[Novel] Chuyến đi thực tế lần thứ 11 - Chương 9

Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 5 và Chủ nhật hàng tuần nhaa

Trong khán phòng, đối mặt với con quái vật, Hae Ga-jun chẳng hề tỏ ra hoảng loạn hay sợ hãi. Trong khi tất cả học sinh khác đang hoảng hốt bỏ chạy, chỉ mình cậu là ngược dòng tiến lên, đối phó với con quái vật một cách thuần thục, thậm chí còn giữ chân nó lại được.


Làm sao có ai tin được dị năng của Hae Ga-jun không liên quan đến chiến đấu chứ? Khi Dong-hun nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi câu trả lời, Ga-jun chỉ hơi nghiêng đầu, liếc ra cửa sổ. Ánh mắt cậu trở nên xa xăm, như thể đang nhìn xuyên qua một thứ gì đó.


Rồi cậu quay lại với vẻ mặt bình thản, hờ hững, đáp.


“Trùng hợp thôi.”


“Hả? Nghe có hợp lý không vậy?”


“Nếu không hợp lý thì cậu định làm gì?”


“…”


Dong-hun ngập ngừng. Dù không học chung lớp, nhưng đôi khi cậu ta vẫn trông thấy Ga-jun. Họ chỉ tình cờ chạm mặt nhau ở hành lang hoặc trong các buổi học ghép, nhưng Hae Ga-jun lúc nào cũng toát ra một cảm giác rất đặc biệt. 


Mặc dù chỉ số năng lực đặc biệt của cậu thấp, nhưng dị năng thì vẫn luôn là một thứ hấp dẫn, và các tiết học sử dụng chúng thì ai cũng hứng thú. Thế nhưng, cậu lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, vẻ mặt như đang bực mình hoặc chán chường. Cậu chẳng thân thiết với ai, cũng không bao giờ tham gia vào những cuộc trò chuyện dài.


Hae Ga-jun luôn giữ khoảng cách với mọi người.


Mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt tối sâu thẳm khiến người ta khó mà nhìn thấu. Cặp kính gọng tròn dường như càng làm ánh mắt sắc bén của cậu trở nên mờ nhạt và khó đoán hơn.


Vì lý do nào đó, Dong-hun luôn cảm thấy khó khăn khi phải nhìn thẳng vào mắt Ga-jun. Ngay khi cậu ta vụng về né ánh mắt ấy, Ga-jun khẽ thở dài, đưa tay xoa sau gáy với vẻ khó chịu rồi lên tiếng.


“Tôi có một người chị nghiên cứu về quái vật nên cũng biết chút ít.”


“… Ồ, cậu có chị à? Tớ cứ tưởng cậu là con một hoặc là anh cả cơ.”


“Tại sao lại nghĩ vậy?”


“Cậu trông rất độc lập…? Hoặc có thể là có chút tố chất lãnh đạo kỳ lạ?”


“Nhảm quá.”


Ga-jun bật cười như không tin nổi rồi bắt đầu bước đi. Họ không thể cứ nán lại tán gẫu ở đây được. Dù tạm thời sẽ không còn quái vật xuất hiện trong khu nhà phụ nữa nhưng tốt nhất vẫn nên rời khỏi hội trường càng xa càng tốt.


Mọi người nối gót Ga-jun theo hướng cậu dẫn đường. Tự nhiên mà chiếm vị trí tiên phong, Ga-jun vẫn bước đi không chút do dự. Chuyện này đã lặp lại vài lần rồi, cậu biết rõ phải đi đâu.


Khi cả nhóm di chuyển, Baek Sun-woo tiến lại gần và khẽ hỏi.


“… Dị năng của cậu thực sự chỉ có vậy thôi hả?”


Giọng nói trầm nhẹ lướt qua tai, câu hỏi đơn giản nhưng lại có chút lạ lùng. Ga-jun liếc mắt sang bên, chạm ánh nhìn của Sun-woo.


“Tôi chẳng có lý do gì để nói dối ở đây cả. Với cả cậu cũng biết lâu rồi mà.”


“Đúng là vậy, nhưng…”


Khi còn học cùng lớp với Baek Sun-woo hồi lớp 10, cậu ấy đã biết về dị năng của Ga-jun. Lý do Ahn Young-ah, người hiện đang học chung lớp, lại không biết là vì Ga-jun rất hiếm khi nhắc đến dị năng của mình, và cậu tiết lộ với Sun-woo khi đó chỉ là tình cờ mà thôi.


Hồi tưởng lại ký ức ấy, Baek Sun-woo khẽ mỉm cười. Khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng của cậu ấy bừng sáng, như thể vừa nhớ ra một khoảnh khắc vui vẻ nào đó.


Ga-jun nhìn cậu ấy với ánh mắt thắc mắc rồi lại quay đi. Cậu không biết lý do, nhưng chỉ cần Baek Sun-woo vui là được. Chỉ cần cậu ấy không chết, mọi chuyện đều ổn. Dù khuôn mặt Sun-woo vẫn căng thẳng và nghiêm nghị, nhưng nụ cười kia khiến mọi thứ như bừng lên một tia hy vọng.


Coi như lẽ hiển nhiên rằng mọi quyết định của mình đều xoay quanh Baek Sun-woo, Ga-jun quay sang hỏi Ahn Young-ah.


“Tôi nghĩ sẽ rẽ trái. Cậu thấy sao?”


“… Hả?”


“Cậu có thấy bất an hay khó chịu gì không?”


“Từ lúc biết chuyện này, tớ đã bất an và khó chịu rồi.”


“Nghĩ kỹ hơn một chút đi.”


Trước câu hỏi bất ngờ, Ahn Young-ah hơi nghiêng đầu. Ga-jun vẫn bình tĩnh hỏi lại.


“Vậy, giữa trái và phải, cậu cảm thấy nghiêng về hướng nào hơn?”


“… Trái?”


“Tốt. Vậy thì chúng ta rẽ trái.”

Ahn Young-ah chớp mắt. Rồi, chỉ một nhịp sau, cô nàng mới nhận ra mình vừa bị lợi dụng và khẽ thở dài. Đôi mắt nâu của cô tràn đầy kinh ngạc xen lẫn bối rối.


“Cậu thật sự đang dùng vận may của tớ để quyết định hướng đi à?”


Ga-jun gật đầu. Vẻ mặt cậu như muốn hỏi 'Thì có vấn đề gì đâu?’, khiến Ahn Young-ah chỉ biết há hốc miệng. Ngay bên cạnh, Dong-hun trông có vẻ ấn tượng, như vừa ngộ ra thì ra dị năng cũng có thể dùng theo cách này. Cậu ta thậm chí còn nhìn cô ấy với chút ghen tị, cảm thấy nó lại hữu ích đến bất ngờ.


Nhưng trong lòng Ahn Young-ah lại dâng lên đủ loại cảm xúc. Không chỉ vì vận may của mình bị đem ra làm công cụ chọn hướng đi, mà còn vì Hae Ga-jun không hề nghi ngờ dị năng của cô ấy, thậm chí còn dựa vào nó. Dị năng dựa trên may mắn vốn thường bị xem nhẹ, ngay cả những người sở hữu nó cũng hay coi thường bản thân.


Vậy mà Hae Ga-jun lại sử dụng dị năng của cô một cách tự nhiên đến vậy. Cô ấy chưa từng nghĩ cậu thậm chí sẽ biết đến tên mình trước khi chuyện này xảy ra…


“Vậy, giờ chúng ta sẽ tới tòa nhà chính à?”


“Không, trước đó, chúng ta sẽ đến phòng điều khiển ở khu nhà phụ.”


“Tại sao lại là phòng điều khiển?”


“Ở đó có camera giám sát.”


“Làm sao cậu biết ở đó có camera…?”


“… Thì bình thường mấy tòa nhà đều có mà.”


Câu trả lời cộc lốc đó hơi kỳ lạ. Việc cậu biết đến sự tồn tại của phòng điều khiển đã đủ khó hiểu, nhưng cô ấy nghĩ có lẽ cậu phát hiện ra nó khi đi ngang qua đường tới hội trường. Cậu dường như có khả năng quan sát tốt đến ngạc nhiên.


Trong khi Ahn Young-ah còn đang mải suy nghĩ, Ga-jun liên tục hỏi đường. Cậu muốn tránh việc chạm mặt quái vật không cần thiết để khỏi tốn năng lượng.


Trung tâm huấn luyện là một tòa nhà rất lớn, họ phải rẽ qua nhiều ngã mới đến được phòng điều khiển. Đi được một lúc, Ahn Young-ah bắt đầu thở dốc vì mệt.


“Cái gì đây, tớ thấy mình như đang bị lợi dụng ấy. Cậu cứu tớ chỉ để làm chuyện này thôi à?”


Trúng phốc. Cô ấy nói đúng. Rất tinh ý.


Nhưng ở vòng lặp trước, những người khác đã không tin vào hướng đi cô chọn, và kết cục số người chết phải tăng lên gấp đôi. Cô vẫn cảm thấy áy náy vì không thuyết phục họ quyết liệt hơn và, cuối cùng đã chết dưới tay con quái vật.


Vậy nên, giờ đây, bằng cách hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, hành động của Ga-jun chẳng phải là rất hợp lý sao? Cậu tự thấy mình đúng và tiếp tục hỏi Ahn Young-ah về hướng đi.


Khu nhà phụ yên tĩnh lạ thường, vì mọi người đều đã di chuyển sang tòa nhà chính. Sau một hồi đi trong bầu không khí tĩnh mịch, cuối cùng họ dừng lại trước cánh cửa có tấm biển ‘Phòng điều khiển’.


Ga-jun áp tai vào cửa để lắng nghe. Không có âm thanh gì đặc biệt từ bên trong, nhưng kiểm tra vẫn là cần thiết.


“Ahn Young-ah. Mở cửa này có ổn không—?”


“Ừ. Ổn. Tớ nghĩ sẽ không sao đâu.”


Câu trả lời pha lẫn sự bực bội và mệt mỏi, vang lên ngay lập tức. Ahn Young-ah nhìn Ga-jun bằng ánh mắt thật sự mệt mỏi. Cậu cũng định hỏi lại lần nữa nhưng rồi thôi. Sử dụng dị năng của cô ấy quá nhiều có thể làm giảm độ chính xác, hơn nữa Ahn Young-ah có lẽ cũng đã kiệt sức.


Tuy nhiên, Dong-hun vẫn dè dặt hỏi:


“Không có người trông coi à?”


“Nếu là tớ, vừa thấy cảnh hỗn loạn này qua camera là tớ đã chạy lâu rồi.”


“Cũng đúng…”


Dong-hun gật gù trước câu trả lời của Ahn Young-ah.


Ga-jun liếc nhìn hai người. Trong tòa nhà này vốn không có người trông coi; suốt những vòng lặp trước, cậu chưa từng gặp ai như vậy. Nơi này chỉ toàn bọn quái vật và những kẻ khoác áo choàng khả nghi.


Tuy nhiên, rất có thể mấy kẻ đáng ngờ đó đã chiếm giữ chỗ này…


Cẩn thận đề phòng, Ga-jun kéo Baek Sun-woo ra sau lưng và kiểm tra phía sau. Ánh mắt cậu đảo khắp xung quanh, sợ rằng sẽ có ai đó bất ngờ nhảy ra. Khi bắt gặp ánh nhìn chất chứa câu hỏi khó hiểu của Baek Sun-woo, Ga-jun đoán được phần nào cậu ấy muốn hỏi gì, nhưng không trả lời mà quay đi. Cậu siết chặt tay Sun-woo để giữ cậu ấy ở lại phía sau.


Ngay sau đó, Ga-jun cẩn thận mở cửa. Dong-hun đã đứng sẵn trong tư thế phòng thủ, tay cầm cây lau nhà nhặt từ nhà vệ sinh.


Nhưng trong phòng điều khiển chẳng có ai.


“Thấy chưa? Giờ thì cậu biết tớ may mắn cỡ nào rồi chứ.”


Ahn Young-ah tự đắc, vênh mặt lên. Dong-hun vỗ tay tán thưởng, trong khi Ga-jun lặng lẽ đóng chặt cửa lại.


Ở một vòng lặp trước, phòng điều khiển của khu nhà phụ từng bị bỏ ngỏ, nhờ vậy cậu mới biết bên trong có hệ thống camera giám sát. Lần này, vì họ đã khống chế được con quái trong hội trường, ngăn chặn được thảm họa ban đầu nên có lẽ chưa đủ hỗn loạn để khiến phòng điều khiển bị mở tung. Mỗi vòng lặp đều có quá nhiều biến số, khó mà xác định nguyên nhân chính xác.


Dù vậy, Ahn Young-ah cũng đã vất vả, nên Ga-jun định cảm ơn cô.


— Sột soạt.


Một tiếng động nhỏ vang lên từ bên trong phòng điều khiển. Ga-jun lập tức quay đầu về phía đó. Một cái tủ cao. Âm thanh phát ra từ bên trong…


— Cạch!


“Baek Sun-woo, lùi lại…!”


Hành động trước, nhận thức sau. Ngay khi có người bất ngờ nhảy ra từ trong tủ, Ga-jun lập tức kéo Baek Gia-woo ra sau lưng. Sự khẩn trương trong lực kéo đó rõ rệt.


Cậu nhanh chóng quét mắt quan sát kẻ đột nhập. Áo choàng đen. Là một trong bọn chúng.


Và gã đó đang cầm một khẩu súng ma lực.

Khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau dọc theo nòng súng, gương mặt Hae Ga-jun chợt cứng lại. Chết tiệt. Chỉ một chút nữa thôi…


“Hạ tay xuống.”


Trong thoáng chốc, không gian trở nên nặng nề. Chỉ một câu nói. Ngay cả giọng nói điềm tĩnh ấy cũng lập tức đè nén sự hỗn loạn và náo động. Không khí đặc quánh, khó thở. Toàn thân như tê rần.


Là Baek Sun-woo.


Cậu ấy bước lên, sử dụng dị năng [Phục Tùng] của mình. Mỗi bước đi, toàn bộ dòng chảy của không gian như hội tụ về phía cậu ấy. Thứ dị năng mang tên [Phục Tùng] kia tựa như một dạng kiểm soát, cảm giác như có hàng chục sợi xích vô hình tỏa ra từ cơ thể, quấn chặt lấy đối phương.


Ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều đứng sững lại, chỉ có Baek Sun-woo là cử động. Cậu ấy bước ra khỏi bóng tối, tiến vào vùng sáng, gương mặt chỉnh tề của cậu ấy được phủ lên một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Một nửa gương mặt chìm trong bóng, nửa còn lại rực sáng.


Với gương mặt thân thiện thế, Baek Sun-woo lặng lẽ cúi nhìn người đàn ông kia, vậy mà trong đôi mắt nâu nhạt của cậu ấy chẳng hề chứa chút hơi ấm nào.









Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo