[Novel] Đừng Động Vào Cún Con - Chương 50 - Sói ăn thịt người - Phần 23

Sột soạt...

Không biết đã bao lâu kể từ khi Heeseong thiếp đi, cậu cảm nhận được một chút động tĩnh khi Chiyoung, người đang ngủ cùng mình trên giường, lặng lẽ rời đi.

“Anh ấy đi đâu vậy...”

Heeseong nửa tỉnh nửa mê, lơ mơ nghĩ. Nhưng vì cơ thể quá mệt mỏi nên cậu không thể níu anh lại. Cũng vì trước khi ngủ, cậu đã bị Chiyoung dày vò một cách khủng khiếp trên giường.

Gắng sức mở mắt nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Ra ngoài vào giờ này... không cần hỏi thì Heeseong cũng đoán được việc anh định làm.

Khả năng cao là anh đi xử lý Yang Hyechan.

Heeseong lồm cồm ngồi dậy. Rồi ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh căn phòng yên tĩnh. Không có Chiyoung bên cạnh, trong đầu cậu lại chỉ toàn là hình bóng của anh. Anh biến mất trong lúc mình đang ngủ như thế này. Heeseong bỗng cảm thấy buồn bã.

“Chẳng lẽ anh không muốn cho em thấy bản chất của một người giám sát sao...”

Dù gì thì Heeseong cũng đã biết rõ mặt tàn nhẫn của Chiyoung. Cậu cũng hiểu công việc của một người giám sát là như thế nào, nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao anh cứ muốn giấu cậu. Dù biết có lẽ là vì anh sợ cậu bị tổn thương... Dù vậy, Heeseong vẫn không muốn Chiyoung che giấu những việc như thế này với cậu, cứ như thể họ không cùng một phe vậy. Ngược lại, với Heeseong, gia đình của Chiyoung lại càng là thứ khó hiểu hơn.

Trong lòng ngổn ngang, Heeseong quyết định ra ngoài để đợi anh. Dù biết sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng cậu vẫn lo cho anh. Không phải cậu lo Chiyoung sẽ bị thủ lĩnh làm hại, mà là vì sợ anh sẽ đau khổ bởi hành động của chính mình khi trở về. Dù có là Chiyoung đi nữa, sau khi đối đầu và chống lại người thân thì làm sao mà có thể ổn được. Nếu ít nhất có mình đợi anh, thì có lẽ sẽ là chút an ủi nào đó.

"..."

Ra đến cửa chính, tuyết vẫn rơi dày trắng xóa. Heeseong, trong hình dạng một chú chó nhỏ, ngơ ngác ngẩng lên nhìn bầu trời. Nếu là trước đây, chắc cậu đã có những suy nghĩ u ám kiểu như bản thân không có chỗ đứng nào trong thế giới này. Nhưng giờ thì người đầu tiên cậu nghĩ đến là Yoon Chiyoung. Việc anh một mình ra ngoài giữa đêm khiến cậu không khỏi bận lòng.

“Nếu thực sự thích em, thì thà rằng cho em thấy tất cả còn hơn...”

Heeseong lưỡng lự, tự hỏi liệu có nên đi tìm Chiyoung ngay bây giờ không. Nhưng rồi lại nghĩ điều đó có thể làm phiền anh, nên đành từ bỏ. Chú chó nhỏ bực bội nhìn về phía trước rồi đặt bàn chân lên lớp tuyết dày trước hiên. Cảm giác lạnh buốt đến nhói đau khiến cậu lập tức nhấc chân lên. Thời tiết sáng sớm lạnh hẳn đi, dù có khoác lên lớp lông thì cũng rất rét.

Lúc đó, một bóng người đổ lên người chú chó. Heeseong ngước lên vì ngạc nhiên với đôi mắt mở to.

“Sao hắn lại đến tận đây?”

Chú chó nhỏ đông cứng lại như một người tuyết, khi nhìn thấy một người hoàn toàn không ngờ tới.

Trước mắt là một gương mặt khá quen thuộc nhưng lại đầy xa lạ. Đó là người đàn ông mà Heeseong từng thấy trong buổi ra mắt.

"Con chó gì đây... Tưởng là cục giấy lau mũi cơ đấy."

Đó là Yoon Jinyoung, anh trai của Yoon Chiyoung.

Hắn ta là một người đàn ông điển trai, đeo kính, trông sắc sảo và cứng nhắc. So với người em Chiyoung thì vóc dáng nhỏ hơn nửa gang tay, còn đôi môi mím chặt lại khiến hắn trông có phần cáu kỉnh. Có lẽ vì tính cách cũng không dễ chịu gì, hắn dùng mu bàn chân đá nhẹ vào con chó còn nhỏ hơn cả bàn chân mình.

“A, cái nhà này đúng là chỉ được cái ngoại hình, còn nhân cách thì tìm hoài không thấy.”

Heeseong, người từng sống chung với một con sói ăn thịt người, chẳng hề thấy hắn đáng sợ mà chỉ thấy phiền phức. Dù sao thì trên danh nghĩa đây cũng là anh của người yêu, nên cậu cứ tưởng hắn sẽ đối xử tử tế một chút. Vậy mà hành động đá cậu bằng chân không chút lịch sự cùng với ánh mắt xám sẫm sắc lạnh đầy khó chịu lại khiến cậu thấy phản cảm, nên quyết định phớt lờ luôn.

Chú chó nhỏ vẫn không tránh ra, chỉ đứng lù lù nhìn chằm chằm, khiến Yoon Jinyoung bực bội lẩm bẩm.

“Con chó gì mà chẳng có tí dễ thương nào hết vậy?”

“Nói cái gì đấy hả!”

Heeseong giả vờ không nghe thấy, dùng chân sau gãi đại vào tai. Cứ thấy ngứa ngáy thế này, có vẻ đã đến lúc nhờ Chiyoung thực hiện màn vệ sinh tai thần thánh rồi. Nghĩ cho cùng thì đây là anh của người yêu đến chơi, vậy mà đầu óc cậu lại chỉ nghĩ tới chuyện vớ vẩn như thế.

Thật ra thì vì không phải Chiyoung, người cậu đang mong chờ, nên Heeseong cảm thấy vô cùng mất hứng. Trong lòng cứ khẽ mong ngóng, nên cậu vô thức nhìn quanh một vòng. Với tính cách của Chiyoung, làm sao có chuyện để cậu một mình trong môi trường nguy hiểm được, nên việc Yoon Jinyoung đến được tận đây là một điều rất kỳ lạ.

Quả nhiên. Khi nhìn về phía cổng phụ, cậu thấy các thành viên của tổ chức đang đứng đợi với vẻ mặt thận trọng. Biết hắn không đến một mình, Heeseong phần nào yên tâm rồi quan sát tình hình.

“Chắc lại cãi nhau gì đó rồi cố chấp đòi vào đây chứ gì.”

Nhìn kỹ gương mặt Yoon Jinyoung, có thể thấy rõ là đang để ý phản ứng của những người phía sau. Có lẽ đã bị cảnh báo rồi.

Tuy nhiên, các tổ chức viên không có vẻ gì là quá e dè, chỉ là đang nhìn Yoon Jinyoung với vẻ trầm ngâm. Heeseong đoán họ đang do dự vì không thể tùy tiện đuổi hắn đi – dù sao cũng là anh của Chiyoung, lại là người cùng huyết thống với thủ lĩnh.

Một trong các thành viên của tổ chức ra hiệu tay rất nhanh cho Heeseong.

“Không đáng lo!”

Chú chó nhỏ lập tức hiểu lý do họ đang phân vân.

Thành viên trong tổ chức của Chiyoung thực ra có quyền quyết định khá cao. Vì Chiyoung chỉ giữ lại những người thông minh và đáng tin cậy bên cạnh, mà họ thường phải làm nhiệm vụ phán xét các “con sói” khác với tư cách người giám sát, nên khả năng phán đoán phải thật tốt. Có vẻ họ đã cân nhắc rằng, dù có chặn hay không thì kết quả cũng chẳng khác biệt gì nên mới cho Yoon Jinyoung vào.

“Dù gì cũng là anh của Chiyoung, mà lại cứ phải dè chừng em trai cơ đấy!”

Hơn nữa, trong buổi ra mắt, Yoon Jinyoung còn chẳng dám nói chuyện tử tế với em trai. Nhìn vào cách hành xử, có thể đoán là hắn có khá nhiều điều áy náy với người giám sát. Chính vì vậy, hành động của hắn chắc chắn sẽ cẩn trọng.

“Thôi cứ giả làm chó ngoan ngoãn rồi tiễn hắn đi là xong.”

Chốt lại như vậy, Heeseong mặt bí xị nhìn về phía trước, tiếp tục đợi Chiyoung quay về. Các thành viên của tổ chức cũng trao đổi ánh mắt rồi quay lại trạng thái cảnh giác. Dù vậy, họ vẫn giữ khoảng cách đủ gần để có thể lao tới Heeseong bất cứ lúc nào.

Có vẻ như Yoon Jinyoung đến để gặp em trai, nhưng nếu chỉ thấy một con chó thì có thể sẽ tưởng là thú cưng và bỏ đi thôi.

Nếu là một người thú bình thường thì chắc vậy. Nhưng anh trai của Chiyoung thì không giống người thường.

“Cũng dễ thương đấy... Hay là nuôi thử nhỉ?”

Gừ...!

Yoon Jinyoung bất ngờ nhấc bổng gáy chú chó lên. Chó con giật mình kêu lên một tiếng đau đớn như hét. Khi Chiyoung dùng hình dạng sói nhẹ nhàng ngậm cậu mang đi thì không hề đau, vậy mà tên này lại bất thình lình nắm chặt gáy kéo mạnh, khiến lớp lông tơ trắng như sắp bị nhổ sạch.

Yoon Jinyoung xoay chú chó đau đớn đang co lại một vòng giữa không trung để quan sát, rồi càu nhàu một cách cáu kỉnh.

“Con này lớn hết cỡ rồi à? Cho ăn cái gì mà bụng tròn vo thế này?”

‘Kh- khốn nạn... tôi không muốn biến về hình người đâu!’

Chó con rơm rớm nước mắt vì đau, gồng người nghĩ. Cơ thể nhỏ bé cong lại như lưỡi liềm, cái đuôi cũng cuộn chặt vào giữa hai chân.

Heeseong trừng mắt nhìn hắn như muốn giết, qua vai Yoon Jinyoung có thể thấy các thành viên đứng phía sau. Trông họ như sắp xông vào đến nơi, nhưng Heeseong lắc đầu ngăn lại. Lỡ như bị phát hiện mình là người yêu của Chiyoung thì sẽ rất rắc rối.

‘Mau biến đi!’

Cứ tưởng Yoon Jinyoung sẽ sớm rút lui, nhưng tình hình thế này thì thật khó xử. Vậy mà giờ cậu lại chẳng muốn biến lại hình người chút nào. Không muốn để hắn biết chú chó nhỏ lông trắng mà hắn gặp ở buổi ra mắt hôm nay chính là bản thể thật của người yêu em trai. Heeseong muốn mình xuất hiện trước mặt hắn với tư cách là một bạn đời đáng tin cậy, đủ để gánh vác trách nhiệm với Chiyoung.

May mắn thay, Yoon Jinyoung nhanh chóng đặt Heeseong xuống lại trong lòng. Hắn ngồi lên thềm hiên, ngón tay cứ đảo qua đảo lại trên cái đầu nhỏ đang run rẩy của chú chó. Có vẻ cũng vừa ý, nên không buông ra khỏi tay.

“Sau này có đẻ thì chắc phải xin một con mới được.”

‘Là cháu ruột của anh đấy, cho sao được?’

Ở buổi ra mắt thì ra vẻ lễ độ, vậy mà sau lưng lại hành xử như con nít. Cách nói chuyện và hành động chẳng khác gì một đứa nhóc đang giành đồ chơi với em mình. Heeseong đang bực bội trừng hắn thì chợt thấy trong ánh mắt sắc lạnh sau cặp kính kia hiện lên sự bồn chồn. Đó là ánh mắt thường thấy ở những kẻ cùng đường trong sòng bạc. Heeseong biết quá rõ mình không nên dính dáng đến loại người như vậy. Đó là ánh nhìn của một kẻ chắc chắn sẽ gây chuyện.

Trong lúc đó, tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng nhưng đã chất thành đống cao đến mức chó con không thể tự đi qua được. Nhân lúc sơ hở, Heeseong vài lần cố nhảy khỏi vòng tay Yoon Jinyoung để thoát thân, nhưng đều bị bắt lại nhẹ nhàng rồi lại bị ôm vào lòng. Cùng là anh em, đúng là huyết thống không nói dối — Yoon Jinyoung cũng dai dẳng chẳng kém gì Yoon Chiyoung.

‘Aaaa, bực thật!’

“Sao cứ chạy trốn mãi thế?”

Yoon Jinyoung lầm bầm thô lỗ rồi lục túi, lấy ra một miếng thịt bò khô căng mọng. Thanh thịt khô dài gần bằng cả thân chó con được đặt trước mặt Heeseong.

“Đây. Ăn thử đi.”

...Tưởng tôi là chó thật chắc.

Cũng thấy yên tâm phần nào, nhưng Heeseong vẫn cẩn thận kiểm tra bao bì miếng thịt khô. Biết đâu có độc, hoặc lỡ như là thức ăn cho chó thì cậu càng không muốn ăn. May thay, Yoon Jinyoung đã mở một gói mới ngay trước mắt cậu. Sau khi xác nhận đúng là đồ ăn vặt cho người, Heeseong hơi do dự một chút, rồi vồ lấy thanh thịt như dã thú cắn ngấu nghiến.

‘Đến cả cái kiểu dụ dỗ bằng đồ ăn cũng giống hệt nhau!’

Heeseong vốn là kiểu người không từ chối nếu ai đó cho mình cái gì. Vừa hay lúc này cậu cũng đang đói nên liền ăn miếng thịt bò khô rất ngon lành. Vì răng nhỏ nên không nhai kỹ được, cứ ăn là lại rơi vãi lung tung, nhưng mỗi lần nhai, hương vị thịt bò lại thơm ngậy lan ra, càng ngon hơn vì đây là món cao cấp mà bình thường không được ăn. Chiyoung lúc nào cũng chỉ cho ăn mấy miếng mềm mềm, nhỏ xíu, thành ra lâu lâu lại thèm mấy món kiểu thế này.

“Ăn thật đó à?”

‘Chứ không lẽ ăn giả bộ!’

Vừa nhai Heeseong vừa làu bàu, thế là Yoon Jinyoung xoa đầu chú chó như thấy rất đáng yêu. Cái vuốt ve đó cũng khá nhẹ nhàng giống Chiyoung.

Nhưng cảm giác lại khác. Nếu như Chiyoung nâng niu từng sợi lông mềm trắng thì Jinyoung lại như đang nghịch tay, cứ nắn bóp cả chó con như đồ chơi. Khó chịu đến mức, chú chó đang nhai thịt khô cũng phải gầm gừ hé răng, thỉnh thoảng còn cắn cả vào ngón tay hắn như để cảnh cáo.

Đúng lúc đó, Jinyoung bắt đầu nghịch đuôi chó con rồi hỏi lấp lửng:

“Thích đố vui không?”

‘Nói cái gì vậy trời!’

Heeseong làm bộ ngơ ngác, tiếp tục nhai thịt khô. Hai chân trước ôm chặt miếng thịt, ra sức xé như thể không còn nghe thấy gì nữa.

“Tao cho một câu đố nhé. Trả lời đúng thì được thêm một miếng thịt.”

‘Y hệt Chiyoung, chỉ biết nói theo ý mình thôi!’

Trong khi Heeseong vẫn giả vờ chẳng quan tâm, Jinyoung lấy ngón tay xoay xoay cái đuôi ngắn của chó con rồi bắt đầu kể:

“Là câu đố về một con sói điên. Đoán thử xem đó là ai nhé?”

Vẫn giả vờ không nghe, chú chó nhỏ cố hết sức cắn miếng thịt khô, cuối cùng cũng cắt được một đoạn. Khi đang nhai đoạn nhỏ ấy dễ dàng hơn thì câu chuyện tiếp tục vang lên trong giọng nói đều đều đặc trưng của Jinyoung.

“Hồi trước, khi con sói điên ấy chào đời, cha của nó đã cách ly và huấn luyện nó một cách nghiêm ngặt.”

‘Cái gì mà câu đố cơ chứ!’

“Dù huấn luyện rất khắc nghiệt, nhưng bên cạnh con sói điên ấy có ba người bạn thân, hứa hẹn cùng nhau trốn thoát, cùng nhau hướng đến tương lai...”

Ực. Cuối cùng Heeseong cũng nuốt được miếng thịt khô. Tuy hơi to, cảm giác như bị mắc nơi cổ họng, nhưng cậu không quan tâm. Tiếp tục cắm cúi nhai tiếp miếng khác. Trong lúc đó, giọng nói trầm đều của Jinyoung vẫn không ngừng.

“Nhưng thật ra, ba người bạn ấy chính là những người cha nó cài cắm để giám sát. Họ rất sợ con sói ấy. Cũng phải thôi, đó là một kẻ thỉnh thoảng mất kiểm soát và tấn công người khác như thế mà...”

“……?”

Thấy kỳ lạ, Heeseong ngẩng đầu lên và bỏ dở miếng thịt khô. Có một cảm giác quen thuộc mơ hồ dâng lên. Một con sói điên, bị huấn luyện hà khắc, một người cha muốn kiểm soát nó, một con sói bị ruồng bỏ...

Có thể đây là câu chuyện về Yoon Chiyoung.

Đôi mắt chú chó hẹp lại dữ dội, và một bên tai cụp xuống bỗng dựng đứng sắc bén. Ngay cả miếng thịt khô trong miệng cũng rơi bộp xuống đầu gối Jinyoung.

Jinyoung như thấy thú vị, cầm lấy một chân trước của chú chó như bắt tay, rồi vui vẻ tiếp tục:

“Cuối cùng, khi biết được ba người bạn ấy định giết mình để bảo toàn tính mạng, con sói điên ấy nổi giận và cắn nát tay từng người một. Sau đó, khi trở thành người giám sát, nó đã kéo cha mình khỏi vị trí thủ lĩnh.”

“……”

“Ba người bạn quen nhau suốt bốn năm, và cả cha mẹ – những người muốn giúp nó sửa đổi.”

‘...Cái quái gì vậy!’

Có lẽ vì đoán được câu chuyện là về Chiyoung, Heeseong thấy tức giận như thể đó là câu chuyện của chính mình. Như thể cậu là người bị anh trai phản bội, là người từng dốc hết tình cảm cho bạn bè để rồi bị chính họ đâm sau lưng. Nếu là thật, thì tất cả sẽ trở nên vô nghĩa — đến mức khiến người ta chỉ còn muốn trả thù.

Lúc ấy, Jinyoung đẩy gọng kính, rồi trêu chọc hỏi:

“Giờ thì đoán được con sói ăn thịt ấy là ai rồi chứ?”

‘...Khốn nạn!’

Cuối cùng Heeseong cũng hiểu ra ý đồ của Jinyoung.

Ngay từ đầu, Jinyoung đã biết cậu không phải chó thật. Ấy thế mà hắn vẫn giả vờ như không biết, còn đem thịt khô ra dụ dỗ. Tệ hơn, hắn lại tùy tiện kể ra quá khứ mà Chiyoung đã cố che giấu.

Đây không phải là cách mà một con người nên đối xử với bạn đời tương lai của em trai mình. Khuôn mặt Heeseong nhanh chóng cứng lại vì giận dữ.

“Nghe bảo thành viên mới của nhà này có bản thể là một chú chó nhỏ xíu... Bảo sao Chiyoung dám yên tâm yêu đến thế.”

Yoon Jinyoung hất nhẹ đầu ngón tay vào chú chó như thể đang đụng vào thứ gì tầm thường. Heeseong nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn như muốn giết đến nơi. Nhưng Jinyoung chỉ cười rạng rỡ như thể thấy hành động ấy rất đáng yêu. Nụ cười ấy, tuy giống Chiyoung ở vẻ bề ngoài, nhưng lại mang cảm giác ngạo mạn — khác hẳn với nụ cười chỉ đơn thuần vẻ đẹp đẽ của Chiyoung.

Chú chó cố giữ bình tĩnh, lặng lẽ suy nghĩ.

‘Hắn kể cho mình nghe mấy chuyện đó làm gì?’

Dù sao thì Heeseong cũng chẳng thấy ngạc nhiên khi biết Chiyoung là “sói ăn thịt”. Ngay từ đầu cậu đã ngờ ngợ, nhất là khi thấy phản ứng của Chiyoung trong cơn sốc pheromone lần đầu tiên, thì cậu đã chắc chắn.

‘Chắc là Chiyoung đã phải sống đau đớn vì những cơn sốc pheromone đó.’

Ấy vậy mà cái người được gọi là “anh trai” lại là kẻ đầu tiên đem chuyện đó đồn đi khắp nơi, giờ còn đến tận đây nói xấu với người yêu của em mình. Heeseong thấy thật sự ghê tởm hắn. Trước mặt đứa em — là người giám sát — thì im thin thít vì sợ, còn khi vắng mặt thì lại dám đi kể xấu sau lưng.

Cậu đã gặp đầy kiểu người hai mặt như vậy ở sòng bạc. Những kẻ dụ dỗ người ta vào bẫy, sống bằng sự dối trá, đến khi có tiền thì lộ rõ bản chất. Đó là kiểu người mà Heeseong ghét cay ghét đắng và không bao giờ muốn dính dáng.

Không hay biết gì về cảm xúc đang thay đổi trong lòng chú chó, Jinyoung nhặt miếng thịt khô rơi ra lúc nãy và đưa lại đến miệng Heeseong. Nhưng lần này, chú chó không thèm ngó đến, còn gạt phắt đi rồi phóng khỏi đầu gối hắn, nhảy xuống sàn. Cậu không muốn nói chuyện với Jinyoung thêm giây nào nữa.

“Có khi mày cũng sắp bị nó ăn tươi nuốt sống rồi đấy.”

Hắn đến tận đây chỉ để buông ra câu dọa rẻ tiền như vậy thôi sao? Chú chó ngoảnh lại nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi.

Dọa nạt kiểu đó chẳng là gì với Heeseong — người từng lăn lộn đủ kiểu ở sòng bạc. Hơn thế nữa, cậu là người duy nhất có thể hóa giải pheromone của Chiyoung và biết cách đưa anh trở lại trạng thái bình thường. Nếu cậu thật sự sợ “sói ăn thịt”, thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.

Không còn thấy lý do gì để tiếp tục cuộc trò chuyện này, chú chó xoay lưng, định bước vào phòng.

Tạch.

Đúng lúc đó, Yoon Jinyoung làm rơi thứ gì đó trước mặt chú chó. Không phải thịt khô như lúc nãy — mà là một phong bì dày cộm chứa đầy tiền.

“Tao cũng không mong gì to tát ở mày cả.”

“……”

“Chỉ cần không giống con sói điên kia, biết nghe lời chút là được rồi…”

Hắn vừa nói vừa đẩy phong bì lại gần. Nhìn là biết bên trong khá nặng. Bị kích thích bởi sự tò mò, đuôi chú chó dựng thẳng lên, một bên tai cũng giật giật.

Heeseong liền ngồi xuống. Quyết định nghe tiếp xem hắn muốn gì.

Thấy thế, Jinyoung mỉm cười hài lòng rồi nói như ban ơn:

“Chỉ cần định kỳ báo lại cho tao biết Yoon Chiyoung đang làm gì và có giám sát gia đình hay không, vậy là đủ.”

‘…Muốn biến mình thành tai mắt của hắn à?’

Thì ra là đến để mua chuộc. Giờ thì Heeseong đã hiểu rõ lý do Jinyoung đến đây. Đôi mắt chú chó nheo lại thành hình tam giác.

‘Hắn nghĩ mình dễ dụ vậy sao?’

Thật ra, cũng không khó hiểu. Heeseong là người thân cận nhất với “người giám sát” và hiện tại chỉ là một con chó nhỏ không xu dính túi. Ai nhìn vào cũng nghĩ cậu sẽ dễ dàng bị đồng tiền làm mờ mắt.

Vả lại, nếu đã biết thân phận thật của cậu, hẳn là hắn cũng đã thu thập được kha khá thông tin. Nghĩa là đầu óc cũng không tệ. Heeseong thầm nghĩ: Thì ra, hắn cũng là sói thuần chủng thật.

Chú chó rơi vào trầm ngâm, mắt đảo tròn biểu lộ rõ ràng tâm trạng đang suy tính. Sau khi khẽ vẫy đuôi một cái, cậu đưa chân trước hất nhẹ mép phong bì lên, liếc nhìn số tiền bên trong.

Toàn bộ đều là tờ 50.000 won màu vàng rực.

Tổng cộng: 20 triệu won.

 

Sau thời gian sống ở sòng bạc, Heeseong chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được số tiền. Nên biểu cảm chẳng có chút thay đổi nào. Sau đó, cậu lén đảo mắt sang bên cạnh. Jinyoung đang sốt ruột gõ ngón tay lên đầu gối. Nhìn nét mặt đó, cậu thấy rõ Jinyoung đang căng thẳng nhìn sắc mặt mình.

Heeseong tận dụng hết kinh nghiệm năm năm làm việc trong sòng bạc. Trong vụ này, cậu là người chiếm ưu thế. Vừa đưa ra kết luận, cậu lập tức phản ứng.

Xì.

Tỏ vẻ không hài lòng, chó con lấy chân trước đẩy phong bì tiền ra. Rồi cậu quay đầu đi, lăn ra một bên nằm ngửa bụng lên như muốn thể hiện ta đây chả thèm quan tâm.

Trước tình huống nhục nhã đó, Jinyoung nghiến răng ken két. Việc hắn – một người thuộc giống tộc sói dũng mãnh – phải thương lượng với một con chó con khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Nhưng dù sao thì đây cũng là người yêu mà người giám sát lần đầu đưa tới để ra mắt. Hơn nữa, Jinyoung đã lén sử dụng tiền của tộc sói suốt thời gian qua, nên hắn rất cần một người trung gian. Bằng mọi giá phải tránh khỏi tầm mắt của người giám sát.

Jinyoung bắt đầu dỗ dành con chó con lại.

"...Tao sẽ cho thêm chút nữa, và mỗi lần cung cấp thông tin sẽ trả thêm 200."

Trước lời đó, chó con chỉ mớm cho hắn một chút xíu phản ứng. Như thể có chút hứng thú, cái đuôi ngắn khẽ ve vẩy một lần.

"Chó con mà cũng..."

Jinyoung trợn mắt, gân cổ nổi lên nhìn chó con chằm chằm. Cái thân hình bé như nắm tay mà lòng tham thì không nhỏ. Trong lòng hắn muốn đe dọa cậu, nhưng nếu làm vậy, tên nhãi đó có thể hoảng sợ bỏ chạy và báo cáo cho người giám sát. Vì sợ người giám sát, Jinyoung phải tính toán cẩn thận.

"...Bây giờ tao sẽ trả gấp đôi, và mỗi lần cung cấp thông tin sẽ đưa hơn năm trăm."

Cạch. Trước mặt con chó con xuất hiện thêm một phong bì dày cộm nữa. Độ dày của nó giờ bằng cả thân người của cậu.

Chó con đắn đo rồi khẽ nhấc đầu lên ước lượng số tiền, dường như đã quyết định.

Gâu!

Chó con gật đầu, rồi để đánh dấu hợp đồng, cậu chạm nhẹ cái mũi ướt lên mu bàn tay của Jinyoung. Đó là dấu hiệu tín nhiệm được dùng phổ biến giữa các nhân thú.

Jinyoung thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười để lộ răng nanh. Đúng là đồ chó lai tạp không có gốc gác, dễ thuyết phục thật. Không có gì mà tiền không giải quyết được.

"...Liên lạc bằng số được ghi trên phong bì, nhất định mỗi nửa tháng một lần."

Gâu.

Chó con đáp đại một tiếng, ngậm một phong bì tiền rồi kéo lê vào trong nhà. Jinyoung nhìn cảnh đó mà thấy tức cười. Nhỏ mà cứng rắn thật.

Dù đối phương nhìn thế nào đi nữa, chó con vẫn điềm nhiên kéo nốt phong bì còn lại vào trong, rồi sủa một tiếng với Jinyoung như bảo hắn biến đi.

Gâu!

"Bây giờ hãy xem như chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, rồi chào hỏi sơ qua thôi."

Như thể bảo đừng lo, chó con gật đầu.

Biểu cảm có vẻ hờn dỗi, nhưng cái đuôi thì vẫn ve vẩy liên tục. Rõ ràng là một cuộc giao dịch nghiêm túc, vậy mà Jinyoung lại không vừa mắt với cái đuôi đầy phấn khích đó.

Jinyoung nhìn thẳng vào mắt chó con như một cách cảnh cáo sau cùng. Trong thế giới hoang dã, việc nhìn chằm chằm vào mắt kẻ khác đồng nghĩa với thách thức và đe dọa. Với một con chó con nhỏ xíu, hắn tưởng nó sẽ bị khuất phục, cụp đuôi lại vì sợ hãi.

“Nhớ lấy, người giám sát là kẻ nhạy cảm nhất với sự phản bội.”

Lời này có nghĩa là: nếu chuyện này bị bại lộ, mạng sống của mày sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nhưng, dù nghe lời dọa dẫm đó, chó con chỉ dùng chân sau gãi gãi tai gập lại rồi nhảy tót vào trong phòng.

Jinyoung quay đi, có chút cảm giác hụt hẫng. Dù sao thì cũng may là hắn đã có thể gài được một tay trong người giám sát.

‘...Dù có bị người giám sát phát hiện, thì con chó chết tiệt đó sẽ bị xử lý trước!’

Dù gì thì Jinyoung cũng là huyết mạch của thủ lĩnh, là người không thể dễ dàng bị đụng đến. Việc có được một chỗ dựa như vậy là một lợi thế lớn. Dù kinh phí chi ra có hơi lớn và khiến hắn lo lắng...

Nhưng ít nhất, hắn cũng có thể tránh được ánh mắt đáng ghét của người giám sát. Jinyoung yên tâm rời khỏi sân trong trong im lặng. Mỗi bước chân đều để lại dấu vết trên nền tuyết trắng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo