[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 35 - Sói ăn thịt người – Phần 8

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Yoon Chiyoung quyết định đến bệnh viện vào ngày hôm sau.

Đó là vì Heeseong đã từ chối ngủ chung với anh. Con cún nhỏ đợi đến khi con sói ngủ say liền lén rời khỏi giường, chạy về phòng mình và cuộn tròn ngủ trên chiếc đệm dài. Nhưng giữa đêm, Yoon Chiyoung tỉnh dậy, bế cả cún lẫn đệm quay lại giường. Kết quả là Heeseong trằn trọc mãi không ngủ lại được vì lo lắng.

“Nếu anh ta lại bị sốc pheromone thì sao?”

Dù đang ngủ, Yoon Chiyoung thỉnh thoảng vẫn thở gấp như thể đang chịu đau đớn. Cún nhỏ lo lắng liếm má anh, sau đó trèo lên người, dùng thân mình che mắt anh như một tấm bịt mắt. Chỉ khi ấy, hơi thở của Yoon Chiyoung mới dần đều đặn trở lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Cuối cùng, đến trưa hôm sau, cún nhỏ đã ngậm theo thẻ khám bệnh đến tìm anh với ý định đưa anh đến bệnh viện.

Cạch.

“Sao thế? Muốn đi bệnh viện à?”

‘Anh phải đi.’

Cún nhỏ kiên quyết trả lời. Không hiểu sao, phản ứng ấy lại khiến Yoon Chiyoung thích thú, đến mức anh ôm chầm lấy cậu mà hôn liên tục, làm cậu luống cuống đến mức xù hết cả lông. Cuối cùng, cún nhỏ vội vàng chạy về phòng biến trở lại thành người. Dù là hình dạng nào, việc đối phó với những cử chỉ âu yếm mãnh liệt của Yoon Chiyoung cũng chẳng dễ dàng.

Mặc một bộ quần áo mới, Heeseong đưa Yoon Chiyoung đến bệnh viện. Đó là điều hiển nhiên, vì cậu là người giám hộ của anh mà.

***

Khi đến bệnh viện, Yoon Chiyoung lại phải tiêm thuốc ức chế pheromone. Mới hôm qua chỉ số pheromone của anh còn giảm xuống 1.013, vậy mà hôm nay đã tăng vọt lên 1.083. Bác sĩ kinh ngạc vì không hiểu sao chỉ trong một ngày mà nó có thể tăng mạnh đến vậy.

Heeseong cảm thấy hơi có lỗi. Dù đã tuân theo mọi chỉ dẫn, nhưng cậu không ngờ chỉ số vẫn tăng cao như vậy.

‘Thật sự phải làm tình mới có thể giúp anh ta giảm bớt chứng lo âu chia ly sao?’

Ngay khi ý nghĩ ấy lướt qua, Heeseong vội vàng lắc đầu thật mạnh.

Việc quan hệ với Yoon Chiyoung… Đừng nói đến chênh lệch kích thước, chỉ riêng việc anh là một con sói ăn thịt người cũng đủ khiến chuyện đó trở nên quá xa vời. Chính cậu cũng thấy kỳ lạ khi lại có những suy nghĩ như thế, liền lắc đầu mạnh hơn để xua tan nó.

Ngay lúc đó, cậu thấy có ai đó đứng ở cuối hành lang.

‘Sao tên đó lại ở đây nữa?’

Là Yang Hyechan.

Nhìn thấy hắn, Heeseong căng thẳng trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Từ sau vụ lần trước, cậu đã sẵn sàng ăn miếng trả miếng nếu Yang Hyechan gây chuyện. Dù sao thì hắn cũng đã từng muốn giết Yoon Chiyoung, nên với Heeseong, hắn cũng là kẻ địch.

Nhưng Yang Hyechan chỉ nhếch mép cười nhạt với cậu, rồi không làm gì thêm.

Tuy vậy, Heeseong vẫn thấy khó chịu khi thấy hắn lẩm bẩm gì đó vào điện thoại, như thể đang trò chuyện với ai. Dù không nghe rõ nội dung, nhưng điều đó khiến cậu cảm thấy bất an.

Tốt nhất là nên tránh xa hắn một thời gian. Lần này, Heeseong quay sang nói với Ji Youngbae, người duy nhất đi cùng cậu đến bệnh viện.

“Anh, tôi đi mua nước ép một chút được không?”

“Để làm gì?”

“…Uống.”

Thật ra, cậu định dùng nó làm vũ khí nếu cần, nhưng vì biết mình có tiền án gây rối, nên cậu im lặng và trả lời qua loa.

Ji Youngbae liếc nhìn đồng hồ, rồi gật đầu đồng ý. Dù sao thì cũng phải mất ít nhất 30 phút nữa Yoon Chiyoung mới ra khỏi khu cách ly.

Quán cà phê nằm ở tầng một của bệnh viện. Khi đến quầy, Heeseong chỉ cần nhắc đến tên của Yoon Chiyoung là lập tức được nhận một ly nước cam. Lạ thật, chỉ cần nhắc tên anh là có thể gọi bất kỳ món nào trong thực đơn.

Heeseong cũng đưa một ly cho Ji Youngbae – dù gì cũng là tiền của Yoon Chiyoung – rồi ngồi xuống ghế sofa trò chuyện. Nhưng có chút ngượng nghịu, vì Ji Youngbae cứ khăng khăng đứng chếch sau lưng cậu.

“Anh, sao một người thuộc tộc chó như anh lại làm việc cho sói vậy?”

“Giám đốc Yoon tự mình tuyển tôi.”

“Vậy à? Sao lại thế?”

“Tôi… đã giết một thành viên của tộc sói.”

Đôi mắt đen của Heeseong mở lớn vì kinh ngạc trước câu trả lời bất ngờ.

Có vẻ như anh ấy được tuyển vì năng lực, nhưng hoàn cảnh lại có chút tế nhị. Heeseong nhấp một ngụm nước cam, liếc nhìn Ji Youngbae. Một con chó đã giết một con sói… Đột nhiên, vóc dáng to lớn, rắn rỏi của Ji Youngbae trở nên áp đảo hơn hẳn.

“……?”

Nhận thấy ánh mắt thận trọng của Heeseong, Ji Youngbae nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Heeseong cảm thấy kỳ lạ, nhớ lại lần trước khi trốn sau vạt áo của Ji Youngbae, anh cũng tỏ ra khá yêu mến cậu. Nhưng cậu không nói gì, cũng không bài xích hành động đó, vì biết Ji Youngbae là một người tốt.

Đúng lúc đó, Heeseong phát hiện ra thứ gì đó kỳ lạ bên ngoài cửa sổ.

“…Cái gì kia?”

Bên ngoài bệnh viện là con đường lát gạch sạch đẹp chạy dọc theo bờ sông, với những khu phố giàu có và thành phố hiện đại phía xa.

Nhưng trên lối đi bộ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một con chó màu vàng.

Nó đang nhìn chằm chằm vào Heeseong. Có thể chỉ là một con chó hoang, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng chuyện không đơn giản như vậy.

Con chó từ sòng bạc.

Heeseong lập tức đứng bật dậy, bước ra ngoài theo phản xạ. Nhưng Ji Youngbae liền giữ vai cậu lại, cảnh giác nhắc nhở.

“Đừng tùy tiện ra ngoài.”

“Tôi chỉ muốn kiểm tra chút thôi.”

Heeseong lẩm bẩm, tiến về phía cửa. Con chó cũng từ từ lùi lại, nhưng đôi mắt nó vẫn khóa chặt vào cậu.

Cậu nhận ra nó ngay lập tức. Một người bạn từ sòng bạc. Con chó dùng ngôn ngữ cơ thể, ra hiệu rõ ràng.

"Tôi có chuyện muốn nói."

“……”

Heeseong do dự, ánh mắt hơi mở lớn. Việc một thú nhân xuất hiện giữa thành phố trong hình dạng thật vốn là điều rất nguy hiểm. Nếu bạn cậu đã đến tận đây, chắc chắn phải có chuyện khẩn cấp.

Nhìn lại tòa nhà bệnh viện, Heeseong lưỡng lự. Nhưng rồi, ham muốn trả thù luôn thường trực trong cậu lại trỗi dậy.

Để báo thù Park Geontae, bất cứ thông tin nào cũng rất quan trọng.

Và cách mà người bạn này bí mật xuất hiện chứng tỏ đây không phải chuyện nhỏ.

“Anh, tôi đi một lát rồi quay lại.”

“Không được.”

“Chỉ một chút thôi.”

Dứt lời, Heeseong chạy theo con chó. Như thể đã đợi sẵn, con chó lập tức dẫn đường, còn cậu nhanh chóng bám theo.

Bị bất ngờ, Ji Youngbae cũng lập tức hóa thú, đuổi theo cậu với tốc độ nhanh hơn. Con chó chăn cừu to lớn bám sát bên cạnh, cảnh giác nhìn xung quanh.

Heeseong do dự, nhưng vẫn bước chân theo hướng bạn mình dẫn dắt. Cậu băng qua cây cầu nhỏ bắc qua con sông, tiến vào khu dân cư giàu có phủ đầy tuyết trắng.

“Chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu nhỉ…?”

May mắn thay, dù đã qua cầu, bệnh viện vẫn nằm trong tầm mắt. Khoảng cách không quá xa, khiến Heeseong có thêm tự tin rằng mình có thể quay lại nhanh chóng.

Ổn định nhịp tim, cậu tiến về phía bãi đỗ xe mờ tối, nơi con chó đang đứng chờ.

Cạch.

Nhưng đúng lúc cậu định bước vào, Ji Youngbae liền ngoạm lấy tay áo cậu, kéo lại.

Heeseong đứng trước lối vào bãi đỗ xe, nhìn chằm chằm vào người bạn cũ. Con phố nhỏ gần đó yên tĩnh đến bất thường.

Cậu biết, không nên vào đó. Và rồi, những con chó từ sòng bạc xuất hiện.

Vài thú nhân mang huyết thống chó to lớn – những kẻ từng làm bảo vệ trong sòng bạc – hiện ra trong tầm mắt.

Bọn họ đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng không phải theo nghĩa tốt đẹp. Đây chính là những kẻ từng ra tay trừng phạt cậu, hoặc xả giận lên cậu mỗi khi cậu gây rắc rối.

Một tên trong đó, có vết sẹo dài trên trán, nhổ nước bọt, giọng đầy khinh miệt.

“Kẻ phản bội.”

Sắc mặt Heeseong lập tức trầm xuống.

Cậu biết sự biến mất đột ngột của mình sẽ khiến bọn họ hiểu lầm, nhưng không ngờ một người bạn mình từng tin tưởng lại lừa cậu ra ngoài theo cách này.

Tên kia nói tiếp, giọng điệu như thể đang tuyên bố một phán quyết.

“Mày nghĩ sau khi phản bội đàn, nương nhờ lũ sói thì có thể an toàn sao?”

“Đệt mẹ, ai phản bội ai chứ?”

Heeseong nghiến răng gằn giọng, nhưng bọn chúng chẳng hề dao động. Trong mắt bọn chúng, cậu đã là kẻ phản bội.

‘Bọn chúng định lén thủ tiêu mình mà không để tộc sói hay tin sao?’

Việc lôi cậu ra ngoài bằng một người quen rõ ràng là có chủ đích. Bọn chúng muốn xử lý kẻ phản bội mà không dính dáng đến tộc sói. Tên bảo vệ lạnh lùng lên tiếng, như thể đang đọc cáo trạng.

“Heeseong, thừa nhận tội phản bội đi, rồi bọn tao sẽ giết mày ngay tại đây.”

Trong tộc thú nhân loài chó, nơi lòng trung thành là tối thượng, phản bội là tội lỗi lớn nhất. Dù không nghiêm khắc như loài sói, nhưng kẻ phản bội luôn phải trả giá đắt. Đặc biệt, hình phạt thường thấy là bị đánh gãy một chi.

Nhưng dù biết điều đó, Heeseong vẫn không hề sợ hãi.

Cậu đã đi đến nước này, nhất định phải thu thập được thông tin. Không vòng vo, Heeseong thẳng thắn hỏi tên bảo vệ.

“Park Geontae sai bọn mày xử lý tao mà không để tộc sói hay biết à?”

“Trả lời câu hỏi của bọn tao trước.”

“Bộ phận tình báo của bọn mày dở tệ quá. Làm sao biết tao đang ở với tộc sói?”

Câu hỏi trơ tráo của Heeseong khiến đám người lập tức trở nên hung hãn.

“Dù kẻ phản bội có giở trò gì đi nữa, thì bọn tao cũng đều biết hết. Mau nhận tội đi.”

Heeseong phớt lờ lời đe dọa, khẽ vẫy tai, chìm vào suy nghĩ.

Tổ chức của loài chó vốn không chặt chẽ như loài sói. Nếu bọn chúng có tin tức về cậu, chứng tỏ đã có kẻ báo tin.

“…Lại có kẻ nào thông đồng với thằng đần đó à?”

Heeseong nghiến răng lầm bầm, nhưng đám bảo vệ đã mất hết kiên nhẫn.

“Thằng khốn này!”

Hai tên biến hình thành chó chăn cừu Đức rồi lao tới cậu. Bọn chúng có kích thước ngang ngửa Heeseong, nhe nanh sắc bén, nhằm thẳng vào cổ họng cậu.

Bằng phản xạ, Heeseong giơ tay lên chắn và cúi thấp người.

Phập!

Ji Youngbae nhanh chóng cắn lấy hai con chó chăn cừu, dễ dàng áp đảo bọn chúng. Nhưng ngay lúc đó, hai con chó chăn cừu khác từ đâu lao ra, nhắm thẳng vào Heeseong.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

‘Không kịp rồi.’

Khi nhận ra, nanh vuốt của con chó đã ngay trước mắt cậu.

Bản năng mách bảo cậu nên chạy, nhưng quay lưng lại sẽ càng nguy hiểm. Cậu chỉ có hai lựa chọn: chặn lại hoặc tấn công trước, dù có bị thương đi nữa.

‘Quá gần rồi.’

Cắn răng, Heeseong vươn tay hết sức. Cậu định túm lấy gáy con chó, quật nó xuống đất. Dù chắc chắn sẽ bị con còn lại cắn, nhưng ít nhất cũng phải ngăn chặn được một con.

Những chiếc nanh sắc bén gần như sắp xé toạc bờ vai cậu.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Ầm!

Hai con sói từ bên cạnh lao ra, xé nát những con chó chăn cừu. Tiếng tru đau đớn vang lên, những con còn sống sót lập tức quay đầu bỏ chạy. Heeseong hít sâu, cố trấn tĩnh nhịp tim dồn dập, rồi nhìn xung quanh.

Không biết từ lúc nào, một bầy sói, to gấp đôi những con chó chăn cừu, đã bao vây nơi này.

Khác với loài chó, những con sói không rống lên trước khi tấn công. Chúng chỉ lặng lẽ để lộ răng nanh, rồi lao vào như dã thú săn mồi.

‘Bầy sói làm sao đến đây được?’

Ngỡ ngàng, Heeseong quan sát xung quanh. Cậu chưa từng thấy lũ sói tập hợp nhanh đến vậy. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến sống lưng cậu lạnh toát.

Đây không phải một cuộc chiến. Đây là cuộc săn. Lũ sói cắn nát chân những con chó đang cố trèo qua tường chạy trốn, rượt đuổi đến cùng.

Heeseong dần lùi lại, điều chỉnh hơi thở.

Đúng lúc đó, ai đó kéo mạnh cậu vào lòng.

“Ư…!”

Bị kéo đột ngột với sức mạnh áp đảo, Heeseong giật mình ngẩng lên.

Yoon Chiyoung.

Anh thở dốc, vẻ ngoài rối loạn hơn hẳn thường ngày. Dường như đã chạy một quãng rất xa.

“Yoon Chiyoung…?”

“Gyeon Heeseong.”

Giọng của Yoon Chiyoung trầm thấp đến rợn người. Đôi mắt xám với đồng tử dài dựng đứng khiến giọng nói của anh càng thêm lạnh lẽo.

Hơi thở dồn dập, ánh mắt rực đỏ, Yoon Chiyoung nắm chặt eo cậu, sức mạnh ghì chặt đến mức đau điếng.

Khi Heeseong chạm vào mu bàn tay anh, cậu lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng đến mức đáng sợ. Có gì đó không ổn. Pheromone của Yoon Chiyoung đang mất kiểm soát.

Quên cả chuyện suýt bị xé xác khi nãy, Heeseong vội đặt tay lên vai anh.

“Yoon Chiyoung, anh… có ổn không?”

Cậu hỏi một cách khó khăn, nhưng khi nhìn vào mắt anh, chỉ thấy một nụ cười. Một nụ cười còn đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ.

“Ổn. Giờ tìm được em rồi, anh ổn.”

“Bình tĩnh lại đi. Tôi không định đi xa…”

“Anh cũng muốn bình tĩnh, nhưng mà…”

Yoon Chiyoung bật cười, hít một hơi sâu, rồi đưa tay vuốt mái tóc đen rối bù. Lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, cùng những chiếc móng tay dài và đen sẫm. Cơ thể anh đang dần chuyển hóa trở lại hình dạng thú nhân.

Heeseong vội ôm lấy Yoon Chiyoung, cố gắng trấn an anh. Rồi ngay sát tai, một giọng nói trầm khàn như dã thú cất lên.

“Em suýt nữa lại bị thương… Sao anh có thể bình tĩnh?”

“……”

“Hả, Gyeon Heeseong? Trả lời đi.”

Gương mặt Heeseong đột nhiên đông cứng vì sốc. Cậu nhận ra rằng Yoon Chiyoung sợ việc cậu bị thương và co rúm lại trong một con hẻm với thân hình nhỏ bé hơn là việc cậu biến mất. Âm thanh rên rỉ mà Yoon Chiyoung phát ra trước khi bất tỉnh lần trước, khi Heeseong bị thương, chính là bằng chứng cho điều đó.

Không lâu sau, những chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Heeseong.

Đó là xe của các thành viên tộc sói. Yoon Chiyoung nhanh chóng lên ghế sau, ôm chặt lấy Heeseong. Lực siết quá mạnh, nhưng Heeseong cũng ngoan ngoãn đi theo.

Ngước nhìn lên từ vòng tay Yoon Chiyoung, đôi mắt Heeseong khẽ run rẩy đầy bất an.

***

Chiếc xe lao nhanh về nhà.

Trong khi đó, Yoon Chiyoung khó nhọc cố gắng kiềm chế hơi thở ngày càng dồn dập của mình. Mặc dù cơ thể Heeseong cứng đờ khi nghĩ đến việc Yoon Chiyoung có thể hóa thành sói đen, nhưng cậu vẫn cố gắng ôm chặt và ở bên cạnh anh.

Thế nhưng, mọi nỗ lực trò chuyện hay tiếp xúc thân mật của Heeseong để trấn an Yoon Chiyoung đều vô ích. Dần dần, nỗi sợ mơ hồ trong lòng cậu ngày càng lớn hơn.

Cậu không chắc mình đã về đến nhà trong tâm trạng như thế nào. Chỉ đến khi bị Yoon Chiyoung kéo vào địa bàn của anh – ngôi nhà – Heeseong mới nhìn thẳng vào anh, bắt gặp đôi mắt mơ hồ, mất tập trung kia. Vì là mùa đông, nên mặt trời lặn rất sớm. Trong không gian mờ tối, hai người nhìn sâu vào mắt nhau.

“Bé con…”

Yoon Chiyoung cất tiếng gọi Heeseong bằng một tiếng cười khẽ như một hơi thở dài, như thể muốn tự trấn tĩnh. Nhưng khi nhìn gần hơn, đôi mắt xám của anh trông có gì đó khác lạ. Cả giọng nói cũng mang âm điệu khàn khàn, dính chặt như tiếng gầm gừ của một con thú.

“Nếu em cứ biến mất như vậy, anh nghĩ mình sẽ thực sự phát điên mất.”

“Tôi không định bỏ trốn và rời xa anh.”

“Ừ, anh biết. Anh biết, nhưng mà…”

Yoon Chiyoung gượng cười, nhưng khóe môi anh khẽ run rẩy, những chiếc răng nanh lộ ra. Heeseong quan sát vẻ ngoài đáng sợ của anh một cách thận trọng rồi lùi từng bước.

Lưng Heeseong chạm vào bức tường, đôi tai cún con của cậu rũ xuống vì lo lắng. Chiếc đuôi trắng cũng co lại đầy bất an.

Yoon Chiyoung kéo Heeseong vào lòng, ôm chặt cậu như sợ cậu biến mất, thì thầm bên tai cậu:

“Thà để anh bị thương còn hơn…”

“……”

“Nếu ai đó làm đau bé con một lần nữa, anh nghĩ mình sẽ thật sự mất kiểm soát.”

Mặc dù lời nói của anh chứa đầy sự quan tâm, nhưng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Heeseong. Cảm giác như cậu vừa bị một con sói ăn thịt giữ chặt gáy mình.

Yoon Chiyoung lẩm bẩm những lời không rõ ràng, bàn tay anh siết lại như không thể kiểm soát sức lực của mình. Anh dường như đã không còn tỉnh táo.

Nhưng Heeseong không muốn sợ hãi anh. Cậu chính là người đã khiến Yoon Chiyoung trở nên bất ổn ngay từ đầu. Ngay cả lúc này, anh cũng chỉ đang tạm thời đau đớn mà thôi. Heeseong siết chặt đôi tay run rẩy của mình, cố gắng nói như bình thường.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi sẽ không bị thương.”

“Không. Nó đã xảy ra hai lần rồi…”

Hơi thở nóng bỏng của Yoon Chiyoung phả lên gáy Heeseong. Cậu cúi đầu sang một bên, tựa trán vào vai anh. Hơi nóng lan tỏa khắp nơi Yoon Chiyoung chạm vào.

Nhưng đồng thời, Heeseong cũng dần hiểu ra lý do Yoon Chiyoung lại lo lắng đến vậy.

‘Gyeon Heeseong, Gyeon Heeseong…’

Hình ảnh Yoon Chiyoung lo lắng đến mức bất thường khi cậu biến mất lần đầu tiên sau khi hóa sói lại hiện lên trong đầu. Nhớ đến dáng vẻ tuyệt vọng của anh khi đó, Heeseong cảm thấy có lỗi.

Yoon Chiyoung là đồng loại với cậu. Có lẽ, anh còn hơn thế nữa.

“…Bình tĩnh lại đi.”

Heeseong hiểu sự bất an của Yoon Chiyoung. Anh đã từng nói rằng cậu là tất cả những gì anh có.

Dù lời nói của con sói gian xảo kia có chỉ là những lời ngon ngọt giả dối, nhưng ít nhất, Heeseong biết rằng một nửa trong số đó luôn chứa đựng sự chân thành.

“Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Trước sự kiên định của Heeseong, Yoon Chiyoung vùi mặt vào cổ cậu và cười khẽ, nhưng tiếng cười đó lại tối tăm lạ thường. Anh dường như không tin vào lời cậu. Lực siết trên eo Heeseong ngày càng chặt hơn.

Tình hình càng lúc càng tệ. Răng nanh của Yoon Chiyoung ngày càng dài hơn. Mỗi lần anh thở ra, âm thanh trầm khàn vang lên như đang kiềm chế bản thân.

Nếu không thể trấn tĩnh anh ngay lúc này, anh có thể lại rơi vào trạng thái sốc pheromone.

“Yoon Chiyoung…?”

Heeseong ngẩng đầu lên từ vòng tay anh.

Đôi tai cún con vốn đang cụp xuống vì lo lắng khẽ giật giật. Đôi mắt cậu phủ một tầng sương căng thẳng. Trước mắt cậu là đôi mắt xám mệt mỏi của Yoon Chiyoung, tràn đầy đau đớn.

Heeseong muốn xoa dịu anh. Không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì một cảm xúc sâu sắc hơn thúc đẩy cậu.

Do dự một chút, Heeseong nhón chân lên và đáp lại sự âu yếm mà mình đã nhận được vô số lần từ anh.

Cậu chạm môi lên đường viền cằm mượt mà của Yoon Chiyoung, nhẹ nhàng cắn lấy phần bên cạnh. So với nụ hôn lần trước, lần này chẳng khác gì một cái chạm đùa nghịch. Lưỡi cậu chỉ khẽ lướt qua môi dưới của anh.

Im lặng.

Chỉ vậy thôi cũng khiến mắt Yoon Chiyoung mở to. Chiếc đuôi của con sói đen – thứ vốn được cho là không dễ dao động – dựng lên gấp đôi kích cỡ ban đầu. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, Heeseong bỗng run lên vì một cảm giác kỳ lạ.

Chính cậu là người rời khỏi trước. Nhịp thở của Yoon Chiyoung đã ổn định phần nào, bàn tay đang nắm chặt eo cậu cũng đột ngột dừng lại. Chỉ có chiếc đuôi đen phía sau vẫn không ngừng giật giật như bị kích thích.

Heeseong lấy hết dũng khí, khẽ nói:

“Bình tĩnh lại đi.”

Im lặng.

Yoon Chiyoung chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn còn mơ hồ. Rồi đột nhiên, anh khẽ mỉm cười và để lộ chiếc răng nanh.

“…Yoon Chiyoung?”

Có vẻ như nụ hôn của Heeseong đã mang lại tác dụng ngược.

“A…!”

Yoon Chiyoung lao đến, vùi cậu vào cơn mưa hôn dồn dập.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo