Những Kẻ Đáng Chết - Chương 73

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 73

“Một mình hắn, không có Park Tae Soo sao?”

Nghe thư ký Kim báo cáo, đôi mắt tựa rắn của Chủ tịch Kang nheo lại thành một đường mảnh. Ông đã cử Seok Joo đến đó, và cậu ta tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của đám nhân viên. Dù chưa biết thực hư ra sao, nhưng tin tức là Kang Il Hyun đã hành động một mình.

Việc hắn đi đâu đó mà không có Park Tae Soo hộ tống là chuyện cực kỳ hiếm hoi. Thêm nữa, dấu vết của Lee Ja Kyung cũng biến mất không một tăm hơi. Vốn dĩ, nếu cả hai đã chạm mặt, với tính cách của Kang Il Hyun thì không đời nào hắn để cho Lee Ja Kyung sống sót. Còn nếu hắn đã để cậu ta sống, thì chỉ có một lý do duy nhất.

“Điều tra tất cả các tòa nhà thuộc sở hữu của Giám đốc Kang đi. Hắn không thể đi xa được đâu.”

“Vâng, thưa Chủ tịch.”

Ánh mắt Chủ tịch Kang sắc lẻm như mũi khoan.

“Sau khi xác định được vị trí, hãy cử mấy đứa giỏi nhất đến đó.”

Thư ký Kim lập tức hiểu Chủ tịch Kang muốn gì. Sau khi ông ta rời đi, Chủ tịch Kang ngả người vào ghế sô pha, một nụ cười cay đắng trượt trên môi. Người đời rồi sẽ chỉ trỏ, nói rằng ông vì muốn giữ chiếc ghế của mình mà uy hiếp cả con trai, nhưng trên thế gian này có quá nhiều chuyện buộc phải làm như vậy.

Cả hai cha con đều có tính cách giống hệt nhau, nếu một trong hai không chết trước, cuộc chiến này sẽ vĩnh viễn không có hồi kết.

 


 

Nếm thử món cơm rang do Kang Il Hyun làm, Ja Kyung cạn lời. Có phải lúc thái hành tây, hắn vừa chửi thề không ngớt vừa để mặc cho nước mắt chảy hết vào cơm rồi không. Mặn thì cũng quá mặn. Anh phải chậm rãi cử động quai hàm, cố nuốt xuống vì sợ nếu nhổ ra ngay lập tức thì hắn sẽ nổi khùng, rồi mới ngước nhìn Kang Il Hyun đang ngồi đối diện.

Và đúng như dự đoán, vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng rồi vội vàng tu một ngụm nước.

“Mẹ kiếp. Sao vị nó lại thế này.”

Chẳng phải là do anh làm hay sao. Ja Kyung phải rất khó khăn mới nuốt được câu nói chực trào ra khỏi miệng. Il Hyun giằng lấy cả đĩa của mình lẫn đĩa của Ja Kyung rồi ném thẳng vào bồn rửa. Nhìn hắn hai tay chống vào thành bồn, thở hắt ra một hơi não nề, Ja Kyung bất giác bật cười.

Chỉ là nấu hỏng một món ăn thôi mà, có cần phải nghiêm trọng thế không. Lại còn vì hắn cao quá nên đầu gần như sắp chạm vào tủ bếp phía trên. Ja Kyung quan sát một lúc rồi đứng dậy, tiến đến tủ lạnh và mở cửa. Anh vừa lấy bừa vài nguyên liệu mang ra quầy bếp thì Kang Il Hyun đã quay sang nhìn.

“Còn cơm không?”

Kang Il Hyun gật đầu. Ja Kyung đi tới xem thì thấy hắn quả có nấu cơm thật, mà còn nấu một lượng khổng lồ. Chừng này chắc ăn đến sáng mai cũng chưa hết. Dù sao thì cũng may là hắn căn nước chuẩn. Khi anh đang thái rau củ, Il Hyun từ sau lưng tiến đến, vòng tay ôm lấy eo anh.

“Em yêu định tự tay nấu cho tôi à?”

Môi hắn vừa chạm vào gáy, Ja Kyung đã ghê tởm rụt vai lại. Hắn cứ liên tục sáp lại gần một cách nhão nhoét, Ja Kyung liền giơ con dao đang thái cà rốt ra.

“Tôi đang cầm dao đấy nhé.”

Trước con dao, hắn vẫn chẳng hề hấn gì, nhưng vừa thấy anh lấy hành tây ra, hắn liền nhăn mặt lùi lại. Hành tây đúng là cay thật, nhưng cũng không đến mức phải chửi thề như vậy. Biết thế này, đáng lẽ một năm trước không nên bắn súng, mà phải tẩm ướp hắn với hành tây rồi giết quách cho xong.

“Em nấu giỏi hơn tôi nhiều.”

Il Hyun tựa vào bồn rửa, khoanh tay đứng nhìn Ja Kyung nấu ăn một cách chăm chú. Khi thấy Ja Kyung đổ dầu vào chảo và xào rau thuần thục, hắn còn vỗ tay tán thưởng. Ja Kyung bất giác vênh mặt, đảo chảo một cách mạnh bạo hơn.

Nhưng rồi anh có cảm giác mình đang bị Kang Il Hyun trêu đùa, liền nhanh chóng tỉnh táo lại và cau mày. Quả nhiên, hắn đang cười toe toét. Cảm giác như bị lừa một vố. Cứ thế, anh hoàn thành món cơm rang rồi chia ra hai đĩa.

“Mời cơm.”

Kang Il Hyun ngồi vào bàn, cầm thìa xúc một miếng lớn rồi gật gù.

“Ngon thật đấy. Gả cho tôi cũng được rồi.”

“Ồn ào quá.”

Đừng phí sức nổi nóng vô ích. Hắn cà khịa mình đâu phải ngày một ngày hai. Nhưng chỉ có hai người dùng bữa trong căn nhà trống trải thế này quả thật vô cùng kỳ quặc. Vắng bóng bà Sang Joo, đám nhân viên, lẫn Wang Han và Wang Ryun, không khí lại càng ngượng ngập hơn. Vì vậy, Ja Kyung chỉ cúi đầu, im lặng ăn phần của mình.

“Ăn xong ra bờ biển đi dạo nhé?”

“Không.”

“Thế thì làm tình?”

Thấy anh cau mày lườm mình, Kang Il Hyun cười phá lên.

“Cứ mỗi lần em trừng mắt nhìn tôi như thế là thằng nhỏ của tôi lại dựng đứng cả lên, em biết không?”

Ja Kyung nghĩ đến con ma nơ canh trong phòng ngủ, bèn mỉa mai.

“Thế thì tốt quá rồi. Đã tốn công làm cả búp bê rồi thì cứ đè nó ra mà chịch thôi.”

“Đó không phải là thứ để tôi dùng, mà là quà tặng em.”

Khi anh hỏi câu đó có nghĩa là gì, hắn nở một nụ cười chết chóc.

“Ý là, nếu lần sau em còn bỏ trốn, mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở con ma nơ canh đâu.”

Ja Kyung giật mình, rồi vờ như không nghe thấy mà tiếp tục ăn. Lời nói đó nghe không giống một câu đùa chút nào, bởi vì Kang Il Hyun là một thằng điên hoàn toàn có thể làm những gì hắn nói. Ăn xong, Kang Il Hyun còn tự nguyện rửa bát. Cảm thấy không thoải mái, Ja Kyung định đứng lên giúp thì bị hắn đuổi ra ngồi lại bàn ăn.

“Cứ ngồi đó mà chiêm ngưỡng tấm lưng rộng lớn của tôi đi.”

Tự miệng mình mà cũng nói ra được những lời trơ trẽn như vậy. Hắn xắn tay áo rồi bắt đầu rửa đĩa và cốc. Không hiểu sao đến cái đảo này mà hắn vẫn mặc sơ mi và quần tây chỉnh tề, nhưng mỗi khi hắn cúi người về phía trước, chiếc áo sơ mi lại căng ra, để lộ hình dáng phần thân trên rắn chắc như tạc tượng.

Hắn dùng sức cọ rửa bát đĩa đến mức gân tay nổi cả lên, và cuối cùng làm vỡ tan một cái cốc. Hắn chửi thề một tiếng rồi ném mảnh vỡ vào thùng rác. Ja Kyung ngồi trên ghế quan sát cảnh tượng đó rồi đảo mắt nhìn quanh nhà.

Cảm giác như thể bất cứ lúc nào cũng có người xuất hiện. Nhưng căn nhà lại tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa va vào nhau. Mọi tình huống cho đến giờ vẫn còn quá xa lạ. Rửa bát xong, Il Hyun lau bàn tay ướt rồi đi về phía bàn ăn. Chẳng biết hắn rửa bát kiểu gì mà nước văng ướt hết cả vạt áo sơ mi trước ngực.

Thấy hắn nhăn mặt nhìn xuống chiếc áo ướt, Ja Kyung buột miệng nói một câu không suy nghĩ.

“Sao không đưa theo người giúp việc đến đây luôn đi.”

Il Hyun bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo.

“Tôi không thích việc em phải để tâm đến người khác. Tôi chỉ muốn em hoàn toàn tập trung vào một mình tôi thôi.”

“…”

“Hãy xem đây là cơ hội để em nhìn lại lòng mình một cách tử tế.”

“…”

“Đến lúc đó, tôi cũng sẽ chờ đợi.”

“Ý anh là gì?”

“Trong thời gian ở đây, tôi sẽ không chủ động động vào người em. Tôi hứa đấy. Dĩ nhiên, nếu em tự tìm đến phòng tôi và cởi đồ trước thì lại là chuyện khác.”

“Nằm mơ đi.”

Giọng anh tuy bình thản nhưng chứa đầy sự chân thành. Đúng là một con người không thể hiểu nổi. Lúc thì như một đứa học sinh tiểu học trẻ con, lúc lại ra vẻ người lớn, và đôi khi lại giống một tên sát nhân điên loạn. Chẳng biết đâu mới là con người thật của Kang Il Hyun. Anh đang nhìn chằm chằm thì hắn đã cởi phăng chiếc áo sơ mi. Rồi hắn định cởi nốt cả quần.

Mãi lúc sau mới bừng tỉnh, Ja Kyung cau mày.

“Cởi quần làm gì?”

“Tắm.”

Vào trong mà cởi. Sao cứ phải đứng đây làm trò. Vậy mà hắn còn tuột nốt cả quần lót xuống. Dương vật đang cương cứng của Kang Il Hyun ngóc thẳng lên trên. Nó cứng đến mức như sắp dính chặt vào bụng hắn. Ja Kyung há hốc miệng, cạn lời.

Hắn có uống thứ thuốc quái quỷ gì không vậy? Chứ làm thế nào mà lần nào lôi ra nó cũng trong trạng thái cương cứng thế này? Với vẻ mặt như vừa phải thấy thứ không nên thấy, anh quay ngoắt đầu đi thì Il Hyun vứt quần áo sang một bên rồi hỏi.

“Ăn không?”

Nghe vậy, anh ghê tởm gào lên “Cút đi!”, hắn chỉ nhếch mép cười đầy gian xảo.

“Tôi đang nói về món tráng miệng. Ở cuối đảo có một quán cà phê khá ổn đấy.”

“…”

“Ngày mai chúng ta cùng đến đó xem sao.”

Cứ tưởng cả cái đảo này chỉ có trơ trọi mỗi căn nhà, hóa ra không phải. Tuy phải đi xe một đoạn nhưng nghe nói ở đây cũng có khu nghỉ dưỡng và nhà hàng, Ja Kyung khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì cũng được ăn uống tử tế.

Sau khi hắn biến mất vào phòng tắm, Ja Kyung ngửa đầu ra sau với vẻ mặt kiệt sức. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại thì giọng của Kang Il Hyun vọng ra từ phòng tắm.

“Em yêu ơi. Tôi không thấy dầu gội đâu cả, vào tìm giúp tôi được không?”

Ja Kyung nhíu mày, hét thẳng vào trong.

“Đừng có giở trò rẻ tiền!”

Ngay lập tức, tiếng cười của hắn vang lên. Ja Kyung đứng dậy, đi vào phòng ngủ của mình. Sau khi khóa chặt cửa, anh quay người lại và giật bắn mình khi thấy con ma nơ canh đang đứng trước cửa sổ. A a. Càng nhìn càng thấy rợn người.

Anh kéo tấm ga trải giường ra trùm lên nó thì trông mới đỡ hơn một chút. Sao hắn có thể nghĩ ra việc làm thứ này cơ chứ. Ít ra cũng phải làm cái của nợ ấy to ra một chút chứ. Của mình đâu có nhỏ thế này. Thằng khốn, chắc của hắn to nên nhìn của ai cũng thấy nhỏ chắc. Tự nhiên nổi nóng, anh lầm bầm chửi rủa rồi đi vào phòng tắm.

Anh lấy một điếu thuốc ra hút, rồi cởi hết quần áo. Mở vòi nước nóng và tắm xong, anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ja Kyung đang dùng khăn lau khô người thì đột nhiên khựng lại. Lưng anh thoáng hiện ra trong gương phòng tắm, và trên đó có một thứ mà trước đây chưa từng có.

Chẳng lẽ… Khoảnh khắc anh nhìn kỹ lại, mắt anh mở to.

Ngay tại ranh giới giữa thắt lưng và mông, một dòng chữ lạ lẫm được khắc rõ mồn một. Đó là tiếng Anh, tuy kích thước khá nhỏ nhưng ai nhìn vào cũng biết đó là tên của Kang Il Hyun. Hắn đang đùa chắc. Anh thấm nước lên cố xóa, sau đó còn dùng xà phòng chà xát nhưng dòng chữ vẫn rõ nét, không hề phai mờ.

Anh nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi rồi cau mày lại. Mẹ kiếp. Vơ vội chiếc áo choàng tắm khoác lên người, anh hằm hằm lao ra khỏi cửa, đạp tung cửa phòng của Kang Il Hyun. RẦM. Anh vừa tông cửa xông vào thì bắt gặp Kang Il Hyun đang quấn độc một chiếc khăn tắm quanh hông, miệng ngậm điếu thuốc và nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Tôi gọi lại sau.”

Kết thúc cuộc gọi, hắn nhướn một bên mày. Chuyện gì vậy?

Ja Kyung thở hồng hộc, chỉ tay vào hắn.

“Ai cho phép anh tự tiện xăm lên người tôi!”

Il Hyun đặt điện thoại sang một bên rồi từ từ tiến lại. Đôi mắt hắn nheo lại, chính là cái vẻ mặt ngay trước khi hắn lên cơn điên. Ja Kyung siết chặt nắm đấm. Thể trạng của anh cũng đã hồi phục kha khá, nếu cứ thế này lao vào đánh nhau, có lẽ anh sẽ không thua. Il Hyun tiến lại gần, nghiêng đầu sang một bên.

“Tôi không hiểu em đang nói gì cả?”

Trong cơn tức giận, Ja Kyung vạch áo choàng ra, chỉ cho hắn thấy dòng chữ được xăm ở ngay dưới thắt lưng mình. Đến nước này mà còn không biết? Lời còn chưa dứt, Il Hyun đã tóm lấy vai, quật ngửa Ja Kyung xuống giường. Bất ngờ bị đè xuống dưới, Ja Kyung nhíu chặt mày.

Il Hyun vừa tháo chiếc khăn tắm quấn quanh hông, vừa nở một nụ cười rạng rỡ.

“Em tự tìm đến đây và cũng tự mình cởi đồ trước đấy nhé?”

 
Bình luận
eira0
=)) vc
Trả lời·07/07/2025
carrot
carrotChương 73
Đáo để thật
Trả lời·27/06/2025
themcaphemuoi
themcaphemuoiChương 73
cha nọi này láo thiệt sự :)))
Trả lời·27/06/2025
shikachan
shikachanChương 73
Thỉnh thoảng phải tự hỏi xem đây có phải chuyện hài không? =)))) Con rể này được phết đấy =))
Trả lời·27/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo