[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 107

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Chương 3-2. Sự lớn lên của chú chó chiến

 

...Cái tuổi lên 5 đáng ghét thực sự là một giai đoạn đáng sợ.

Đứa con đầu lòng là một vị hoàng tử nhạy cảm, đứa thứ hai thì là một chú chó chiến mạnh mẽ và hiếu động.

Hai anh em sinh đôi phát triển rất nhanh, bây giờ đã biết nói nhiều hơn nên cả ngày bám dính lấy các ông bố như kẹo cao su. Thể lực cũng vô tận, cứ cách một ngày là lại gây chuyện.

Nhờ vậy mà Heeseong cảm thấy việc thuê bảo mẫu đúng là một quyết định sáng suốt. Khi chăm hai đứa sinh đôi cùng với con của bảo mẫu thì đỡ vất vả hơn, cũng có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi nên rất tuyệt. Nhờ thế mà tình cảm giữa Heeseong và Chiyoung không hề giảm sút, thậm chí còn ngày càng tốt lên đến mức hay bàn chuyện sinh đứa thứ ba.

Thế nhưng từ một ngày nọ, hai đứa sinh đôi bắt đầu có những hành động kỳ lạ. Rõ ràng trước đây là mấy đứa con bám lấy bố sói như keo, vậy mà chẳng hiểu từ lúc nào lại bắt đầu đối xử khác biệt với hai ông bố như thể đang phân biệt đối xử.

Chiyoung lần đầu cảm nhận được điều đó là vào buổi trưa cuối tuần yên bình.

"Chỗ con, là chỗ con đấy."

"Bố sói đi đi, đi chỗ khác đi."

Không hiểu từ đâu, hai đứa nhỏ đẩy Chiyoung ra khi anh định ngồi xuống ghế. Giờ ăn trưa muộn, đương nhiên Chiyoung định ngồi cạnh Heeseong. Thế mà hai đứa trẻ chạy đến, đẩy anh ra rồi nhanh như chớp chiếm lấy hai chỗ bên cạnh Heeseong.

Dù bị những bàn tay bé tí xíu đẩy đi, Chiyoung vẫn bình thản định ngồi cạnh Heeseong.

"Đây vốn là chỗ của bố sói mà?"

"Không phải đâu!"

Hôm nay, mấy chú chó sói tí hon không hề ngoan ngoãn chút nào.

Đứa thứ hai thì dính chặt lấy Heeseong, ôm lấy eo cậu. Đứa đầu thì thẳng thừng đẩy Chiyoung ra góc bàn, bảo anh ngồi chỗ đó.

Ánh mắt khi tự tay chỉ định chỗ ngồi cho anh thật sự rất sáng trong, đôi mắt xám đen mở to không hề có ác ý.

Lúc thế này, người nghiêm khắc lại là Heeseong.

"Doyoon à, Seoyoon à, sao lại thế với bố sói? Trong bầy là phải biết nhường chỗ cho nhau chứ."

"Nhưng hôm nay thì không được."

"Bố sói ngồi đằng kia cũng được mà!"

Seoyoon – đứa con thứ hai – với gương mặt y như một chú cún, chỉ tay ra phía ban công. Dù trời đầu xuân còn lạnh mà nó vẫn cẩn thận chỉ định chỗ cho anh ra đó ngồi.

Thế mà Chiyoung chẳng hề có ý định ra ban công, anh thản nhiên ngồi xuống đối diện Heeseong và bắt đầu ăn. Dù có ngồi ở đâu đi nữa thì anh vẫn chắc chắn rằng mình sẽ chạm được vào Heeseong.

Chiyoung vừa ung dung cầm đũa vừa hỏi:

"Hôm nay hai đứa muốn ngồi cạnh bố cún ăn cơm à?"

"Vâng! Bố sói ngồi bên kia đi."

Doyoon – đứa con đầu lòng – với gương mặt rõ nét giống hệt anh mình, cất giọng ngây thơ nói. Đôi mắt xám trong veo ánh lên vẻ long lanh đến mức khiến Chiyoung chẳng còn thấy buồn nữa.

Heeseong đang định nghiêm giọng với bọn trẻ thì như có gì đó nghi ngờ, cậu dựng tai chó lên, ra hiệu bằng mắt với Chiyoung. Vì cùng nuôi hai đứa sinh đôi lanh lợi nên giờ họ đã đến mức chỉ cần liếc mắt là hiểu ý nhau.

‘Lại làm gì với bọn trẻ rồi đấy?’

Heeseong nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng Chiyoung thì vẫn mặt dày thản nhiên, chẳng chút lo lắng. Dù vừa bị giành mất chỗ ngồi cạnh bọn trẻ, nhưng đêm qua anh đã được cắn và mút lấy mút để Heeseong nên vẫn còn rất thỏa mãn. Hơn nữa, vì đêm qua chính Heeseong là người chủ động đè anh ra, nên dù chưa ăn được bao nhiêu cơm, gương mặt anh vẫn hiện rõ vẻ no nê. Vì thế, dù chỗ bên cạnh Heeseong đã bị sinh đôi chiếm giữ, anh vẫn toát ra khí chất kiêu ngạo và ưu thế không thể giấu nổi.

“Ôi trời, Doyoon với Seoyoon sướng thật đấy... Được ngồi cạnh bố cún ăn cơm kìa.”

Chiyoung ngả người tựa vào lưng ghế, giả bộ ghen tị. Nhưng nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng lại toát lên sự ung dung, đôi tai sói nhô lên trên đầu cũng khẽ vẫy nhè nhẹ. Với những đứa nhỏ nhạy cảm với ngôn ngữ cơ thể, hành động đó chỉ càng khiến chúng cảnh giác hơn.

Chiyoung lần này nhìn thẳng vào dái tai đang đỏ ửng của Heeseong, lẩm bẩm một cách khiêu khích.

“Cặp sinh đôi nhà mình cứ ăn thật nhiều với bố cún nhé, còn bố sói thì... không ăn cơm mà vẫn no rồi...”

“…Anh im đi.”

“Sao thế?... Em thấy khó chịu à?”

Chiyoung lại trêu Heeseong như mọi khi. Nhưng không phải bằng mấy cái hôn hít, mà là dưới gầm bàn ăn.

Anh khẽ duỗi chân dài ra, chậm rãi chạm đầu mũi chân vào bắp chân và đùi của Heeseong. Bị chọc ghẹo trong khi bản thân đã chịu đủ “tổn thất” đêm qua, tai trắng của Heeseong khẽ run lên, buộc cậu phải nghiến hàm nhe cả răng nanh.

Đúng là tối qua Heeseong đã chủ động đè Chiyoung ra khi anh đang ngủ, nhưng người bị “vắt kiệt sinh lực” đến mệt rũ lại chính là cậu. Đã vậy, cậu cũng chẳng muốn làm mấy trò trẻ con thế này trước mặt con cái, nên chỉ còn cách gạt đại cái chân đang chạm vào bắp chân mình.

Tuy nhiên, trò nghịch chân dai dẳng của Yoon Chiyoung lại bất ngờ bị dừng lại bởi một lý do ngoài dự đoán.

Do đứa con đầu – Doyoon – có cảm giác đặc biệt nhạy, khi đang nhai nhồm nhoàm cơm trộn trứng thì phát hiện ra điều gì đó. Chính cậu bé đã nhìn thấy mũi chân thò ra từ phía bên kia bàn ăn, đang khẽ chạm vào chân của Heeseong dưới gầm bàn.

Bình thường, con sẽ hỏi “bố đang làm gì đấy”, rồi đòi chơi cùng. Nhưng hôm nay, phản ứng lại khác hẳn.

Doyoon bắt đầu rơm rớm nước mắt, kéo theo Seoyoon cũng nước mắt ngắn dài, biến bữa ăn yên bình trở thành một mớ hỗn độn.

“Uaaaang!”

“Đừng có chạm vào bố cún!”

***

Thành thật mà nói, Yoon Chiyoung cảm thấy có chút oan ức.

Anh vốn vẫn luôn cư xử như thế, vậy mà chẳng hiểu sao, bọn trẻ lại đột ngột thay đổi.

Từ trước đến nay, trước mặt con cái, anh vẫn thường thể hiện tình cảm với Heeseong bằng những cái hôn hay vuốt ve. Kể cả khi ở trong hình dạng thật, anh cũng thường chơi đùa với cún đến mức quấn lấy nhau. Mỗi lần như thế, lũ trẻ còn hay chạy lại đòi hôn với ôm cùng, hoặc đòi chơi chung. Dù việc nghịch chân dưới bàn hôm nay quả thật là sai, nhưng anh không ngờ con lại phản ứng nhạy cảm đến mức đó.

Vì quá bất ngờ, Chiyoung phải cố dỗ dành mãi mới khiến hai đứa trẻ nín, rồi giao cho bảo mẫu trông coi để ra ngoài.

“Tại sao sinh đôi lại bất ngờ che chở Heeseong như vậy nhỉ?”

Chiyoung cảm thấy như thể chỉ sau một đêm mà bọn trẻ đã thay đổi. Có lẽ Heeseong cũng cảm thấy vậy, nên khi hai người đang ngồi trên xe đi mua sắm, cậu bất ngờ nghiêm túc lên tiếng.

“Gần đây anh có dọa tụi nhỏ lần nào không?”

“Ừm…”

Chiyoung gõ nhẹ ngón tay lên vô-lăng, chìm vào suy nghĩ. Dọa tụi nhỏ ư?

Chỉ có một lần hiện lên trong đầu. Gần đây đúng là có một lần anh nghiêm khắc thật. Với chút nghi hoặc, anh lên tiếng:

“Hôm trước tụi nhỏ giành nhau đồ chơi, nên anh can bằng hình dạng thật. Có phải vì thế không nhỉ?”

Là chuyện ngày hôm qua. Hai đứa sinh đôi vì tranh đồ chơi mà vừa cắn vừa cào nhau dữ dội, đúng lúc Chiyoung đang trong hình dạng thật, anh đã gầm gừ rồi lao vào can ngăn. Một con sói khổng lồ gầm lên khiến hai đứa hoảng sợ chạy trốn dưới gầm giường, nằm sát vào nhau run rẩy. Sau đó, khi Chiyoung dỗ dành và xin lỗi, hai đứa mới từ từ bò ra ngoài, cọ mũi nhau làm hòa.

“Hôm sau còn cõng con chơi mà, chẳng phải đã làm lành rồi sao?”

Heeseong thắc mắc. Hôm sau đó, Chiyoung còn tổ chức tiệc kem cho con. Nếu đúng là bọn trẻ còn giữ hiềm khích từ hôm ấy thì ít ra Seoyoon – đứa đơn giản hơn so với Doyoon nhạy cảm – đã quên rồi mới phải. Vậy mà hai đứa lại đồng loạt xa cách với Chiyoung, thật kỳ lạ.

“Hay do tự dưng mình sửa lại phòng nên tụi nhỏ bị căng thẳng nhỉ? Seoyoon thì hơi cố chấp với lãnh thổ riêng của nó mà.”

“Nhưng mà đến mức đẩy anh ra khỏi bàn ăn thì đúng là lạ thật đấy…”

Đúng lúc đó, xe dừng lại vì gặp đèn đỏ. Không thể nhịn được, Yoon Chiyoung đưa tay đặt lên đùi của Heeseong đang ngồi ghế phụ. Chỗ để lại dấu vết từ đêm qua dường như vẫn còn rát nhẹ, Heeseong mím môi, hé răng như để lộ nanh, nhưng chỉ thế thôi. Yoon Chiyoung cứ thế xoa nắn chậm rãi, như muốn để lại dấu tay trên phần thuộc về mình.

Có lẽ vì bọn trẻ bất ngờ không cho cậu lại gần Heeseong nữa, nên Yoon Chiyoung lại càng trân quý những lần chạm vào cậu hơn. Không phải người yêu, mà là vợ chồng, vậy mà đến gần cũng phải nhìn sắc mặt con cái, cứ phải lén lút gần gũi nhau – điều này lúc sinh con ra, anh chưa từng nghĩ tới.

Trong khi đó, Heeseong đang chìm trong suy nghĩ. Với cậu, việc Yoon Chiyoung lúc nào cũng quấn lấy mình, bảo bọc quá mức là điều đã quá quen thuộc, nhưng thật lạ là dạo này lũ trẻ lại thình lình hấp thụ nguyên y tính cách đó của anh.

Cậu nghĩ: “Trước giờ con thân thiết với Yoon Chiyoung hơn mà…”

Heeseong biết rõ, bọn trẻ yêu thương cả hai người cha như nhau. Nhưng giữa hai người, vẫn có một người mà lũ trẻ cảm thấy thân thiết như bạn bè hơn – đó chính là Yoon Chiyoung.

Từ nhỏ, cặp sinh đôi đã coi cơ thể cao lớn của Yoon Chiyoung như khu vui chơi, leo trèo chạy nhảy khắp người anh. Bởi vậy mà chúng luôn thấy thoải mái với bố sói, thường xuyên đòi theo bám, làm nũng hay chơi đồ hàng cùng. Với một Heeseong nghiêm khắc nhưng giàu tình cảm thì Yoon Chiyoung giống như một người bạn mạnh mẽ và dễ gần hơn. Mối quan hệ đã rõ ràng như vậy, nên việc bọn trẻ bất ngờ đẩy Yoon Chiyoung ra khiến Heeseong thấy kỳ lạ.

Nhưng Yoon Chiyoung lại không có vẻ gì là nghĩ ngợi quá sâu. Anh thong dong lái xe tới trung tâm thương mại, vừa đi vừa cười nói.

“Thì chắc chẳng có gì lớn đâu. Tụi nhỏ đang ở độ tuổi mỗi ngày thay đổi nhân vật yêu thích mà.”

“Ừm…”

“Nếu cần thì để anh chơi với tụi nhỏ rồi tiện nói chuyện luôn. Mình mua thật nhiều đồ chơi về nhé.”

Nghe Yoon Chiyoung nói vậy, Heeseong đành khẽ gật đầu.

Dù sao thì bọn trẻ cũng đang ở giai đoạn bám cha mạnh mẽ, nên cậu cũng hiểu. Mới chỉ một năm trước thôi, hễ không thấy cha đâu là chúng lại rên ư ử, tru lên khóc lóc. Giờ thì lại đến mức tranh nhau “giữ” lấy một người. Vì lũ trẻ lớn quá nhanh, cuộc sống mỗi ngày không biết sẽ ra sao này đã trở thành điều quen thuộc với cả Yoon Chiyoung và Heeseong.

Dù vậy, vẫn cần phải nói chuyện với con một lần. Heeseong nghĩ, nhân tiện đến trung tâm thương mại thì nên mua ít đồ chơi cho con. Dù cặp sinh đôi có hơi cố chấp, nhưng chỉ cần vài món đồ chơi mới lạ cùng vài lời dịu dàng của Yoon Chiyoung là bọn trẻ sẽ nhanh chóng nói hết lòng mình ra thôi.

Trút được phần nào lo lắng, Heeseong nhanh chóng gạt hết ưu tư. Giờ đây, tâm trí cậu đã hướng về đống đồ chơi và quà tặng cho hai đứa con. Đó sẽ là mồi nhử để giúp cuộc trò chuyện giữa Yoon Chiyoung và bọn trẻ trở nên suôn sẻ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo