[NOVEL] Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại - Chương 10

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 10

Tác giả: 소림

Dịch: My

Từ giáo đường về đến cung chính, đi theo ngài là cả đoàn người dài, bao gồm đoàn tùy tùng hoàng đế, đội cận vệ hoàng gia, và cả đoàn kị sĩ Sư Tử Đen cùng nhau hộ tống ngài.


“Hửm? Sao bọn họ lại….”


Trước cổng thành chính, có khoảng năm sáu pháp sư của Plant đang đứng nhìn họ với vẻ chờ đợi. Trong số đó có cả trưởng nhóm Harie Kirin.

Khi phát hiện ra hoàng đế, họ liền nhanh chóng bước tới. Quỳ một gối và cúi đầu hành lễ giống như Theon đã làm trước đó, nhưng trong nét mặt và cử chỉ của họ hiện rõ vẻ bồn chồn, lo lắng.


“Đứng lên đi. Có chuyện gì vậy?”

“Đá phản ứng Trimule đã được hoàn thành.”


Harie đưa ra một viên ngọc nhỏ bằng cỡ viên bi, trông như dùng để chơi trò chơi chứ không giống thứ gì quan trọng.

Ngay cả hoàng đế, người đã chứng kiến đủ loại pháp cụ trên chiến trường, cũng là lần đầu tiên thấy một vật như thế.


“Đây chính là đá phản ứng ma lực sao. Hoàn thành nhanh hơn ta tưởng đấy.”

“Vâng ạ. Chỉ cần mang đến cho đứa trẻ, kết quả sẽ hiện ra trong vòng một phút. Xin ngài hãy đến đó ngay đi ạ.”


Lông mày của Theon khẽ nhíu lại. Bây giờ đã quá nửa đêm, chắc chắn Rosi đang ngủ.


“Gấp gáp gì đến thế? Những chuyện nhức đầu hôm nay ta chịu đựng cũng đủ rồi. Sáng mai… à, sáng mai ta có cuộc gặp với các khách quý từ nước ngoài. Vậy để chiều mai ta xem kết quả vậy.”

“Vâng? Nhưng mà…”

“Đầu ta đau, cơ thể thì mệt mỏi. Cả ngày hôm nay quá đỗi vất vả rồi, ta không muốn nghĩ thêm gì về mấy chuyện rắc rối như đá ma lực nữa.”


Đến cả hoàng đế mà nói mình mệt thì ai dám làm gì?

Harie vội xóa đi vẻ bất mãn trong ánh mắt và cúi đầu thật thấp.


“Vâng, bệ hạ. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”


Đoàn tùy tùng của hoàng đế đi ngang qua họ và tiến vào thành.

Ánh mắt lạnh lùng của Theon khẽ lướt qua viên đá phản ứng mà Harie đang cầm, nhưng hắn ta không nhận ra điều đó.


***


Plant đã sử dụng toàn bộ thành phố Sis’o ở phía Đông hoàng thành tòa thánh như một căn cứ. Họ trở về từ Sis’o và bày tỏ sự bất mãn.


“Tôi không thể hiểu nổi. Mệt ư? Mệt đến mức phải để ngày mai mới kiểm tra sao? Chẳng lẽ việc nghỉ ngơi lại quan trọng hơn chuyện này à? Kiểm tra ma lực thạch sinh thể phải được đặt lên hàng đầu chứ!”

“Chuyện này có thể làm thay đổi cả lịch sử của Aracis, mà ngài ấy lại phản ứng dửng dưng vậy sao? Một người như thế mà cũng được gọi là hoàng đế à?”

“Cả Cheong Rip cũng khiến tôi thất vọng. Nếu trong bọn họ có ai hiểu ma pháp rõ nhất thì chính là cậu ta, nhưng lại chẳng chịu khuyên nhủ hoàng đế lấy một lời.”


Các pháp sư thi nhau chỉ trích. Thủ lĩnh của họ không những không can ngăn mà còn thêm dầu vào lửa.


“Kệ đi. Chúng chỉ là bọn ngu ngốc không biết gì về ma pháp thôi. Đến cả học viện còn chưa từng bước vào, thì sao mà hiểu được tầm quan trọng của chuyện này chứ.”


Đế quốc Sivir vốn là một đế quốc của các kiếm sĩ. Có thể do quốc vương khai quốc từng bị một pháp sư, người từng là đồng đội mình phản bội, hoặc cũng có thể do hoàng thất qua bao thế hệ chưa từng có ai bộc lộ tài năng về ma pháp, sinh ra lòng tự ti… Dù lý do là gì thì hoàng thất đế quốc từ lâu đã dồn quyết tâm vào việc đào tạo kiếm sĩ thay vì pháp sư.

Điều này cũng không quá khó hiểu. Ma lực là năng lực bẩm sinh, dù cố gắng đến mấy cũng không thể cải thiện được nếu không có tố chất. Trong khi đó, aura là thứ có thể rèn luyện để đạt được. Nếu cần lực lượng đưa ra chiến trường ngay lập tức, dồn sự đầu tư cho thể lực và võ thuật sẽ hiệu quả hơn ma pháp.

Nhưng người đóng vai trò then chốt nhất trong cuộc chiến lần này, bất kể ai nói gì, vẫn là Yolon Shirin. Dù đại kiếm sĩ Theon Derte Palsen cũng lập chiến công hiển hách, nhưng so với thành tích của Yolon thì chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Ma pháp tuy có rủi ro cao, nhưng một khi đầu tư đúng cách thì lợi ích thu lại cũng vô cùng lớn. Có lẽ ngay cả hoàng đế cũng đã nhận ra điều đó.


“Thấy rõ tận mắt sức mạnh của Yolon Shirin rồi mà vẫn ngu ngốc như thế… Nếu cứ như vậy thì đế quốc này hết thuốc chữa rồi.”

“Phát ngôn khá nguy hiểm đấy.”


Harie chỉ nhẹ nhàng trách mắng thuộc hạ, dù lời đó có thể bị quy là phản nghịch.

Họ lúc này đã bước vào kết giới cách âm của Sis’o. Nếu không phải là người như Theon thì chẳng ai có thể nghe được âm thanh bên trong từ bên ngoài kết giới.


“Vì hoàng đế ngu ngốc như vậy, nên chúng ta càng phải giữ tỉnh táo. Giờ là lúc từ Gibak, Toran, Gamia, Droid… và khắp nơi sẽ rình rập sơ hở của đế quốc. Dù gì thì đại công tước cũng sẽ rời hoàng thành sau hai ngày. Phương bắc nằm rất xa, kể cả có sửa được hệ thống dịch chuyển thì cũng khó lòng qua lại một cách tự do. Trong lúc đó, chúng ta cần phải ở gần hoàng đế, nhắc nhở ngài ấy về tầm quan trọng của ma pháp.”

“Vâng. Nếu không có tên đó bên cạnh thì hoàng đế cũng chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi chưa trải sự đời. Nhưng vì hắn cứ chăm chăm bảo vệ đứa bé đó nên tôi sợ hắn sẽ không giao nó cho chúng ta vì thấy thương hại.”

“Ngươi lo lắng như vậy là thừa rồi. Hắn ta không có cảm xúc đâu. Dù có biết bằng lý trí rằng đứa bé đó đáng thương, thì trong tim cũng chẳng hiểu nổi cái đáng thương kia nghĩa là gì đâu.”


Thuộc hạ mở to mắt kinh ngạc.


“Thật sao? Tôi thấy hắn cứ vội về quê, tưởng là nhớ nhà thật.”

“Mấy tên trong đoàn kỵ sĩ Sư Tử Đen thì có thể nhớ quê thật đấy, chứ tên đó thì chẳng có tí lưu luyến nào đâu.”


Thuộc hạ vẫn bán tín bán nghi, Harie chỉ hừ một tiếng khinh miệt.


“Chúng ta cũng như người khác, 3 hoặc 4 năm còn quay về quê nghỉ ngơi một lần. Nhưng hắn thì không. Hắn cứ phiêu bạt khắp chiến trường không ngừng nghỉ. Dù có vô số cơ hội quay về, hắn cũng từ chối tất. Ngươi biết tại sao không?”

“Vì hắn ghét quê hương…?”

“Vì hắn thấy chiến trường, nơi tràn ngập mùi máu tanh và giết chóc hợp với mình hơn cả quê hương. Chính hắn cũng biết rõ điều đó mà.”

“Thật đáng sợ…”

“Chẳng phải tự nhiên mà người ta gọi hắn là Ác Ma xứ Seara đâu. Giờ chiến tranh kết thúc rồi, không biết hắn sẽ sống ra sao cho khỏi buồn chán nữa.”


Harie nhếch mép chế giễu người đứng đầu phương bắc không có cảm xúc ấy.


“Dù hắn không thương đứa bé, nhưng nếu ham muốn sức mạnh từ ma lực thạch sinh thể trong người nó thì sao?”

“Phương bắc đã có sẵn mỏ khai thác ma thạch vô hạn rồi.”

“Ý ngài là cái mỏ to lớn ở phương bắc sao. Tôi nghe nói, thứ ma thạch cả đời người chưa chắc nhìn thấy một lần, ở đó cứ đào lên là sẽ có.”

“Đúng vậy. Chỉ riêng việc sở hữu mỏ quặng đó cũng đã là mối đe dọa đối với hoàng quyền. Nếu hắn còn định độc chiếm cả ma lực thạch sinh thể nữa thì khác nào tuyên chiến với hoàng thất. Dù vị hoàng đế mềm yếu kia muốn nhắm mắt làm ngơ, các cận thần trong hoàng cung cũng sẽ không để yên đâu. Mà hắn, kẻ vốn có đầu óc tỉnh táo so với một kiếm sĩ chắc chắn biết điều đó.”

“Thì ra là vậy…”

“Giờ thì hiểu rồi chứ? Hắn sẽ không mang đứa bé đi đâu cả. Việc của chúng ta là chuẩn bị thí nghiệm. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi đứa bé nằm trong tay ta thôi.”

“Vâng, thưa thủ lĩnh.”


Sau khi thuộc hạ rời khỏi phòng làm việc, Harie ngồi tựa sâu vào ghế.

Hắn chưa dám chắc đứa trẻ kia có thật là một thể thành công của ma lực thạch sinh thể được cấy ghép hay không. Nhưng chuyện Yolon Shirin từng dùng nó để làm thí nghiệm thì là điều không thể chối cãi. Chứng cứ rõ ràng là cơ thể chi chít dấu vết tra tấn của đứa bé.


‘… Chắc chắn đã đau đớn lắm…’


Ngay khi hình ảnh đôi mắt xanh lục đầy vết thương của đứa bé hiện lên trong đầu, Harie lập tức lắc mạnh đầu để xua đi.

Không được nghĩ về chuyện đó.

Thứ mà hắn cần hướng đến chỉ là những thành quả ma pháp tương lai, và hòa bình sẽ đến sau đó. Hắn phải trở nên vô tình hơn nữa. Vì đó là trách nhiệm của hắn, thủ lĩnh của Plant.


Chương 3. Về quê

Phòng của Rosi không có cửa sổ. Dù sao thì Cung Chloe vốn là nơi ở của các nhân tình trong hoàng thất.

Dòng máu hoàng tộc của đế quốc Sivir, có lẽ do tổ tiên khai quốc là người phương nam nên vô cùng phóng túng.

Sau khi kết hôn thì một lòng với người bạn đời, tuyệt đối không có nhân tình. Nhưng trước khi kết hôn thì có thể có hàng chục người, sống cuộc đời phóng đãng và buông thả, đó chính là hoàng thất của đế quốc.

Vì thế, vị hoàng đế hai đời trước đã cho xây hẳn một cung điện riêng cho các tình nhân hoàng tộc sinh sống.

Vì chiến tranh kéo dài nên hiện tại nơi này không có ai ở, đúng là nơi lý tưởng để giấu Rosi đi.

Vì là chỗ ở của người cần được che giấu, nên phòng vừa ít cửa sổ, tường lại dày hơn phòng thường. Thế nhưng hôm qua và hôm nay, ngay cả những căn phòng như vậy cũng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.


“Hoan hô hoàng đế bệ hạ vạn tuế!”

“Hoan hô đế quốc Sivir vạn tuế!”


Bùm bùm bùm!

Tiếng reo hò và pháo hoa từ bên ngoài lẽ ra sẽ khiến người ta tò mò, nhưng Rosi chẳng hề tỏ vẻ muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu cuộn tròn trong chăn, và chỉ rời khỏi giường vào bữa ăn.

Rosi đã chấp nhận số phận rằng mình sẽ phải đến Plant, và từ đó đến giờ cậu luôn ủ rũ.

Ulje thấy thương Rosi, nhưng ông không có quyền can dự vào chuyện của cậu. Điều duy nhất ông có thể làm cho đứa trẻ sắp phải rời xa mình là dạy cách ứng xử lễ nghi. Nếu Rosi tỏ thái độ vô lễ ở Plant, họ chắc chắn sẽ không nương tay.


“Rosi, chiều nay người của Plant sẽ đến đón đấy”


Chăn động đậy.


“Từ nay phải dùng kính ngữ thật chuẩn nhé. Pháp sư của Plant được đối đãi ngang hàng bá tước đấy. Cho đến khi kế thừa tước vị công tước của Yolon Shirin, nhóc phải dùng kính ngữ với họ. Với người hầu như tôi thì vẫn nói chuyện bình thường được, nhưng với người có tước vị thì phải lễ phép. Ví dụ như với đại công tước cũng phải xưng hô lịch sự.”


Mái tóc trắng mềm mại lấp ló ra khỏi chăn.


“Cả… Theon cũng vậy…? Tại sao…?”

“Vì đó là lễ nghi. Chiều nay khi ngài đại công tước đến, hãy nói là ‘chào ngài’, rồi hỏi xem người đã dùng bữa chưa.”

“Hôm nay Theon sẽ đến hả…?”

“Không phải là Theon, mà là đại công tước.”

“Ừm… đại công tước.”

“Ngài ấy sẽ ghé qua trước khi người của Plant tới.”


Khuôn mặt Rosi có vẻ hơi sáng lên, dù chỉ thoáng qua.

Ulje tắm rửa cho Rosi và mặc cho cậu bộ đồ xinh đẹp.

Mái tóc xoăn trắng mềm mại, đôi mắt xanh lục như ngọc, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào. Khi khoác lên bộ áo sơ mi trắng cổ bèo và quần đen, trông cậu hệt như búp bê quý tộc.

Rosi ngoan ngoãn để mặc cho ông chăm sóc, trông thật yếu ớt.

Sau giờ trưa không lâu, Theon đến. Cheong Rip và Jay cũng đi cùng.


“Wow, Rosi. Nhóc mặc đồ vào trông đẹp ghê. Hợp lắm đấy.”


Đội trưởng đội cận vệ thấy hài lòng vì lời khen của Cheong Rip.


“Chào ngài…”


Rosi cúi đầu chào đúng như Ulje dặn. Rồi cậu hỏi:


“Ngài đại công tước… đã dùng bữa chưa ạ?”


Ulje ôm trán. Mặt của Cheong Rip và Jay nhăn nhó vì cố nhịn cười. Dù trong tình huống như vậy, Theon vẫn không mảy may cười.


“Rồi. Còn nhóc, có nhai kỹ không?”


Câu trả lời của Theon càng khiến hai người kia méo mặt hơn nữa. Một vị đại công tước lạnh lùng mà lại đáp lời chuyện phiếm trẻ con như vậy ư?


“Vâng…”


Rosi gật đầu, rồi khẽ rùng mình.


“Tôi… tôi có nhai kỹ ạ…”


Khi đổi sang kính ngữ, Theon nhìn cậu chằm chằm. Như thể muốn nói gì đó, môi anh hé mở rồi lại khép lại.

Theon ngồi xuống chiếc ghế Ulje đã chuẩn bị và ra hiệu cho Jay. Jay kéo tấm vải đen phủ lồng ra.

Chít chít chít!

Mười hai con chồn hiện ra, cào móng đầy đe dọa.


“Con chồn của nhóc có trong đây không?”

“Chichi… không có ở đây…”


Rosi thậm chí còn không nhìn kỹ, chỉ khẽ lắc đầu.

Rồi cậu nói tiếp:


“Không có ạ…”

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo