Hông có lịch update;>
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 12
Tác giả: 지소운
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Sau khi cùng nhau cười gượng vài tiếng để kết thúc chuyện, tôi kéo Chít Chít ra một góc và nhẹ nhàng mắng nó.
“Chít Chít, sao em lại làm thế?”
“Không được cắn người khác.”
“Thế đá họ thì được không?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy em được đá yêu tinh chứ?”
“Yêu tinh là quái vật, còn người đó không phải quái vật.”
“Với em thì quái vật với con người giống nhau thôi, trừ anh Soul ra.”
Nó cười rạng rỡ rồi chạy đến như thể định ôm tôi. Tôi nhấc nó ra xa và đặt xuống.
“Chít Chít, hứa với anh đi. Không được chạm vào người khác.”
Chít Chít gật đầu với vẻ mặt không hài lòng. Dù nét mặt có vẻ bực bội, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, nên tôi tin là từ giờ sẽ không còn chuyện cắn hay đá người nữa.
Tôi xoa đầu Chít Chít rồi khẽ nói thêm:
“Nếu anh cho phép thì em mới được đá.”
“Em sẽ cố gắng hết sức cho đến khi anh Soul cho phép.”
Chít Chít dang rộng tay ra và tiến lại gần hơn. Lần này, thay vì đẩy ra, tôi ôm nó vào lòng.
***
“.....”
Trong đêm khuya yên tĩnh, tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ yên bình, lần đầu tiên được nằm trong một chiếc túi ngủ êm ái sau bao lâu.
Tôi tưởng là sẽ dễ ngủ lắm vì vừa ấm vừa mềm… nhưng có lẽ do tôi đã quen ngủ trên nền cứng sau bao nhiêu lần chỉ trải tạm tấm chăn ra sàn ở cửa hàng tạp hóa. Mềm quá lại khiến tôi trằn trọc cả đêm.
“.....”
Có tiếng thì thầm rất khẽ vang lên bên tai tôi.
Chẳng lẽ là mấy người lữ khách? Họ thức làm gì vào giờ này?
“Có phải hắn không?”
“....”
“Là người có tóc đen… đúng không?”
“Thế sao lại mặc đồ thế này?”
Tóc đen à? Họ đang nói đến mình sao?
Tôi cố cử động, định ngồi dậy, nhưng tay chân không nhúc nhích được.
Chuyện gì vậy?
Dù tôi cố gắng đến đâu cũng không nhúc nhích nổi một ngón tay.
“Mặt mình… mặt thì vẫn cử động được.”
Phần duy nhất trên cơ thể tôi có thể cử động là gương mặt, đang lộ ra ngoài túi ngủ. Tôi thử cử động miệng, chun mũi, đảo mắt để lấy lại cảm giác, nhưng… tôi chạm mắt với người đang nhìn chằm chằm tôi nãy giờ.
Chính là ánh mắt tôi đã gặp hôm qua, khi bị cuốn trong tấm thảm.
“Này, hắn tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi à? Nhạy thật đấy.”
“Dù sao thì hắn cũng không cử động được đâu, khỏi lo. Mau lấy đồ rồi đi trước khi trời sáng.”
“Ai đưa tên này đến đây vậy?”
‘Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mình đoán được rồi.’
Tôi sắp bị bắt cóc.
‘Sao lại thành ra thế này?’
Những người lữ khách mà vài tiếng trước còn cùng tôi ăn cá, cùng cười vui vẻ, giờ đang nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.
Chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ đã lên kế hoạch?
‘Tại sao?’
Tôi nín thở, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Không phải tôi đang cố đoán lý do vì sao chúng muốn bắt cóc mình — mà đơn giản là tôi không thể cử động, tay chân bị trói chặt hoàn toàn, nên chỉ còn cách nghe trộm. Có vẻ như cái túi ngủ này còn có tác dụng trói buộc.
“Lạ thật đấy. Người ngoài thường chẳng hiểu tiếng chúng ta, nhưng tên này thì nói sõi. Chắc chắn hắn không phải người ngoài đâu.”
Người ngoài?
‘Bọn chúng đang nhắm đến những người thức tỉnh sao?’
NPC sẽ nhằm vào người thức tỉnh ngay khi rời khỏi Làng Tân Thủ? Không hợp lý chút nào.
“Có tên người ngoài nào khác tóc đen không? Mà tên này ấy, hắn dùng con chuột khiến tay tao bị thương. Chuột thì làm gì được chuyện đó, hả? Rõ ràng là năng lực của hắn. Hắn dùng con chuột tấn công tao. Hắn muốn xem phản ứng của tao!”
Gã lữ khách bị Chít Chít cắn không kìm được cơn bực tức, gầm gừ bước về phía tôi.
“Thế này thì không ổn rồi. Tao phải đấm hắn một cú mới được.”
“Dừng lại. Đám này có năng lực lạ lắm. Lỡ như tháo trói ra mà có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Thì cứ đấm ngay trên túi ngủ ấy. Đánh trên túi thì không đau đâu. Nhưng đánh vào mặt.”
Tên lữ khách cười đầy khó chịu, lấy đà bằng cách lùi chân về sau, rồi tung cú đá vào đầu tôi như đang sút bóng.
“Chít Chít! Đá đi!”
Từ trong túi ngủ, Chít Chít lao ra, tung chân đá thẳng vào chân tên lữ khách.
“.....!”
Rắc!
Cây bị nứt làm đôi.
Whoa. Nếu một cái cây cũng nứt ra như thế, thì chắc không chỉ cái cây là bị thương.
“Ch-chuyện gì với con chuột này vậy?”
“Là hắn ta! Hắn điều khiển chuột!”
“Chạy mau, tụi mình không xử nổi chuyện này đâu!”
“AAAAHHH!”
Xem ra đám người đó chẳng có tí trung thành nào. Những kẻ còn lại vội vàng bỏ chạy, để lại tên đồng bọn đang ngã dưới đất.
“Chít! Anh Soul, anh có sao không, chít?”
Thay vì đuổi theo bọn du hành kia để trừng phạt, Chít Chít hốt hoảng chạy lại chỗ tôi. Có vẻ em ấy đang cố xé toạc túi ngủ để giải cứu tôi.
“Chít, khoan đã!”
“Chít?”
“Đừng xé túi ngủ.”
Chít Chít nghiêng đầu như thể không hiểu, nhưng vẫn miễn cưỡng buông tay khỏi túi ngủ.
Vừa nãy, Chít Chít vẫn còn tự do di chuyển trong túi ngủ. Dù mấy kẻ kia đang cố bắt cóc tôi, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Chít Chít đang bò phía trên mình, điều đó khiến tôi yên tâm phần nào.
Vì vậy, thay vì hoảng loạn hay ngất đi, tôi đã kịp thời ra lệnh cho Chít Chít.
Dù là do năng lực của một người đã thức tỉnh hay chỉ đơn giản là vì Chít Chít quá nhỏ nên hiệu ứng trói buộc không phát huy tác dụng, tôi cũng không rõ. Nhưng nếu Chít Chít có thể di chuyển bên trong túi ngủ, thì đâu cần phải xé nó ra.
“Muốn chui vào trong một chút không?”
“Chít.”
“Bên trong có mấy cái nút đúng không? Em có thể mở hết cho anh được không?”
“Chít.”
Túi ngủ này có mấy cái nút bên trong để đóng lại. Chít Chít bước trên người tôi bằng những móng vuốt bé xíu, đi qua đi lại và cẩn thận tháo từng cái nút một thay tôi vì tôi không thể cử động.
Mấy cái nút to hơn bàn chân của Chít Chít rất nhiều, nên phải mất khá lâu mới tháo được hết. Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi cái túi ngủ như kén tằm đó.
Chắc cảm giác này giống như rắn lột da vậy.
“Anh Soul, chít.”
“Em giỏi lắm, Chít Chít. Em làm tốt lắm.”
Tôi bế Chít Chít lên tay và hôn em ấy không ngừng.
Nếu không có Chít Chít, có lẽ tôi đã bị đánh cho một trận rồi bị kéo đi đâu đó mất rồi. Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi: tại sao bọn họ lại nhắm vào những người đã thức tỉnh? Có phải chúng biết tôi ở đây nên mới tiếp cận không? Nhưng hiện giờ, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là khen ngợi Chít Chít.
“Anh Soul, chít. Hôn, chít.”
“Được rồi, được rồi.”
Chít Chít đặt móng vuốt lên môi dưới của tôi rồi ghé khuôn mặt bé xíu lại gần để nhận một nụ hôn.
“Dân làng đối xử với anh tốt đến mức anh tưởng NPC nào cũng tốt bụng... chắc là anh đã quá tin tưởng mọi người ở đây. Lẽ ra anh không nên làm vậy.”
“Không phải lỗi của anh đâu, Soul, chít chít. Là bọn NPC đó xấu hết, chít chít.”
“Người duy nhất anh có thể tin là em thôi, chít chít.”
“Anh có thể tin em, chít chít. Chỉ tin mình em thôi, chít chít.
Nó dùng cái mũi bé xíu của mình chạm vào môi tôi liên tục.
“Em có thể tấn công bất cứ ai làm Soul bị thương không?”
“Ừ. Ai làm gì thì cứ tấn công đi.”
“Chít chít.”
Cùng với Chít Chít đang tràn đầy phấn khích, chúng tôi bắt đầu lục soát đống đồ mà bọn khách lữ hành bỏ lại. Tất nhiên, trong số đó có cả túi ngủ. Giờ thì có thêm ít tiền và đồ ăn, cái túi nặng hơn hẳn, nhưng lòng tôi thì nhẹ bẫng. Tôi vui vẻ thu dọn đồ đạc.
“Hức...!”
Thật ra, cho tôi xin nói lại. Lòng thì nhẹ, nhưng cái túi thì nặng hơn bao giờ hết! Tôi loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình yếu... nhưng có lẽ tôi mang theo quá nhiều nước rồi? Giờ lấy bớt vài chai ra được không nhỉ?
“Soul, chít chít. Đưa túi cho em đi, chít chít. Cứ để em lo, chít chít.”
Trước khi tôi kịp từ chối, Chít Chít đã trèo lên lưng tôi rồi nhấc bổng cái túi lên dễ dàng. Trong chớp mắt, cái túi to biến mất.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Em cho vào kho đồ rồi, chít chít.”
“Trong kho đồ... có thể để những thứ khác ngoài vũ khí và vật phẩm à?”
Tôi thậm chí còn không biết là có kho đồ... đúng là tôi đã tự làm mọi chuyện khó khăn hơn cho bản thân.
“Chít chít, trong kho còn bao nhiêu chỗ trống?”
“Em không biết, chít.”
“Thôi thì cứ tiếp tục nhét đồ vào cho đến khi nào đầy thì thôi.”
Tôi bắt đầu lục trong túi của người lữ khách, lấy hết những thứ mà trước đó tôi không thể mang do kích cỡ hoặc trọng lượng.
Sau đó, chuyến hành trình diễn ra suôn sẻ. Nhờ có túi ngủ mềm mại, mệt mỏi tích tụ trong ngày được xoa dịu dễ dàng. Điểm trừ duy nhất là mỗi sáng, Chít Chít đều phải mở nút túi ngủ giúp tôi để tôi chui ra ngoài.
Sau vài ngày di chuyển, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Belfort.
“Kìa, nhìn đi. Đó là Belfort, Chít Chít”
“Belfort, chít…”
Đó là một ngôi làng có quy mô hoàn toàn khác biệt so với Làng Tân Thủ. Trong lòng đầy háo hức vì một khởi đầu mới, tôi nhanh chóng tiến về phía Belfort.
Rồi… tôi bị bắt.
“Tóc đen! Và mắt gần như cũng đen. Kẻ ngoài làng! Bắt hắn lại!”
“Xin lỗi? Khoan đã, tôi—”
“Anh Soul, chít!”
Ngay lúc tôi định giải thích rằng tôi không phải người ngoài bằng cách nói tôi có thể giao tiếp với các cư dân, thì Chít Chít bất ngờ nhảy bật dậy hết sức có thể.
“Đừng đụng vào anh Soul, chít!”
À đúng rồi… tôi đã từng nói rằng bất cứ ai làm hại tôi thì cứ tấn công thẳng tay.
Bùm!
Một cú đá của chít chít nhắm thẳng vào tên lính gác đang cố kéo tôi đi, khiến hắn bay thẳng ra xa. Tên lính bay qua khỏi cổng làng rồi rơi bịch xuống đất.
“Giờ thì chạy thôi.”
Tôi bị truy nã vì tội bị cáo buộc đã đá ngất một lính gác và bỏ trốn.
“Chuyện gì thế này…”
“Tệ quá.”
Giờ thì, chạy thôi.
Trong tất cả các nơi để chạy, tôi lại lao thẳng vào trong làng, thành ra bị gán tội là tên tội phạm khả nghi cố gắng lẩn trốn trong làng bằng cách tấn công lính gác. Dù tôi có nói không phải tôi mà là chuột của tôi làm thì cũng chẳng ai tin.
May mắn thay, thế giới này không có ảnh chụp hay video ghi hình. Nhờ vậy, tấm lệnh truy nã không có ảnh chân dung mà chỉ là tranh vẽ. Bức tranh tệ đến mức không ai có thể nhận ra nó vẽ ai.
“Hình vẽ anh Soul thế kia mà…”
Vì lý do nào đó, chít chít lại cực kỳ thích bức tranh ấy.
“Với bức hình kiểu này thì chẳng ai nhận ra anh đâu. Chỉ cần anh thay quần áo là được.”
Khác với khuôn mặt tôi, vốn khó nhận diện ngoại trừ mái tóc đen, thì quần áo lại được vẽ khá chi tiết. Tôi mở túi ra tìm gì đó để thay. Tôi không mang nhiều quần áo dự phòng, nên ngoài đồ lót, tôi chỉ có một bộ đồ ngủ màu xanh.
Mặc cái này ra đường thì có hơi…
Nếu biết trước sẽ thế này, tôi đã lấy quần áo của bọn bắt cóc du hành kia rồi. Nhưng lúc đó tôi chỉ lo gom tiền và thức ăn, không nghĩ đến chuyện thay đồ. Tôi cũng đâu ngờ mình sẽ trở thành kẻ chạy trốn.
Dù sao thì vẫn còn hơn là bị nhốt trong tù.
Nếu chỉ bị giam thôi thì coi như còn may. Chứ mà bị xử trảm thì xong đời luôn.
Tôi trốn vào một con hẻm vắng rồi vội thay quần áo.
“Chít.”
Chít Chít nhanh chóng leo lên chân tôi và chui vào túi áo ngủ, thò đầu ra khỏi túi.
Tôi xoa đầu nó và hỏi:
“Em thật sự thích cái túi này à?”
“Chít.”
“Sao vậy? Em thích bị nhét trong mấy chỗ chật chội à?”
“Ở đây êm mà. Em nghe được tiếng tim anh đập nữa.”
Câu trả lời làm tôi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng nó thích túi áo chỉ vì được ôm thôi.
“Chít Chít thật sự thích anh nhỉ?”
“Thích nhất trên đời.”
“Trên đời này… thích anh nhất luôn hả?”
“Thích nhất trên đời.”
Khi tôi xoa cái đầu bé xíu của nó đang thò ra khỏi túi, Chít Chít ngẩng đầu lên, dí mũi vào ngón tay tôi. Chụt.
“Dễ thương quá chừng.”
Thấy Chít Chít đáng yêu như vậy làm tôi bớt lo hơn một chút.
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.