Hông có lịch update;>
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 4
Tác giả: 지소운
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Quyền lợi?
Từ đó như thắp lên một tia hy vọng yếu ớt. Tôi ngẩng đầu lên.
Biết đâu, đó là thứ gì đó hữu ích để sinh tồn. Biết đâu tôi có thể tự thoát ra khỏi nơi này mà không cần phụ thuộc vào Chít Chít nữa…
“Tôi sẽ ban cho cậu khả năng giao tiếp với Chít Chít!”
Đùa nhau à!?
“Chẳng phải ít nhất nên cho tôi một thứ gì giúp tôi sống sót à?”
“Khả năng này sẽ cực kỳ hữu ích đấy.”
Gã Quản lý đưa một ngón tay về phía Chít Chít, lúc đó vẫn đang cuộn tròn trong tay tôi.
“Chít Chít đủ mạnh để đá văng cả một Quản lý như tôi. Có thể giao tiếp với một [Thức Tỉnh Giả] đáng gờm như vậy chẳng phải là một lợi thế rất lớn sao?”
“Chít!”
Chít Chít kêu lên một tiếng chít giận dữ khiến gã Quản lý giật lùi lại một bước. Thật sự... hắn sợ bị một sinh vật bé tí xíu đá sao?
Thái độ đó của hắn chỉ khiến tôi thấy càng uất ức hơn, và khóe mắt tôi bắt đầu cay xè.
“Tôi chúc hai người may mắn trong việc vượt qua nhiệm vụ hướng dẫn. Bây giờ thì, xin phép…”
“Khoan đã…”
Trước khi tôi kịp nói thêm gì, gã Quản lý đã biến mất. Bàn tay tôi vội chộp về phía không trung, nhưng chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.
Tôi ngồi sụp xuống, chết lặng. Mắt vẫn nhìn chăm chăm vào nơi hắn vừa biến mất. Rồi từ từ, tôi cúi đầu xuống.
Chít Chít vẫn đang ngồi yên trong lòng bàn tay tôi.
Một con chuột biết nói? Thật là nực cười.
Nực cười… nhưng mà…
“Chít Chít…”
Dù cho nó có vô lý, dù cho chẳng có lý do gì để tin—nhưng xin mày, hãy nói gì đó. Bất cứ điều gì cũng được.
“Mày nghe thấy không?”
Tôi đưa tay lại gần mặt. Chít Chít đưa hai bàn chân bé tí lên, khẽ chạm vào má tôi.
Và rồi, nó cất tiếng.
“Soul-chít.”
…Ha. Là thật. Nó thật sự biết nói.
Con chuột của tôi biết nói, mọi người ơi.
“Soul. Đừng khóc-chít..”
Tôi đang khóc sao?
“Đừng khóc-chít..”
Tôi không buồn—chỉ là quá sức chịu đựng. Tức giận, bối rối, choáng váng. Nhưng đâu đó trong những cảm xúc hỗn loạn đó, nước mắt tôi đã tự lúc nào trào ra.
Chít Chít cố hết sức lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi. Từng giọt nhỏ rơi xuống đôi bàn tay tí hon của nó—nhỏ đến mức chỉ bằng hạt đậu.
“Chít chít…”
Việc nghe thấy nó cất lời lại càng khiến những gì gã Quản lý nói vang lên rõ ràng hơn trong tâm trí tôi.
Tất cả đều là thật.
Không phải mơ, không phải chuyện hoang đường.
Tôi thật sự đã bị kéo đến một nơi kỳ quái, và con chuột của tôi biết nói.
Nhận ra điều đó chỉ càng khiến lòng tôi thêm nặng trĩu. Tôi không thể kìm nén nữa và ôm chặt lấy Chít Chít, òa lên khóc.
Nó không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ dùng bàn chân bé xíu vỗ nhẹ lên má tôi, hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi nước mắt tôi ngừng rơi.
“A… khóc xong thấy đầu óc nhẹ hẳn.”
Sau khi khóc như mưa, tôi nhặt vài chiếc lá rụng dưới đất để xì mũi. Cảm giác như một gánh nặng lớn vừa được nhấc khỏi lòng.
“Em vui vì Soul thấy nhẹ nhõm hơn rồi-chít.”, Chít Chít nói.
Nhóc chuột nhỏ xíu ấy đã áp sát má tôi suốt lúc tôi khóc, khiến cả lông nó ướt đẫm. Giờ thì nó mới lùi lại một bước, lắc mình để vẩy bớt nước. Những giọt nhỏ bắn tung tóe. Tôi vội lấy tay áo ngủ lau khô lông cho nó, và Chít Chít dụi đầu vào lòng bàn tay tôi như một chú cún con.
“Em thật sự rất vui vì giờ Soul có thể hiểu em rồi-chít.. Em luôn muốn được nói chuyện như thế này-chít..”
Tôi thì sốc tới mức khóc hết nước mắt, còn nó thì lại thấy hạnh phúc sao?
…Nhưng nghĩ lại, chắc vậy cũng tốt hơn là cả hai cùng khổ sở. Ít nhất thì cũng có một đứa thấy vui.
“Chít Chít”
“Chít?”
“Hay là… tụi mình làm nhiệm vụ hướng dẫn cùng nhau đi?”
Tôi tưởng giọng mình nghe bình tĩnh lắm rồi, nhưng vẫn run lên một chút.
Nếu Chít Chít đã nghe cuộc trò chuyện khi nãy, chắc nó cũng biết rồi. Tôi hoàn toàn không có cơ hội vượt qua nhiệm vụ hướng dẫn, chứ đừng nói gì đến sống sót ở nơi này. Mối quan hệ giữa tôi và nó đã không còn là giữa con người và thú cưng nữa. Bây giờ là một hệ thống phân cấp lạnh lùng và tàn nhẫn: chủ và tớ. Nếu Chít Chít bảo nhảy, tôi sẽ nhảy. Nếu nó bảo chết, tôi cũng phải giả vờ ngã lăn ra chết.
Dù vậy, tôi vẫn nói ra lời đề nghị ấy như một lời gợi ý, chứ không phải van xin. Tôi chỉ hy vọng Chít Chít sẽ không nhận ra tôi tuyệt vọng đến mức nào.
Đôi mắt nó lấp lánh khi đáp lại.
“Thật hả-chít?”
“…Thật.”
“Chít!”
Chít Chít nhảy vọt lên, bám chặt lấy mặt tôi. Tôi nghe thấy âm thanh lạch cạch khe khẽ bên tai—đó là tiếng nó thường phát ra mỗi khi vui mừng.
“Nếu là với anh Soul thì chuyện gì em cũng làm được-chít. Làm nhiệm vụ hướng dẫn thôi-chít!”
Tạ ơn trời đất. Nó đồng ý giúp tôi rồi. Đúng là loài chuột vốn luôn quấn quýt và trung thành với chủ.
Tôi nhẹ nhàng gỡ nó khỏi mũi mình, đặt lại lên lòng bàn tay. Nó phấn khích đến mức xoay vòng vòng hai vòng tại chỗ, vẫy đuôi lia lịa, rồi hỏi:
“Giờ em làm gì-chít?”
“Trước tiên, tụi mình đến phòng nhận thưởng đã.”
Việc tôi là người duy nhất còn lại ở đây chứng tỏ những [Thức Tỉnh Giả] khác đều đã mở Cửa Sổ Trạng Thái và đi đến phòng nhận thưởng rồi. Cả những người lúc trước còn gào lên đòi không mở cửa sổ—tất cả đều biến mất.
Cũng đã khá lâu trôi qua kể từ đó, nhưng không ai quay lại. Có lẽ phòng nhận thưởng nối liền với khu vực tiếp theo? Nếu vậy thì chúng tôi cũng phải đến đó.
“Chít Chít, thử hét ‘Cửa Sổ Trạng Thái’ xem.”
“Cửa Sổ Trạng Thái-chít!”
Chít Chít không do dự chút nào mà hét to lên. Ngay lập tức, khung cảnh xung quanh tôi thay đổi.
“Á!”
Chúng tôi giờ đang đứng trong một không gian trống rỗng, trắng xóa.
“Chít Chít, em thấy gì không?”
“Có cái gì đó đằng kia-chít.”
Nó giơ một móng vuốt nhỏ xíu ra chỉ về phía trước.
Tôi quay về hướng nó đang chỉ, nhưng chẳng thấy gì cả. Có lẽ thứ đó chỉ hiển thị với [Thức Tỉnh Giả].
Tuyệt thật. Như thể chưa đủ vô dụng, giờ tôi thậm chí còn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
“Trên đó ghi gì vậy?” tôi hỏi.
“Là mấy thông tin giống như cái gã mặc đồ đen khi nãy đã nói, cộng thêm vài phần giải thích bổ sung nữa-chít.”
Chít Chít vẫy đuôi đầy hào hứng, ngẩng đầu lên nhìn tôi như đang chờ được khen ngợi. Khi tôi nhẹ nhàng gãi lên đầu nó, đôi tai nó khẽ giật giật vì sung sướng.
“Giải thích bổ sung gì vậy?”
“Khu Vực Hướng Dẫn là một thế giới được mô phỏng theo Thế Giới Cao Cấp, nơi đang lên kế hoạch xâm lược Trái Đất-chít.”
Tôi cũng đoán vậy. Không đời nào một thế giới cao cấp lại chỉ toàn cỏ và không gian trắng xóa như thế này. Có vẻ sau khi nhận thưởng, chúng tôi sẽ được chuyển sang khu vực khác. Đó mới là nơi cuộc chiến thực sự bắt đầu.
“Và nó còn nói ở đây, có thể tăng cấp bằng cách làm nhiệm vụ và săn quái. Nhưng nếu chết và quay lại Trái Đất thì năng lực sẽ không được nâng lên-chít.”
Vậy là, càng sống lâu và hoạt động nhiều trong nơi này thì càng mạnh để đối phó với cuộc xâm lược sắp tới. Nhưng điều đó không có nghĩa là cứ sống sót một cách thụ động là đủ.
Tôi nhớ có nhắc đến phần thưởng dành cho người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn. Tiến độ càng nhanh, phần thưởng càng tốt.
Tất nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Mục tiêu của tôi không phải là biến Chít Chít thành Thức Tỉnh Giả mạnh nhất để cứu lấy Trái Đất. Mục tiêu của tôi… chỉ đơn giản là sống sót. Là thoát khỏi nơi này còn nguyên vẹn.
“Trong đó có nói phần thưởng là gì không?”
“Nói là em không tham gia săn bắn gì cả nên không có phần thưởng thêm, chỉ nhận được phần thưởng cơ bản-chít.”
Chít Chít hét lên, “Túi đồ-chít!”
Phần thưởng dường như đã được lưu trữ sẵn trong kho đồ của nó. Nó vung đôi bàn tay nhỏ xíu trong không khí, rồi lôi ra hai mảnh vải bé tí.
“Cái này là gì-chít?”
“…Quần áo?”
Đó là một bộ quần áo cứng đơ, đơn giản—giống kiểu quần áo mặc định khi tạo nhân vật mới trong mấy trò chơi online. Nhìn kích cỡ chỉ bằng lòng bàn tay tôi, rõ ràng là dành cho Chít Chít.
“Muốn mặc thử không?”
“Dù em có ghét cỡ nào… nếu Soul muốn thì… chít.”
Chít Chít nhắm tịt mắt lại và bắt đầu run run. Nó ghét ý tưởng này đến mức tận xương tủy luôn rồi.
Tôi nhét bộ quần áo tân thủ vào túi áo ngực, rồi dịu dàng vuốt lưng nó.
“Thôi đợi khi nào có đồ đẹp hơn rồi mặc.”
…Dù thật lòng, tôi không chắc bao giờ sẽ có được bộ đồ nào “đẹp hơn” phù hợp với một con chuột.
“Có thấy hướng dẫn gì tiếp theo không?”
“Nó nói tụi mình phải dùng một cuộn giấy dịch chuyển. Mà cuộn giấy dịch chuyển là gì vậy, chít?”
Bị bối rối vì một khái niệm xa lạ, Chít Chít bắt đầu xoay vòng vòng trong lòng bàn tay tôi. Tôi xoa đầu nó để giúp bình tĩnh lại.
“Kiểm tra trong túi đồ đi. Có gì trong đó không?”
“Để em xem thử, chít.”
Một lúc sau, Chít Chít bắt đầu lục lọi sột soạt một cách ồn ào để tìm cuộn giấy. Tôi cũng muốn giúp nó, nhưng vì không nhìn thấy gì nên chẳng làm được gì nhiều.
“Tìm thấy rồi, chít!”
Cuộn giấy dịch chuyển là một tờ giấy cứng, kích cỡ khoảng bằng khổ A4, có những ký hiệu kỳ quặc vẽ đầy trên mặt giấy. Ở phía dưới có một dòng chú thích: chỉ cần xé tờ giấy là sẽ được dịch chuyển đến vị trí được chỉ định.
Chít Chít cắn một góc tờ giấy, dùng đôi chân nhỏ xíu dẫm chặt lên mặt giấy, rồi xé nó ra.
Một luồng ánh sáng trắng bao quanh lấy cả hai chúng tôi, và trong chớp mắt, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
“Wow…”
“Chít.”
Khung cảnh mới là một ngôi làng nhỏ—một nơi đẹp như tranh vẽ, giống hệt như những gì bạn tưởng tượng khi nghe ai đó nói “ngôi làng trong thế giới giả tưởng.” Nhìn vào thiết kế xung quanh, có thể đoán được đây chính là Làng Tân Thủ.
Không rõ đây là một sự sắp đặt có chủ ý để tạo cảm giác như game, hay là thật sự mọi Thế Giới Cao Cấp đều có ngôi làng mở đầu kiểu này, nhưng điều chắc chắn là…
‘Từ đây mới là khởi đầu thực sự…’
Khung cảnh quá sống động, đến mức tôi có cảm giác mình đã thật sự bước vào một trò chơi.
Nhận ra những người chơi—hay đúng hơn là những [Thức Tỉnh Giả]—trong đám đông chẳng khó khăn gì. Ai nấy đều mặc bộ đồ tân thủ giống như bộ Chít Chít nhận được. Trong khi đó, tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt vì chưa hề nhận được bất kỳ bộ quần áo nào. Thế nên, tôi nép mình trong một con hẻm nhỏ để tránh gây chú ý.
“Giờ tụi mình nên làm gì?”
Chít Chít lắc đầu thật mạnh, như muốn nói nó cũng không biết.
“Không có cửa sổ nhiệm vụ hay gì đó hiện lên hả? Như kiểu hướng dẫn tụi mình cần làm gì tiếp theo ấy?”
“Không có gì hiện lên hết, chít…”
Khi mặt tôi xụ xuống, Chít Chít bắt đầu bồn chồn, cựa quậy không yên. Tôi đặt nó lên lòng bàn tay trái, rồi dùng tay kia nhẹ nhàng xoa bụng nó. Ban đầu chỉ là để an ủi nó, vậy mà cuối cùng lại giúp tôi bình tĩnh lại hơn.
“Chít…”
Dưới sự vuốt ve dịu dàng, cơ thể nhỏ xíu của nó mềm nhũn ra, thư giãn hoàn toàn.
“Có vẻ như mình phải thực hiện một hành động cụ thể nào đó, hoặc đến một vị trí nhất định thì nhiệm vụ mới được kích hoạt. Nếu thấy có gì bất thường, báo anh biết ngay nhé.”
“Dĩ nhiên rồi, chít!”
Dễ thương thật đấy, cái sinh vật bé tẹo này.
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.