Hông có lịch update;>
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 8
Tác giả: 지소운
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện vừa xảy ra là gì. Chớp mắt ngu ngơ, tôi thấy Chít Chít chạy về phía mình, vừa chạy vừa dụi mặt bằng cả hai tay. Nó nhảy vèo một cái lên chiếc ghế sofa cao và chui thẳng vào lòng tôi.
Chuột… có thể nhảy cao vậy sao?
“Em xin lỗi, anh ơi… Soul đã bảo em đừng nhúng tay vào rồi mà…”
Cơ thể nhỏ bé áp sát vào tôi run lên bần bật — vẫn là phản ứng quen thuộc mỗi khi Chít Chít gây rắc rối.
Như lần nó gặm nát sách giáo khoa của tôi sau khi tôi về muộn vì đi nhậu. Hay lần nó lén đi theo tôi vào nhà tắm rồi rơi tõm xuống bồn nước, quẫy đạp loạn xạ. Hoặc lần nó định chui vào cái cốc yêu thích của tôi, nhưng lại làm rớt xuống đất, vỡ tan tành. Mỗi lần như thế, nó đều cụp tai lại, rụt người kêu chít chít như thể đang xin lỗi.
Mỗi lần Chít Chít ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt như nói rằng “Em xin lỗi, đừng ghét em mà”, thì mọi cơn giận trong tôi đều tan biến.
Lần này cũng không khác. Lo lắng và bối rối trong tim tôi dần tan đi, và cơ thể cứng đờ cũng bắt đầu cử động lại. Tôi ôm Chít Chít thật chặt trong lòng.
“Không sao đâu. Em đã cứu anh mà, đúng không? Anh chỉ không muốn em nhúng tay vào vì sợ em bị thương thôi. Anh không giận em, thật đó.”
Dù Chít Chít chẳng làm gì sai, mà còn cứu mạng tôi, tôi lại khiến nó cảm thấy có lỗi — điều đó khiến tôi thấy áy náy vô cùng. Nhẹ nhàng, tôi vuốt lưng thằng bé rồi hôn lên mũi nó.
“Cảm ơn em vì đã giúp anh nhé, Chít. Lần sau nếu anh gặp nguy hiểm, em cũng sẽ giúp anh nữa chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, chít!”
Như được tiếp thêm tự tin, Chít Chít dí mũi vào môi tôi, bắt chước nụ hôn tôi vừa trao. Chắc nó vui đến mức muốn bắt chước theo.
Đáng yêu quá trời.
“Ha...”
Một tiếng hít thở bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi quay ngoắt lại. Có một người đàn ông — một thức tỉnh giả — đã xuống lầu vì nghe tiếng động.
“C-cậu tự hạ con quái vật đó sao?”
“Em là người đánh bại nó đó, chít!” — Chít Chít hăng hái giơ một chân lên như thể chiến thắng. Tôi vội dùng tay đẩy cái chân bé xíu đó xuống.
“Không, nó tự vấp chân và ngã trúng nền nhà khi đang lao tới.”
Chít Chít liếc nhìn tôi, rồi nhanh chóng gật đầu đồng tình với lời nói dối, kêu khẽ “chít” phụ họa. Người đàn ông kia thì chẳng mảy may chú ý đến sinh vật bé nhỏ bên cạnh tôi.
Xin lỗi vì cướp công của em, Chít.
Dù em ấy có mạnh hơn người ta nghĩ, thì điều đó cũng không thay đổi được việc tôi là một người chưa thức tỉnh, chẳng có năng lực gì. Chính vì Chít Chít mạnh như vậy, tôi càng phải cẩn trọng hơn. Nếu người khác để ý đến khả năng của em ấy, cả hai chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Chít Chít, âm thầm xin lỗi. Nó dường như rất thích cảm giác được vuốt ve, kêu “chít chít” vui vẻ.
“Cẩn thận đấy, có khi nó chưa chết hẳn đâu,” người đàn ông kia cảnh báo rồi tiến lại gần xác con quái. Nhưng rõ ràng con quái vật đã tắt thở.
“Cậu có nhận được điểm kinh nghiệm không?”
“…Xin lỗi?”
“Tôi hỏi cậu có nhận được điểm kinh nghiệm khi giết nó không?”
“À ừm, không, tôi không nhận được”
“Vậy chắc nó chết vì chấn động não rồi. Chậc, phí thật.”
Gương mặt người đàn ông thoáng nhăn lại vì thất vọng.
Điểm kinh nghiệm? Tôi nghĩ thầm. Tôi có phải người giết nó đâu.
Hắn định cướp cú đánh cuối sao?!
Có thể lắm. Nếu lúc nãy tôi cứ đứng đó ngơ ngác, chắc hắn đã định ra tay kết liễu con quái rồi nhận phần thưởng về mình.
Ánh mắt hắn nhìn tôi chẳng thân thiện gì cho cam. Dường như những người thức tỉnh sống trong quán trọ này đều biết nhau, nên hắn chắc nhận ra tôi là người ngoài. Có lẽ hắn cho rằng tôi là kẻ hèn nhát trốn vào đây khi làng bị tấn công.
Thôi kệ.
Dù sao hắn cũng chỉ là một trong những người thức tỉnh khác đang mắc kẹt ở Làng Sơ Cấp. Chúng tôi cũng chẳng gặp nhau nhiều đâu.
“Tôi tưởng bọn yêu tinh phải ở xa làng cơ mà? Làm sao chuyện này xảy ra vậy?” tôi hỏi.
“Chẳng phải là do nhóm của cậu sao?”
“Nhóm của tôi?”
Phản ứng của hắn không giống những gì tôi mong đợi.
“Cậu không đi săn yêu tinh cùng đám kia sao?”
“Tôi á? Không! Tuyệt đối không có!”
Tôi lắc đầu mạnh, tay vung lên để nhấn mạnh lời phủ nhận. Nét mặt hắn thay đổi — lúc đầu bất ngờ, rồi dần dần dịu lại.
“À, xin lỗi nhé. Tôi hiểu nhầm rồi.”
Hắn đưa tay ra bắt tay tôi. Tôi do dự một chút nhưng vẫn bắt lại. Ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy giờ đã biến mất.
“Hầu hết những người không ở trọ tại đây đều là thành viên nhóm đó, nên tôi cứ tưởng cậu là một trong số họ. Xin lỗi vì hiểu lầm.”
Nghe giọng hắn, tôi biết ngay hắn có ác cảm với nhóm kia. Điều đó cũng giải thích vì sao hắn thù địch với tôi lúc đầu — chắc tưởng tôi là một phần trong nhóm hắn ghét.
“Chính bọn họ là nguyên nhân khiến làng ra nông nỗi này,” hắn nghiến răng nói thêm.
Họ cố ý thả yêu tinh vào làng sao?
“Có lẽ không. Nghe nói bọn họ định hạ một con yêu tinh rồi lấy đó làm cớ đòi phần thưởng. Nhưng cái kế hoạch đó ngay từ đầu đã không có cơ hội thành công. Họ lao vào rừng mà chẳng có sự chuẩn bị nào, rồi gây ra rắc rối.”
Hóa ra gần chục người trong số họ đã hợp sức để đi săn một con yêu tinh. Đáng lẽ mọi chuyện đã dễ dàng nếu họ chịu suy nghĩ kỹ. Nhưng sự liều lĩnh và thiếu hiểu biết của họ lại khiến mọi thứ sụp đổ.
“Thường thì chỉ săn những con yêu tinh nào đến gần làng thôi. Còn nếu muốn vào sâu trong rừng, phải dụ một hoặc hai con ra rồi xử lý cẩn thận. Nhưng bọn ngốc đó lại lao thẳng vào ổ yêu tinh.”
Người đàn ông tức giận đấm mạnh vào bức tường gỗ.
“Thay vì chiến đấu, bọn họ bỏ hết mọi thứ lại rồi chạy thẳng về làng. Ít ra cũng nên dụ đám yêu tinh chạy loanh quanh trong rừng chứ! Nhưng không, bọn họ lao một mạch về đây!”
“Vậy là chẳng khác nào dắt lũ yêu tinh vào làng,” tôi nói.
“Chính xác! Mấy kẻ chưa từng bắt nổi một con chuột. Và như thế còn chưa đủ, sự ngu ngốc của bọn họ còn kéo theo một con quái cấp cao từ sâu trong rừng ra nữa.”
Nghiến răng, hắn chỉ về phía xác con quái.
“Và đó — chính là thứ đó đấy.”
“Chắc là kiểu boss ngoài đồng hay gì đó,” tôi đáp. “Nếu nó phá tan cả làng thì thảm họa thật sự.”
“Vì thế tôi đã dụ nó đến đây rồi trốn lên tầng hai.”
“Chỉ một mình anh?”
“Ừ. Những người còn lại lo xử lý lũ yêu tinh.”
Tôi phải thừa nhận gã này khá gan. Một mình dụ một sinh vật nguy hiểm như vậy không phải chuyện dễ.
“Tôi đã căng não nghĩ cách đối phó với nó, nhưng may thay, nó ngu đến mức tự vấp chân mà chết.”
Nói xong, hắn xin phép đi giúp dọn dẹp làng.
Tuy ấn tượng ban đầu không tốt, nhưng cuối cùng hắn lại là một người khá tử tế. Có thể là do ức chế bấy lâu hoặc chỉ đơn giản là tính cách hắn vậy, mà hắn đã kể cho tôi nghe đủ thứ chi tiết dù tôi chẳng hỏi gì.
Nếu sau này có gặp lại, có khi tôi còn moi được thêm nhiều thông tin hữu ích.
Nhưng tôi nghĩ khả năng đó cũng thấp.
“Đừng lo, Soul! Chít sẽ xử lý hết đám quái vật cho anh, chít!”
“Cảm ơn nhé, anh trông cậy vào em đó.”
Chít Chít đấm đấm không khí đầy khí thế. Trong khi đó, tôi ngồi chờ cho đám hỗn loạn ngoài kia lắng xuống. Khi con boss đã bị xử lý, các Tỉnh Thức còn lại bắt đầu hành động nhanh chóng và ngôi làng sớm trở lại yên bình.
Tôi tránh những cái xác yêu tinh rải rác trên đường để quay lại cửa hàng tạp hóa.
“Soul, cậu không sao chứ! Tôi lo quá trời khi cậu không quay lại!”
“Xin lỗi vì làm ông lo. Ngoài kia có quái vật nên tôi trốn tạm ở chỗ khác.”
May mắn thay, chủ tiệm vẫn an toàn. Sau khi hỏi dồn dập vài câu, ông ấy để tôi trông tiệm rồi đi kiểm tra tình hình ngôi làng.
Tôi cũng muốn giúp, nhưng chân run lẩy bẩy đến mức không đứng dậy nổi.
Phù... lúc nãy cứ tưởng tiêu đời rồi chứ.
Tôi đổ người xuống chiếc ghế sofa đơn ở góc tiệm. Khi cơn nguy hiểm qua đi, cơn mệt mỏi ập đến như sóng đánh.
Buồn ngủ quá…
Tôi mơ hồ nghe thấy Chít Chít gọi mình, nhưng chẳng còn sức để đáp lại.
***
Tôi nhắm mắt lại và để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã khuya.
“.....”
Tôi ngơ ngác nhìn vào khoảng không vài phút, rồi mới sực tỉnh. Trên người tôi có một chiếc chăn — thứ mà rõ ràng lúc tôi ngồi xuống ghế không hề có. Chẳng lẽ là ông chủ tiệm đã đắp cho tôi?
Khi tôi nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn lên, tôi thấy Chít Chít đang ngủ ngon lành trên đùi mình. Tôi khẽ đắp lại chăn lên người nó để không đánh thức.
Dù tôi cử động rất khẽ, nhưng Chít Chít vẫn cảm nhận được và tỉnh giấc. Chiếc chăn, phồng lên đúng bằng cơ thể nhỏ xíu của Chít Chít , khẽ chuyển động, rồi một cái đầu bé xíu chui ra khỏi đó.
“Soul?”
Chít Chít đưa tay về phía tôi, và tôi nhẹ nhàng nâng nó lên bằng cả hai tay, áp nó vào gần mặt mình. Nó chạm chóp mũi nhỏ xíu của mình vào môi tôi.
“Anh có bị thương không?”
“Không, anh không sao. Chỉ là bị bất ngờ thôi.”
Có lẽ nó vẫn chưa hoàn toàn hết sốc, vì hai bàn tay nhỏ vẫn hơi run run. Tôi đặt nó trở lại đùi mình.
“Em mạnh đến mức nào vậy?”
Chít Chít nghiêng đầu một lúc rồi trả lời:
“Mạnh đủ để bảo vệ anh.”
Tôi nhẹ nhàng gãi đầu nó, và Chít Chít nhăn mũi lại đầy thích thú. Nó còn dụi mũi vào ngón tay tôi như đang đòi gãi thêm. Tôi tiếp tục xoa bụng Chít Chít khi nó nằm xuống và tiếp tục hỏi chuyện.
“Nếu một con quái giống lúc nãy xuất hiện nữa, em có chịu nổi không?”
“Tất nhiên là chịu được, chít!”
Vì tôi không biết rõ sức mạnh của những người thức tỉnh hay quái vật khác, nên cũng khó đoán sức mạnh thật sự của Chít Chít. Nhưng nếu nó có thể đánh bại một con quái như lúc nãy bằng kỹ năng chứ không phải nhờ may mắn, thì chắc chắn nó thuộc loại mạnh trong số những người thức tỉnh. Nếu mạnh thêm chút nữa, chúng tôi có lẽ sẽ dễ dàng vượt qua nhiệm vụ hướng dẫn.
“Anh nghe nói hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ mạnh lên nhanh chóng. Vậy sao tụi mình chưa nhận được nhiệm vụ nào? Đây cũng là lỗi hệ thống nữa à?”
Chít Chít nghiêng người, rồi đứng thẳng trên hai chân sau. Có vẻ nó muốn ngang tầm mắt với tôi, nhưng nó cũng chỉ cao hơn khoảng 5cm.
“Là vì chuyện đó đó, chít…”
“Hửm?”
Lo rằng tôi sẽ bị bất ngờ rồi giật mình như lần trước, Chít Chít cẩn thận bắt đầu giải thích.
“Trong lúc anh ngủ, em nhận được một nhiệm vụ, chít.”
“Một nhiệm vụ?”
Tôi giật mình nhảy dựng lên, làm Chít Chít ngã ngửa ra sau. Tôi vội đỡ lấy nó trước khi nó rơi xuống đất.
“Sao… không, bằng cách nào em nhận được?”
“Trong cửa sổ nhiệm vụ có ghi điều kiện luôn, chít. Mỗi khi chuyển sang khu vực mới, phải tương tác với cư dân hoặc quái vật ở khu vực đó thì mới có thể nhận nhiệm vụ.”
Dù có đi săn quái hay chỉ đơn giản là trò chuyện với người dân trong làng, người chơi phải thể hiện sự cố gắng để sinh tồn trong Khu Hướng Dẫn thì hệ thống mới trao nhiệm vụ.
Lý do mà Chít Chít chưa thể nhận nhiệm vụ trước đây là vì tôi luôn là người dẫn dắt mọi việc. Nó chỉ luôn nằm trong vòng tay tôi nghỉ ngơi, nên làm sao mà nhận được nhiệm vụ? Nếu hôm đó không vô tình chiến đấu với con quái boss, có lẽ Chít Chít cũng chẳng có nhiệm vụ nào.
“Vậy là… anh suýt chút nữa đã làm hỏng hết rồi.”
Bảo là giống trò chơi, nhưng loại trò chơi gì mà thiếu thân thiện thế này? Đáng ra phải có bảng thông báo rõ ràng chứ.
“Nhiệm vụ là gì vậy?”
“Săn yêu tinh, chít.”
“Săn bao nhiêu?”
“Mười con, chít.”
Bản dịch Chuột Nhà Tôi Là Thức Tỉnh Giả Cấp S của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.