Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 41

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.                     

"Tôi không có ý bảo anh phải đi chơi cùng, mà là muốn nói nên cùng nhau làm nhiệm vụ, Halo."  

[Đi tham quan với tôi cũng là một dạng nhiệm vụ mà? Hơn nữa, nếu đột nhiên có việc xảy ra, chúng ta còn có thể phối hợp với nhau, một công đôi việc đấy. Mi Yeon, cái này gọi là gì nhỉ?]  

[Một mũi tên trúng hai đích!]  

[Đúng vậy, một mũi tên trúng hai đích, Woo Hyun.]  

Tôi định sửa lại rằng không phải ‘một mũi tên trúng hai đích’ mà là ‘một công đôi việc’ hoặc ‘một mũi tên hạ hai con chim’, nhưng rồi tôi ngậm miệng lại. 

Dù sao anh ta cũng không ở Hàn Quốc lâu, chắc sẽ chẳng có dịp nào phải nói mấy từ này trong các sự kiện chính thức.  

"Dù vậy, anh nên tìm người khác thì hơn..."  

[Theo lời tiên tri của tôi, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra đấy.]  

Giọng điệu quá đỗi nhẹ nhàng khiến tôi không biết anh ta thực sự dự đoán được điều gì hay chỉ đơn giản là muốn đi chơi.  

"Thật sao?"  

[Đến ‘Cảnh Phúc Cung’ đi, kỹ năng tiên tri của tôi bảo rằng chuyện đó sẽ xảy ra ở đó.]  

"Ha... thôi được rồi, tôi sẽ tin anh lần này."  

[À, vậy thì cậu Yi Han cũng nên đi cùng. Hôm nay cậu ấy chưa có lịch trình gì mà. Nếu có chuyện xảy ra, ba người vẫn tốt hơn hai người, đúng không?]  

Mi Yeon bên cạnh còn thêm dầu vào lửa.  

"Cả Yi Han nữa?"  

[Vâng!]  

"Tôi hiểu rồi."  

Cúp điện thoại, tôi xoa xoa đuôi mắt. 

Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi rồi đây.

===

Chuyến tham quan Cung Cảnh Phúc kỳ lạ được quyết định sẽ không thay đổi thành viên là tôi, Yi Han và Halo. 

Yi Han, người có vẻ hơi bực bội vì bị Mi Yeon gọi đến một cách ép buộc, nhìn thấy tôi và chạy đến với vẻ mặt vui vẻ. 

“Anh cũng tham gia làm hướng dẫn viên sao?” 

“Ừ, anh nghĩ không cần thiết phải có cả cậu nữa, nhưng cô ấy cứ nhất định muốn chúng ta đi cùng.” 

Tôi cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu phải làm một việc không đâu. 

Nhưng thay vì một mình làm hướng dẫn viên mà tôi chưa từng nghĩ tới, có cậu ở bên cạnh vẫn vững tâm hơn. 

“Đúng vậy. Tôi thích chỉ làm việc với Woo Hyun hơn.” 

“Không. Tôi nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau.” 

Yi Han nhanh chóng thay đổi lời nói và đảo mắt nhìn Halo. 

Anh ta với vẻ tự mãn, nhìn thấy ánh mắt đó và nhún vai cười. 

“Đúng vậy. Ba người hãy xây dựng tình bạn, chia sẻ một chút kỹ năng và suy nghĩ về cách chúng ta sẽ làm trong tương lai.” 

Đó là một ý tưởng rất giống với Mi Yeon, một nhà chiến lược. 

Nói một cách đơn giản, cô ấy muốn những người đi săn quái vật cùng nhau làm quen. 

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ không đưa ra những yêu cầu quá đáng như vậy, nhưng nếu đó là ý định của đối phương, thì không có lý do gì để từ chối. 

Nếu tôi biết ý định của Mi Yeon ngay từ đầu, tôi đã không từ chối. 

“Đúng vậy. Chỉ khi thân nhau thì chiến đấu mới vui vẻ.” 

Đôi khi có những thợ săn thích chiến đấu, giết chóc và máu me, nhưng Halo không có cảm giác khó chịu đặc trưng đó. 

Anh ta giống như một người vô lo vô nghĩ, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống. 

“Được rồi, nhưng tôi lo lắng vì tôi không biết nhiều.” 

“Đừng lo, em đã nắm rõ tuyến đường tham quan rồi.” 

Yi Han trấn an tôi, người đang lo lắng. 

“Trước khi chính thức gia nhập, anh đã cho em một hướng dẫn viên và đi chơi rất nhiều lần rồi, đến mức chán ngấy. Em cũng biết khá nhiều nhà hàng ngon.” 

Sáng nay tôi cũng cảm nhận được, cậu có vẻ rất giỏi trong việc xoay sở cuộc sống. 

Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy không quan tâm nhiều đến việc ăn uống, nhưng không phải vậy. 

“Vậy thì, xuất phát thôi!”

===

Chuyến tham quan đã bắt đầu một cách lộn xộn ngay từ đầu.  

"Chúng ta đi bằng xe buýt ư?"  

Yi Han trông khó chịu khi hỏi, có lẽ cậu đã định đi bằng xe hơi hoặc dịch chuyển tức thời. 

Tôi cũng gật đầu đồng ý.  

"Ừ. Tàu điện ngầm thì chủ yếu chạy dưới lòng đất, tôi không thích. Xe hơi thì khó đỗ, còn dịch chuyển tức thời thì chẳng có không khí gì cả, đúng không?"  

"Một ngày sẽ có khoảng 100 bài báo ghi nhận sự việc đấy. Nếu anh muốn tìm không khí, thì đi một mình đi."  

"Bình thường tôi đi đâu cũng có tầm 100 bài báo thôi. Nếu sợ mấy chuyện đó thì tôi và Woo Hyun đi cũng được."  

Từ nãy đến giờ, anh ta cứ dùng câu ‘chỉ đi với tôi và Woo Hyun’ như một lời đe dọa ngầm, hay là tôi đang ảo tưởng nhỉ?  

Đi xe buýt không phải là lựa chọn lý tưởng, nhưng Halo đang ở vị trí khách mời. 

Nếu anh ta muốn điều gì đó, tôi sẵn sàng chiều theo. 

Hơn nữa, tôi cũng nhanh chóng nhận ra rằng anh ta không phải kiểu người có thể bị thuyết phục bằng lý lẽ.  

Halo giống như một mặt trời tỏa ánh sáng chói chang, muốn cởi bỏ lớp áo xa lạ của một kẻ lữ khách. 

Với nụ cười rạng rỡ và cách nói chuyện đầy nhiệt huyết, tôi chẳng nghĩ ra cách nào để thuyết phục anh ta, cũng chẳng có hứng tranh cãi.  

‘Đành chịu thua trước nguồn năng lượng rực rỡ ấy thôi.’

Tôi gật đầu, chấp nhận thất bại.  

"Thôi được. Đi xe buýt cũng chẳng đến nỗi nào. Cứ thế đi."  

"Đi bộ có khi còn nhanh hơn."  

Lời phản bác của Yi Han rất hợp lý, nhưng có vẻ cậu vẫn chưa hiểu rằng Halo không phải người có thể bị thuyết phục bằng logic.  

"Đến một nơi mới, tôi muốn trải nghiệm phương tiện công cộng của đất nước đó ít nhất một lần. Tôi thậm chí còn muốn đi xe buýt du lịch nữa."  

"Nếu thế, có khi chúng ta sẽ trở thành điểm tham quan mất. Nếu anh không định biểu diễn màn phun lửa nào thì cứ đi xe buýt bình thường đi."  

Cuối cùng, chưa đầy mười phút sau, chúng tôi đã đến bến xe buýt nhanh nhất dẫn đến Cung điện Cảnh Phúc.

"Đám người kia có phải là Guild Lee Hwa không? Còn người bên cạnh là ai vậy?"  

"Úi, lại làm quen đi chứ."

Những người đang chờ xe buýt ở trạm dừng túm tụm lại thành từng nhóm nhỏ và thì thầm. 

Nếu có ai đó hiểu rõ về thợ săn ở gần đó, họ đã nói cho những người này biết rằng thợ săn có thính giác tốt, nên dù có thì thầm cũng đều nghe thấy hết. 

Tuy nhiên, nhìn xung quanh ồn ào như vậy thì thật đáng tiếc là dường như không có ai khác ngoài chúng tôi biết điều đó.

“Ôi, Shin Yi Han có vẻ hơi đáng sợ...” 

“Dù sao thì chắc anh ấy cũng không cắn người thường đâu nhỉ. Thử xem sao.” 

Kể cả không phải là người thường, cậu cũng không cắn ai cả. 

Có lẽ vì trên tay và cơ thể cậu có nhiều vết sẹo nhỏ nên đôi khi người khác hiểu lầm là cậu có hành động thô lỗ.

“Chào mọi người. Có phải mọi người đang nói về chúng tôi không?” 

Halo lại đi theo một hướng hoàn toàn không lường trước được. 

Anh ta tiến lại gần những học sinh đang liên tục gọi tên Lee Hwa và bắt chuyện.

“Ối, bọn em ạ? Chúng em không nói xấu gì đâu ạ, chỉ là thấy các anh đẹp trai quá, bọn em nghĩ các anh có phải là thợ săn mới vào không, vì em rất thích bang hội Lee Hwa ạ. Bọn em thấy vinh dự quá nên mới như vậy thôi ạ.” 

Tốc độ nói của cô bé nhanh chẳng kém gì các rapper. 

Đối với tôi, những người đó không hề gây sự, mà chỉ lo lắng không biết chúng tôi có khó chịu không, điều này khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.

“Chúng tôi không nghĩ vậy đâu.” 

Khi tôi nói với các em học sinh rằng không sao cả, vẻ mặt của cả hai đều trở nên thoải mái hơn hẳn.

“Tôi là Halo. Rất vui được gặp các bạn.” 

“Ôi, Halo ạ?” 

Nghe được tên, cả hai nhìn nhau rồi càng phấn khích hơn, thậm chí còn vỗ tay và lặp lại câu hỏi ‘thật sao ạ?’.

“Đúng vậy. Các bạn đi đâu thế? Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi tham quan Seoul. Hướng dẫn viên là Woo Hyun đẹp trai. Và người đi theo không cần thiết là Yi Han.”

“Chúng em đi học thêm ạ. Anh có thể chụp ảnh với chúng em được không? Bọn em thích anh lắm.” 

Nếu cứ để như vậy, có lẽ chúng tôi sẽ chụp ảnh, ký tên và rồi những học sinh đáng lẽ phải đi học thêm lại đi cùng chúng tôi đến Cung điện Cảnh Phúc mất, nên tôi đành chen vào.

“Xin lỗi nhé. Hiện tại chúng tôi vẫn muốn giữ một chút sự riêng tư. Nếu không sao, chúng tôi sẽ cho các em chụp ảnh với Yi Han.” 

Mặc dù việc tin tức bị lộ ra là điều đã được định trước, nhưng tôi vẫn muốn hạn chế sự xuất hiện của Halo nhiều nhất có thể. 

Tôi gợi ý rằng chụp ảnh với cậu thì tốt hơn là chụp với tôi, và cả hai đều gật đầu một cách ngại ngùng. 

Dù có vẻ hơi khó gần, nhưng có lẽ họ cũng không ghét cậu ấy.

“Một, hai.” 

Bức ảnh chụp hai người nở nụ cười gượng gạo và Yi Han với vẻ mặt không cảm xúc đã được ghi lại.

Cười lên thì dễ thương hơn nhiều. 

Khi tôi đưa điện thoại lại cho họ với vẻ tiếc nuối, cả hai hơi do dự rồi bắt đầu nói.

“Chúng em….”

“Chúng ta phải đi xe buýt đó ạ.”

Trước khi họ nói xong, cậu đã chỉ tay vào chiếc xe buýt đang đến, nắm lấy tay tôi và cùng xếp hàng chờ xe. 

Halo, người có liên quan đến chuyến đi, thong thả chào hai cô bé thêm một lần nữa rồi mới chậm rãi đi theo.

“Anh có tỉnh táo không đấy? Anh không thấy mọi người vừa tập trung lại để chụp ảnh à?”

“Nếu coi đó là dịch vụ fan hâm mộ thì mọi chuyện đều rất vui. Niềm vui của một chuyến đi là được gặp gỡ mọi người, phải không Yi Han?”

“Hoàn toàn không. Chỉ thấy mệt mỏi thôi.” 

Thật ra, cậu trông có vẻ mệt mỏi vì sự hiện diện của Halo.

“À, tôi không có thẻ giao thông.”

“Tất cả các thiết bị của bang hội chúng ta đều có. Chỉ cần quẹt là được. Anh cũng quẹt đi.”

“À, hàng ghế cuối cùng trống kìa. Ngồi ở đó đi.” 

Halo quẹt thẻ một cách bình thường rồi đề nghị chúng tôi ngồi phía sau. 

Tôi thấy ngồi cách xa nhau cũng kỳ cục nên đi về phía cửa sổ ở hàng ghế cuối.

“Ngồi ở phía ngoài đi.” 

“Tại sao? Tôi muốn ngồi cạnh Woo Hyun mà.” 

Một vấn đề bất ngờ khác lại phát sinh. 

Tôi nghĩ rằng có quá nhiều thứ để tranh cãi, nhưng việc Yi Han không chịu nhường cũng khiến tôi ngạc nhiên.

“Tôi sẽ ngồi giữa.” 

Có vẻ như màn mở đầu cho một chuyến đi không hề dễ dàng đã bắt đầu.

“Tiếc quá, tôi đã muốn nói chuyện với Woo Hyun rất nhiều. Yi Han này, nếu bây giờ cậu muốn về thì cứ về cũng được.”

“Không. Không sao đâu ạ. Lâu lắm rồi mới được đi du lịch, cũng hay.” 

Không biết liệu hai người này đang thực sự cãi nhau hay chỉ là đang trong quá trình làm quen. 

Câu nói ‘vậy tôi rời đi có được không?’ đã nghẹn lại ở cổ họng tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo