Những Kẻ Đáng Chết - Chương 89

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Chương 89

Cốc, cốc. Ja Kyung đang định gõ cửa đi vào thì khựng lại. Mấy con búp bê mô hình ở phòng khách tầng hai đã biến mất, anh đang thắc mắc không biết chúng đã đi đâu thì ra là đang được đặt trong phòng ngủ của Kang Il Hyun. Anh đứng đó nhìn với vẻ mặt hoang mang thì cửa phòng tắm mở ra. Hắn chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, vừa lau tóc vừa bước ra.

Tóc mái ướt sũng, gương mặt ẩm ướt trông không giống như gã đàn ông mang dáng vẻ của một con quỷ sát nhân lúc nãy. Dù chẳng phải mới thấy hắn cởi trần một hai lần, anh vẫn cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nhìn đi nơi khác.

“Định tắm xong rồi xuống, thế mà không chờ được lại mò lên đây rồi.”

Ja Kyung nhăn mặt. Anh nghe Park Tae Soo nói là hắn đã cho gọi mình xuống. Không biết lời ai là thật, nhưng nhìn nụ cười của hắn, anh lại tin người không thân là Park Tae Soo hơn. Hắn cởi chiếc khăn đang che hạ bộ ra.

Thứ đó bật lên, vểnh ngược lên trên khiến Ja Kyung không ngậm được miệng. Cương cứng hai tư trên bảy. Hắn thản nhiên mặc chiếc áo choàng tắm màu xám vào, thắt dây lại rồi đi về phía sofa. Hắn ngồi dạng chân ra đối diện anh, vạt áo choàng bung ra, để lộ dương vật một cách khiêu khích, lúc ẩn lúc hiện.

Nhận ra ánh mắt của anh, Kang Il Hyun cười một cách lộ liễu.

“Nếu không định mút cho tôi thì đừng nhìn nữa.”

Thật cạn lời. Hắn cứ cởi truồng, dạng háng ra như thế thì mắt không nhìn vào làm sao được? Anh ném chiếc gối qua, cằn nhằn bảo hắn che lại đi, nhưng vô ích. Cuối cùng, anh đành phải tự giác né ánh mắt. Châm một điếu thuốc, Il Hyun đưa cho anh một chiếc túi giấy màu nâu ở cạnh bàn.

Anh nhận lấy rồi xem xét bên trong. Có một vài tài liệu đơn giản, vé máy bay đi Hawaii, cùng danh thiếp và ảnh của một người lạ mặt. Đáng ngạc nhiên là ngày khởi hành ghi trên vé máy bay chỉ hai ngày nữa. Bối cảnh trong ảnh là ở Hawaii, nhưng người đàn ông lại mặc một bộ vest đen ngòm, nhìn thoáng qua còn tưởng là ảnh ghép.

“Yoon Su Hyun. Người phụ trách sẽ chăm sóc em ở bên đó. Sẽ ra sân bay đón em, nên làm quen mặt đi.”

Cái từ “chăm sóc” làm anh khó chịu. Anh là trẻ con ư? Anh ném cho hắn một cái nhìn phản đối, nhưng thái độ của hắn rất dứt khoát. Hắn dặn dò thêm một vài điều cần lưu ý, và nhắc đi nhắc lại mấy lần rằng phòng trường hợp bất trắc, không được tự ý hành động một mình.

Anh còn chưa trả lời chắc chắn mà hắn đã tự quyết định mọi chuyện, điều này khiến anh không hài lòng. Như nhận ra điều đó, hắn hỏi dò.

“Không muốn đi à?”

“Cũng không phải là không muốn…”

Anh ngập ngừng. Rồi anh nhớ đến những người ở phòng khách lúc nãy. Tắm xong đi từ tầng hai xuống, họ đã rời đi rồi.

“Những người ở phòng khách lúc nãy ấy ạ.”

“Ừ.”

“Là người ngài mới thuê à?”

Hắn gật đầu.

“Vậy thì chẳng phải ngài thiệt sao? Bỏ tiền ra để họ ngồi chơi xơi nước, vậy thì giữ tôi lại làm gì.”

Il Hyun dập điếu thuốc, cười với vẻ mặt tủi thân.

“Em thật sự không biết nên mới hỏi, hay là đang giả vờ ngây thơ vậy?”

Ja Kyung mấp máy môi. Ngài thật sự thích tôi ư? Không phải vì làm tình hợp nên mới giữ bên cạnh, mà là thật lòng ư? Những lời không thể thoát ra khỏi cổ họng cứ chất chồng lên nhau. Từ khoảnh khắc muốn tin tưởng hắn, muốn bảo vệ hắn, anh đã không ngừng thắc mắc. Một kẻ ghét bỏ, căm hận cả gia đình mình liệu có thể thật lòng yêu thương một người khác được không?

Ja Kyung cũng vậy, anh chưa từng thật lòng yêu ai. Chỉ vì cơ thể và tâm hồn cô đơn mà gặp gỡ, dựa dẫm chốc lát mà thôi. Thế nên, anh không tài nào hiểu được thái độ vừa oán hận lại vừa không thể quên, cứ mãi nhớ nhung người yêu đã phản bội của Wang Ryun.

“Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Có vẻ thấy anh đang suy nghĩ mông lung, hắn lên tiếng trước. Ja Kyung mím chặt môi lắc đầu. Sau đó, anh thu dọn lại tài liệu. Trong tình hình này, có nói cũng chẳng thay đổi được gì. Hắn là người thuê, còn anh chỉ cần làm theo những gì hắn sai bảo.

“Họ có đáng tin không ạ?”

Đề phòng bất trắc, anh hỏi lại lần nữa. Hắn cười, đứng dậy rồi đến ngồi cạnh anh. Một mùi đào thoang thoảng bay đến. Dù nghĩ rằng mùi hương này chẳng hợp với hắn chút nào, anh vẫn bất giác dí sát mũi vào ngửi.

Il Hyun vòng tay qua vai anh, kéo anh vào lòng. Anh định thoát ra liền bị hắn nắm lấy tay, đan ngón tay vào nhau, rồi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Thật kỳ lạ, với người đàn ông này, những hành động thế này còn khiến anh ngượng ngùng hơn cả làm tình. Anh vờ nhìn đi chỗ khác, hắn liền tựa đầu lên vai anh. Vai cũng không gãy được, nên anh cứ để mặc.

“Lẽ nào đang lo lắng cho tôi sao.”

“Làm gì có.”

“Bắn súng thì không bằng em, nhưng diễn xuất thì chắc chắn hơn em đấy.”

Ja Kyung nhíu mày, đẩy hắn ra. “Thôi đi, đừng nói cái giọng đó nữa.” Thấy anh nổi cáu, hắn liền đè lên người anh. Dương vật đang cương cứng của hắn cách một lớp áo choàng mỏng, cọ xát một cách trần trụi vào đùi anh. Anh cố gắng giãy giụa đứng dậy, nhưng bị hắn đè lên người nên không thể.

“A! Tránh ra.”

“Thử nói ‘làm ơn tránh ra’ một cách dịu dàng xem nào.”

Ja Kyung liếc xéo hai bên, bất đắc dĩ nghiến răng, nhả ra từng chữ.

“Làm, ơn, tránh, ra.”

Hắn cười, đáp lại ngay lập tức.

“Không thích.”

Ha. Đang phân vân có nên đấm cho hắn một trận trước khi đi không thì hắn di chuyển người ra sau anh. Sofa tuy rộng nhưng để hai người nằm thì cũng khá chật. Hắn ôm anh từ phía sau. Anh nằm sát mép sofa, tay hắn vòng qua eo anh kéo lại.

Từ lồng ngực rộng lớn, săn chắc áp sát sau lưng, anh có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch. Anh định thoát ra thì lần này hắn lại càng ôm chặt hơn. Phòng ngủ yên lặng như tờ, nằm kề lưng áp ngực như thế này, cảm giác thật kỳ lạ.

Il Hyun luồn tay xuống dưới đầu anh làm gối rồi vỗ nhẹ vào vai.

“Tôi ru em ngủ.”

Anh từ chối, hắn liền ngâm nga một bài hát không rõ lời. Anh hỏi bài gì, hắn bảo hắn cũng không biết.

Nghĩ lại, từ khi sinh ra anh chưa từng được ai hát ru một cách tử tế cả.

“Hồi nhỏ ngài có được ai hát ru cho nghe không?”

“Không. Từ lúc còn là trẻ sơ sinh đã ngủ một mình rồi.”

“Ngài không sợ à?”

“Cũng không hẳn. Sợ gì chứ?”

“Ma quỷ gì đó…”

“Làm gì có ma.”

Ja Kyung chớp mắt. Trước đây khi ở Philippines, anh đã từng cùng Wang Han nhìn thấy ma trong một khách sạn cũ. Không thấy rõ lắm nhưng một vật thể màu trắng đã vụt qua ngay trước mắt. Nhớ lại khoảnh khắc đó, sống lưng anh lại lạnh toát.

“Có đấy. Tôi đã thấy rồi.”

Il Hyun cười.

“Tin vào ma quỷ mà lại đi giết người được sao.”

Nghĩ lại cũng đúng. Anh chợt thấy chột dạ.

“Ngoài ma ra còn sợ gì nữa không?”

Ja Kyung đăm chiêu suy nghĩ. Mấy con có nhiều hơn sáu chân như gián, anh đều sợ. Thế nên anh thích rắn. Vì nó không có chân. Thỉnh thoảng cha mẹ đã chết xuất hiện trong mơ, đòi giết anh cũng đáng sợ. Và… chắc hết rồi.

“Kể chuyện hồi nhỏ của em cho tôi nghe được không? Tôi tò mò lắm.”

Il Hyun lần đầu tiên hỏi về tuổi thơ của anh. Thấy anh không trả lời, hắn mân mê tai anh.

Đó là một quá khứ anh không muốn nhớ lại. Bị đánh đập, đi giao thuốc phiện, đói khát, rồi lại bị đánh đập. Một cuộc sống lặp đi lặp lại như địa ngục, đến mức trái tim non nớt của một đứa trẻ cũng đã từng ước rằng mình chết đi cho xong. Đồng tử màu nâu của anh dừng lại, nhìn chăm chăm vào một điểm. Mỗi khi ký ức quay về thời điểm đó, não anh như ngừng hoạt động.

“Không muốn nói thì không cần phải nói.”

Không giống hắn mọi khi, hắn sẵn sàng lùi bước. Bàn tay đang mân mê tai anh chuyển sang vuốt tóc. Cử chỉ dịu dàng khiến anh buồn ngủ rũ rượi. Chiếc sofa mà anh từng cho là bất tiện lại trở nên ấm cúng đến lạ, mi mắt nặng trĩu dần khép lại.

Anh định đứng dậy lên lầu thì lại bị giữ lại.

“Tôi buồn ngủ…”

“Ngủ ở đây đi, tôi sẽ bế em lên giường.”

Ja Kyung cười khẩy. Tưởng tượng thôi đã thấy nực cười rồi.

“Tôi là công chúa à?”

“Đâu có luật nào bắt hoàng tử phải bế công chúa đâu. Nếu muốn, tôi sẽ làm công chúa.”

Giọng nói cũng như cử chỉ của hắn thật dịu dàng. Anh vừa nhắm mắt, hắn lại tiếp tục hát bài hát không rõ lời đó. Âm thanh trầm ấm phát ra từ cổ họng nghe thật dễ chịu.

Ja Kyung trở mình, mở mắt. Nhờ có rèm cản sáng nên phòng ngủ tối om. Anh quờ tay sang bên cạnh, nhưng trống không. Anh bật đèn đầu giường lên, nhìn xung quanh. Anh lơ mơ biết hắn đã bế mình lên giường lúc ngủ nhưng cứ để mặc. Hắn đã đi đâu mất rồi.

Anh đứng dậy, bước xuống giường. Trên bàn, bộ tài liệu mà hắn đưa lúc nãy vẫn còn nguyên.

Mở cửa, ra khỏi phòng ngủ thì anh thấy hắn đang đứng trước cửa sổ phòng khách. Tay cầm ly rượu, hắn nhìn ra ngoài, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh sáng xanh mờ ảo của bình minh hắt lên người hắn, tạo ra một bầu không khí như của một con mãnh thú ngay trước cuộc đi săn.

Hắn thấy anh liền thay đổi sắc mặt, cười tươi rói.

“Tỉnh rồi à?”

Trên bàn trước sofa có một chai rượu rỗng. Lẽ nào hắn đã uống hết cả chai đó? Nhưng nếu vậy thì gương mặt hắn quá tỉnh táo.

“Nãy giờ ngài uống rượu sao?”

“Ừ. Không ngủ được.”

Ja Kyung đến gần, giật lấy ly rượu còn phân nửa của hắn rồi đưa lên miệng. Ực, ực. Vừa uống được hai ngụm đã bị giật lại ngay.

“Đừng uống. Tôi sợ tửu lượng của em lắm.”

“…”

“Dĩ nhiên là cảm giác ghen tuông đó cũng rất tuyệt.”

Anh lườm hắn đang cười. Anh phản đối rằng không phải là ghen, nhưng hắn không tin. Ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ giờ đã hoàn toàn dồn về phía anh. Đôi mắt không còn sự thù địch, thay vào đó là sự trìu mến và dục vọng trần trụi. Mặt hắn tiến lại gần, Ja Kyung không hề né tránh.

Đầu ngón tay hắn vuốt ve môi anh rồi tách ra, đưa vào trong.

“Mút đi.”

Sau một hồi do dự, anh đưa lưỡi ra, liếm ngón tay hắn đang ở trong miệng mình. Chỉ mới hai ngụm rượu thì không thể say được, nhưng cơ thể anh lại tự động nghe theo lời hắn. Hắn cười, áp sát người lại, rồi ghé môi vào tai anh, thì thầm một cách ám muội.

“Nhìn em ngủ, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng muốn phát điên lên vì khao khát được hành hạ em đấy.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo