[NOVEL] Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ - Chương 5

Bản dịch Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 5

Tác giả: 차선

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Trong lúc tôi đang hỗn loạn, Viện trưởng tiếp tục nói chuyện với nhà nghiên cứu đứng bên cạnh.


“Các thợ săn đã đến ngay trước mắt rồi! Chúng ta phải chạy ngay thôi, thưa Viện trưởng. Nếu mang theo cả đứa trẻ này mà giữa chừng nó tỉnh lại hoặc lên cơn co giật thì…”

“Ta đã chuẩn bị sẵn để chuyện đó không xảy ra.”


Sau khi thong thả trả lời nhà nghiên cứu đang lo lắng, Viện trưởng ra hiệu, một nhà nghiên cứu khác lấy một ống tiêm từ hộp dụng cụ phẫu thuật ra và đưa cho bà ta.


“Đây là thành quả nghiên cứu của ta từ trước đến nay.”


Viện trưởng giơ ống tiêm lên. Dưới ánh đèn trắng, một ống tiêm chứa đầy dung dịch màu đỏ hiện ra.


Nhìn thấy nó, tôi nhớ lại loại thuốc mà mình đã bị tiêm khi bị bắt đến đây.


Thứ tôi đã thấy rõ ràng là một loại thuốc màu hồng nhạt. Vậy thì loại thuốc đậm hơn gấp mấy lần kia là…


Một dự cảm chẳng lành ập đến. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.


“N-Nếu tiêm thứ đó, vật thí nghiệm sẽ nổi loạn, không phải sẽ càng khó trốn thoát hơn sao?”

“Không. Đó là loại dùng cho các vật thí nghiệm khác.”


Viện trưởng xoay xoay ống tiêm, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng.


“Cái này thì hoàn hảo. Là phiên bản ta vừa mới hoàn thành hôm qua. Nếu tiêm cái này, nó sẽ cảm nhận trọn vẹn nỗi đau, nhưng cơ thể lại không thể cử động, hệt như đang ngủ.”

“Dạ? Chuyện đó có thật không ạ?”

“Đúng vậy. Thật lòng mà nói, nếu nghĩ đến công sức đã bỏ ra thì ta muốn sử dụng nó trong một hoàn cảnh được chuẩn bị kỹ càng hơn, nhưng chuyện đã thành ra thế này thì không còn cách nào khác. Vật thí nghiệm này dù có dùng thuốc ngủ mạnh đến đâu cũng không có tác dụng, nên muốn mang nó đi thì chỉ có cách này thôi.”


… Điên rồi.


Những lời nói ghê tởm khiến tôi buồn nôn.


Thế giới này quả là rộng lớn và có đủ loại rác rưởi kỳ quái. Lý do chúng tiêm những loại thuốc gây đau đớn cho những người thức tỉnh bị bắt cóc là đây sao.


Nhìn thấy Viện trưởng đưa mũi kim tiêm sắc nhọn đến cổ cậu bé, tôi rút kiếm ra khỏi vỏ.


‘Dù không biết chuyện quái gì đang xảy ra…’


Dù đứa trẻ đó có thực sự là Đại Thảm Họa hay không, một khi trên bảng trạng thái hiện lên dấu hiệu nhân vật phản diện thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cứu nó.


Tôi nhấc vỏ kiếm rỗng lên và phóng mạnh về phía Viện trưởng như ném một ngọn giáo. VÚT, đầu vỏ kiếm bay đi như một mũi tên đã quất mạnh vào tay bà ta.


“Áaa!”


Viện trưởng hét lên và đánh rơi ống tiêm. Ống tiêm tuột khỏi tay bà ta và lăn lóc trên sàn.


“Ư, ư ư… chuyện gì…”


Viện trưởng ôm lấy tay và rên rỉ bằng một giọng run rẩy.


Bị vỏ kiếm cứng do sức mạnh hạng S phóng vào mu bàn tay, chắc chắn xương của bà ta đã gãy nát. Nghĩ đến nỗi đau mà bao nhiêu người thức tỉnh đã phải chịu đựng dưới bàn tay đó, tôi chỉ thấy nực cười.


Bây giờ chính là cơ hội, khi Viện trưởng và các nhà nghiên cứu đang hỗn loạn vì cuộc tấn công bất ngờ.


Tách, tôi dồn sức vào đầu ngón chân và lao vút về phía trước, vung kiếm về phía những sợi dây da đang trói cơ thể cậu bé.


Xoẹt! Những sợi dây da bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt một cách gọn gàng. Ngay lúc tôi đưa tay về phía cậu bé đã được giải thoát.


“...!”


Cậu bé đang nhắm mắt như ngủ, từ từ nâng mí mắt lên.


Nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục rõ nét ở ngay trước mặt, tôi nhất thời không nói nên lời. Đôi mắt màu lục bảo như ngọc quý nằm dưới hàng mi dài và gương mặt trắng ngần.


Gương mặt non nớt đó và gương mặt của Đại Thảm Họa mà tôi đã vô tình chạm mặt từ rất lâu trước đây chồng lên nhau. Trước một gương mặt quá đỗi giống nhau, tôi không thể trốn tránh hiện thực được nữa.


Phải. Đứa trẻ này, chính là Đại Thảm Họa đã giết mình và tất cả mọi người trước khi mình sống lại.


Thật nực cười, ngay khi nhận ra điều đó, đầu ngón tay tôi đang đưa về phía đứa trẻ bỗng cứng đờ lại. Cùng lúc đó, tôi thấy bản thân mình thật thảm hại.


Mới chỉ vài giờ trước, tôi còn quyết tâm sẽ làm tất cả để ngăn thế giới này bị Đại Thảm Họa nuốt chửng, bây giờ hối hận thì còn có ích gì.


Tôi cười cay đắng, rồi bế đứa trẻ đang nằm trên bàn mổ lên. Đứa trẻ với gương mặt vô cảm đang ngây người nhìn tôi không hề kháng cự mà ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay tôi.


Một tay bế đứa trẻ, tôi nhặt vỏ kiếm rơi dưới đất lên và tra kiếm vào. Sau đó, tôi nhặt ống tiêm nằm ngay cạnh vỏ kiếm lên.


Phát hiện ra ống tiêm trên tay tôi, Viện trưởng lúc này mới như bừng tỉnh, gương mặt bà ta méo xệch một cách dữ tợn và hét lên.


“Khốn kiếp, còn làm gì đó? Mau chặn thằng khốn đó lại!”

“Ơ, ơ…”

“G-Gọi giám thị! Tôi sẽ đi gọi giám thị!”


Dù Viện trưởng có nổi đóa đến đâu, những nhà nghiên cứu bình thường này không có lý nào lại dám xông vào một kẻ cầm kiếm như tôi.


Giữa những nhà nghiên cứu đang không biết phải làm sao, nữ nghiên cứu đã đưa ống tiêm cho Viện trưởng lúc nãy vội vàng nhấn vào một nút màu đỏ trên tường.

 

Uiiiing!

 

Ngay lập tức, tất cả đèn trong phòng nghiên cứu đang tắt đều bật sáng, và còi báo động vang lên inh ỏi. Tôi hơi nheo mắt trước ánh sáng chói lòa rồi nhếch mép.


“Xem ra các người vẫn còn thong thả nhỉ. Các thợ săn đã đuổi đến sát nút rồi đấy.”


Nghe thấy lời chế nhạo của tôi, Viện trưởng nghiến răng kèn kẹt và nhìn tôi chằm chằm như muốn xé xác tôi ra.


“Mày là ai? Là kẻ do Hiệp hội cử đến? Hay thuộc Cục Quản lý?”

“Cứ tùy các người suy diễn.”


Bịch, bịch, tiếng bước chân của nhiều người vang lên từ bên ngoài phòng nghiên cứu. Khoảng năm người sao. Có vẻ như nút màu đỏ mà nhà nghiên cứu đã nhấn là nút gọi giám thị.


Trước tiên, tôi cất ống tiêm vào túi không gian và nắm chặt vỏ kiếm.


“Đứa trẻ này tôi sẽ mang đi, cứ biết vậy đi.”


Dứt lời, cửa phòng nghiên cứu mở ra và đám giám thị ập vào. Đúng như tôi đoán, số lượng là năm người.


“Thằng khốn này, sao mày vào được… Ự, khặc!”


Tôi dùng vỏ kiếm quất mạnh vào giữa ngực tên giám thị đang lao lên dẫn đầu. Hắn chưa kịp nói hết câu đã hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống.


“Bám cho chắc vào.”


Tôi thì thầm đủ nhỏ để chỉ đứa trẻ nghe thấy, nó liền vòng hai tay qua cổ tôi và áp sát người vào. Một tay ôm chặt đứa trẻ, tôi đạp mạnh chân xuống đất và nhảy lên.


“Ự, ơ, ơ!”


Tên giám thị thứ hai chưa kịp nhận ra tôi đã bay đến ngay trước mặt, tôi dùng vỏ kiếm đập vào mặt hắn, đồng thời dang rộng chân và cúi người về phía trước.


Ngay khi tôi vừa đỡ lấy lưng đứa trẻ để nó không bị trượt xuống, một cây gậy trấn áp do một tên giám thị khác vung qua sượt ngay trên đầu tôi.


Vẫn giữ nguyên tư thế đó, tôi dồn sức vào chân và xoay một vòng lớn ngang qua, gạt vào mắt cá chân của tên giám thị thứ ba. Hự, mắt cá chân bị đá trúng, tên giám thị mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau, tôi liền dùng vỏ kiếm đập mạnh vào bụng hắn.


Trong nháy mắt, ba trong số năm người đã bất tỉnh. Nhìn hai người còn lại đang lùi lại với gương mặt trắng bệch, tôi sửa lại tư thế bế đứa trẻ.


“Đứng lại! Đ-Đừng tới đây!”


Một tên giám thị sợ hãi trước bộ dạng tôi đang từ từ tiến lại gần, hét lên.


“Mau b-bỏ vũ khí xuống và đầu hàng! Vậy thì sẽ không động đến mà cho đi…”

“Khoan đã, anh đang nói cái gì vậy?”


Khi tên giám thị sợ hãi bắt đầu thuyết phục tôi, người đồng đội bên cạnh hắn lại tỏ ra hoang mang.


Thật là, nực cười quá đi mất. Tôi không nhịn được mà bật cười khan, rồi sải bước đến dùng chuôi kiếm đập vào mặt tên giám thị đang cố gắng thuyết phục một cách vô ích.

 

Bốp!

 

“Ực.”


Chỉ với một cú đấm, tên giám thị hét lên một tiếng ngắn rồi ngã gục. Chứng kiến cảnh đó, tên giám thị cuối cùng há hốc mồm.


Nhìn gì mà nhìn. Tôi đấm vào giữa ngực tên giám thị cuối cùng, hắn liền ngã xuống ngay cạnh người đồng đội vừa bất tỉnh. Nhìn bộ dạng thảm hại đó, tôi tặc lưỡi.


‘Ta đã nhân từ dùng vỏ kiếm thay vì lưỡi kiếm để đánh chúng bay rồi, không biết ơn thì thôi lại còn nói nhảm.’


Ta đã tốt bụng nên mới tha mạng cho các ngươi đấy. Giết những kẻ như các ngươi thì ta cũng chỉ trở thành thứ rác rưởi giống vậy mà thôi.


‘Nhưng người kia thì khác.’


Sau khi xác nhận tất cả đám giám thị kéo đến đã bất tỉnh, tôi đặt đứa trẻ xuống và quay đầu về phía Viện trưởng.


Chắc là đã nghĩ rằng tôi sẽ bị đám giám thị bắt giữ, những nhà nghiên cứu đang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc bỗng tái mét khi bắt gặp ánh mắt của tôi.


“X-Xin, xin hãy tha mạng…!”

“Ờ. Sẽ tha mạng nên tránh ra, tránh ra.”


Tôi thờ ơ đẩy những nhà nghiên cứu đang cầu xin tha mạng ra và sải bước về phía Viện trưởng. Viện trưởng đang ôm lấy bàn tay sưng vù và quan sát tình hình, cắn môi và lùi lại.


“Này, Viện trưởng. Bà khá thông minh, đúng không?”

“…”


Tôi thong thả hỏi, Viện trưởng trừng mắt nhìn tôi và nuốt nước bọt khô khốc. Dù sao thì tôi cũng không mong đợi câu trả lời nên không quan trọng.


“Tôi thì ngu ngốc nên có giữ thứ này cũng chẳng có ích gì.”


Khi tôi lại lôi ống tiêm đã cất trong túi không gian ra, đồng tử của Viện trưởng dao động mạnh.


Nếu để trong túi hoặc túi áo bình thường thì mũi tiêm đã gãy rồi, nhưng vì để trong túi không gian nên nó vẫn còn nguyên vẹn.


“Nhưng mà, có phá vỡ ống tiêm ở đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không? Vì kết quả nghiên cứu đã nằm trong đầu của Viện trưởng đây rồi, nên có thể tạo ra bao nhiêu lần cũng được.”

“M-Mày… đang nói nhảm cái gì…”

“Chẳng có ý gì sâu xa cả. Đây chỉ đơn thuần là một màn xả giận của ta thôi.”


Tôi cầm ống tiêm và tóm lấy cổ áo Viện trưởng. Bị kéo đến trước mặt tôi, Viện trưởng lúc này mới nhận ra tôi định làm gì và bắt đầu giãy giụa, nhưng đã quá muộn.


“Hiệu quả của loại thuốc trong ống tiêm thì chính bà đã thao thao bất tuyệt lúc nãy nên chắc rõ rồi nhỉ.”

“Kh-Khốn kiếp! Thằng điên này, bỏ ra! Mau bỏ ra!”

“Ô hay, sao lại thế này. Chính bà còn định dùng nó cho đứa trẻ nhỏ bé kia cơ mà.”

“Áaa!”


Tôi không chút do dự cắm kim vào cổ Viện trưởng, bà ta điên cuồng giãy giụa. Nhưng khi thuốc được tiêm vào, sự giãy giụa nhanh chóng dừng lại và bà ta gục đầu xuống như đang ngủ.


Tôi cười khẩy rồi ném Viện trưởng đang mềm nhũn trong tay mình xuống sàn.


“Mà, biết đâu trong lúc xả giận, đầu óc của bà ta có hơi hỏng hóc một chút thì càng tốt cho mình.”

Bản dịch Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo