Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.
Editor: HThanh.
Dù biết rằng nó sẽ gây tổn hại nhất định đến cơ thể, nhưng đằng nào cũng không phải uống nhiều lần, và khi chỉ còn khoảng một năm nữa để sống, tôi chẳng cần phải giữ gìn làm gì.
Thực ra, khi quyết định uống thuốc ngủ, tôi cũng đã nghĩ đến việc tìm đến ai đó khác.
Nhưng điều đó chỉ làm phiền người ta, và hơn hết… tôi cũng chẳng muốn.
Quan hệ với một người mà mình không có tình cảm?
Tôi chưa từng nghĩ đến dù chỉ một lần.
‘Nếu uống thuốc ngủ mạnh dành cho Hunter rồi ngủ một giấc, có lẽ mình sẽ không đi tìm Seo Heon nữa.’
Tôi đã đặt chướng ngại vật trước cửa.
Bình thường, chỉ cần một tay là có thể đẩy ra, nhưng trong trạng thái vô thức, sẽ rất khó để vượt qua.
Sau đó, dù vẫn còn sớm, tôi nuốt viên thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn.
"Ực…"
Viên thuốc dính vào vòm miệng, vị đắng khó chịu lan tỏa.
Tôi vội uống nước, nhưng mùi thuốc kinh tởm vẫn đọng lại trong miệng.
Nhắm mắt lại, tôi đếm ngược.
Hiệu ứng mạnh hơn tôi tưởng, ý thức mơ màng ngay lập tức.
Có lẽ vì cơ thể tôi không có kháng sinh với thuốc dành cho Hunter.
Đã lâu rồi tôi không dùng đến những thứ như thuốc giảm đau.
Tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
"Hức… khụ…"
Khác với mong muốn được ngủ yên đến sáng, tôi tỉnh dậy một cách kỳ lạ.
Cơ thể khao khát đau đớn và khoái cảm đã kháng cự lại tác dụng của thuốc.
Tôi nắm lấy gáy, muốn xé toạc mọi thứ.
Tôi ghét cái ấn ký này, ghét cơ thể mình, ghét cả tình yêu dành cho Seo Heon, nó trở nên bẩn thỉu.
Cảm giác từng một thời khiến tôi hạnh phúc giờ đây như chuyện từ kiếp trước.
Ý thức mờ đi như bóng đèn chập chờn, rồi thoáng quay lại.
Nỗi sợ trỗi dậy nếu mất ý thức lần nữa, liệu tôi có lại đi tìm Seo Heon không?
Giờ đây, tôi không thể tin chính mình.
Dù đã quyết tâm dứt bỏ hoàn toàn, tôi không muốn sụp đổ chỉ vì không chịu nổi thứ độc dược này.
Tôi lục trong kho đồ, tìm kiếm thứ gì đó có thể trói buộc mình.
Thứ duy nhất lọt vào tầm mắt là chiếc còng tay từng dùng để khống chế những Hunter phạm pháp ngông cuồng ngày trước.
Với đôi tay run rẩy, tôi lấy còng ra, đeo một bên vào cổ tay và định móc bên còn lại vào đầu giường—
Cạch, cạch.
Tiếng động lớn đến mức cả thính giác vốn đã trở nên cùn mòn của tôi cũng phải phản ứng.
Tôi lắc đầu để tầm nhìn mờ ảo trở lại bình thường và siết chặt tay.
Lách cách.
Ngay khi còng tay vừa khóa lại, tiếng gõ cửa trở nên to hơn và rõ ràng hơn.
"Woo Hyun à, cậu có trong đó không?"
Là giọng của Seo Heon.
Sao hắn lại đến vào lúc này chứ.
Tôi cố gắng bịt miệng lại để giả vờ không có ai.
Dù chỉ một tiếng động nhỏ lọt ra ngoài, hắn nhạy bén sẽ nhận ra, và như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cơ thể tôi chẳng hiểu cho tôi, nó lại coi hơi thở đang làm ngứa tay tôi như một kích thích.
"Tôi vào đây."
Tôi cứ nghĩ nếu tôi không trả lời thì đối phương sẽ bỏ đi, nhưng hắn lại đẩy cửa phòng tôi ra để vào.
Thật trớ trêu, ngay sau khi tôi còng tay, tôi lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan không thể trốn hay chạy được.
Cảm giác như tự vấp ngã bởi chính chân mình.
"Cái gì thế này?"
Đẩy cửa vào, Seo Heon lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên khi thấy chướng ngại vật tôi đã dựng sẵn.
Rầm! Rầm.
Hắn dễ dàng phá hủy chướng ngại vật và bước vào, gương mặt lộ rõ sự bàng hoàng.
"Không phải cậu dựng cái này để ngăn tôi vào đấy chứ?"
Seo Heon lơ đãng dọn dẹp đống đổ nát rồi cởi giày bước vào phòng.
Sự thoải mái trong hành động của hắn chỉ thay đổi sau khi mắt chúng tôi chạm nhau.
"Ai đã làm chuyện này? Sao cậu lại đứng im như vậy?"
Hắn vội vã chạy đến chỗ tôi và hỏi.
Nhìn tình hình thì đúng là rất dễ gây hiểu lầm.
"A... không phải!"
"Tôi hỏi ai đã làm!"
Có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ không trả lời, hắn đứng bật dậy định lục soát nhà.
Tôi vội vàng túm lấy vạt áo hắn.
Đó là một cử chỉ yếu ớt nhưng Seo Heon đã không hất ra.
"Không phải cái gì? Cậu không định che chở cho tên khốn đã làm chuyện này đấy chứ?"
Sự tức giận tràn ngập trong từng câu chữ của hắn.
Tôi có thể hiểu được điều đó, vì nếu Seo Heon rơi vào tình huống này, tôi cũng sẽ giận dữ như vậy.
Điều khó xử là tôi không phải bị trói buộc do người khác.
"Đó... không phải do người khác. Là tôi làm đấy... Hức..."
Một tiếng rên khe khẽ bật ra khi tôi cố nói dài hơi.
Nhìn thấy hắn, cơ thể tôi phản ứng như một con chó được huấn luyện.
Nhưng việc tôi có thể giữ lý trí hơn trước chứng tỏ sức mạnh của ấn ký đã suy yếu.
Dù vậy, điều đó không có nghĩa là sự kích động trong tôi đã dịu đi.
"Cậu làm đấy hả?"
Seo Heon áp sát lại gần hơn, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Hắn nắm lấy tôi đang co người lại để che giấu bản thân và giữ chặt mặt tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn như thể không cho phép bất cứ cơ hội trốn chạy nào.
"Tại sao?"
Giọng hắn chất đầy thắc mắc.
Tôi tưởng nhìn tình cảnh này, hắn sẽ hiểu ngay, nhưng gương mặt Seo Heon lúc này chỉ toàn là bối rối.
"Đừng bảo là cậu làm thế này vì không muốn đến với tôi?"
Sau một hồi im lặng, hắn lên tiếng bằng giọng điệu méo mó khó hiểu.
Tôi định bật lại ‘còn lý do nào khác nữa đâu?’ nhưng rồi đành ngậm miệng.
Nói ra chắc chỉ khiến hắn tức giận hơn, mà tôi cũng chẳng còn sức để cãi lại.
Tốt nhất là vung tay ra hiệu bảo hắn biến đi.
"Sao? Cậu muốn tôi đi à?"
Như mọi khi, hắn chẳng bao giờ hành xử theo ý tôi.
Thay vào đó, hắn kéo quần tôi xuống rồi bật cười khẩy.
"Baek Woo Hyun, cậu ướt sũng thế này mà đòi đuổi tôi đi hả? Ai biết được lúc nào có người khác vào? Bỏ mặc mày thế này mà đi, hợp lý à?"
‘Trong phòng tôi, ngoài anh ra còn ai dám vào mà không xin phép?’
Tôi muốn cãi lại như vậy, nhưng chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng dưới tay hắn.
"Còng tay xong rồi thì làm sao? Nhìn thế này, đúng là cậu tự biến mình thành không thể chạy khỏi tôi rồi."
"Hức... anh... vào phòng tôi làm gì...."
Có vẻ Seo Heon cũng quá kích động trước tình huống này.
Tôi cố nói bừa vài câu để hắn bình tĩnh lại, nhưng chẳng mấy tác dụng.
"Tôi tưởng cậu có gì muốn nói nên mới tới... suốt bữa tối, cậu cứ nhìn tôi như con chó mắc lỗi ấy. Lại còn cả ấn ký nữa, nên tôi lo..."
So sánh tôi với ‘con chó mắc lỗi’ thì không đúng lắm, nhưng đúng là tôi đã không ngừng nhìn hắn.
Và tôi cũng đúng là đã phạm sai lầm, nên ấn tượng của hắn phần lớn là xác đáng.
"Bây giờ... tôi không thể được! Ra ngoài ngay đi!"
Tôi biết việc tôi giận dỗi là sai.
Thế nhưng, tôi thật sự buồn vì Seo Heon không hiểu được mong muốn ngăn chặn mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ hơn.
Có lẽ bởi vì tôi là người duy nhất vẫn còn luyến tiếc một mối quan hệ đã tan vỡ từ lâu.
Hắn không chớp mắt trước sự phản kháng của tôi, hắn vuốt ve bàn tay bị còng và vuốt ve cổ tôi.
Chỉ với những kích thích nhỏ nhoi đó, cơ thể tôi đã tuôn trào như nước.
Tôi vội khép chặt chân lại vì không muốn bị lộ.
"Tay cậu sưng tấy rồi kìa."
Đúng như lời Seo Heon nói, cổ tay tôi đã bị tấy đỏ.
Nếu là còng tay thông thường, sẽ không có vết thương nào, nhưng đây là món đồ được tạo ra để chế ngự thợ săn nên mới xảy ra chuyện này.
Hắn nắm lấy gáy tôi và kiểm tra dấu ấn.
"Chắc là sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ biến mất."
Đồng thời, tay kia của hắn kéo tuột chiếc quần lót của tôi xuống.
Một hành động không chút do dự.
"Vì cậu còng tay nên tôi không thể cởi áo ra được. Dù tiếc nuối nhưng cậu hãy chịu đựng đi."
Tiếc nuối cái gì chứ…!
Nếu là Seo Heon, hắn có thể dễ dàng mở còng tay này, nhưng có vẻ như người nọ không có ý định đó từ đầu.
Có vẻ như hắn quan tâm đến cổ tay tôi nhưng lại muốn giới hạn cử động của tôi hơn.
Ánh đèn quá sáng khiến gương mặt hắn hiện lên rất rõ ràng.
Tôi không ngờ việc mình còn tỉnh táo một chút lại khổ sở đến vậy.
Dù tôi có cảm thấy thế nào, Seo Heon vẫn mặc kệ, hắn ngay lập tức liếm phía dưới của tôi.
Trước hành động đột ngột này, tôi cố gắng lùi lại nhưng chỉ vẫy vùng vô ích.
"Tại sao, chỗ đó! Không, ưm... hức."
Những cảm giác đã bị lý trí đè nén tuôn trào ra cùng lúc, khiến cơ thể tôi trở nên mệt mỏi rã rời.
Đôi chân đang khép chặt hoàn toàn mất hết sức lực và bắt đầu co giật nhẹ.
"Vì không thể liếm bên trên nên tôi sẽ liếm bên dưới cho cậu."
Seo Heon vừa lòng mở rộng chân tôi ra, hắn kiên trì di chuyển lưỡi như thể muốn làm phẳng từng nếp nhăn một.
Nhiệt độ dâng trào trong đầu tôi như một con đê bị vỡ.
Hắn không nói một lời, chỉ tập trung vào phía dưới.
Tiếng nhóp nhép khiến tôi chỉ muốn bịt tai lại.
"Hộc!"
Cái lưỡi tưởng chừng sẽ chỉ liếm xung quanh, dần dần đi vào bên trong.
Cảm giác nóng ẩm đang đẩy vào mang đến một cú sốc khác hẳn so với dương vật.
"Không, ...Seo Heon à, làm ơn... không thích lưỡi."
Một cảm giác sợ hãi xuất hiện đầu tiên trước cảm giác chưa từng có.
Hắn xoa bóp đùi tôi như thể an ủi và chọc đầu lưỡi vào thành trong của tôi.
Cảm giác mạnh mẽ như bị kim châm vào bên trong vượt qua cả khoái cảm mà trở nên đau đớn.
Tôi ngửa đầu ra sau, dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại để đẩy vai Seo Heon ra nhưng sự phản kháng yếu ớt đó không có tác dụng.
"Trông cậu không có vẻ đau đớn, cậu xấu hổ à?"