Night Of Muheun Novel - Chương 10

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 10. Đêm trỗi dậy (1)

Có một thứ gọi là Quỷ Mị. Chúng nương tựa vào các vật thể tự nhiên để sinh ra, là hiện thân của chính sự sống mà tự nhiên sở hữu. Bao gồm cả Yêu quái và Đầu trâu mặt ngựa, những sinh vật siêu việt không thể so sánh với con người.

Linh hồn có thể tiêu tan hoặc được siêu thoát, nhưng Quỷ Mị một khi đã sinh ra thì không gì có thể làm được. Vì không có nơi nào để quay về nên không thể siêu thoát, vì không phải là thứ mà con người có thể chống lại, nên không ai dám tiêu diệt chúng.

Vậy vấn đề của Quỷ Mị là gì?

Nếu có thể cứ kệ chúng thì tốt, nhưng đáng tiếc là chúng lại gây ảnh hưởng tiêu cực đến các sinh vật khác. Nguồn năng lượng xấu chứa đầy sự phẫn nộ của chúng, vô cớ làm tâm trí người khác trở nên bệnh hoạn.

Nếu là người sống thì còn đỡ. Tâm trí bệnh hoạn thì có thể chữa lành. Nhưng vấn đề là những linh hồn đã mất đi lớp vỏ, thì không thể.

Những linh hồn không thể đi theo sứ giả được, gọi là lạc lối. Nếu cứ nán lại trần gian quá lâu, họ sẽ dần mất đi những gì mình có. Ban đầu là mất đi lý trí và suy nghĩ, sau đó là mất đi ký ức, và cuối cùng nếu mất đi cả trái tim... thì sẽ trở thành ác quỷ không thể cứu vãn. Năng lượng của Quỷ Mị, là nó đẩy nhanh quá trình này.

Nhưng ở đâu có sinh vật bị tổn thương thì ắt sẽ có sinh vật cứu giúp. Những người bảo vệ con người khỏi những thực thể siêu nhiên như thế này được gọi là pháp sư trừ tà, và tổ chức của họ được gọi là Hiệp hội Pháp sư trừ tà.

Pháp sư trừ tà cũng được chia làm hai loại: một loại tiêu diệt ác quỷ, và một loại truy lùng và phong ấn Quỷ Mị.

Và Kim Mu Heun thuộc loại thứ hai, người chuyên bắt Quỷ Mị.

"Vậy ạ?"

"Cứ tin anh thôi."

Khuôn mặt tươi cười dịu dàng của anh trông thật đáng tin. Suýt chút nữa là cậu gật đầu theo bản năng.

Seung Joo giữ thẳng cổ, hỏi với vẻ mặt ghét bỏ.

"…Ý anh là sẽ lại chạm trán Quỷ Mị nữa ạ?"

Sau khi chạm trán con lợn rừng không rõ danh tính kia, Seung Joo đã ngất xỉu trong vòng tay của Mu Heun. Lúc tỉnh dậy thì trời đã khuya, và như bao lần, Mu Heun đang ngồi bên cạnh cậu trên giường. May mắn là lần này cả hai đều không cởi trần, nhưng vấn đề không phải ở đó.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Anh nói rằng con lợn rừng đó là Quỷ Mị, và mùi mà Seung Joo ngửi thấy, là năng lượng của Quỷ Mị. Anh đã phong ấn Quỷ Mị an toàn. Sợ bố mẹ cậu lo lắng, anh đã đưa cậu đến căn hộ của mình.

Sau khi dài dòng kể về sự nguy hiểm của Quỷ Mị và mối tương quan với pháp sư trừ tà, cuối cùng anh lại nói thế này.

"Ừ, có lẽ."

"…"

Chưa hết hồn với ma quỷ, giờ còn phải chạm mặt cả Quỷ Mị nữa. Nếu Kim Mu Heun đã nói thế thì có nghĩa...khả năng cao là chắc chắn sẽ xảy ra. Cái thứ Quỷ Mị hiếm có, mà pháp sư trừ tà bình thường cả đời không thấy được.

"Không… Lúc nãy anh phong ấn rồi mà."

"Phong ấn rồi. Con lợn rừng lúc nãy."

Vậy chẳng phải là xong rồi sao. Lẽ nào một khu phố lại có đến mấy con Quỷ Mị, mấy người, à không… Tóm lại là... sao nhiều thế chứ.

"Biểu cảm của em như không hiểu gì ấy nhỉ."

Anh lẩm bẩm chậm rãi rồi im bặt. Anh đang nghĩ xem, phải giải thích thế nào cho dễ hiểu đây.

Rồi anh bắt đầu kể chuyện thật từ tốn.

"Anh đoán thôi nhé, ví dụ như… Seung Joo em là một bông hoa không hương thơm đi. Mà lại là một bông hoa quý giá đến mức ai cũng thèm muốn."

"…"

Bữa trưa vừa ăn sắp trào ra đến nơi cái kiểu ví von này. Gì mà hoa, hoa cái gì chứ? Có lẽ nhận ra suy nghĩ của cậu, Mu Heun khẽ cười.

"Ví dụ thế thôi. Ngược lại, Quỷ Mị là ong."

"…Vậy ạ."

Seung Joo ngoan ngoãn trả lời trước đã. Giọng điệu cậu hơi khó chịu, nhưng anh không hề để tâm. Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào Seung Joo.

"Nhưng linh khí của anh đã chuyển sang cho em rồi, đúng không?"

"Vâng."

"Vậy là em có thêm hương thơm mà trước đây không có."

Dù là anh em ruột, Mu Heun lại có ngoại hình khác hẳn Mu Ryung. Không chỉ vẻ ngoài mà cả giọng nói nữa. Những đường nét lạnh lùng, đôi khi khiến cậu cảm thấy có chút đáng sợ.

"Vậy ong sẽ làm gì? Sẽ thèm muốn bông hoa chứ?"

Lần này cậu gật đầu thay vì trả lời. Thực ra, Mu Heun cũng không mong đợi câu trả lời của cậu đâu.

"Bắt một con ong không có nghĩa là xong chuyện. Những con ong khác cũng sẽ rình mò mùi hương hoa, và sẽ xông vào nếu có kẽ hở."

"Vậy ý anh là…"

"Một đàn ong sẽ kéo đến xung quanh Seung Joo em."

Ban đầu cậu nghĩ đây là một phép ẩn dụ buồn cười, nhưng nghe đến cụm từ "đàn ong", cậu lại ớn lạnh.

Những bông hoa khác thì sao?, sao cứ phải là em?, Seung Joo định hỏi vậy, nhưng rồi cậu lại im lặng. "Tại sao cứ phải là mình?". Nếu biết lý do thì chị và anh cậu đã không mất mạng rồi.

"Dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán thôi. Hay là anh kể thế này nhé. Em biết cách Bẫy Kẹp bắt côn trùng chứ?"

"Em biết ạ. Nó tỏa mùi hương để dụ côn trùng."

"Ừ, đúng rồi."

Mu Heun cong mắt, như thể cậu đã trả lời đúng. Nhưng câu nói sau đó của anh, trái ngược với nụ cười ngọt ngào, lại nghe có vẻ lạnh lẽo.

"Quỷ Mị chính là cái Bẫy Kẹp ấy."

"…"

Vậy lần này mình là côn trùng à. Rõ ràng là tốt hơn làm hoa, nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy không vui cho lắm. Việc suýt chút nữa đã lao đầu vào cái miệng há hốc kia, vừa rợn người vừa khó chịu.

"Trên thực tế, rất ít pháp sư trừ tà có thể cảm nhận được năng lượng mà Quỷ Mị phát ra. Ngay cả trong gia đình anh, thì cũng chỉ có mẹ và anh làm được thôi. Nên chúng ta mới là người chuyên bắt Quỷ Mị."

Người chuyên bắt Quỷ Mị là một loại pháp sư trừ tà, nhưng không phải pháp sư trừ tà nào cũng có thể làm người chuyên bắt Quỷ Mị. Rất ít người có thể theo dõi năng lượng của Quỷ Mị, rất ít người không bị Quỷ Mị mê hoặc, và rất ít người có thể dựng kết giới hoàn hảo bằng bùa chú.

"Nhưng Seung Joo em lại cảm nhận được Quỷ Mị."

"…"

"Ở khoảng cách đó thì ngay cả anh cũng không cảm nhận được."

Đôi mắt trũng sâu của Mu Heun trông có vẻ nghiêm trọng. Chắc anh đã leo núi khá lâu rồi. Do ý thức Seung Joo mơ hồ nên cậu không chắc chắn, nhưng cậu nhớ là mình đã khó thở từ giữa chừng.

"Đáng lẽ ra Quỷ Mị đó cũng phải ba ngày nữa mới mạnh lên. Hiệp hội cũng phải tầm đó mới nhận ra được. Nên anh đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao nhỉ, tại sao Seung Joo em lại phát hiện ra được chứ."

Nói rồi, anh cẩn thận nắm lấy cổ tay Seung Joo. Tốc độ chậm rãi vừa đủ để cậu không giật mình, nhưng khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cậu đã vô thức rụt người lại.

"Em thấy thế nào?"
"…Sao tay anh lạnh thế ạ?"

Giống như khi chạm vào bùa chú vậy. Nhiệt độ cơ thể lạnh hơn bình thường, như có gió thổi qua. Khi Mu Heun che mắt cậu, khi anh ôm cậu vào lòng, cậu cũng đã cảm nhận được cảm giác này.

"Tay anh lúc nào cũng thế."

Mu Heun vừa nói, vừa thả tay cậu ra. Như thể hơi ấm vẫn còn lưu lại trên chỗ anh vừa nắm, Seung Joo vô thức xoa xoa chỗ đó. Anh liếc nhìn hành động đó của cậu, rồi lên tiếng.

"Có lẽ… là do Seung Joo em là một chiếc bình rỗng."
"Bình rỗng ạ?"
"Ừ, đáng lẽ ra em phải được sinh ra với linh khí, nhưng em lại sinh ra với một cơ thể trống rỗng, nên em theo bản năng, sẽ khao khát linh khí của người khác. Thế là, em mới nhạy cảm hơn với năng lượng của Quỷ Mị."

Cậu hiểu mà lại không hiểu. Nói là khao khát linh khí thì cũng không đúng, vì từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng cảm nhận được gì cả. Cậu đã chơi thân với ba anh em nhà bên cạnh - những người có thừa linh khí - như thế mà.

"Anh cũng thấy hơi lạ. Hôm Seung Joo em say…"

"…"

"À không, chuyện này để sau đi."

Cậu suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tốt nhất là không nên kể chuyện này đi. Hình như anh biết suy nghĩ đó của cậu, bèn bật cười.

"Tóm lại, cho đến giờ em chưa từng hấp thụ đủ linh khí để khai mở linh nhãn, nên em không biết. Nhưng tạm thời, linh nhãn của em đã được khai mở, nên các giác quan cũng được kích hoạt theo. Giống như một người chưa từng biết khát nước, bỗng được nhỏ cho một giọt nước vậy."

"À…"

Nếu là thế thì cậu hiểu sơ sơ rồi. Tức là rốt cuộc, cậu đã nhận ra cơn khát mà mình không hề biết, và đang cố gắng lấp đầy nó. Âm khí mà Quỷ Mị có cũng là một loại linh khí, và cơ thể cậu muốn cả thứ đó.

"…Vậy phải làm sao ạ?"

Cậu bỗng cảm thấy khủng hoảng. Tổng hợp lại những lời Mu Heun vừa nói, thì giác quan của cậu đã được kích hoạt rồi. Bản thân Quỷ Mị thì Kim Mu Heun sẽ tự lo liệu, nhưng cậu không thể cứ mãi dựa dẫm vào anh được.

"Không sao đâu. Khi linh nhãn đóng lại thì các giác quan cũng sẽ bị khóa lại thôi."

Ngạc nhiên thay, anh lại đưa ra một giải pháp rõ ràng. Thế nãy giờ anh dọa cậu làm gì?.

"À, vậy không phải vấn đề nghiêm trọng nhỉ."

Seung Joo thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng vai. Đằng nào anh cũng đã bảo cứ tin anh thôi, nên chỉ cần đi cùng anh, cho đến khi linh nhãn đóng lại là được. Hơn nữa, dù có linh khí của Mu Heun, thì nó cũng đâu phải của cậu thật.

"Anh bảo người sống thì còn đỡ mà. Đằng nào em cũng không có linh khí, vậy thì Quỷ Mị cũng sẽ đi xuyên qua em như con ma lúc đó thôi, đúng không ạ?"
"À… Seung Joo, nếu được thế thì anh cũng mừng cho em."

Nhưng Mu Heun không khẳng định ngay mà thở dài một tiếng. Anh nhăn mặt, tỏ vẻ tiếc nuối, rồi kể bằng giọng điệu bình thản.

"Quỷ Mị ăn linh hồn."
"…"

Giống như nghe thấy giọng nói "Ma ban ngày cũng có" vang vọng bên tai. Mặc kệ Seung Joo tái mét mặt mày, anh không bỏ lỡ cơ hội mà làm vẻ mặt trêu chọc.

"Nghĩa đen luôn đấy. Ám, một phát."

Giống như đang dọa một đứa trẻ con vậy. Vừa gật gù, vừa va hai hàm răng vào nhau. Ngay lập tức, cậu đã cau mày. Cậu không phải đứa trẻ năm tuổi đâu, ý là vậy đó.

Thấy cậu như vậy, anh tặc lưỡi tiếc nuối.

"Em không giật mình gì cả. Hồi bé cứ làm thế này là em khóc rồi."

"Em thèm khóc chắc?"

Trong trí nhớ của Seung Joo, ngay cả khi năm tuổi cậu cũng không khóc. …Chắc vậy?!.

"Thôi được rồi, dù sao thì Quỷ Mị cũng kén ăn lắm, không phải thứ gì nó cũng ăn đâu…"

Không hiểu sao cậu lại nghe thấy những lời bỏ lửng đó. Như thể cậu không phải là thứ gì đó ấy. Nhìn cậu cau mày lo lắng, Mu Heun mới hạ giọng xuống.

"Nên từ giờ nếu thấy có gì lạ thì nói với anh ngay nhé. Đừng có tặc lưỡi cho qua."

"Vâng, thì…"

"Dù là nhầm lẫn cũng được, biết chưa?"

Đến lúc này, cậu mới nhận ra. Hóa ra nãy giờ, anh cứ dọa cậu là để nói câu này. Tại vì cậu đã tặc lưỡi cho qua, khi lần đầu ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.

"Thà thế còn hơn là em bị thương."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo