[NOVEL] Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại - Chương 7

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 7

Tác giả: 소림

Dịch: My

Khi Cheong Rip vừa dọn khay bánh xong, cánh cửa bật mở mà không cần gõ, một người đàn ông to lớn sải bước bước vào.


“Điện hạ.”

“Thưa đại công tước điện hạ.”


Cheong Rip và Ulje lập tức bật dậy, cúi người chào kính cẩn.


“Bây giờ các ngươi đang dùng bữa à?”

“Vâng, vừa mới kết thúc xong ạ.”


Khi Theon đứng cạnh giường, thân hình to lớn của anh khiến bóng tối phủ xuống cả giường.

Rosi lập tức đông cứng người lại.

Đôi tay đang nắm chặt mép giường run rẩy dữ dội. Cậu đang sợ. Nhưng đồng thời, cũng có chút vui mừng.


“Điện hạ, ngày nào ngài cũng đến đây một lần nhỉ.”


Ulje mỉm cười dịu dàng.

Theon cho đến giờ vẫn đều đặn ghé qua mỗi ngày một lần để nhìn mặt đứa trẻ.

Không phải để trò chuyện hay hỏi han gì, chỉ đơn thuần là xác nhận đứa trẻ vẫn còn sống.

Vậy mà với Ulje, hành động ấy đã đủ khiến ông cảm thấy ngạc nhiên.

Ít ra cũng không phải là bỏ mặc cậu. Hóa ra vị đại công tước tưởng như đã đóng băng hoàn toàn mọi cảm xúc… vẫn còn giữ lại một chút tình cảm nào đó.

Theon không đáp lại gì trước nụ cười mãn nguyện của Ulje. Thay vào đó, anh hất cằm ra hiệu cho Jay, người đang đứng ngoài cửa.

Vị trợ lý bước vào mang theo một vật gì đó hình vuông được phủ bằng tấm vải đen.

Chít! Chít!

Âm thanh gầm gừ của dã thú vang lên. Đôi mắt to tròn của Rosi chớp liên hồi. Khi cậu tò mò hơi nhổm người dậy, chiếc chăn trượt xuống, để lộ bờ vai gầy guộc.

Người trợ lý vén tấm vải đen lên.

Bên trong chiếc lồng là hàng chục con chồn trắng có kích cỡ tương tự nhau.

Chít! Bọn chồn trợn những con mắt đỏ ngầu, gào thét dữ dội như thể sắp lao ra cắn.


“Trong số này, có con chồn nào là của nhóc không?”

“Chichi không có ở đây…”


Rosi cụp vai xuống thất vọng.

Trong mắt người khác, cảnh tượng ấy thật khó mà tin được.

Bởi câu trả lời đã được thốt ra… quá nhanh.

Dù những con chồn này con nào trông cũng giống hệt nhau, nhưng Rosi vẫn không cố gắng quan sát kỹ mà chỉ lắc đầu.


“Cũng không có đeo vòng cổ hay đánh dấu gì cho nó, trong khi con nào trông cũng y hệt nhau, làm sao mà nhận ra được con mình từng nuôi chứ?”


Jay lên tiếng thể hiện thắc mắc thay cho tất cả mọi người. Lúc đó, Cheong Rip đứng về phía Rosi và giải thích.


“Nếu thật sự Rosi sở hữu ma thạch trong người, và là pháp sư có thể sử dụng nó, thì hoàn toàn có thể phân biệt được dựa vào đặc tính ma lực tự nhiên bên trong của sinh vật sống.”

“Tôi không rành về ma pháp, nhưng tôi nghe nói việc cảm nhận ma lực tự nhiên là một loại phép cực kỳ khó. Không có ma cụ thì là bất khả thi còn gì.”

“Vừa rồi tôi đã nói rồi đấy thôi. Nếu có ma thạch trong người thì không cần dùng đến ma cụ.”


Ánh mắt của tất cả mọi người liền đổ dồn về phía Rosi.

Cậu bắt đầu run rẩy, rồi co người trốn hẳn vào trong chăn, thậm chí không để lộ cả mắt. Chỉ có một chút cọng tóc trắng, mềm mại như mây lòi ra ngoài.


“Có vẻ phải tiếp tục săn tìm thêm một thời gian nữa thôi.”


Trước lời nói vô cảm của Theon, đống chăn đột nhiên giật mạnh.

Rosi thò mặt ra ngoài, đôi mắt to tròn tràn ngập cảm xúc bị phản bội, lo lắng, oán trách và cả sợ hãi.


“Sao lại sợ khi ta nói là sẽ tìm lại cho nhóc vậy?”


Có vẻ tâm trạng bất ngờ thay đổi của đứa trẻ khiến Theon thấy khó hiểu, một tia nghi hoặc thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của anh.


“Điện hạ, Rosi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Từ ‘săn lùng’ có thể mang lại cảm giác rất tiêu cực đối với một cậu bé.”


Nghe vậy, Theon gật đầu như đã hiểu lời của Ulje và đổi cách nói.


“Con chồn mà nhóc đã đánh mất, bọn ta sẽ đưa nó trở về an toàn.”


Nhưng anh không nói thêm lời an ủi cậu rằng đừng lo.

Rosi khẽ nhúc nhích, không rõ là đang gật đầu hay chỉ đơn giản là run rẩy. Dù vậy, cậu không chui lại vào trong chăn như trước.


“Jay. Mang chúng ra ngoài đi.”

“Vâng, điện hạ.”


Jay phủ tấm vải đen lên chiếc lồng nhốt lũ chồn bị bắt rồi rời khỏi phòng.

Những hiệp sĩ đoàn Sư Tử Đen nổi tiếng là tàn bạo đến mức khiến cả đồng đội khiếp sợ trên chiến trường, nhưng giờ đây lại đích thân đưa bầy chồn trở về nơi ở cũ, rồi lại lũ lượt kéo nhau ra ngoài để bắt thêm những con chồn mới.

Rosi dõi theo bóng lưng của họ cho đến khi cánh cửa khép lại.

Theon hiểu rất rõ cảm xúc ẩn trong đôi mắt xanh lục ấy.

Niềm vui, sự thân thiện, và cả lòng tin.

Như thể cậu bé đã quen biết các hiệp sĩ từ trước…

Khác với mọi lần chỉ đến xác nhận tình trạng rồi rời đi, lần này Theon ngồi xuống chiếc ghế trống.


“Rosi. Nhóc đã biết về bọn ta từ trước rồi sao?”

“……”

“Sư phụ của nhóc đã từng kể về bọn ta ư?”

“……”

“Nếu nhóc biết dùng ma pháp thì thử thi triển xem.”


Rosi cúi gằm mặt xuống, không đáp lại câu nào. Khi Theon cau mày, ánh mắt vốn đã sắc lạnh của anh càng trở nên gay gắt hơn.


“Có vẻ như nhóc không nghe thấy giọng ta thì phải.”


Trước giọng nói lạnh lùng đó, Rosi khẽ hốt hoảng bật ra tiếng rít khe khẽ, rồi rút người chui tọt vào chăn.

Cậu bé hẳn đã nghĩ rằng chỉ cần trùm chăn là sẽ được an toàn.

Nếu Rosi thực sự là một pháp sư, thì trong tình huống bị đe dọa như vậy, cậu đáng ra phải phản ứng bằng cách dùng ma pháp.


“Cấy ma thạch vào cơ thể… chuyện đó vốn không thể nào xảy ra được.”


Theon cho rằng Yolon đã cố gắng nghiên cứu và thực hiện các thí nghiệm để tận dụng ma thạch, nhưng rốt cuộc cũng đã thất bại.

Còn đứa trẻ này, chỉ là may mắn sống sót trong quá trình đó.

“……”

Nhìn đống chăn nhỏ đang cuộn tròn, Theon liền thay đổi suy nghĩ.

Nói rằng đứa trẻ này may mắn sống sót là một sự lừa dối.

Dù không rõ Yolon đã nhặt được cậu bé ở đâu, bằng cách nào, nhưng việc phải trải qua những điều không đáng phải chịu đựng đó rõ ràng là sự bất hạnh.


“Điện hạ, xin hãy để tôi xem tình trạng của Rosi một chút.”


Ulje ngồi lên mép giường rồi nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên.

Ông chỉ đưa tay vào trong, đặt lên trán của đứa trẻ để đo nhiệt độ.

Trong khi đó, Rosi phát ra những tiếng rít nhỏ như hức, hức vì sợ hãi.


“Cậu bé đang bị sốt. Rosi đang rất nhạy cảm với căng thẳng. Chỉ cần một chút áp lực thôi là cậu ấy sẽ lập tức sốt nhẹ. Ngài Cheong Rip, khăn ướt ở chỗ kia.”

“À, vâng.”


Cheong Rip kéo tấm chăn xuống, vì nếu trùm kín sẽ khiến cậu bé càng nóng và sốt cao hơn.

Khi cơ thể bị lộ ra, Rosi trở nên bất an rất rõ ràng. Cậu bé hoảng sợ đến mức thở không ra hơi, chỉ biết rên lên những tiếng hức, hic, hưm.

Ulje nhẹ nhàng đỡ Rosi nằm xuống, rồi đặt chiếc khăn ướt mà Cheong Rip đưa lên trán cậu.

Sau đó, ông kéo chăn lên đến ngực cho cậu, nhưng hơi thở của Rosi vẫn gấp gáp, không ổn định.

Cheong Rip liếc nhìn Theon, rồi lên tiếng giải thích.


“Nếu thực sự đang mang ma thạch trong người thì việc thường xuyên bị sốt là điều không tránh khỏi. Ma thạch vốn có tính chất nóng. Khi được bảo quản trong môi trường chân không thì nó chẳng khác gì khoáng vật bình thường, nhưng chỉ cần có một chút dao động là nó sẽ bắt đầu sinh nhiệt. Vì thế nên việc kiểm soát rất khó.”

“Ta biết điều đó. Ở phương Bắc, người ta còn dùng ma thạch để sưởi ấm cơ mà.”

“À, cũng phải ha. Chắc tôi đã lỡ nói điều không cần thiết rồi nhỉ.”

“Cơn sốt nhẹ của đứa trẻ này, nguyên nhân có khả năng hơn chắc là do bản tính yếu đuối.”

“Ngài hiểu rõ chuyện này thật đấy, thưa đại công tước. Thế mà tại sao người lại tạo áp lực lên một đứa trẻ yếu ớt như vậy?”


Ulje lên tiếng chen vào.

Ông là người duy nhất dám khiển trách Theon.


“Mười sáu tuổi thì cũng sắp thành người trưởng thành rồi.”

“Tiêu chuẩn tuổi trưởng thành của đế quốc hiện nay vốn đã có nhiều khúc mắc. Ngay cả ngài cũng chẳng thích quy định đó mà.”


Lời đó hoàn toàn chính xác.

Vốn dĩ tuổi trưởng thành được quy định là 19, nhưng sau khi đạo luật cấm sử dụng thiếu niên làm binh lính được thông qua, lượng quân lực tuyển mộ giảm mạnh nên hoàng đế thời trước đã hạ tiêu chuẩn xuống còn 17 tuổi.

Mỗi khi thấy những binh lính mười bảy tuổi khoác lên mình bộ giáp rộng thùng thình không vừa người rồi run rẩy cầm cập trong giá lạnh, Theon lại không thể không nguyền rủa vị tiên hoàng đã khuất.


“Dù vậy, mười sáu tuổi cũng không thể coi là quá nhỏ. Các cận vệ tập sự cùng tuổi vẫn đang cởi trần luyện tập ngoài thao trường trong thời tiết này đấy.”

“So sánh cậu ấy với những người trưởng thành trong môi trường sống khác nhau vốn là một điều hết sức sai lầm, chính ngài cũng hiểu rõ điều đó mà, thưa điện hạ.”


Theon cau mày nhưng không nói thêm gì, vì không còn gì để phản bác cả.

Tuy nhiên, Ulje không dừng lại ở đó.


“À, phải rồi. Thưa Điện hạ, người đã xem danh sách hôn sự mà tôi đã mất năm ngày để chuẩn bị chưa?”


Theon thở dài:


“Ta vứt rồi.”

“Điện hạ…”

“Người kế vị đã có. Ta sẽ không sinh con.”

“Tôi biết. Nhưng người vẫn cần phải kết hôn. Dù sau đó có ly hôn đi chăng nữa thì đây vẫn điều ngài phải làm. Một quý tộc không kết hôn sẽ bị coi là có vấn đề và bị cuốn vào đủ loại lời đồn tai tiếng.”

“Quả là cái lũ quý tộc phiền phức…”

“Điện hạ cũng là quý tộc. Thậm chí là ở vị trí cao nhất. Thế còn tiểu thư của Bá tước Osste thì sao ạ?”


Theon cau mày rõ rệt.


“Ý ông là con bé mười sáu tuổi ấy sao?”

“Mười sáu tuổi thì năm sau là trưởng thành rồi.”

“Chẳng phải chính miệng ông vừa nói rằng tiêu chuẩn trưởng thành hiện nay của đế quốc có khúc mắc sao?”

“Thần có nói vậy sao? Nhưng độ tuổi kết hôn vốn dĩ đã là mười sáu từ trước đến giờ rồi mà. Không có khúc mắc gì ở đây cả.”


Ulje vẫn mặt dày tiếp tục liệt kê danh sách những gia đình quý tộc đã chủ động gửi thư mời hoặc tiếp cận Theon trước. Trong đó có tiểu thư, có cả công tử, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mười chín,  kém Theon mười một tuổi.

Theon không thể trách móc người hầu cận đã theo chân mình ra tận chiến trường, nên cuối cùng anh đã lựa chọn rời khỏi chỗ ngồi. Ở lại cũng chỉ nghe cằn nhằn thêm mà thôi.

Anh cảm nhận rõ ánh mắt của đứa trẻ đang dõi theo gáy mình. Ánh nhìn đó bám theo cho đến khi anh ra khỏi phòng.

Khi đứng sát vào tường hành lang, hình dáng của anh không còn lọt vào tầm mắt đứa trẻ nữa. Anh còn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ trong phòng, không rõ là vì nhẹ nhõm hay tiếc nuối.


“Ulje.”


Ulje bước ra hành lang ngay khi được gọi. Theon đóng cửa phòng lại.


“Việc chăm sóc nhóc ấy thế nào rồi?”

“Vì cậu ấy rất ngoan ngoãn và im lặng nên cũng không quá khó. Có lúc tôi còn quên là cậu bé đang ở đây. Nói chung là dễ hơn khi người còn nhỏ rất nhiều, thưa điện hạ.”

“Đừng để tình cảm phát sinh. Dù đứa trẻ đó có mang ma thạch hay không, thì trước sau gì nó cũng sẽ bị Plant bắt đi. Chúng ta cũng sắp phải trở về phương Bắc rồi.”

“Phải nói là ‘đưa đi’, không phải ‘bắt mang đi’, thưa điện hạ.”


Ulje chỉnh lại cách dùng từ của Theon, rồi tiếp lời.


“Trước khi Plant đưa đi, ít nhất cũng phải sửa được thói quen ăn uống của cậu bé. Bên đó thì chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đến sức khỏe của đứa trẻ rồi.”

“Thói quen ăn uống?”

“Dù là súp hay bánh mì, một khi có đồ ăn thì cậu bé chẳng nhai mà chỉ nuốt một cách vội vàng. Như thể ngoài nuốt ra thì không biết cách ăn nào khác. Lượng ăn vào cũng chưa bằng một nửa so với những đứa trẻ cùng tuổi. Thầy thuốc bảo cậu ấy bị suy dinh dưỡng. Dù không cần chẩn đoán thì chỉ cần nhìn thôi cũng nhận ra được…”


Nghe Ulje kể xong, Theon liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình để kiểm tra thời gian.

Ánh mắt của Ulje cũng vô thức dừng lại nơi cổ tay ấy.

Bản dịch Đại Công Tước Phương Bắc Mềm Mại của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Lovey
LoveyChương 7
toi nghiep be rosi
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo