Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Cuối cùng, Yoon Chiyoung quyết định đến bệnh viện.
Mặc dù có thể gọi bác sĩ đến nhà, anh vẫn quyết định tự mình đi bệnh viện để tiêm thuốc ức chế pheromone. Nếu cứ tiếp tục như thế này, Heeseong có thể lại gặp nguy hiểm như đêm qua. Biểu cảm của anh khi đưa ra quyết định rất nghiêm túc, đến mức Heeseong đành phải tạm gác chuyện cũ lại để chăm sóc anh trước.
Tuy nhiên, có một trở ngại nhỏ giữa chừng.
"Hôm nay chỉ có Youngbae đi theo anh thôi."
Có lẽ do nhạy cảm với mùi pheromone, Yoon Chiyoung đã cho tất cả thuộc hạ khác lui hết, chỉ gọi riêng Ji Youngbae làm tài xế. Đám thuộc hạ, ngay khi thấy Yoon Chiyoung trong trạng thái bán thú, đã rút lui từ xa. Chỉ có Heeseong là không hiểu vì sao mọi người lại hành động như vậy, vẫn nắm lấy tay Yoon Chiyoung, đứng đờ ra trong khi người bệnh thì cứ thoải mái dựa vào cậu.
Ngay lúc đó, Ji Youngbae lịch sự hỏi Heeseong:
"Tôi nên xưng hô với ngài như thế nào ạ?"
Ý anh ta là đang hỏi cậu là ai. Cũng đúng thôi, vì từ trước đến nay, Ji Youngbae chỉ thấy cậu trong hình dạng cún con. Dù vậy, Heeseong vẫn có chút tủi thân, cảm giác như muốn hỏi ngược lại: "Sao anh không nhận ra tôi chứ?" Thế là cậu tự tin đáp:
"Tôi là con cún đó đây."
"…À."
Vừa thốt ra câu đó, Heeseong lập tức hối hận. Cả mặt cậu nóng bừng, trong khi Yoon Chiyoung, kẻ vẫn giả vờ ốm để dựa vào cậu, quay đi cắn môi, cố nhịn cười. Ngay cả Ji Youngbae – người bình thường lạnh lùng đến mức trông như một cỗ máy – cũng khẽ nhếch khóe môi một chút.
‘Chết tiệt. Một người trưởng thành mà tự giới thiệu mình là cún con á?!’
Trong lúc Heeseong đang chìm trong hối hận và xấu hổ, Ji Youngbae nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm và nói:
"Vậy ra ngài là thú nhân. Tôi hiểu rồi."
"……?"
Cậu thấy lạ khi Ji Youngbae có thể tiếp nhận chuyện đó một cách bình thản đến vậy. Đây là phong thái của một chuyên gia sao? Chẳng lẽ việc nuôi một con cún rồi đột nhiên phát hiện ra nó là người cũng chỉ là chuyện thường thôi à?
Nhưng cậu đâu biết rằng, lý do thật sự khiến Ji Youngbae phản ứng như vậy là vì ánh mắt lạnh lẽo của Yoon Chiyoung đang nhìn chằm chằm từ bên cạnh.
***
Bệnh viện không quá gần, cũng không quá xa. Nhưng rõ ràng, nơi này hoàn toàn khác biệt so với những bệnh viện bình thường mà Heeseong từng biết.
Nơi Yoon Chiyoung đưa cậu đến không cần phải chờ khám, cơ sở vật chất sang trọng không thua gì một khách sạn cao cấp. Ở đó, Yoon Chiyoung nhanh chóng được kiểm tra, còn Heeseong cũng bị lôi vào để làm một loạt xét nghiệm cùng anh.
Vậy là cả hai cuối cùng cùng bước vào phòng tư vấn với một bác sĩ thuộc tộc sói. Heeseong ngồi bên cạnh Yoon Chiyoung, đối diện bác sĩ để nghe kết quả kiểm tra.
"Kết quả xét nghiệm có chút kỳ lạ… Tôi sẽ đo lại mức pheromone của cậu."
"Vâng."
Vị bác sĩ, sau khi xem bảng số liệu của Heeseong, tỏ ra khó hiểu và định đưa tay ra sau gáy cậu để đo mức pheromone trực tiếp. Nhưng ngay lúc đó, Yoon Chiyoung, người đang ngồi tao nhã bên cạnh, đột ngột thay đổi thái độ.
"Grừ...."
Anh khẽ gầm gừ, bộc lộ bản năng thú tính. Đôi răng nanh lộ ra rõ ràng, như thể có thể lao đến cắn bác sĩ bất cứ lúc nào, đồng thời kéo Heeseong vào lòng.
"À, tôi xin lỗi."
Vị bác sĩ lập tức rụt tay lại, vội vã lùi về sau. Trái lại, người hoảng hốt hơn là Heeseong.
"Anh bị gì vậy…?"
Cậu cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập mạnh. Cách hành xử của Yoon Chiyoung y hệt đêm qua. Nhưng anh chỉ mỉm cười vui vẻ như thể chẳng có gì xảy ra, cứ như phản ứng đó là lẽ đương nhiên.
Vị bác sĩ, thay vì giải thích cho Heeseong, chỉ nhẹ giọng nói với vẻ thấu hiểu:
"Người tộc sói thường rất nhạy cảm khi dẫn bạn đời đi cùng vào mùa đông."
"Chúng tôi không phải bạn đời."
Lần này, chính Heeseong là người phản ứng gay gắt, khẽ để lộ răng nanh của mình.
Tuy nhiên, vị bác sĩ dường như chẳng để tâm đến lời cậu. Ông ta nghĩ rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ thành đôi thôi, vì rõ ràng Heeseong là người mà Yoon Chiyoung đã chọn.
Trên thực tế, lý do khiến ông ta chắc chắn rằng Yoon Chiyoung chỉ đang giả vờ ốm nằm trên giường là vì lượng pheromone của anh. Hiện tại, pheromone của Yoon Chiyoung đã tích tụ đến mức tối đa, khiến anh thậm chí không thể kiểm soát nổi sức mạnh của mình.
"Tôi sẽ đo mức pheromone của bạn đời ngài. Sau đó..."
Sau khi nhận được sự cho phép từ Alpha, tức Yoon Chiyoung, vị bác sĩ cẩn thận kiểm tra mức pheromone của Heeseong.
Kết quả: Heeseong ở mức 6. Trong khi đó, Yoon Chiyoung là… 1,210.
Xét theo tiêu chuẩn thông thường, mức pheromone trung bình chỉ là 200. Cả hai đều không bình thường.
Đây cũng là điều mà Heeseong đã thắc mắc bấy lâu. Nếu đã là thú nhân, lượng pheromone phải cao hơn gấp trăm lần so với động vật bình thường, vậy mà cậu lại có mức thấp đến đáng ngờ. Cậu cau mày hỏi:
"Thú nhân cũng có thể có pheromone yếu như tôi sao?"
"Rất hiếm, nhưng vẫn có thể xảy ra."
Vị bác sĩ ngồi xuống, chậm rãi giải thích:
"Tuyến pheromone phát triển mạnh nhất vào tuổi dậy thì. Nó tương tự như quá trình phát triển chiều cao. Dù gen di truyền đóng vai trò quan trọng, nhưng môi trường sống cũng có thể ảnh hưởng lớn đến mức độ phát triển."
Ông vừa nói vừa bật màn hình bên cạnh, hiển thị hình ảnh tuyến pheromone trên gáy của cả hai. So với tuyến phát triển mạnh của Yoon Chiyoung, tuyến của Heeseong gần như không đáng kể.
Tuyến pheromone của Yoon Chiyoung phát triển với nhiều sợi như rễ cây to. Tuy nhiên, bên cạnh đó, tuyến của Heeseong chỉ là một đường mảnh như sợi chỉ, bị đứt đoạn ở giữa và biến mất hoàn toàn.
"Giống như việc Giám đốc Yoon chỉ duy trì hình dạng gốc của mình trong suốt thời kỳ trưởng thành để phát triển tuyến pheromone..."
‘…Vậy anh ta thực sự đã sống như một con sói trong nhiều năm sao?’
Heeseong kinh ngạc, trố mắt nhìn Yoon Chiyoung.
Nếu đúng như vậy, phải chăng "khóa huấn luyện đặc biệt" để trở thành người giám sát mà Ji Youngbae từng nhắc đến thực chất là khoảng thời gian anh phải sống như một con thú?
Cậu chợt nghĩ rằng quãng thời gian đó có lẽ còn đau đớn hơn những gì mình tưởng tượng. Trong mắt Heeseong, Yoon Chiyoung luôn là một nhân thú tao nhã, giàu cảm xúc. Nói một cách tích cực thì anh là một kẻ rất có nhân tính. Nhưng nếu anh từng bị ép phải sống như một con thú hoang trong suốt thời kỳ phát triển… hẳn đó phải là một trải nghiệm khắc nghiệt.
Tuy nhiên, suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua khi lời tiếp theo của bác sĩ khiến Heeseong phải dừng lại.
"Ngược lại, nếu không được cung cấp đủ dinh dưỡng trong giai đoạn trưởng thành, tuyến pheromone có thể sẽ không phát triển bình thường."
‘…Ồ.’
Heeseong chưa bao giờ biết điều này vì từ nhỏ cậu đã tránh xa bệnh viện. Một phần vì khi còn bé cậu rất nghèo, và khi trưởng thành thì lại quá bận rộn.
Sinh ra vốn ốm yếu, Heeseong thường xuyên nôn ra thức ăn do không thể tiêu hóa tốt. Sau khi bị gia đình bỏ rơi, cậu phải làm việc đến kiệt sức trong sòng bạc, hiếm khi được ăn một bữa đàng hoàng.
‘…Thà đừng biết còn hơn.’
Trong xã hội người thú hiện đại, việc pheromone yếu – thứ vốn là dấu ấn của bản năng hoang dã – không còn quan trọng. Nhưng dù vậy, điều này vẫn khiến cậu có chút bất an.
Heeseong khẽ liếc nhìn Yoon Chiyoung, người đang tựa đầu vào vai mình. Dù hoàn cảnh trái ngược nhau, nhưng cậu lại cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
‘Nếu anh ta cũng duy trì hình dạng gốc trong suốt thời kỳ phát triển… thì điều đó có nghĩa là anh ta không lớn lên một cách bình thường.’
Yoon Chiyoung chưa từng mong muốn trở thành người giám sát của tộc mình, nhưng lại bị ép phải sống như một con thú thực thụ thông qua quá trình huấn luyện phi nhân tính.
Bất giác, Heeseong cảm thấy thương cảm cho Yoon Chiyoung. Cậu vô thức đặt tay lên đùi anh, như một sự an ủi vụng về, nhưng ngay sau đó liền giật bắn người khi chạm phải thứ gì đó cứng rắn.
Cuối cùng, mọi lo lắng của cậu đều trở nên vô nghĩa.
Yoon Chiyoung quay mặt sang một bên, đôi mắt xám ánh lên vẻ điên cuồng, như thể bị xúc động bởi việc Heeseong chạm vào cậu trước.
‘M-mẹ kiếp.’
Heeseong hoảng hốt muốn rút tay lại, nhưng Yoon Chiyoung lại điềm nhiên ép chặt tay cậu vào phần trước căng cứng của mình. Gương mặt Heeseong tái mét vì kinh ngạc. Anh có nhắc đến mùa động dục trước đó, và nó là thật. Kích cỡ này… so với bình thường thì còn khủng hơn.
Bác sĩ, hoàn toàn không hay biết chuyện đang diễn ra dưới bàn, chỉ nghiêm túc nói về phương pháp điều trị.
"May mắn thay, vì mức pheromone của bạn đời ngài rất thấp, và Giám đốc Yoon lần đầu tiên không có dấu hiệu hung hãn…."
Ông ta mỉm cười hiền lành, như thể đó là một điều tốt.
"Tôi khuyến nghị kiểm soát pheromone bằng cách quan hệ tình dục ít nhất một lần một tuần."
Trước lời đề xuất của bác sĩ, Yoon Chiyoung nhoẻn miệng cười, nhưng khi thấy sắc mặt cau có của Heeseong, anh lập tức thu lại vẻ mặt đó.
Dù sao thì, về bản chất, anh cũng là một con sói. Một con sói ranh mãnh sẽ không vội vã hành động rồi tự phá hỏng mọi chuyện. Yoon Chiyoung bình thản trả lời:
"Em ấy vẫn còn nhỏ, nên chuyện đó thì…."
"Tại sao tôi phải ngủ với anh?"
Chỉ với một câu nghiến răng nghiến lợi của Heeseong, Yoon Chiyoung im lặng vuốt đầu cậu, như thể anh hiểu được, rồi tiếp tục nói.
"Chúng tôi mới chỉ trong giai đoạn đầu của mối quan hệ, nên những đề xuất quá trực diện như vậy vẫn còn…"
Rầm!
Cuối cùng, Heeseong phẫn nộ lao ra khỏi phòng khám. Cậu tức đến mức ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Yoon Chiyoung gật đầu như thể đã đoán trước được điều này. Sau đó, anh đứng dậy đi theo Heeseong và thản nhiên dặn dò bác sĩ:
"Cho tôi thuốc ức chế pheromone loại nhẹ trước."
"À, vâng, tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn. …À, lần sau làm cho đàng hoàng hơn hôm nay đi."
Yoon Chiyoung, trong trạng thái nửa thú, nói trong lúc khẽ giật giật một bên tai sói. Những chiếc răng nanh thấp thoáng giữa nụ cười của anh khiến người khác rợn người. Bác sĩ cúi đầu thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chẳng bao lâu sau, Yoon Chiyoung thong thả vẫy chiếc đuôi sói đen của mình, rời đi để tìm chú cún con vừa chạy mất.
Lúc này, bác sĩ mới lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán bằng khăn tay. Dù gì thì ông ta cũng là một người thuộc tộc sói, dưới sự giám sát của Yoon Chiyoung. Dù yêu cầu của Yoon Chiyoung rất nhỏ nhặt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình đang phục vụ một người như anh, ông vẫn không khỏi căng thẳng. Đúng là không dễ dàng gì để hỗ trợ đời sống tình cảm của một người giám sát mà không vô tình chọc giận anh ta.