiếc xe Ja Kyung đã lái đi. Bầu không khí xung quanh hắn cũng như đông cứng lại.
Sau khi dụi tắt điếu thuốc đã hút xong, Il Hyun gọi Park Tae Soo. Trái với gương mặt lạnh lẽo, giọng nói của hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chặn hết sân bay và bến cảng. Bằng mọi giá phải tìm ra trước khi bọn họ rời khỏi Hàn Quốc.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ném thẳng chiếc điện thoại của Ja Kyung vào cốp xe. Sau đó, Kang Il Hyun quay người đi vào nhà như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ba người đàn ông được giao nhiệm vụ bám đuôi nhắm nghiền mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Park Tae Soo ra hiệu cho người của mình thả gã đàn ông kia đi, rồi lần lượt đưa ra chỉ thị.
Sau hai giờ đi tàu, nơi họ đến là một hòn đảo cách đất liền khá xa. Ngay khi tàu cập bến, Ja Kyung, Wang Han và Wang Ryun lần lượt chuyển hành lý xuống. Sau khi chuyển hết đồ, Wang Han đưa một cọc tiền cho vị thuyền trưởng đã có tuổi.
Khi con tàu đã đi xa, ba người bắt đầu quan sát xung quanh hòn đảo. Ja Kyung, đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, liền cau mày. Cứ tưởng là một hòn đảo nên đã kỳ vọng rất nhiều, nhưng xung quanh lại ngập trong rác thải từ biển dạt vào. Từ thau chậu, lưới, ủng, chai nước ngọt cho đến các thùng dầu thải, đủ mọi chủng loại.
Đảo thì đúng là đảo thật, nhưng là đảo rác.
“Trước hết cứ chuyển đồ đã.”
Ba người vác tiền và lương thực đã mang theo trên vai và tay, rồi đi vào bụi rậm. Khu rừng rậm rạp cây cối, dường như đã lâu không có dấu chân người, đến một lối mòn cũng không có. Vạch đám cỏ cao đến ngang đùi đi vào khoảng mười phút, một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra.
Nó tuy nhỏ nhưng có thể chịu được những trận mưa bão thông thường. Khi cửa mở ra, một tiếng ken két cũ kỹ vang lên cùng với bụi bặm rơi lả tả. Nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, nghe nói là nơi một người quen của Wang Ryun ngày xưa đã dùng để điều chế ma tuý nhằm trốn tránh sự chú ý của người khác.
Người đó đã chết vì trúng đạn từ lâu, nhưng Wang Ryun vẫn nhớ như in nơi này dù chỉ đến đúng một lần từ mười năm trước. Lớp bụi dày đặc khắp nơi như đang kể lại câu chuyện về những năm tháng đã qua. Sau khi chất túi xách vào một góc, Wang Han mở cửa chính và cửa sổ ra để thông gió. Dù không có ý định ở lại lâu, nhưng ít nhất họ cũng phải dọn dẹp trong thời gian trú chân ở đây.
Ja Kyung đang quan sát ngôi nhà thì Wang Ryun huých vào vai anh.
“Cuối cùng thì ước nguyện của cậu cũng thành sự thật rồi. Cảm giác thế nào? Chẳng phải cậu muốn sống trên đảo lắm sao.”
Ja Kyung gạt tay cậu ta ra. Đây không phải là đảo, mà là đảo hoang. Không có điện, không có nước, và nếu không có thuyền thì cũng không thể đi đâu được. Anh dùng tay phủi lớp bụi trên bàn rồi vỗ vỗ tay. Dọn dẹp đi chắc cũng sẽ khá hơn một chút.
“Cái ông thuyền trưởng ấy có đáng tin không nhỉ?”
“Trong giới này ông ta nổi tiếng là người kín miệng. May mà vẫn chưa quên anh.”
Wang Han cười ha hả.
“Anh cũng đâu phải kiểu người dễ bị lãng quên.”
“Em cũng vậy thôi. Đừng quên là chúng ta trông giống nhau đấy.”
“Wei. Em nói xem. Giữa hai người ai trông ổn hơn?”
Nghe Wang Han hỏi, Ja Kyung không cần suy nghĩ mà chỉ thẳng vào Wang Han.
“Nói dối! Lúc nào cậu cũng bênh anh cả!”
Wang Ryun tiến đến choàng tay qua cổ định siết lấy, Ja Kyung liền đá vào mông cậu ta và bảo đừng giỡn nữa. Trong lúc hai người họ cãi cọ, Wang Han mỉm cười sắp xếp đồ đạc. Họ định sẽ ở lại đây chờ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, rồi sẽ trốn sang một quốc gia khác. Bạn gái của Wang Ryun đã xuất cảnh trước để ẩn náu, và cả ba người họ cũng quyết định sẽ không bao giờ quay trở lại Hàn Quốc nữa.
Ja Kyung lôi những món đồ phủ đầy bụi ra ngoài để giũ. Không biết họ đã chất bao nhiêu thứ vào trong cái không gian nhỏ bé này. Anh dùng một thanh gỗ đập vào, bụi bay lên mù mịt. Cứ thế này chắc chết vì bệnh phổi trước mất.
Sau khi cả ba chung sức dọn dẹp qua loa, trông cũng đỡ hơn hẳn. Tuy không phải khách sạn, nhưng ít nhất họ cũng có thể yên tâm ngủ ngon trong một thời gian. Dọn dẹp xong, Ja Kyung ra ngoài quan sát xung quanh. Toàn một màu xanh lá, cảm giác mắt cũng trong trẻo hơn.
Rồi anh bất giác nghĩ đến Kang Il Hyun. Có lẽ hắn cũng đã đoán trước được phần nào việc anh sẽ bỏ trốn. Dù hắn không thể tưởng tượng được rằng điều đó lại xảy ra ngay sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Giờ này chắc hắn đang nghiến răng nghiến lợi, mắt long lên sòng sọc đi tìm mình.
Cũng không phải là anh hoàn toàn không có chút lòng áy náy nào. Nhưng nếu xét đúng sai, thì Kang Il Hyun, kẻ đã bắt cóc anh khi anh đang sống yên ổn, đưa về Hàn Quốc, không những thế còn bắt anh ký hợp đồng, cũng có phần trách nhiệm trong đó.
Anh ngậm điếu thuốc, ngước nhìn lên trời. Vì mải bận rộn nên không để ý, nhưng giờ nhìn lên mới thấy hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
“Anh. Ra đây xem.”
Anh gọi vào trong, Wang Han liền đi ra nhìn. Ngay sau đó, Wang Ryun cũng ra theo. Cả ba đứng thành một hàng, ngậm điếu thuốc và ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời khi mặt trời lặn. Mọi thứ thật bình yên. Cũng không tệ như mình nghĩ.
Phải chăng họ đều cùng chung một suy nghĩ? Khóe miệng đang ngậm điếu thuốc của cả ba cùng cong lên. Dù không biết sẽ phải ở lại đây mấy ngày, nhưng có vẻ sẽ không tệ như họ nghĩ. Cứ coi như đây là một kỳ nghỉ dài hạn thôi. Hút thuốc xong, cả ba vào trong nhà chuẩn bị bữa tối.
Thức ăn liền được nấu bằng bếp ga di động, thế mà hương vị cũng chẳng tệ chút nào. Họ vừa thưởng thức một ly rượu, vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đêm đã khuya. Khi ra ngoài, bầu trời đẹp đến mức tưởng như có thể vơ lấy từng vì sao. Anh đang ngắm trời một lúc lâu thì Wang Han, người anh cứ ngỡ đã ngủ, mở cửa bước ra.
Thấy Ja Kyung quay lại, anh ta đưa cho anh một điếu thuốc.
“Sao không ngủ mà lại ra đây?”
“Chỉ là... sao cũng đẹp, không khí đêm cũng dễ chịu.”
Wang Han mỉm cười cùng anh ngước nhìn lên trời. Đúng là dễ chịu thật. Đúng lúc đó, từ trong nhà vọng ra tiếng ngáy vang như sấm. Cả hai nhìn nhau, thở dài rồi lắc đầu. Wang Ryun một khi đã ngủ thì có cõng đi cũng không biết, lại còn ngáy to đến mức dù có đá cho một phát cũng chỉ im được lúc đó.
“Đêm nay coi như mất ngủ rồi.”
“Chắc vậy.”
Ja Kyung cười, Wang Han liền nhìn anh. Ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. Có cả tình thương, có cả sự lo lắng.
“Wei.”
“Hửm?”
“Em không sao chứ?”
“Chuyện gì?”
“Chỉ là... anh tự hỏi liệu em có hối hận không.”
Hiểu được ý nghĩa trong lời nói đó, Ja Kyung cau mày. Anh gắt lên rằng làm gì có chuyện đó, anh ta liền nói thế thì được rồi, vỗ vỗ vai anh rồi đi vào trong. Một mình ở lại, Ja Kyung đứng đó với vẻ mặt bất mãn. Vớ vẩn. Thoát khỏi tên đó anh chỉ thấy nhẹ nhõm và tự do như muốn bay lên...
Wang Han đúng là không hiểu gì về anh cả.