Những Kẻ Đáng Chết - Chương 75

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 75

[Giám đốc, tôi thích anh! Cả đời này lần đầu tiên tôi được làm tình sướng đến vậy!]

Bị ám ảnh bởi giọng nói lặp đi lặp lại vô hạn, Ja Kyung mở mắt, điều đầu tiên anh làm là buông một câu chửi thề. Anh đã ngỡ đó chỉ là âm thanh trong mơ, nhưng không phải. Anh nhỏm người dậy, đảo mắt nhìn quanh, liền thấy điện thoại của Kang Il Hyun đang đặt trên tủ đầu giường. Không lẽ hắn ta cài cái này làm chuông báo thức?

Ja Kyung nhăn mặt vươn tay tới, nhưng Kang Il Hyun đã nhanh hơn một bước, chộp lấy chiếc điện thoại. Hắn có vẻ như vừa tắm xong, trên người chỉ quấn áo choàng, đầu còn vắt một chiếc khăn.

Hắn tắt báo thức, mỉm cười với Ja Kyung rồi bất ngờ cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn chụt.

“Ngủ ngon không?”

Sau đó, hắn xoa đầu anh, làm mái tóc rối bù lên. Ja Kyung gạt tay hắn ra, trừng mắt nhìn.

“Xóa ngay cái đó đi.”

“Cái gì?”

“Bản ghi âm!”

“Sao chứ, nghe hay mà.”

Thấy hắn bật đi bật lại như một bài hát, Ja Kyung bực bội đứng dậy ném thẳng cái gối vào hắn. “Chết đi!” Nhưng cơn đau nhói từ thắt lưng truyền lên khiến anh ngã phịch xuống giường. Cảm giác như sau một cuộc mây mưa còn bị hành hạ tàn tệ hơn cả khi đi làm nhiệm vụ. Thấy anh nằm bất động, hắn liền trèo lên, nằm xuống bên cạnh.

Hắn nằm nghiêng, cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, Ja Kyung chỉ biết chớp mắt.

Trái ngược với vẻ mệt mỏi của anh, sắc mặt Kang Il Hyun chỉ sau một ngày đã tươi tỉnh hơn hẳn. Hình ảnh hắn trong cơn khoái lạc tột độ đêm qua, bắn đầy lên mặt anh lại ùa về. Nếu trước đây, cảm giác bị cưỡng ép là chủ yếu, thì đêm qua, cả hai đã cùng nhau tận hưởng.

Điên rồi. Càng nghĩ càng thấy mình điên rồi.

Cảm giác như đã bước qua một dòng sông không thể quay đầu. Thấy anh đột nhiên sa sầm mặt, Kang Il Hyun liền dịu dàng vuốt tóc anh.

“Xin lỗi. Tôi sẽ xóa nó. Đừng giận.”

“…”

“Ngủ thêm chút nữa không?”

“Không.”

“Vậy ra ngoài ăn sáng nhé?”

Giờ đã gần trưa, gọi là bữa sáng cũng không còn hợp lý lắm. Dù cơ thể rã rời, nhưng vì đã dốc hết năng lượng cho cuộc hoan ái, anh cảm thấy đói cồn cào. Kang Il Hyun đứng dậy, kéo tay anh, Ja Kyung đành miễn cưỡng bị hắn lôi xuống giường.

Vào phòng tắm cởi áo choàng ra, toàn thân anh chi chít những dấu hôn đỏ ửng. Nhìn hai đầu nhũ sưng tấy, anh lại một lần nữa nhận ra hắn đúng là một kẻ biến thái cuồng nhũ hoa. Trong lúc tắm, chỗ tinh dịch còn sót lại bên trong cứ thế chảy dọc xuống chân.

Anh sững sờ, đứng chết trân nhìn cảnh tượng đó. Haizz, anh ngửa cổ lên trần nhà, thở dài một hơi.

Thôi được rồi. Cứ nghĩ thoáng ra đi. Mày cũng đã tận hưởng mà. Mày đâu có ghét bỏ nó.

Cứ đà này, không biết chừng chẳng bao lâu nữa chính anh sẽ là người chủ động trèo lên người Kang Il Hyun mà lắc hông. Suy nghĩ vừa lóe lên, anh đã cảm thấy tuyệt vọng. Sau khi tắm gội sạch sẽ dưới làn nước lạnh, anh ra ngoài thay quần áo.

Trong phòng khách, Kang Il Hyun đang ngồi trên ghế sô pha thưởng thức trà. Hắn mặc quần short, áo sơ mi, đeo kính râm, một phong cách khác hẳn ngày thường trông thật lạ lẫm. Bắp chân hắn vừa dài, vừa săn chắc, lại thon gọn, bộ đồ short cũng rất hợp với hắn.

Không nghĩ ngợi gì, anh chỉ lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới, vậy mà hắn đã phát hiện ra như có thần giao cách cảm, giang tay ra rồi mỉm cười.

“Thích không?”

Anh vờ như không nghe thấy, nhưng hắn vẫn bám theo hỏi mãi. Thấy hắn dai dẳng quá phiền phức, anh đành gật đầu, hắn liền vênh mặt tự đắc vuốt tóc. Tự tin thái quá thường sẽ khiến người ta thấy khó chịu, nhưng đây lại là sự tự tin có cơ sở, thành ra chỉ càng làm anh tức tối.

Mãi đến khi ra ngoài, anh mới có dịp quan sát kỹ lưỡng diện mạo căn nhà. Đó là một ngôi nhà gỗ, nhỏ nhắn và có vẻ đã được xây từ rất lâu.

Nhìn thế nào cũng thấy nó không hợp với Kang Il Hyun. Sao hắn lại nghĩ đến việc xây nhà ở đây nhỉ? Đang tò mò nhìn quanh, anh phát hiện ra một chiếc xe thể thao màu trắng đậu trong sân.

“Cầm lấy.”

Hắn ném chìa khóa xe cho anh, anh liền bắt lấy.

“Em lái đi.”

Dù không thể hiện ra mặt, nhưng anh cảm thấy hơi vui. Anh tiến đến ghế lái, mở cửa ngồi vào rồi khởi động xe. Tiếng động cơ gầm gừ khiến lòng anh phấn chấn hẳn lên. Rời khỏi sân, một con đường men theo bờ biển hiện ra. Con đường được bảo trì tốt hơn anh nghĩ.

Nghe nói là đảo, anh đã hình dung ra cái đảo hoang mình từng chạy trốn, nhưng nơi đây có quy mô lớn hơn hẳn. Khi xe chạy dọc theo bờ biển, mùi mặn mòi của nước biển tràn vào khoang mũi. Anh liếc sang bên cạnh, thấy Kang Il Hyun đang tựa tay vào cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Mái tóc hắn bay trong gió, khóe môi khẽ cong lên một cách vui vẻ, tất cả hòa quyện với cảnh biển, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Sau khi anh thành thạo đánh lái qua một khúc cua, những nhà hàng và quán cà phê nhỏ xinh xắn hiện ra san sát trước mặt biển.

Không có xe cộ hay người qua lại, anh đã có chút lo lắng, nhưng may mắn là có một quán vừa mới bắt đầu mở cửa. Ja Kyung giảm tốc độ rồi đỗ xe trước quán. Người chủ trẻ đang dựng tấm biển thực đơn bên ngoài nhìn thấy hai người thì giật mình.

Bởi trong một thoáng, anh ta đã nghĩ rằng đó là hai diễn viên đến đây quay phim.

“Cho hỏi có thể dùng bữa được không?”

“Sẽ phải chờ một chút, hai vị có thấy phiền không ạ?”

Hai người gật đầu rồi bước vào trong. Tấm thực đơn được trang trí xinh xắn trông rất ấn tượng. Anh chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, từ đây có thể bao quát toàn bộ cảnh biển. Bầu trời hôm nay cũng đặc biệt trong xanh. Trong lúc anh mải mê ngắm cảnh bên ngoài, Kang Il Hyun đã xem qua thực đơn rồi đưa cho anh.

“Anh chọn xong rồi à?”

“Em chọn giúp tôi đi. Tôi không biết nên ăn gì.”

Xem ra đây là một quán chuyên về pasta. Hơn nữa còn là pasta fusion, có cả các loại rau thơm của Hàn Quốc, khá là mới lạ. Anh dùng tay chỉ vào các món trên thực đơn, đăm chiêu lựa chọn, nhưng ánh mắt của Kang Il Hyun lại không dán vào thực đơn mà dán vào gương mặt của Lee Ja Kyung.

Khi anh ngẩng lên, hai ánh mắt giao nhau, Kang Il Hyun liền mỉm cười trước. Ja Kyung đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vội gọi món xong rồi uống nước, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ăn xong chúng ta đến quán cà phê tôi nói hôm qua đi.”

Chắc là quán cà phê có món tráng miệng ngon mà hắn đã nhắc tới. Ja Kyung chợt thấy tò mò.

“Anh thường đến đây à?”

“Trước đây tôi có đến.”

“Đi nghỉ dưỡng à?”

Kang Il Hyun cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Đây là nơi người mẹ đã mất của tôi từng dưỡng bệnh. Vì thế lúc còn nhỏ, một tháng tôi xuống đây khoảng hai lần.”

“À…”

“Dù bà ấy không chào đón tôi cho lắm.”

Kể một câu chuyện buồn mà hắn vẫn mỉm cười thanh thản. Hắn nói rằng lớn lên cũng có về đây vài lần, rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Ja Kyung cũng không hỏi thêm. Thức ăn được mang ra, hai người bắt đầu những cuộc trò chuyện tương đối đời thường.

Lúc đầu thì ngượng nghịu, nhưng dần dần quen rồi, anh cảm thấy sự sắc bén của mình đối với Kang Il Hyun đang dần mòn đi. Hơn nữa, khi ra ngoài, hắn lại tỏ ra như một người hoàn toàn bình thường. Anh không biết đây là diễn xuất hay là con người thật của hắn, nhưng lần này thì anh khá hài lòng.

Ăn xong, họ đi đến quán cà phê mà hắn đã nói. Tuy nhiên, quán có vẻ đã đóng cửa từ lâu, bên trong trống không. Anh đã tò mò không biết món tráng miệng ngon đến mức nào, giờ lại có chút tiếc nuối. Sau khi tìm một quán khác, may mắn thay họ đã tìm được một nơi ưng ý.

Quán khá lớn, cũng có nhiều khách. Trong lúc gọi cà phê và chờ đợi, anh thấy những cặp đôi ngồi khắp nơi đang chụp ảnh cho nhau. Ja Kyung để ý đến dấu hôn Kang Il Hyun để lại trên cổ đêm qua nên cứ đưa tay che đi.

Đúng lúc đó, một cô gái tiến lại gần Ja Kyung. Cô ấy ngượng ngùng mỉm cười rồi nói, “Anh ơi… nếu có thời gian…,” nhưng khi nhìn thấy Kang Il Hyun ngồi đối diện thì liền giật mình. Kang Il Hyun tựa lưng vào ghế, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô gái.

Cô gái vội nói không có gì rồi hấp tấp chạy về phía nhóm bạn mình như đang chạy trốn. Cuối cùng, Ja Kyung cũng phải lên tiếng.

“Giãn cơ mặt ra đi. Mắt anh sắp bắn ra tia laze rồi đấy.”

“Tôi đang cười mà.”

“Không hề nhé. Anh vừa lườm người ta muốn cháy mặt luôn.”

Thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, lông mày Kang Il Hyun nhếch lên.

“Sao? Tiếc à?”

Cãi cọ thêm nữa thì lại gây chuyện. Ja Kyung không muốn nghe nữa, liền khoanh tay trên bàn, úp mặt xuống. Anh quay đầu sang một bên nhìn ra ngoài rồi nhắm mắt lại. Trong phòng máy lạnh chạy vi vu, ánh nắng ấm áp chiếu vào, một cơn buồn ngủ mơ màng ập đến.

Kang Il Hyun ngồi chống cằm đối diện, nghịch ngợm những lọn tóc của Ja Kyung. Dù sao cũng chẳng mất mát gì, anh cứ để mặc hắn. Lát sau, tay hắn từ từ trượt xuống, chạm vào cổ anh. Anh rộng lượng cho phép hắn chạm vào cổ mình luôn. Ngồi như vậy một lúc lâu, anh thật sự cảm thấy buồn ngủ nên đã ngồi thẳng dậy.

“Mệt lắm à?”

Ja Kyung lườm Kang Il Hyun đang hỏi một câu tỉnh bơ với vẻ mặt hằn học.

“Nhờ ai mà ra thế này.”

“Cơ thể yếu ớt thế này thì làm việc kiểu gì. Hay tôi kê cho thang thuốc bổ nhé?”

“Thôi đi. Anh định cho tôi uống rồi còn hành hạ tôi đến mức nào nữa.”

Càng ngồi, khách trong quán cà phê càng đông. Số lượng ánh mắt tò mò cũng tăng lên. Một cô gái khác lúc nãy lại xuất hiện, định xin số liên lạc, nhưng khi thấy gương mặt ngày càng hầm hừ của Kang Il Hyun, cô cũng vội vàng bỏ đi. Ja Kyung thấy tình hình không ổn, đành lôi hắn ra ngoài.

Lái xe đi lòng vòng một hồi, họ đến một khu nghỉ dưỡng ở phía sau đảo. Nơi đó còn có cả một sân golf. Họ ăn tối tại một nhà hàng Ý trong khu nghỉ dưỡng rồi đi dạo bên bờ biển. Khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ rực.

Kang Il Hyun định nắm tay anh, nhưng anh đã hất ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn liền xốc ngược anh lên rồi ném xuống biển. Rốt cuộc, sau một hồi cãi vã, họ lại trở về nhà. Đang đỗ xe trong sân, Kang Il Hyun bỗng im lặng nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.

Ja Kyung đang lau khô mái tóc ướt, không hiểu hắn đang làm gì nên quay lại nhìn. Hắn tắt máy. Đèn pha tắt ngúm, bốn bề chìm trong bóng tối. Anh định xuống xe, nhưng hắn đã giữ tay anh lại rồi đưa ngón tay lên môi. Suỵt. Trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng lên như một con thú đang rình mồi.

Ánh mắt Ja Kyung tự nhiên hướng về phía ngôi nhà. Một lúc sau, hắn lại khởi động máy, ánh đèn pha rọi thẳng vào nhà. Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, một bóng người xuất hiện ở cửa sổ rồi biến mất.

Kẻ đột nhập.

“Thấy không?”

Ja Kyung nhìn chằm chằm vào đó, gật đầu.

“Anh có súng không?”

“Không. Không cần.”

Không phải là không có, mà là không cần là sao? Anh ngơ ngác nhìn hắn, hắn liền đạp phanh đồng thời nhấn ga. Kim đồng hồ trên bảng điều khiển dao động dữ dội. Ja Kyung linh cảm được hắn định làm gì, liền mệt mỏi thắt lại dây an toàn.

“Cứ vào nhà bình thường đi.”

“Yên tâm. Tôi là chuyên gia đâm vào mà.”

Hắn nháy mắt một cái, anh liền tỏ ra ghê tởm. Chết tiệt. Đến lúc này mà vẫn còn mở miệng nói những lời thô tục được à.

“Dù sao thì tôi cũng không thích căn nhà này.”

Hắn nghiến răng. Ja Kyung nhíu mày, tay nắm chặt vào tay vịn bên cạnh. Ngay khi hắn nhả phanh, chiếc xe lao thẳng về phía cửa chính ngôi nhà.

Chết tiệt. Đêm nay thì ngủ ở đâu đây.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo