[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 38 - Sói ăn thịt người – Phần 11

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Buổi trưa hôm sau, Chiyoung tỉnh dậy sớm hơn Heeseong.

Mỗi khi mở mắt, việc đầu tiên anh làm theo thói quen là kiểm tra xem chú chó con có còn ở trên giường không. Từ khi Heeseong xuất hiện, buổi sáng u ám quen thuộc của anh bỗng trở thành thời khắc mà anh mong chờ nhất trong ngày.

Thật kỳ lạ, dù là khi cậu mang hình người hay trở về nguyên dạng, Heeseong vẫn luôn mang lại cảm giác như một khối bông mềm mại. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy lông tơ lấm tấm trên má, gương mặt tròn trịa và hiền lành cũng khiến người ta liên tưởng đến một chú cún con. Chiyoung từng nghĩ hình mẫu lý tưởng của mình là một người trưởng thành, chín chắn, nhưng kể từ khi gặp Heeseong, anh mới nhận ra mình đã sai. Anh lại thấy thích một chú chó con hung dữ, tính khí tệ bạc, lúc nào cũng mang trong mình mối hận sâu kín.

Ngay lúc này đây, Heeseong vừa thức giấc, ánh mắt cậu lập tức trở nên sắc bén khi bắt gặp ánh nhìn của anh. Thế nhưng, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến Chiyoung nở nụ cười hạnh phúc.

"Đồ súc sinh chết tiệt…"

Dù bị chửi, anh vẫn mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc của Heeseong.

"Ngủ ngon không?"

Câu hỏi ngọt ngào như rót mật, nhưng Heeseong chỉ liếc mắt lườm anh. Gương mặt cậu như đang nói rõ rành rành: "Anh là đồ súc sinh, ngủ ngon cái nỗi gì." Dù biết với giống lai như Heeseong, từ "súc sinh" là một sự xúc phạm nặng nề, thế nhưng lạ thay, dù cậu có chửi thật lòng thì trong tai Chiyoung vẫn chỉ nghe thấy sự đáng yêu. Có lẽ là do trong đôi mắt tròn tròn và ánh nhìn cứng cỏi kia, anh vẫn thoáng thấy sự căng thẳng lẩn khuất bên trong.

"...Anh này, mùa động dục của loài sói kéo dài bao lâu?"

"Suốt cả mùa đông."

Vừa nghe xong câu trả lời, đồng tử của Heeseong hơi giật lại, ánh mắt bỗng trở nên căng cứng. Mới chỉ là tháng 12. Còn phải đợi ít nhất hai tháng nữa mới sang xuân. Trong đôi mắt đen run rẩy kia, sự sợ hãi, hoang mang và nghi ngờ hiện rõ, tất cả cảm xúc ấy đều đông cứng, đọng lại trong một ánh nhìn.

Sau một khoảng lặng ngắn, Heeseong lăn tròn người sang phía bên kia giường.

“Đừng biến hình.”

Trước khi Chiyoung kịp ôm Heeseong và xoay người cậu lại, Heeseong đã nhanh hơn mà hành động trước.

Gâu.

Trong chớp mắt, cậu đã biến thành chó con. Chiyoung chỉ có thể nhìn chú chó nhỏ bằng ánh mắt trống rỗng khi nó cuộn lại trong vòng tay mình.

Dù anh nhìn cậu với ánh mắt đầy tiếc nuối, chú chó nhỏ vẫn lạnh lùng. Không hề do dự, cún con đàng hoàng đi về phía mép giường, rồi dũng cảm nhảy xuống dưới. Dù có thể nguy hiểm, nhưng bên dưới có đệm mềm nên không sao cả.

“Chúng ta vừa mới trải qua đêm đầu tiên mà, em thật sự định như vậy sao...?”

Dù Chiyoung giả vờ đáng thương, cún con vẫn làm ngơ, nằm ngửa ra đệm mềm với cái bụng hồng phơi ra như người. Cậu biết rõ hình dạng thật của mình là cách phòng thủ tốt nhất. Quả là một chú chó thông minh.

Chiyoung tiếc nuối, đặt đệm mềm trở lại lên giường. Dù sao thì anh cũng không định làm thêm gì nữa, nhưng lại thấy hơi hờn dỗi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cổ chú chó vừa thì thầm trêu chọc.

“Cả đêm qua mình đã vui vẻ với nhau còn gì...”

Im đi!

Có vẻ xấu hổ không muốn thừa nhận, cún con bắt đầu cắn tay anh. Nhưng chẳng hề đau, và sau khi cắn loạn lên một hồi, có lẽ do mệt, cậu dần thiếp đi khi được vuốt nhẹ cổ và bụng. Cái lưỡi hồng còn thè ra một chút.

Chiyoung nằm cạnh cún nhỏ, dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân hình nhỏ nhắn đó suốt một lúc lâu. Càng vuốt ve, cơ thể cún nhỏ càng xẹp xuống một cách kỳ lạ. Cảnh tượng ấy quá đáng yêu, anh liền cắn nhẹ chân trước mà không làm đau cậu. Nhưng chú chó đã mệt lử vì cả đêm bị dày vò, chỉ hơi giật giật chân trước mà không tỉnh lại.

Ting.

Lúc đó, một tin nhắn đến. Chiyoung đang nằm nghiêng liền mở điện thoại xem một cách thờ ơ. Từ hôm qua đến nay, hàng loạt tin nhắn công việc bị anh ngó lơ, nhưng anh cứ mặc kệ vì biết người trong tổ chức sẽ tự xử lý ổn thỏa.

Tuy vậy, chỉ có tin nhắn vừa rồi là khiến Chiyoung chú ý.

[Con chó đó. Mày đã thịt nó rồi nhỉ?]

Dù số điện thoại gửi tin nhắn không được lưu tên, nhưng cũng đủ để đoán được là ai. Có thể là một trong những người anh em luôn cảnh giác với anh, hoặc là Yang Hyechan.

Chiyoung nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó mà không có biểu cảm gì, rồi mở camera ra, chụp ảnh selfie thật đẹp cùng chú chó con đang ngủ như chết trong vòng tay mình. Đúng là Heeseong rất ăn ảnh. Trong bức ảnh, bầu không khí thật yên bình, chú chó thè lưỡi ra ngủ say, tựa như một buổi sáng hòa hợp và ấm áp.

[Gửi ảnh]

Sau khi gửi ảnh đi, Chiyoung có thể đoán được đối phương sẽ nghĩ gì. Một con sói vốn là loài một vợ một chồng mà lại làm những chuyện như thế này, chắc chắn người kia sẽ nghĩ anh điên, hoặc đang giỡn cợt hắn. Nhưng Chiyoung chẳng quan tâm người kia nghĩ gì về mình.

Thay vì bận tâm đến kẻ đang kiếm chuyện, anh bắt đầu thấy vui với việc chụp ảnh Heeseong. Anh chụp thêm vài tấm nữa khi chú chó đang ngủ. Dù cậu hé mắt ra một chút vì mệt, anh vẫn chỉ thấy đáng yêu vô cùng.

Trong lúc đang cười hạnh phúc và xem lại mấy tấm ảnh, một tin nhắn khác lại đến.

[Con chó đó có biết mày thật sự đã ăn thịt người không?]

“Haa...”

Chiyoung thở dài ngán ngẩm, rồi không thèm để tâm đến tin nhắn nữa, vứt điện thoại sang một bên.

Anh nằm phịch xuống giường, áp mặt vào chú chó đang nằm trên đệm mềm. Có vẻ rất mệt, Heeseong dù bị áp mặt vào người vẫn không mở mắt ra.

Chiyoung nhẹ nhàng cắn vào tai chú chó mà không làm đau. Có vẻ khó chịu vì bị phá giấc, Heeseong cựa quậy, lấy chân đạp vào mặt anh. Dựa vào kinh nghiệm trước đây thì lúc này chắc cậu đang chửi thề, nhưng với Chiyoung thì vẫn dễ thương vô cùng, anh vuốt nhẹ cổ chú chó rồi nhắm mắt lại. Thật ra, bản thân anh cũng thấy không thể tin được khoảnh khắc này.

Dù hai người đã lên giường với nhau, nhưng anh vẫn không thể hiện bản năng tấn công với Heeseong.

Chiyoung mỉm cười, áp sống mũi vào mái đầu nhỏ và trắng muốt của chú chó. Một lần nữa, anh lại ngửi thấy mùi da thịt thuần khiết mà anh từng ngửi thấy khi gặp cậu lần đầu tiên.

<Hình như có mùi cún thoảng qua đây nhỉ?>

Lúc đó, anh chỉ nghĩ là trùng hợp. Nhưng giờ thì Chiyoung tin rằng đó là định mệnh. Chỉ riêng việc anh có thể kiềm chế bản năng tấn công – thứ mà chính bản thân cũng từng căm ghét – với người mình yêu đã là một phước lành quá lớn đối với anh rồi.

Chiyoung dùng tay nhẹ nhàng ôm trọn cơ thể nhỏ bé của chú chó, nhắm mắt lại trong sự mãn nguyện. Anh không ngờ rằng việc có thể yêu một ai đó bằng con người thật của mình lại mang đến cảm giác hạnh phúc đến thế. Cũng vì điều đó, lần đầu tiên, anh không cảm thấy ghét bỏ bản thân mình nữa. Cái hình dạng mà ngay cả gia đình cũng không thể chấp nhận – giờ đây, anh nghĩ mình có thể chấp nhận nó một chút rồi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo