Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Heeseong hoảng sợ cuộn tròn dưới gầm giường suốt đêm, không tài nào chợp mắt được. Con sói ăn thịt người cứ liên tục cắn vào thành giường nơi chú cún con đang trốn, thò mũi qua những khe hở.
'Anh ta đang bị sốc pheromone kiểu gì vậy…?'
Heeseong rụt rè sủa vài tiếng, cố gắng khiến con sói lấy lại lý trí, nhưng ngôn ngữ cơ thể chẳng có tác dụng gì với nó. Rõ ràng cơn sốc pheromone của con sói nặng đến mức nó còn chẳng nhận thức được chính mình. Nhìn thấy những chiếc răng nanh sắc lạnh của con sói lần nữa, chú cún con rơm rớm nước mắt, nghĩ thầm:
'Mình sẽ… mình sẽ thoát khỏi tên khốn này và tự sống một mình, mẹ kiếp.'
Heeseong cố gắng nghĩ tích cực để xua đi nỗi sợ, nhưng mỗi lần con sói đi vòng quanh trên chiếc giường phía trên đầu, cậu lại nhắm nghiền mắt, run rẩy từng đợt.
Bị nỗi sợ giày vò suốt một thời gian dài, cuối cùng cún con cũng cuộn tròn người và thiếp đi một chút. Điều đó chỉ có thể xảy ra khi con sói ăn thịt người trên giường cuối cùng cũng chịu yên lặng. Dù rất lo lắng cho Yoon Chiyoung, nhưng Heeseong không đủ can đảm để ra ngoài kiểm tra anh. Với chú cún con, đây thật sự là một trận chiến sinh tử.
Thịch.
Chú cún, vốn chỉ ngủ chập chờn, bị đánh thức bởi tiếng động.
“Cún con…?”
Mở mắt ra theo tiếng gọi vọng đến từ xa, cả căn phòng sáng rực, như thể mặt trời đã lên. Heeseong lờ đờ mở mắt, vểnh tai lên. Hình như cậu nghe thấy giọng của Yoon Chiyoung từ đằng xa.
“Cún con… Em đang ở đâu thế?”
Đúng lúc đó, Yoon Chiyoung, chỉ khoác vội một chiếc áo choàng, bước vào phòng ngủ, bám lấy khung cửa. Anh loạng choạng như người say rượu, bước đi vô cùng lỏng lẻo. Không chỉ vậy, hơi thở của anh cũng gấp gáp và hỗn loạn như tối qua.
'Anh ta đã lấy lại lý trí chưa…?'
Chú cún con cảnh giác nhìn Yoon Chiyoung chằm chằm. Dù đã lấy lại được phần nào nhận thức, nhưng việc đôi tai và chiếc đuôi sói vẫn còn lộ ra khiến cậu không khỏi nghi ngờ.
“Gyeon Heeseong. Gyeon Heeseong…”
Ban đầu, Heeseong định tiếp tục quan sát, nhưng Yoon Chiyoung lại đang tuyệt vọng tìm kiếm cậu. Khác với mọi khi, anh không thể ngửi mùi hương chính xác, chỉ run rẩy đầu ngón tay, liên tục gọi tên cậu. Gương mặt tái nhợt khác hẳn thường ngày trông như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cảm thấy có chút thương cảm, chú cún con khẽ thò đầu ra khỏi gầm giường.
Gâu… Gâu.
Vừa sủa nhỏ một tiếng, Yoon Chiyoung lập tức quay lại. Vốn đang mò mẫm tìm cún con giữa đống lông tơ của gối vương vãi trên sàn, anh chợt phát hiện ra cục bông nhỏ có ba chấm đen in trên người đang trốn dưới gầm giường.
Vừa chạm mắt nhau, Yoon Chiyoung liền thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ, để lộ đôi răng nanh sắc bén như ma cà rồng.
“À… Em ở đây sao? Anh cứ tìm em mãi.”
'Anh ta thực sự ổn rồi chứ…? Trông vẫn còn loạng choạng lắm.'
Khi Yoon Chiyoung tiến lại gần, Heeseong dè chừng nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc, đôi tai ép sát xuống.
Nhìn thấy cún con đầy bụi bặm, Yoon Chiyoung thở dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“May quá… Anh đã không giết em.”
'Thằng điên này.'
Chú cún hoảng hốt lùi sâu vào gầm giường hơn. Dù vẻ mặt nhẹ nhõm của Yoon Chiyoung có phần kỳ lạ, nhưng Heeseong vẫn chưa thể chắc chắn rằng anh thực sự đã bình thường lại.
Ngay lúc đó, Yoon Chiyoung quỳ xuống trước giường, dang rộng vòng tay.
“Lại đây nào, bé cưng.”
Cách nói nhảm nhí này đúng là chỉ có thể là Yoon Chiyoung mà thôi.
Xác nhận rằng anh đã trở lại bình thường, đôi mắt vốn đang co rúm của chú cún con liền mở to tròn xoe. Có lẽ vì được thả lỏng, những ký ức đáng sợ của đêm qua bất giác ùa về, khiến tim cậu nghẹn lại vì tủi thân. Cái đuôi nhỏ cũng bắt đầu phe phẩy nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
“Được rồi, không sao đâu.”
Yoon Chiyoung dang tay ra gần hơn, như muốn nói cậu mau đến đây. Khuôn mặt đầy cảnh giác của chú cún con lập tức méo mó một cách đáng thương.
'Tôi đã sợ lắm đó!'
Chú cún vừa sủa vừa lao ngay vào lòng Yoon Chiyoung và ôm chặt lấy anh.