Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 19

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.          

"Không thể gọi đây là tổ thú được, nó quá đồ sộ và tinh xảo." 

Seo Heon phóng lên không cần lấy đà, đáp xuống an toàn trên bệ tổ nằm ở độ cao đáng kể.  

"Hơi khác so với phòng boss hầm ngục trong tài liệu. Không phải dạng tổ thông thường." 

Tôi lẩm bẩm phân tích tình hình.  

"Lên đây." 

Seo Heon gọi khi thấy tôi đang quan sát phía dưới.  

Phát hiện gì sao? Khi tôi định chạy lấy đà, hắn ngăn lại rồi tạo cầu thang bằng băng dẫn lối.  

"Tôi có thể tự leo được mà."  

"Tiện hơn thì cứ dùng. Lỡ sơ ý ngã gãy chân thì phiền lắm." 

Giọng hắn nhấn mạnh hai chữ "sơ ý", rõ ràng đang ám chỉ lời biện minh trước đó của tôi. 

Có lẽ dấu ấn trên cổ khiến tôi trở thành kẻ đáng ngờ trong mắt hắn.  

"Có gì đặc biệt à?"  

Thay vì trả lời, Seo Heon nghiêng người để lộ khoảng trống bên trong tổ. 

Tận cùng hang ổ lấp lánh vô số mảnh thủy tinh rải rác.  

"Mảnh vỡ lõi hầm ngục?"  

Boss hầm ngục nào cũng tồn tại "lõi" - thứ phải phá hủy để hoàn thành nhiệm vụ. 

Khi hầm ngục sụp đổ do thất bại, lõi này vỡ vụn thành vô số mảnh phân tán khắp nơi.  

"Con succubus định làm gì với chúng nhỉ?"  

Chắc hẳn kẻ thu thập chính là succubus tôi đã đối đầu. 

Trong hầm ngục này, chỉ có nó đủ thông minh để làm vậy.  

"Có lẽ nó muốn trở thành chủ nhân hầm ngục này." 

Seo Heon ngừng lời, ánh mắt xuyên thấu tôi. 

"Hoặc... muốn biến ai đó thành chủ nhân mới."  

Trường hợp đầu thì đơn giản, trường hợp sau mới thực sự đau đầu.  

"Với quái vật có trí thông minh cao như succubus thì đó là điều hoàn toàn có thể. Vấn đề là con succubus muốn hiến dâng hầm ngục này cho ai."

Cuộc kiểm tra khu vực ô nhiễm mà tôi tưởng là chuyện nhỏ, dần dần chìm sâu vào một mê cung phức tạp.

"Trước mắt thì đây chỉ là giả thuyết thôi, không cần suy nghĩ sâu xa. Vì chưa có gì chắc chắn cả."

Seo Heon khuyên tôi, người đang chìm đắm trong suy nghĩ, rồi gọn gàng thu thập các mảnh lõi và cho vào túi. 

Dù chưa hoàn chỉnh nên không thể hoạt động như một lõi, nhưng cơ hội có được những mảnh vỡ lớn thế này là cực kỳ hiếm.

"Bên trong tổ gần như đã xem hết rồi, tôi sẽ xuống dưới xem lại một lần nữa."

Khi tôi định xuống dưới để tiếp tục điều tra, Seo Heon nắm lấy cổ tay tôi.

"Việc thăm dò để ngày mai đi, giờ ngủ một giấc đã."

"Ơ? Thức khuya một hai đêm đâu phải chuyện gì to tát, cứ làm nhanh đi chứ?"

Hắn kéo thẳng cổ tay tôi đang nắm. 

Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn kéo tôi nằm xuống. 

Seo Heon và tôi, hai cơ thể quá mức sát gần nhau, hơi thở cũng gần kề. 

Ánh mắt tôi lướt qua sống mũi cao, cánh mũi tròn của hắn rồi dừng lại ở đôi môi.

Seo Heon dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, liền mở bừng mắt và khẽ mấp máy môi.

"Trông cậu mệt mỏi rồi, ngủ đi. Đừng cố chấp nữa."

"Mệt mỏi cái gì..."

Dù nói vậy, tôi vẫn từ từ nhắm mắt lại. 

Dù bóng tối bao trùm, nhưng sự hiện diện của Seo Heon vẫn rõ ràng. 

Đối với tôi, Seo Heon giống như hình xăm khắc sâu trên mí mắt.

===

"Woo Hyun, dậy đi."  

Seo Heon lắc nhẹ đánh thức tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.  

"Xin lỗi, tôi ngủ quá lâu rồi sao?"  

"Không, tôi cố tình để cậu ngủ say đấy."  

Seo Heon đã thức dậy từ lâu, chuẩn bị xong xuôi đồ đạc để lên đường.  

"Xem ra anh đã kiểm tra hết bên trong rồi nhỉ."  

"Ừ. Không còn thông tin gì ở đây nữa. Ra ngoài khảo sát sẽ tốt hơn."  

Khó tin nổi tôi đã ngủ suốt lúc hắn do thám. 

Có lẽ do kích hoạt kỹ năng cưỡng ép nên cơ thể kiệt sức thật rồi.  

"Lại đây."  

Seo Heon nắm vai tôi vẫn còn ngái ngủ kéo về phía mình.  

"Đi thôi."  

Tôi khéo léo xoay người thoát khỏi tay hắn đủ để không phật ý, rồi nhanh chóng bước lên phía trước làm vẻ dẫn đầu.  

"Sáng rồi à?"  

"Ừ. Chín giờ rồi."  

Bên ngoài hầm ngục vẫn y nguyên như hôm qua.  

"Cỏ mọc kinh thật."  

Càng vào sâu, cỏ càng cao ngập ngực. 

Nếu chụp ảnh nơi này hỏi mọi người đoán địa điểm, chẳng ai nghĩ đây là Hàn Quốc. 

Hẳn họ sẽ đoán là rừng rậm Amazon nào đó.  

"Có dấu chân quái vật nhưng có lẽ đã lâu. Hầu như không có dấu mới."  

"Hầm ngục chưa hoàn thiện nhưng đang phục hồi, có lẽ chúng đã vào bên trong rồi?"  

Tôi đáp trong lúc quan sát phía đối diện Seo Heon.  

"Khả năng cao là vậy."  

Dù đã khảo sát khá lâu, khu vực quanh hầm ngục không khác mấy so với dự đoán.

Đúng lúc chúng tôi lấy đồ ăn dự trữ trong kho dùng bữa trưa muộn kiêm luôn tối thì chuẩn bị tiếp tục hành trình.  

"Hả?"

Đúng lúc tôi cúi xuống kiểm tra dấu chân một con thú thì cổ tôi nhói lên.

Cảm thấy bất thường, tôi chạm vào chỗ đau nhói thì thấy hơi nóng bốc lên từ dấu ấn.

Sự bất an đang cuộn tròn bỗng thức giấc, từ từ bò lên mắt cá chân tôi. 

Tôi vô thức lùi xa Seo Heon.

Kỹ năng sắp hết thời gian sao? Có liên quan đến triệu chứng này không?

Seo Heon ở phía đối diện dường như nhận ra sự dịch chuyển của tôi. 

Tôi nghe thấy tiếng hắn vạch cỏ tìm tôi. 

Tôi vội vã tìm một chỗ ẩn nấp rồi quay trở lại hầm ngục. 

Quái vật đã bị xử lý hết hôm qua, nên giờ nó chẳng khác gì một cái hang động.

Cùng lúc đó,

"Hự!"

Hơi nóng đọng lại ở cổ lan ra khắp cơ thể.

"Cái quái gì thế này...?"

Cơ thể tôi không chỉ nóng mà còn ngứa ran, cảm giác này khác với cơn đau thông thường.

Tầm nhìn tôi đảo lộn, rồi cơ thể tôi đổ sụp, đập xuống sàn. 

Mọi nỗ lực gượng dậy đều thất bại, chỉ có hơi thở nóng bỏng thoát ra từ miệng tôi.

Là độc của succubus sao? Sao giờ mới phát tác thế này?

Bụng tôi như có dung nham đang sủi bọt. 

Tầm nhìn méo mó, các ngón chân tự động co quắp lại. 

Mãi sau tôi mới nhận ra đây là sự kích thích về mặt tình dục.

[Sinh lực duy trì cơ thể không đủ. Độ bền cơ thể giảm, tất cả kỹ năng bị vô hiệu hóa trong một phút.] 

[Kỹ năng kháng độc đã bị vô hiệu hóa. 'Dấu ấn Succubus' được kích hoạt.]

Cửa sổ trạng thái giải thích dài dòng, nhưng những gì tôi nhận ra chỉ là "kỹ năng bị vô hiệu hóa".

Dấu ấn này đang hoạt động như một chất kích thích.

Cố gắng suy nghĩ một cách lý trí nhưng khoái cảm vẫn không hề giảm bớt. 

Kể từ khi nó bùng phát vào năm 20 tuổi, tôi đã hành hạ cơ thể mình đến mức không cảm thấy bất kỳ ham muốn nào khác ngoài ngủ và ăn, nên tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy ham muốn tình dục. 

Bởi vậy, cảm giác bạo lực này thật xa lạ. 

Sự hưng phấn này đối với tôi gần như là nỗi đau.

Thế nhưng, buồn cười là ngay khi tôi nhận ra mình đang bị kích thích tình dục, cơ thể tôi nóng lên nhanh hơn.

Thật khó chịu. Nóng quá.

Đây là một triệu chứng hoàn toàn khác so với cơn sốt bùng phát. 

Phần trước quần tôi phồng lên một cách đáng xấu hổ, thật khó chịu khi phải cố gắng kìm nén không chạm vào nó.

“Làm thế nào…?”

Tôi không thể tin được những lời mình vừa thốt ra, vội vàng bịt miệng lại. 

Thật đáng khinh khi bản thân lại muốn dựa dẫm vào ai đó trong tình trạng như thế này.

Không được để lộ ra bộ dạng xấu xí.

Tôi quỳ gối bò sâu vào bên trong.

“Woo Hyun à?”

Từ xa, tiếng Seo Heon gọi tôi vang lên như tiếng ù tai. 

Dù tôi có trốn sâu đến đâu, việc hắn tìm thấy tôi chỉ là vấn đề thời gian. 

Nhưng tôi không thể đoán được khi nào cơ thể mình sẽ trở lại bình thường.

Thà thủ dâm một lần có khi sẽ tốt hơn.

Đã bao lâu rồi tôi không nhớ mình đã từng chạm vào và lắc lư bộ phận sinh dục của mình, huống hồ giờ lại phải làm điều đó ở ngoài trời, thật là bế tắc. 

Nếu lý trí còn nguyên vẹn, ý nghĩ này đã không thể xuất hiện.

Nhưng trước mắt tôi mờ đi, và tôi không đủ tự tin để chịu đựng tinh thần đang ngày càng mờ nhạt. 

Tôi có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào. 

Nếu vậy, tôi có thể tự mình tìm đến Seo Heon và bám víu vào hắn một cách thảm hại. 

Tôi chỉ muốn tránh điều đó.

“Woo Hyun à, trả lời đi!”

Nghe tiếng hắn gọi, tôi lúng túng đưa tay vào quần. 

Thực tế phải làm đến mức này thật là bi thảm.

Ngay cả trong cảm giác khó chịu như một con thú, bộ phận sinh dục của tôi vẫn kiên trì cứng lên, trông thật ghê tởm. 

Khoảnh khắc này, nó giống như một con quái vật ký sinh trên cơ thể tôi.

“Hưm….”

Tôi nắm hờ bộ phận sinh dục và lắc lên xuống, nhưng không thấy thỏa mãn. 

Tôi muốn được kích thích mạnh hơn, được đối xử thô bạo hơn.

Tôi từ từ trượt tay xuống. 

Tay tôi chạm vào một vùng mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm vào.

Nhưng cơ thể tôi đã phản ứng một cách háo hức như chờ đợi từ lâu. 

Lỗ hậu mấp máy như đang phản đối, phun nước ra như muốn đòi hỏi được lấp đầy.

Có vẻ như lời nguyền của Succubus không nhắm vào phía trước, mà là... phía sau.

Chắc chắn là do lời nguyền rồi.  

Tôi tự trấn an bản thân trong khi thò ngón tay vào khe hở đang phồng căng, lỗ hậu rung lên như thể đã chờ đợi từ lâu.  

"Có phải ở đây không?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo