[Novel] Chuyến đi thực tế lần thứ 11 - Chương 1: Mở đầu

Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 5 và Chủ nhật hàng tuần nhaa

Thật luôn à?


Sững sờ nhìn bãi đất trống trước mặt, Hae Ga-jun thẫn thờ nghĩ. Miếng khoai tây nhai dở vẫn còn vương chút vị nơi đầu lưỡi, nhưng giờ thì cậu còn tâm trạng đâu mà nhai tiếp.


Cậu đảo mắt nhìn quanh xác nhận lại vị trí của mình, cố gắng tìm kiếm “thứ đó” một lần nữa, nhưng chẳng thấy gì. Thậm chí cậu còn cởi cả kính ra, thế nhưng mọi thứ vẫn thế.


“Xe buýt đi rồi… ?”


Phải mất vài giây, lời nói như tiếng thở dài ấy mới kịp vang lên trong tâm trí cậu. Chậm đến vậy chứng tỏ đầu óc của Ga-jun đang hoàn toàn đình trệ.


Xe buýt đi mất rồi.


Nói chính xác hơn, chiếc xe chở học sinh tham gia chuyến đi thực tế của trường đã rời đi.


Cụ thể hơn nữa, trên đường đi dã ngoại, cả đoàn đã dừng lại ở một trạm nghỉ nào đó. Ga-jun hào hứng xuống xe mua khoai tây, nhưng vì quá đông người nên mất khá nhiều thời gian. Cảm thấy một cảm giác thân thuộc lạ kỳ với những người cũng đang xếp hàng mua đồ ăn, và sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cậu cũng trở lại với túi khoai trên tay như một chiến lợi phẩm. Nhưng chiếc xe buýt đã rời đi.


Ga-jun đảo mắt nhìn quanh, như thể vẫn chưa chấp nhận được chuyện vừa xảy ra. Cậu vội vã lục túi áo để tìm điện thoại, một tay vẫn cẩn thận giữ túi khoai để không làm rơi, nhưng rồi cậu sớm nhận ra một sự thật quan trọng:


Cậu rất cẩn thận với túi khoai, nhưng lại bỏ quên mất điện thoại…


“… Mình để quên nó rồi.”


Lúc xuống trạm nghỉ, cậu chỉ mang theo ví, vậy nên mới dẫn đến tình cảnh dở khóc dở cười này. Còn điện thoại chắc vẫn đang nằm yên trong cặp trên ghế xe. Bấy lâu nay cậu từng nghĩ mấy đứa bạn cứ dán mắt vào điện thoại thật ngốc nghếch, nhưng giờ mới hiểu ra: bọn nó đã luôn sẵn sàng cho những tình huống như thế này.


Cơn bực tức dâng lên trong lòng Ga-jun. Cậu tự trách mình bất cẩn, nhưng đồng thời cũng không hiểu nổi giáo viên và lớp trưởng. Làm sao họ có thể rời đi mà không điểm danh vậy? Dù cậu có ngủ suốt từ đầu chuyến đi đi chăng nữa thì chuyện này cũng quá đáng thật đấy.


Cắn một miếng khoai để cố xoa dịu sự uất ức lẫn cảm giác thương cảm cho bản thân, Ga-jun lờ mờ nhận ra có ai đó đang từ từ tiến lại gần. Cậu nheo mắt lại nhìn kỹ, hình bóng kia dần hiện rõ hơn.

Chiếc áo len trắng tạo cảm giác điềm đạm và gọn gàng, quần đen làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc nâu khẽ lay động trong làn gió thu, trông người kia cứ như người mẫu học đường bước ra từ tạp chí. Ga-jun càng nhìn càng thêm chắc chắn.


Và khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối, đảo mắt xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó, cậu có thể khẳng định luôn.


“Baek Sun-woo?”


“… Ga-jun hả? Xe buýt…”


Sun-woo mới bật ra mấy chữ đó thôi, nhưng Ga-jun đã hiểu ra tất cả. Một cảm giác nhẹ nhõm lan khắp lồng ngực.


À, không phải chỉ mỗi mình bị bỏ lại. Mình không phải là đứa ngốc duy nhất. Suy nghĩ đó an ủi Ga-jun đôi chút.


Baek Sun-woo là học sinh lớp khác, nhưng thà rằng “có hai thằng bị bỏ lại” vẫn còn đỡ hơn chỉ có “một mình thằng kia bị bỏ lại”. Hơn nữa, cậu ta là Baek Sun-woo đấy, ai mà dám nói xấu cậu ta cơ chứ.


Nhìn Baek Sun-woo đang luống cuống, Ga-jun bỗng thấy lòng nhẹ nhàng hẳn. Hồi lớp mười cả hai từng học chung lớp, tuy không thân lắm nhưng cũng coi như có chút quen biết. Dù sau khi tách lớp không nói chuyện gì nhiều, nhưng giờ phút này, Ga-jun lại cảm thấy giữa họ có một mối liên kết đặc biệt.


Thêm nữa, có lẽ Baek Sun-woo sẽ có cách giải quyết. Nghĩ vậy, cậu càng thấy yên tâm hơn. Cậu ta sẽ là người chấm dứt tình huống dở khóc dở cười này.


“Xe đi thật rồi à?”


“Chắc vậy. Gọi điện cho họ đi. Điện thoại cậu đâu?”


“Điện thoại tớ vừa mới hỏng…”


Hóa ra chẳng có vị cứu tinh nào ở đây cả.


“Hả? Gì cơ? Sao lại hỏng?”


“Tớ lỡ làm rơi lúc đi ngang qua cái ao đằng kia…”


Baek Sun-woo đưa ra chiếc điện thoại với cái màn hình nát tươm, vết nứt dài chạy dọc màn hình, viền quanh là những vệt nhiễu màu tím hồng. Nhìn phát biết ngay là màn hình đã chết hẳn.


Này thì chắc chắn nè… Ga-jun nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.


Chắc hẳn Baek Sun-woo cũng đã mất kha khá thời gian để vớt được chiếc điện thoại này đây. Ga-jun nhìn quanh bãi đậu xe vắng lặng, thở dài thườn thượt rồi đề nghị vào trong trạm dựng chân. Có lẽ cách duy nhất bây giờ là mượn điện thoại của nhân viên để liên lạc với thầy cô.


Đến quầy bán khoai khi nãy, Ga-jun kể ngắn gọn tình hình và được một cô nhân viên tốt bụng cho mượn điện thoại. Cậu hơi chần chừ nhìn vào màn hình.


“Cậu có số của thầy hả?”


“Không biết. Tôi định gọi cho trường.”


“Vậy cậu nhớ số điện thoại của trường hả?”


“Nói gì thế? Tìm trên mạng chứ sao.”


Sau cuộc đối thoại nghe vô lý mà rất hợp lý ấy, cả hai mở trình duyệt và tìm tên trường. Điện thoại của Ga-jun lúc nào nó cũng trong chế độ im lặng, có gọi cũng chẳng làm được gì.


Trên kết quả tìm kiếm hiện ra dòng mô tả với các từ như “công lập” và “dị năng đặc biệt”. Ánh mắt Ga-jun dừng lại ở phần giới thiệu.


“Trường học dành cho học sinh có dị năng.”


Chắc phải đặc biệt đến mức được trải nghiệm cảnh bị bỏ lại trong chuyến đi chơi chứ gì… Ga-jun hít một hơi thật sâu rồi bấm gọi đến văn phòng trường.


[Xin chào, Jin Hyuk-mô của văn phòng hành chính trường Trung học Shin Hae xin nghe.]


Người bắt máy nói bằng giọng vô cảm đúng kiểu của dân văn phòng lâu năm, sau khi nghe Ga-jun giải thích liền im lặng một lúc, rồi hỏi lại:


[Cậu kia, cậu đang trêu tôi đấy à?]


“Không, không phải ạ.”


[Tôi công tác ở trường này cả chục năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện kiểu này đấy…]


Thầy ấy bật cười như không tin nổi. Rồi giữa tiếng gõ bàn phím, thầy ấy nói tiếp:


[Tôi sẽ cho các em số của giáo viên chủ nhiệm. Tôi gọi cho giáo viên lớp 1, còn em gọi cho giáo viên lớp 2 nhé.]


“Vâng, em cảm ơn ạ.”


Baek Sun-woo học lớp 1, Hae Ga-jun học lớp 2, tức là Ga-jun phải tự gọi cho giáo viên của mình. Cậu thở dài, chán nản vì lại phải kể câu chuyện ngốc nghếch này lần thứ ba trong ngày. Lặp đi lặp lại một chuyện đáng xấu hổ như thế, đúng là bẽ mặt thật.


Thế nhưng… giáo viên của cậu không bắt máy.


“…?”


Ngơ ngác, Ga-jun gọi lại. Vẫn không ai bắt máy. Đến khi bị chuyển vào hộp thư thoại, cậu đành cúp máy. Sau khi chia khoai với Baek Sun-woo, cậu lại thử thêm lần nữa. Khoai đã ăn hết, nhưng cuộc gọi vẫn chẳng được kết nối, nhắn tin cũng không ai trả lời.


Đừng nói cô giáo cũng thuộc cộng đồng chuyên để điện thoại ở chế độ im lặng đấy? Nhưng hôm nay là ngày dã ngoại mà, sao lại làm thế chứ? Cậu bắt đầu nghi ngờ mình có bấm nhầm số không, bèn gọi lại cho văn phòng trường, may mà được bắt máy ngay.


[Các em, tôi cũng đang định gọi lại mà không biết số. Tôi không gọi được cho giáo viên lớp 1. Còn các em thì sao?]


“Không ạ, bọn em cũng không gọi được.”


[Tôi đã thử gọi cho tài xế xe buýt nhưng cũng chẳng ai nghe. Chuyện gì thế này… Cứ gọi tiếp cho giáo viên của em nhé. Khi nào liên lạc được, tôi sẽ gọi lại ngay. Đưa tôi xin số điện thoại của em đi.]


Ga-jun đọc số, rồi kết thúc cuộc gọi. Sau khi thuật lại tình hình cho Baek Sun-woo, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại để trấn an cơn hoang mang trong lòng.


Đúng lúc đó, bà cô bán khoai nhìn họ với vẻ nghi hoặc rồi hỏi:


“Hai cậu học sinh kia, gọi điện lâu vậy? Số đó dùng làm gì thế?”


“Dạ… cho chúng cháu xin lỗi. Chúng cháu có thể gọi thêm chút nữa được không ạ? Giáo viên không nghe máy.”


“Gì? Sao lại không gọi được?”


“...”


Ga-jun nghĩ bụng, cháu cũng muốn biết lắm đây. Cậu hết sức bối rối, nhận ra ánh mắt người phụ nữ đang ngày càng nghi ngờ. Trong thời đại mà thông tin đều nằm trong điện thoại, việc gọi lâu như vậy dễ khiến người ta tưởng nhầm làm chuyện xấu.


Đúng lúc này, Baek Sun-woo bước lên phía trước, đưa cho bà cô ấy một tấm thẻ trắng.


“Cháu xin lỗi. Bọn cháu là học sinh trường Trung học Shin Hae. Làm phiền bác cho bọn cháu dùng thêm một chút ạ.”


“Trường Trung học Shin Hae…?”


Khi nhìn thấy thẻ học sinh, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên kỳ lạ. Người bình thường thấy thẻ sinh viên còn đáng ngờ nữa là, nói gì đến một trường cấp ba lạ hoắc lạ hơ này chứ.


Sự nghi ngờ trong ánh mắt người phụ nữ đang dần trở thành chắc chắn, thì bỗng một nhân viên khác đang chiên khoai bên cạnh bất ngờ lên tiếng:


“Ôi chà, Shin Hae à? Không phải là trường dành cho học sinh có dị năng sao?”


“À đúng rồi! Bảo sao cứ nghe quen lắm! Trên thẻ học sinh cũng ghi rõ này! “Dị năng”!”


“Phải đó! Là nơi tập trung mấy đứa… có dị năng cấp thấp gì đó…”


Người phụ nữ bên cạnh đang gật gù bỗng ngượng nghịu nhìn quanh. Ga-jun không nói gì. Dù sao thì họ cũng đã giúp, hơn nữa, câu nói ấy cũng đâu sai.


Trường Trung học Shin Hae.


Một ngôi trường dành cho học sinh có dị năng.


Vào một ngày nọ, những dị năng này đột ngột xuất hiện trong thế giới này, thứ mà từng được con người gọi là siêu năng lực. Nhưng nếu chữ “siêu” ở đây chỉ là vượt trội hơn mức bình thường, thì từ “dị” lại mang nghĩa khác biệt, bao hàm một phạm vi rộng hơn nhiều.


Ban đầu, sự xuất hiện của dị năng chỉ khiến cả thế giới rối tung lên, nhưng với hệ thống khoa học - xã hội tiên tiến thế kỷ 21, mọi thứ nhanh chóng ổn định trở lại. Có luồng ý kiến cho rằng những người sở hữu dị năng nên được giáo dục và tái hòa nhập cộng đồng, và thế là kể từ đó, thế giới bắt đầu hình thành các trường học chuyên biệt. Hàn Quốc là quốc gia đầu tiên xây dựng mô hình này, một thành tựu đáng tự hào đối với đất nước đặt nặng giáo dục.


Tuy nhiên, phạm vi của dị năng lại vô cùng đa dạng và phong phú.


Có những dị năng phi thường đến mức có thể tiêu diệt quái vật từ thế giới khác, giải cứu người khác, cống hiến to lớn cho xã hội. Nhưng cũng có những dị năng rất tầm thường, gần như vô dụng. Vì thế, thế giới đã bắt đầu định lượng và phân loại chúng, nói cách khác, họ bắt đầu xếp hạng chúng.


SPI – Chỉ số dị năng siêu nhiên/đặc biệt. Nếu vượt quá 100 thì được coi là phi thường; dưới mức đó, gần như chẳng khác gì người bình thường. Hệ thống xếp hạng bắt đầu từ S, A, B… còn dưới 100 không chỉ là F mà có khi còn là F-.


Mặc dù sẽ có những dị năng rất yếu, nhưng có yếu đến đâu cũng không thể xem là bình thường, nên trước khi trưởng thành, những người sở hữu chúng đều cần được giáo dục để hòa nhập. Ngay cả người chỉ có khả năng châm lửa như bật lửa cũng có thể gây ra tai nạn.


Trường Trung học Shin Hae chính là nơi dành cho những học sinh như vậy. Trong một thế giới có dị năng, ngôi trường này bị xem là chốn nửa vời; trong mắt người bình thường, lại là nơi bị dè bỉu.


Thế nhưng, dị năng thì vẫn là dị năng, những dị năng giả vẫn là tài nguyên quý hiếm của quốc gia, được nhà nước công nhận và cấp giấy tờ chính thức. Nhờ đó, nhân viên trạm nghỉ lập tức gật đầu.


“Rồi rồi, cứ dùng thoải mái đi. Mong là các cháu sớm liên lạc được.”


“Hai đứa khác lớp hả? Có cần mượn thêm cái của bác để gọi cho thầy cô không?”


Có lẽ thấy áy náy vì những lời lẽ hơi bất lịch sự vừa nãy, họ bắt đầu tỏ ra nhiệt tình hẳn.



Bình luận
shikachan
Dự tính bao nhiêu chương ạ? Và tiến độ up thế nào?
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo