[NOVEL] Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ - Chương 9

Bản dịch Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 9

Tác giả: 차선

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

“Vậy là sao?”

“Hử?”


Thằng bé này tự dưng lại tỏ ra thân thiết thế nhỉ. Trong lúc tôi đang cảm thấy kỳ lạ khi nhìn đứa trẻ, giọng nói của Hyeon Do Un từ phía sau khiến tôi bừng tỉnh.


“Lúc nãy thì nói nhảm là bị bắt cóc đến viện nghiên cứu, giờ lại còn dắt theo một thằng nhóc lạ hoắc về đây. Mày đang làm cái quái gì vậy?”

“À à.”


Phải rồi, đây không phải là lúc để nghĩ chuyện này, phải thực hiện mục đích đến đây đã.

Tôi bế đứa trẻ rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Hyeon Do Un đã ngồi lúc nãy, rồi nói với anh ta.


“Mang cho tôi một cái hộp rỗng nào cũng được.”

“...?”


Hyeon Do Un nheo mắt nhìn tôi, liếc nhìn các chị đang xem một cách hứng thú, rồi mang đến một chiếc hộp rỗng từ một góc.

Sau khi đặt chiếc hộp mà Hyeon Do Un mang đến lên bàn, tôi tháo chiếc túi đeo hông đang đeo và mở miệng túi ra. Rồi tôi lấy ra từng món đồ mà tôi đã trộm, à không, đã mang về từ viện nghiên cứu.


“Woa, cái gì thế này?”

“Ma tinh thạch phải không? Chất lượng khá tốt đấy.”

“Còn có cả bảo vật nữa.”

“Seo-hoo, cậu lấy hết những thứ này ở đâu vậy?”

“Coi như là cái giá cho mạng sống của tôi đi.”


Tôi lấy tất cả các vật phẩm ra, trừ chiếc áo choàng Durumagi và thanh kiếm tôi định dùng, rồi đặt vào trong hộp.


“Các chị, phiền các chị bán giúp em những vật phẩm này. Trong số tiền bán được, các chị cứ lấy một khoản phí hoa hồng hợp lý, số còn lại thì gửi cho em là được.”


Vốn dĩ tôi định nhờ cả việc bán đồ cho Hyeon Do Un, nhưng dù sao thì các chị quản lý chợ đen cũng đã đến đây, nên nhờ trực tiếp họ luôn sẽ tốt hơn.

Dù có trả phí hoa hồng cho họ, nhưng vì đây đều là những vật phẩm có chất lượng rất tốt nên số tiền tôi nhận được cũng sẽ khá lớn.


“Và Hyeon Do Un. Nhờ cậu vài việc.”

“Sao lại nhờ tao những mấy việc, khốn kiếp.”

“Chỉ có cậu mới làm được thôi.”


Khi tôi trả lời một cách nghiêm túc, Hyeon Do Un bĩu môi rồi gãi gãi sau gáy với vẻ mặt không còn cách nào khác.


“Chuyện gì.”

“Hừm, trước tiên, tạo giúp tôi một hội nào đó tàm tạm.”

“Hội? Tự dưng?”

“Ừ. Và dùng số tiền này tìm giúp một nơi ở được gần Gangnam. Tôi sẽ sống cùng thằng bé này.”

“Gì cơ?”

“Tạo giúp một thân phận giả nữa. Cho nó.”

“…”


Nghe những lời của tôi, vẻ mặt của Hyeon Do Un càng lúc càng sa sầm lại, cuối cùng anh ta thở dài một hơi và lắc đầu quầy quậy.


“Từ đầu đến cuối toàn là định làm chuyện bất hợp pháp.”

“Thế này mà là bất hợp pháp á?”

“Vậy thì đường đường chính chính đến Hiệp hội mà nộp đơn xin thành lập hội đi? Đừng có làm loạn ở đây với tao.”

“Sao lại thế nữa? Cậu biết rõ tôi không ở trong hoàn cảnh có thể làm vậy mà.”

“Haizz… Thôi khỏi nói.”


Hyeon Do Un quay ngoắt đầu đi như thể đau đầu lắm, rồi lấy một chiếc ghế mới và kéo đến trước máy tính.


“Muốn làm theo ý mày thì trước tiên phải tạo thân phận cho thằng nhóc đó đã, nó tên gì.”

*Cạch, cạch*, Hyeon Do Un hỏi cùng với tiếng gõ bàn phím.


‘Ừm. Đến lúc rồi.’


Tôi cũng đã đoán trước được rằng muốn làm đủ thứ chuyện cùng đứa trẻ này thì cần phải có thân phận cho nó. Vấn đề vẫn là, tôi chưa từng nghe đến tên của đứa trẻ trong tình huống này.


“Thì là… tên nó là…”

“Tên là?”

“Khụ… tên là… chà, là gì nhỉ? Haizz, không nhớ rõ lắm…”

“… Chẳng lẽ mày không biết thật đấy chứ?”

“Không, có nghe rồi! Nhưng dạo này tôi hay quên quá nên tên của nó cũng…”

“Sa Hyeon.”

“Hình như quên mất… ơ? Gì cơ?”


Nghe thấy một giọng nói thì thầm rất nhỏ bên tai, tôi giật mình nắm lấy vai đứa trẻ và đẩy nó ra, nó lại giãy giụa muốn được ôm lại và mở miệng lần nữa.


“Sa Hyeon. Tên của tôi.”

“Hờ…”


Nó cho mình biết tên dễ dàng như vậy sao? Cái thằng nhóc từ trước đến giờ toàn phớt lờ lời tôi nói và cùng lắm chỉ gật đầu một cái?

Trong lúc tôi đang ngây người vì quá đỗi ngạc nhiên và khó tin, Hyeon Do Un tặc lưỡi.


“Chậc, mày quên thật đấy à? Mà thôi, cái tính vô tâm của thằng khốn đó thì ai cũng biết rồi. Tên là Sa Hyeon… họ thì sao.”


Bất đắc dĩ trở thành một tên rác rưởi đã nghe tên của đứa trẻ rồi lại quên mất, tôi trả lời với một tâm trạng oan ức.


“… Lấy họ giống tôi đi. Họ Cha. Để người khác biết là em trai.”

“Ok. Cha Sa Hyeon.”


Các chị đang nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, xen vào với đôi mắt đầy tò mò.


“Cha Sa Hyeon. Tên nghe được đấy. Nhưng thật sự là gặp ở đâu vậy? Định sống cùng nhau thì có vẻ như cậu định chịu trách nhiệm đàng hoàng nhỉ.”

“Có chút chuyện ạ.”

“Chẳng lẽ không phải là con trai đấy chứ?”

“Ê, chị! Tuổi tác không hợp lý chút nào. Seo Hoo mới có 32 tuổi thôi mà.”

“… Em 26 tuổi ạ.”

“Ơ, trẻ thế cơ à?”


32 tuổi và 26 tuổi khác nhau nhiều lắm mà? Thậm chí là vì hồi quy 2 năm nên mới 26 tuổi, chứ tính theo trước khi hồi quy thì cũng mới 28 tuổi thôi.

Trông mình giống 32 tuổi lắm à. Cảm thấy hơi tủi thân, tôi nhờ thêm một việc nữa ngoài việc bán vật phẩm cho Son Ga Yeong, người có địa vị cao nhất trong số các chị.


“Không biết trên chợ đen có vật phẩm không gian nào tiện mang theo người không ạ? Loại phụ kiện thì càng tốt.”


Túi đeo hông dù sao cũng bất tiện, nên dù giá có hơi cao một chút, tôi nghĩ nên tìm một chiếc túi không gian dạng phụ kiện.


“Hừm… Có một viên đá quý mới ra. Gắn nó vào là dùng được, nhưng cậu muốn phụ kiện gì?”

“Nhẫn hoặc dây chuyền thì tiện ạ.”


Son Ga Yeong lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn đi đâu đó.


“Chị bảo bọn trẻ rồi, chúng sẽ làm rồi mang đến ngay bây giờ. Nhẫn để gắn đá quý thì bây giờ không có sẵn nên làm dây chuyền nhé.”

“Dây chuyền là đủ rồi ạ.”


Thực ra nếu xét về tính an toàn thì nhẫn là tốt nhất, nhưng dây chuyền cũng không tệ. Chỉ cần cẩn thận để không ai giật đứt dây chuyền là được.


“Tiền này chị cũng sẽ trừ vào số tiền còn lại sau khi bán đồ nhé.”

“Tặng em làm quà không được ạ?”


Tôi cười toe toét một cách đáng yêu và hỏi, Son Ga Yeong cũng cười theo tôi và lấy một điếu thuốc ra ngậm. Chắc là vì có đứa trẻ ở đây nên chị không châm lửa.


“Dễ thương chỗ nào chứ? Biến mất không một lời liên lạc, đến khi cần mới xuất hiện.”

“Chị vẫn tinh tường như ngày nào…”


Dù có nhiều lời để phản bác, nhưng trong tình huống này mà kể chuyện bị bắt cóc làm vật thí nghiệm rồi mới trốn thoát được thì cũng chỉ bị cười nhạo mà thôi. Không cẩn thận còn có thể gây nguy hiểm cho thân phận của Cha Sa Hyeon.


“Đây.”


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nói chuyện với các chị, chắc là đã xử lý xong, Hyeon Do Un đưa cho tôi vài tờ giấy.


“Theo ý mày, tao đã nộp đơn thành lập hội rồi, cũng đã mua một văn phòng tàm tạm đứng tên mày. Tên hội thì trong vòng một tuần mày nhắn tin vào số ghi trên giấy là sẽ được áp dụng theo đó.”


Dù có xen lẫn yếu tố bất hợp pháp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thành lập hội nên có rất nhiều điều mới lạ. Hyeon Do Un tiếp tục giải thích cho tôi, người đang xem qua các giấy tờ.


“Giấy tờ của thằng bé tao để ở trang cuối cùng. Cha Sa Hyeon. Anh em với mày, 12 tuổi. Không biết thật hay không nhưng tao cứ ghi theo những gì thấy được, nên có bất mãn cũng câm mồm lại.”

“12 tuổi? Bình thường 12 tuổi có lớn thế này không?”


Tôi cứ tưởng nó mới 10 tuổi. Dù đang nói về tuổi của mình, Cha Sa Jyeon cũng chỉ vòng tay qua cổ tôi và bám chặt lấy. Cứ như một con koala.

Thay cho Hyeon Do Un đang tỏ ra vô trách nhiệm với vẻ mặt cau có ‘tao không biết’, các chị giúp một lời.


“12 tuổi thì cũng xem như là vừa khít. Tầm tuổi đó chiều cao mỗi đứa mỗi khác mà.”

“Đúng vậy. Seo Hoo lúc 12 tuổi có lớn thế này không? Nghĩ lại thì có khi cũng tương tự thằng bé này?”

“Mà hai đứa ôm nhau thế kia trông giống anh em thật. Cảm giác cũng có gì đó giống nhau.”

“Phải không? Lúc nãy chị cũng nghĩ vậy. Không chỉ ra được điểm nào cụ thể nhưng có một sự giống nhau kỳ lạ.”


Son Ga Yeong, người đang đứng lùi lại phía sau và quan sát chúng tôi, nhả điếu thuốc đã bị cắn nát đầu lọc ra và nói.


“Hay là anh em cùng cha khác mẹ?”

“Không có chuyện đó đâu ạ.”


Tôi và nó chênh nhau bao nhiêu tuổi chứ. Vốn dĩ lúc tôi bị bỏ rơi và lưu lạc đến khu C-281 này cũng còn rất nhỏ.

Không thể nào có một người em chênh lệch tuổi tác đến vậy, và nếu có thì chắc chắn tôi cũng đã nhớ mang máng rồi.

Nếu người đàn ông hay người phụ nữ có liên quan đến gen của tôi sinh ra một đứa trẻ mới… đứa trẻ đó là Cha Sa Hyeon, có số phận trở thành Đại Thảm Họa, và tình cờ bị bắt vào cùng một phòng thí nghiệm và bị thí nghiệm, thì thật quá vô lý.


“Việc cần làm cũng đã làm xong, tôi xin phép đi trước.”


Vừa hay chiếc dây chuyền mà Son Ga Yeong đã đặt cũng đã đến.

Tôi nhận chiếc dây chuyền do nhân viên trực tiếp mang đến và đeo vào cổ, rồi gỡ Cha Sa Hyeon đang bám chặt ra. Thằng nhóc có vẻ không hài lòng, chớp mắt nhìn tôi, nhưng khi tôi nắm lấy tay nó thì lại ngoan ngoãn trở lại.


“Đi rồi à?”

“Lần này có liên lạc không đấy?”

“Còn lặn mất tăm nữa là bọn chị đến tìm đấy.”


Trước những lời trách móc nửa đùa nửa thật của các chị, tôi cười qua loa và đáp lại bằng những lời chào vô hồn như, không có chuyện đó đâu ạ, em sẽ liên lạc.


“Cha Seo Hoo!”


Ngay lúc tôi đang định rời khỏi phòng trước khi bị các chị làm phiền thêm, Hyeon Do Un hét lên từ phía sau lưng tôi, người đang nắm lấy tay nắm cửa.


“Mày cứ thế đi à? Chuyện đó… Ngài ấy sẽ đợi đấy.”


Hyeon Do Un nói lắp bắp và dùng mắt chỉ lên trên. Ngay lập tức hiểu được anh ta đang nói đến ai, tôi vô thức dừng bước.

Thấy tôi không thể dễ dàng trả lời, Son Ga Yeong cũng mở miệng.


“Gặp ngài ấy rồi hẵng đi chứ? Chắc chắn đã có báo cáo là cậu đến rồi.”

“…”

“Sau này cậu định giải quyết hậu quả thế nào?”


Cố gắng nuốt xuống một tiếng thở dài từ tận đáy lòng, tôi nói với một gương mặt không mất đi nụ cười.


“Mà, hậu quả đó thì chẳng phải là em của tương lai sẽ gánh chịu sao? Hôm nay em thật sự không có tâm trạng. Vậy em đi đây!”

“Hờ… thằng điên đó…”


Để lại Hyeon Do Un đang kinh ngạc và buột miệng chửi thề, tôi rời khỏi phòng không chút luyến tiếc.

Vừa thoát khỏi nơi tối tăm, ánh đèn neon rực rỡ đã đâm vào mắt tôi. Bốn bề toàn là bất hợp pháp, những tên tội phạm hung dữ đầy rẫy, và dù có rộng đến đâu thì cũng là bên trong tòa nhà nên không khí cũng thật ngột ngạt.


‘Đúng là không phải nơi nên ở lâu.’


Nghĩ rằng phải nhanh chóng rời khỏi đây, tôi dắt đứa trẻ và tăng tốc độ bước chân.

Tôi ngước nhìn tòa nhà được dựng lên trước mắt.

Tầng 2 của tòa nhà thương mại 4 tầng này sẽ là nơi thằng nhóc này sinh sống và cũng là văn phòng hội của chúng tôi.


‘Cách Gangnam một khoảng không xa, xung quanh lại khá yên tĩnh. Hoàn hảo.’


Đúng là giao cho Hyeon Do Un là chuẩn nhất.

Lần nào cũng càu nhàu nhưng xử lý công việc thì lại rất tốt. Với một tâm trạng hài lòng, tôi cùng Cha Sa Hyeon bước vào tòa nhà.

Lên tầng 2 và mở cửa chính, bên trong văn phòng trống hoác hiện ra.

Có hai phòng ngủ và cả phòng tắm, nên dùng làm văn phòng kiêm nhà ở là vô cùng thích hợp. Trước mắt, việc lấp đầy đồ đạc và vật dụng có vẻ là cấp bách.


‘Tiền thì cũng có kha khá, nên tạm thời cứ sống yên tĩnh ở đây đã.’


Nhờ Son Ga Yeong và các chị đã thay tôi bán hết số vật phẩm mang về từ viện nghiên cứu, tài khoản của tôi đã có khoảng 150 triệu won.

Bản dịch Cẩm Nang Sống Lại Dành Cho Vai Phụ của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo