Những Ngày Cuối Đời Của Thợ Săn Hạng S - Chương 53

Nhớ chuẩn bị cho bản thân một trái tim kiên cường nhá^^.

Editor: HThanh.                

"Quả nhiên vẫn dễ dàng hơn khi tự mình di chuyển cơ thể."

Đương nhiên là hiệu suất và độ chính xác sẽ kém xa so với những người phân tích. 

Dù có người nói rằng chỉ cần nhìn vào kết quả là đủ, nhưng tôi không thích vậy. 

Tôi phải xem các trường hợp cụ thể và ghi nhớ chúng để cơ thể không cứng lại khi xảy ra sự cố bất ngờ trong trận chiến.

Việc cứ liên tục vào hầm ngục mà không nhận thức được mức độ nguy hiểm cũng không tốt chút nào.

Chỉ riêng quả bom trong cơ thể tôi đã đủ khiến tôi quá tải rồi, tôi không muốn tạo thêm bất kỳ biến số nào nữa. 

Tôi dụi đôi mắt còn đang mỏi mệt, khoác lên người bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn và hướng đến hội. 

Tôi cũng muốn trò chuyện với Seo Heon.

===

Tại bãi đậu xe của bang hội, có nhiều chiếc xe lạ đang đậu. 

"Khách đến bang hội từ sáng sớm sao?" 

Không khí của các nhân viên ở phía trước vô cùng lộn xộn. 

Một nhân viên của bang hội phụ trách các hoạt động bên ngoài, đứng ở hàng đầu, trả lời với vẻ khó xử. 

"Có báo cáo rằng Nghị sĩ Kwon sẽ đến trong 20 phút nữa. Các vệ sĩ đã đến trước để kiểm tra xem có yếu tố nguy hiểm nào không. Ông ấy nói sẽ đến thăm sau khi kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng." 

Anh nhân viên đang cố nuốt lại những lời bất mãn về sự thiếu lịch sự khi đến mà không báo trước vào sáng sớm. 

"Những người có chức quyền thường đều như thế này sao?" 

"Chắc vậy. Có lẽ vì họ bận rộn." 

Những người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi xe ưỡn ngực ra, không biết là để thể hiện quyền uy hay để đe dọa. 

Có vẻ như họ chưa biết rằng làm như vậy chỉ khiến họ trông giống một kẻ hèn nhát hơn. 

Tôi chào hỏi các nhân viên đang giải quyết tình hình và đi xuyên qua đám đông. 

Tôi đi thẳng đến phòng của Hội trưởng, có vẻ như hôm nay sẽ khó có thời gian để nói chuyện thoải mái như hôm qua. 

"Vào đi." 

Trước cả khi tôi gõ cửa, Seo Heon đã lên tiếng. 

Chắc hắn nhận ra tôi qua tiếng bước chân, dù không phải là mèo. 

"Hôm nay anh có lịch trình ra ngoài không?" 

"Không. Nghị sĩ Kwon đến thăm mà không báo trước. Ông ta sẽ rời đi trong vòng 40 phút nữa vì còn lịch trình tiếp theo sau khi tập thể dục xong." 

Hắn tháo đồng hồ và đeo một đôi găng tay trong suốt, ôm sát vào da. 

Vì là vật phẩm đặc biệt nên đôi găng tay trong suốt nhanh chóng trở nên giống như làn da bình thường. 

Seo Heon lại đeo thêm một đôi găng tay màu đen bên ngoài. 

"Có vẻ như đây không phải là một chuyến thăm anh mong muốn?" 

Tôi nói sau khi thấy lông mày của hắn hơi nhướn lên và những cử chỉ tay lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa. 

Những cử chỉ dứt khoát của hắn đột ngột dừng lại và đối phương quay đầu về phía tôi. 

"Sau khi đối xử lạnh lùng như vậy, cậu vẫn nhận ra thói quen của tôi sao." 

Lời nói của hắn đầy gai góc. 

Thật ra, nếu không có chuyện bất thường này, có lẽ hôm nay tôi cũng sẽ không đến tìm hắn. 

"Vì chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi." 

Hắn mở vali và thay cả áo khoác ngoài. 

"Ai lại hoan nghênh một người đến để kiểm tra đột xuất chứ?" 

Kiểm tra đột xuất? 

Tôi nhìn Seo Heon đang cài cúc áo, mà không hiểu. 

"Người đó đến để xem liệu tôi có vấn đề gì không, liệu có điều gì gây hại cho công việc của ông ta không. Phải mất một thời gian dài mới gặp được, nên khi đã gặp rồi thì bắt đầu quản lý ngay." 

Có phải ông ta đến với tư cách là đối tác kinh doanh, hay là để kiểm tra người yêu của con trai mình? 

Dù là trường hợp nào, đây cũng không phải là một tình huống dễ chịu. 

"Thế nên mới đến đột ngột như vậy."

"Vì cậu quá thận trọng và đa nghi. Với tính cách đó, đương nhiên là không hợp với con trai tôi, Ho Jun."

Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng họ không hợp nhau. 

Tôi đã nghĩ ông ta khá quý trọng con trai mình đến mức thuê hai vệ sĩ, nhưng có vẻ không phải vậy.

Dù sao thì làm sao có thể hiểu được lòng dạ của các chính trị gia chứ?

Seo Heon kết thúc việc chuẩn bị và nhìn tôi.

"Tôi đoán được cậu đến đây để nói chuyện gì. Nhưng dù sao tôi và những người khác cũng phải ra đón dù chỉ là làm vậy. Cậu có thể về văn phòng của mình hoặc..."

Hắn dừng lại và nhìn tôi từ đầu đến chân. 

Đó là thói quen của người nọ khi suy nghĩ điều gì đó với tôi ở trước mặt.

"Cậu cũng có thể về ký túc xá, tôi sẽ đến tìm cậu hoặc làm gì đó. Dù sao hôm nay tôi định phân tích dữ liệu mà."

"Khách đến hội mà tôi vắng mặt có ổn không?"

Dù được biết đến là Phó hội trưởng bên ngoài, nhưng hầu hết mọi người đều biết rằng hiện tại tôi đang ở Hàn Quốc.

"Không thành vấn đề."

Câu trả lời thẳng thừng của Seo Heon nghe như thể hắn muốn tôi tránh khỏi nơi đó. 

Tôi cũng không muốn ở lại một nơi không thoải mái. 

Nhưng câu trả lời định nói "tôi hiểu rồi" của mình bị cắt ngang bởi tiếng bước chân hướng về phía chúng tôi.

Vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc".

"Mời vào."

Trên trán Seo Heon thoáng hiện nếp nhăn.

"Thưa, nghị viên Kwon sắp đến. Hai người có thể dành chút thời gian được không?"

Người tùy tùng nói, bao gồm cả tôi. 

Tôi thấy lạ vì không biết ông ta tìm tôi có việc gì, nhưng không hỏi thêm mà cùng di chuyển. 

Dù đã chỉnh sửa biểu cảm sau khi người tùy tùng xuất hiện, hắn vẫn không thoải mái.

Nghị viên Kwon bước xuống xe với vẻ ngoài kỳ lạ vừa toát lên vẻ nhân từ vừa cứng nhắc. 

Dáng người ông ta bình thường nhưng khí chất tốt nên trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.

Ông ta khoảng cuối năm mươi, hay đầu sáu mươi nhỉ? 

Cảm giác hơi khác so với khi thấy trên TV.

"Xin lỗi vì đột ngột đến thăm."

"Tôi hiểu là vì lịch trình bận rộn của ngài, mời vào."

Seo Heon không tỏ ra kém cạnh nhưng dẫn đối phương vào một cách không khiến họ khó chịu. 

Cùng với những vệ sĩ xếp hàng, nghị viên Kwon được dẫn vào phòng tiếp khách.

Nghe nói ông ta mắc chứng lo lắng về an toàn, nhưng thật đáng kinh ngạc.

Sau khi các hầm ngục xuất hiện, các chính trị gia đã tăng cường đội ngũ vệ sĩ một cách đáng kể. 

Trong số đó, Nghị sĩ Kwon luôn giữ khoảng năm người mà ông ta tin tưởng nhất bên mình và thậm chí còn thay đổi công ty bảo vệ hàng tháng vì vẫn cảm thấy bất an. 

Khi câu chuyện trở thành chủ đề nóng, người ta giải thích rằng ông ta bị hội chứng lo âu sau khi từng bị một thợ săn khủng bố, nhưng ngay cả khi đã tính đến điều đó, sự đề phòng của ông ta vẫn có phần thái quá. 

"Mời ông ngồi đây." 

Nghị sĩ Kwon tự nhiên ngồi xuống trước, và Seo Heon cũng ngồi đối diện. 

Thoạt nhìn, đây không phải là cuộc gặp gỡ giữa cấp trên và cấp dưới, mà là giữa những người có địa vị ngang bằng. 

Nếu nghĩ đến con người Seo Heon thường ngày, thì hắn đã kiềm chế rất nhiều rồi. 

Nếu là người khác đến vào giờ này, hắn sẽ bắt họ đợi đến chiều.

Hắn ghét những sự việc đột xuất, không có trong kế hoạch. 

Chỉ riêng ngày hôm nay thôi, chắc người nọ đã hành động một cách tự nhiên vì biết rằng Nghị sĩ Kwon sẽ đến vào một lúc nào đó. 

Chỉ cần nhìn vào đôi găng tay và bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn là đủ hiểu. 

"Như tôi đã nói lần trước, cậu đã thành lập một bang hội khá tốt khi còn trẻ. Trông có vẻ như nội bộ cũng được tổ chức rất bài bản." 

"Vẫn còn nhiều thiếu sót, chúng tôi đang cố gắng để hoàn thiện." 

"Tuổi trẻ thì cần phải có khí phách như vậy." 

Hai người họ đã trò chuyện một lúc về xu hướng gần đây của các bang hội và các vấn đề thời sự. 

Đó không phải là một cuộc trò chuyện sâu sắc, họ nói đủ thứ chuyện nhưng chỉ là những lời dò hỏi nhau nên chẳng có chút giá trị nào. 

Nếu vậy thì gọi tôi đến làm gì? 

Khi tôi đang chìm sâu hơn vào những nghi vấn, khoảng 20 phút đã trôi qua. 

Cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn một cách trôi chảy đột nhiên dừng lại, và Nghị sĩ Kwon ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn xung quanh. 

Cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng lại ở tôi. 

"Nhân tiện, tôi nghe nói rằng người bạn này là con của người có liên quan đến vụ tai nạn của bố mẹ cậu, xem ra hai đứa phải thân thiết lắm thì mới có thể duy trì tình bạn với con của kẻ thù nhỉ." 

"Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải giới thiệu trước. Thưa Nghị sĩ, đây là Phó hội trưởng của bang hội chúng tôi. Là một người bạn rất lâu năm của tôi." 

Miệng của Nghị sĩ Kwon méo xệch. 

"Con tôi có kể với tôi rồi. Nó bảo dù xảy ra chuyện như vậy nhưng hai đứa vẫn thân nhau." 

"Là một người bạn tốt và có năng lực." 

Đôi mắt của tôi chạm phải đôi mắt giống như rắn của ông ta. 

Ánh mắt đó như thể đang đánh giá xem liệu tôi có đáng tin không, khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực. 

"Một lão già như tôi đã nói quá lời rồi. Chúng ta bắt tay một cái được không?" 

"Vâng. Không sao đâu ạ." 

Trước khi tay chạm vào nhau, có một chút tĩnh điện. 

Tôi không thể rút tay lại, và khi từ từ bắt tay, cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. 

Mặc dù nhiệt độ cơ thể tôi cao hơn những người khác, nhưng bàn tay đó giống như một bàn tay giả. 

"Nhân tiện, ông vẫn còn nhớ vụ đó sao." 

Seo Heon lại tiếp tục cuộc trò chuyện. 

"Đó là một sự việc nổi tiếng mà." 

"Vâng. Truyền thông lúc đó đã làm ầm ĩ lên." 

Nghị sĩ Kwon nhìn hắn với ánh mắt dò xét một lúc. 

"Tôi đã từng làm việc với cha cậu, nhưng có vẻ như tôi hợp nói chuyện với cậu hơn." 

"Ông quá lời rồi. So với cha tôi, tôi vẫn còn kém xa." 

Nghị sĩ Kwon nhìn vào tách trà đã nguội, uống một ngụm rồi đặt xuống. 

"Xin lỗi đã giữ những người bận rộn lại. Tôi phải đi rồi." 

"Cảm ơn ông đã đến. Lần tới, tôi sẽ là người mời ông." 

Hắn cởi đôi găng tay đen ra và bắt tay với Nghị sĩ Kwon một lần nữa, ông ta mỉm cười hài lòng và bắt tay lại. 

Việc rời đi của Nghị sĩ Kwon cũng mất nhiều thời gian như lúc ông ta xuất hiện. 

Việc ông ta di chuyển như vậy trong khi phải giải quyết nhiều lịch trình khiến tôi không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy khâm phục. 

Seo Heon nhìn chằm chằm cho đến khi chiếc xe của Nghị sĩ Kwon khuất dạng. 

Cuối cùng, khi dấu vết của ông ta đã biến mất, hắn hỏi tôi.

"Đã thế rồi thì nói chuyện một lúc rồi đi nhé?" 

Cơn bão đã đi qua. 

Vì trò chuyện ngay bây giờ sẽ hiệu quả hơn là phải sắp xếp thời gian khác, nên tôi không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của hắn. 

"Được thôi." 

Hắn trở về văn phòng của mình, tháo găng tay và ngồi xuống. 

Tôi cũng ngồi đối diện và chiếu những tệp tài liệu đã tổng hợp lên không trung. 

"Cậu làm cả đêm không ngủ à? Đây là công việc của đội thông tin mà, sao cậu lại làm thế?" 

Chính hắn cũng như vậy mà còn trách móc tôi, thật là vô lý.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo