Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Ngoại truyện 3. Lo âu chia ly
Dù là người yêu do chính cậu chủ động theo đuổi, nhưng vẫn có một điều khiến cậu khó mà bao dung nổi.
Chính là chứng lo âu chia ly.
"... Em muốn đi vệ sinh một mình cơ."
Heeseong nhìn chằm chằm con sói đã theo sát cậu vào tận nhà vệ sinh, ánh mắt đầy sững sờ. Dù nhà vệ sinh khá rộng, nhưng khi con sói to như gấu rừng bước vào theo thì bỗng dưng không gian như chật kín lại.
Dù bây giờ đã quen dần, nhưng ngay cả khi anh là người yêu mắc chứng lo âu chia ly, thì ít nhất Heeseong vẫn muốn được đi vệ sinh một mình. Vừa chuẩn bị cởi đồ để tắm, cậu quay sang nhìn con sói không hề nhúc nhích với vẻ không thể tin nổi.
"Em sắp tắm rồi đấy."
Grừ...
Con sói gầm nhẹ trong cổ họng như thể bảo cậu cứ tắm đi, rồi gật đầu. Như thể chẳng có vấn đề gì, con sói to lớn kia mở to đôi mắt xám, làm ra vẻ ngây thơ. Trước thái độ rõ ràng muốn ngồi xem ấy, Heeseong giận sôi lên.
"Em còn phải đi tiểu nữa đấy!"
Lần này con sói thậm chí còn ngồi bệt mông xuống đất. Ánh mắt nó nhìn vào chỗ giữa hai chân Heeseong đầy nghiêm túc. Chính chỗ đó mà anh hay trêu chọc là không có lông rồi hôn tới. Heeseong đã định bỏ qua cho êm chuyện, nhưng rốt cuộc lại bùng nổ.
"Ngồi cái gì mà ngồi! Mau ra ngoài!!"
Heeseong quát to rồi đẩy lưng con sói, nhưng nó chẳng nhúc nhích. Dù đứng vững như bàn thạch, con sói vẫn giả vờ nhìn cậu đầy tiếc nuối, làm bộ tội nghiệp. Nhưng dù thế nào đi nữa, Heeseong cũng biết rõ trong đầu anh chỉ nghĩ “Cho anh nhìn cái thân trắng trẻo của em một chút đi mà”, nên cậu quyết không tha. Sau một trận vật lộn vất vả, Heeseong cuối cùng cũng tống được con sói ra ngoài cửa.
"Ha... Mệt chết đi được."
Heeseong, cuối cùng cũng được ở một mình trong nhà vệ sinh, dựa đầu vào cửa với gương mặt mệt mỏi. Dù đã đuổi được Yoon Chiyoung ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc anh sẽ kiên nhẫn đợi đến khi cậu ra thì chỉ muốn thở dài. Vừa cởi đồ một cách uể oải, Heeseong vừa nghĩ ngợi với vẻ mặt đầy lo lắng.
‘Rốt cuộc phải chữa lo âu chia ly bằng cách nào đây?’
Cứ như thế này thì có khi Heeseong sẽ chẳng bao giờ có được khoảng thời gian một mình nữa mất.
Tất nhiên, được ở bên người yêu là một điều hạnh phúc. Nhưng cảm giác như đang cướp đi cả thời gian riêng và cả cuộc sống của anh khiến cậu không thể thấy yên lòng.
Cậu đã nghĩ chỉ cần sống cùng nhau thì rồi sẽ ổn thôi. Nhưng vì chứng lo âu chia ly của Yoon Chiyoung chẳng hề có dấu hiệu thuyên giảm, nỗi trăn trở của Heeseong chỉ ngày một lớn hơn.
***
Ngay cả Heeseong cũng phải công nhận rằng dạo này Yoon Chiyoung đã thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Trước hết là anh đã dứt khỏi cơn nghiện cờ bạc trầm trọng. Tuy vẫn tiêu tiền khá phung phí, nhưng chỉ riêng việc cai được cờ bạc thôi đã đủ khiến cún con thấy anh trông giống người bình thường rồi. Vì cậu đã chứng kiến quá nhiều kẻ sa đọa từ sòng bạc mà rơi xuống tận đáy vực.
Nhưng đổi lại, Yoon Chiyoung sau khi cai cờ bạc lại rơi vào một cơn nghiện khác.
‘Tại sao chứng lo âu chia ly cứ ngày càng tệ thêm chứ?’
Lạ một điều là, chứng lo âu chia ly của Yoon Chiyoung chẳng có chút dấu hiệu cải thiện nào.
Thậm chí còn tệ hơn, đến mức anh không chịu giao Heeseong cho bất kỳ thuộc hạ nào nữa. Trước kia còn từng để Heeseong ở lại một mình với Ji Youngbae, nhưng giờ thì đến chuyện đó cũng không muốn. Dù đi đâu anh cũng phải đích thân đưa cún con đi cùng, hoặc không thì phải cử ít nhất năm sáu người đi theo canh giữ mới yên tâm.
Chưa hết. Kể cả đang ngủ, anh cũng thường xuyên tỉnh dậy để kiểm tra xem Heeseong có ở đó không.
Một lần, có lẽ vì gặp ác mộng mà Yoon Chiyoung thở dốc suốt khi ngủ, rồi toát cả mồ hôi lạnh, tỉnh dậy liền ôm chầm lấy Heeseong đang nằm bên cạnh. Heeseong bị đánh thức trong lúc mơ màng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Dù thấy phiền, cậu cũng không thể làm ngơ trước vẻ bất an của Yoon Chiyoung được. Anh thật sự trông như đang sợ hãi sẽ đánh mất cậu vậy.
‘Nhưng nếu đến mức không ngủ được nữa thì chẳng phải là nghiêm trọng quá rồi sao?’
Heeseong nhíu mày, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Rõ ràng hai người đã xác nhận tình cảm dành cho nhau, còn gặp mặt hai bên gia đình để chính thức trở thành bạn đời. Heeseong cũng đã từng đứng trước biển vào lúc bình minh lên, trao nhẫn và thổ lộ lời tỏ tình đầy lãng mạn. Ấy vậy mà Yoon Chiyoung vẫn không thể buông cậu ra dù chỉ một chút. Dường như không phải vì quá yêu mà là vì bất an khi nghĩ sẽ đánh mất Heeseong.
‘Chẳng lẽ lời tỏ tình của mình không đủ khiến anh tin tưởng sao…’
Heeseong buồn bã vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út. Cậu đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh suốt đời, vậy mà Yoon Chiyoung vẫn thấy như thế là chưa đủ ư.
‘...Hay là vì quá dính nhau nên chứng lo âu chia ly ngày càng nghiêm trọng hơn?’
Heeseong bắt đầu thấy nôn nóng. Càng lo âu, chỉ số pheromone của Yoon Chiyoung lại càng khó ổn định. Và vì thế, đôi khi cậu lại nảy sinh những bất an vô lý, lo sợ bản thân trở thành một thứ độc hại đối với anh.
Ngay lúc ấy, một cơ hội để thử nghiệm một giả thuyết đã đến với Heeseong.
“Tuần sau chắc anh phải đi công tác nước ngoài…”
“Công tác? Bao lâu?”
“Khoảng ba ngày thôi. Hay là em đi cùng rồi mình ở lại chơi thêm một tuần nữa?”
Ba ngày công tác.
Thật ra là một khoảng thời gian ngắn, nhưng với Heeseong, đây là cơ hội để thử chữa chứng lo âu chia ly.
‘Nếu xa nhau ba ngày thì Yoon Chiyoung chắc cũng sẽ nhận ra điều gì đó chứ?’
Nếu thử sống tách biệt nhau một chút, có thể Yoon Chiyoung sẽ nhận ra rằng, để cậu ở một mình cũng không sao cả. Biết đâu anh cũng sẽ hiểu ra rằng, ngay cả trong tình yêu, ai cũng cần có thời gian riêng cho bản thân.
Đúng là không thể bỏ lỡ cơ hội này. Sau một hồi im lặng, Heeseong tiến đến gần và nhìn anh bằng đôi mắt đen lấp lánh:
“Yoon Chiyoung, chuyến công tác lần này… anh đi một mình được không?”
“……”
Trước câu hỏi ấy, Yoon Chiyoung ngồi lười biếng trong thư phòng liếc nhìn Heeseong. Anh vẫn giữ nụ cười nhẹ và dịu dàng trên môi, nhưng đôi đồng tử xám nhạt, khó phân biệt tiêu cự kia lại khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với một bức tường vô hình. Một bức tường mang ý nghĩa: chuyện chia xa hoàn toàn không nằm trong lựa chọn.
“À, bé cưng không muốn đi à? Vậy anh sẽ hủy vé máy bay.”
“Không, này.”
Heeseong đặt bịch bánh tôm đang ăn xuống rồi ngồi vắt vẻo lên mép bàn trước mặt Yoon Chiyoung với dáng vẻ ngang tàng. Hai người nhìn nhau từ trên xuống dưới. Trong đó, ánh mắt Yoon Chiyoung đang dừng lại nơi bờ vai lộ ra qua chiếc áo thun rộng thùng thình. Heeseong bắt đầu hối hận vì đã mặc áo cỡ rộng của Chiyoung, nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng để không nổi cáu trước thái độ không mấy nghiêm túc của anh.
“Lần này anh hãy thử đi công tác một mình đi. Em sẽ ở nhà ba ngày.”
“Vậy thì anh cũng sẽ ở nhà.”
“Là công việc thì sao không đi được? Em bảo là anh đi một mình cơ mà?”
“Anh chỉ cần tồn tại thôi là đang làm việc rồi. Không đi đâu.”
Trước những lời chắc như thép ấy, chiếc đuôi trắng của Heeseong cụp xuống rõ rệt.
“…Anh cứ muốn cố chấp mãi như vậy à?”
“Anh á? Anh cố chấp khi nào chứ…”
Yoon Chiyoung cười toe toét, rồi vòng tay ôm lấy eo Heeseong. Anh nheo mắt đầy mê hoặc, đuôi mắt cong lên dịu dàng, còn chiếc đuôi đen sau lưng thì khẽ đung đưa một cách lười biếng. Biết điều thì nhanh lắm. Rõ ràng là anh đã nhận ra việc Heeseong muốn thử xa nhau một lần rồi.
“Này, Yoon Chiyoung.”
Tuy nhiên, dù người yêu có làm nũng đáng yêu cỡ nào, Heeseong cũng không thay đổi ý định. Mỗi ngày đều soi gương nên cậu đã quá miễn nhiễm với sự dễ thương rồi.
“Dạo này chứng lo âu chia ly của anh chỉ ngày càng nặng hơn thôi. Cho nên lần này, thử xa nhau một lần đi. Em thấy chính vì mình cứ dính nhau mãi nên nó mới nghiêm trọng thêm đấy.”
“……”
Khi Heeseong nghiêm túc nói ra điều đó, lần này Yoon Chiyoung cũng không né tránh cuộc trò chuyện nữa. Anh dựa vào lưng ghế với vẻ mỏi mệt, chìm vào suy nghĩ một lúc, rồi nói ra suy luận mà anh tự nghĩ ra.
“Em đang phạt anh vì lúc nãy anh cười khi thấy em bị nhốt ngoài ban công à?”
“…Em phạt anh làm gì? Dù đúng là... bực thật đấy…”
Heeseong nghiến răng mà nói, rồi kéo lại chủ đề cuộc trò chuyện mà Yoon Chiyoung đang cố tình lảng tránh.
“Anh cứ đi công tác một mình đi. Chỉ có ba ngày xa nhau thôi mà.”
“Nhưng là tận ba ngày đấy.”
“Nói gì đấy, ba ngày thì có chết đâu.”
“Em thì không chết thật, nhưng anh thì khác.”
Nụ cười lúc nào cũng hiện hữu trên khuôn mặt Yoon Chiyoung vụt tắt. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến gương mặt đẹp như tượng tạc của anh trở nên lạnh lùng hơn hẳn. Hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy, suýt chút nữa Heeseong đã mềm lòng, nhưng vì lý do quá vô lý nên cậu vẫn cứng rắn giữ vững lập trường.
“Anh sẽ không chết đâu! Rốt cuộc là anh sợ cái gì hả?”
Yoon Chiyoung đáp lại mà mặt không biến sắc.
“Lỡ như trong lúc anh không có ở đây, có ai đó thấy em đáng yêu rồi bắt cóc thì sao?”
“Bắt cóc gì chứ…”
“Hoặc là… cún con lại bỏ anh mà theo người phụ nữ khác thì sao…”
“……”
Yoon Chiyoung ôm chặt Heeseong vào lòng như thể chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã không chịu nổi. Dù nghe như giọng dỗi hờn, nhưng thực ra là đang giận dỗi kéo dài, khiến Heeseong sa sầm mặt. Chuyện đã qua cả tháng rồi, vậy mà Yoon Chiyoung vẫn nói như thể mới xảy ra hôm qua, cứ dây dưa phiền phức mãi.
Hôm ấy, Heeseong đã từng đuổi theo một chị gái xinh đẹp trong sảnh khách sạn mà không suy nghĩ gì.
Lúc đó, Yoon Chiyoung vừa mới giao người canh giữ cậu cho thuộc hạ rồi đi lo việc khác. Heeseong thì đang lim dim buồn ngủ trong sảnh, nhưng vừa nhìn thấy gì đó liền trợn trừng đôi mắt dữ tợn lên.
Một người phụ nữ có vẻ là “thủ lĩnh” vừa đi ngang qua trước mặt cậu.
<Chị lại đến quấy rối người yêu tôi đúng không!>
Cún con không chỉ chất vấn người phụ nữ kia, mà còn sủa ầm lên như thể đang tra hỏi: “Cô theo dõi tôi đến tận đây à? Đáng ngờ lắm! Cô lại đang âm mưu chuyện gì đúng không?”, vô cùng cảnh giác như một con chó chiến đấu thực thụ. Ngay cả thuộc hạ được giao bảo vệ Heeseong cũng không ngăn cản nổi — một sự uy hiếp nhỏ bé nhưng đầy quyết liệt.
Thế rồi, một tình huống ngoài dự kiến đã xảy ra.
<Á! Cún con kìa!>
<Ơ…?>
Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp ấy không phải là thủ lĩnh, mà chỉ là một người phụ nữ có phong cách giống thế thôi.
Thực ra, khi ở hình dạng chó, con người ai trông cũng cao cao giống nhau, nên khi thấy một chị đẹp đi ngang qua, cậu đã nhầm tưởng đó là thủ lĩnh.
<Ơ kìa, sao cún con lại ở đây một mình thế? Về nhà với chị nhé?>
Người ấy chẳng nhận ra cậu đang dọa dẫm gì cả, chỉ mải miết vuốt ve và cưng nựng. Heeseong cũng thấy có lỗi vì đã sủa lên vô cớ, nên cứ đờ đẫn mà rúc vào lòng cô. Vấn đề là — đúng lúc đó, Yoon Chiyoung vừa làm xong việc và quay lại thì bắt gặp ngay cảnh tượng ấy.
Hôm ấy, Heeseong đã cuống quýt dỗ dành mãi mới tạm thời khiến Yoon Chiyoung nguôi giận. Nhưng rắc rối ở chỗ, từ hôm đó trở đi, anh cứ lôi chuyện này ra nhắc mãi như một mối hờn dai dẳng.
Như vừa rồi, chỉ cần một chút gì đó là lại giở giọng dỗi hờn, kiểu như “Lỡ em bỏ anh mà theo cô nào khác thì sao…” Ngay cả ánh mắt anh nhìn cậu cũng rất rõ ràng, cứ như đang đòi nghe câu “Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu.” từ miệng Heeseong vậy. Nhưng kiểu nói sến sẩm đó lại chẳng hợp với Heeseong chút nào, khiến cậu vừa mệt vừa chán.
“Vậy là anh định sống cả đời cứ lẽo đẽo theo em đến tận nhà vệ sinh à?”
“Sao? Không thích hửm?”
“Không thích.”
Trước câu trả lời dứt khoát ấy, Yoon Chiyoung mỉm cười thanh nhã như thể hiểu rồi, rồi đưa ra một phương án thỏa hiệp.
“Thế thì từ giờ anh sẽ chờ ngoài nhà vệ sinh.”
“Này!”
Heeseong sắp tức đến phát điên. Đang nói chuyện về chứng lo âu chia ly, sao lại thành ra thế này cơ chứ?
“Em không thích đâu! Ngộp thở lắm! Không thể sống cả đời thế này được!”
“……”
Vừa hét lên xong, Heeseong lập tức hối hận. Yoon Chiyoung trông thật sự bị tổn thương. Dù vẫn mỉm cười, nhưng là nụ cười nhạt nhòa hơn mọi khi. Heeseong nhận ra nỗi buồn thấp thoáng trong ánh mắt anh.
Cuối cùng, cậu tránh ánh nhìn ấy, cảm thấy có lỗi mà thì thầm “xin lỗi” rồi cúi đầu. Dù sao thì đây cũng là người bạn đời mà cậu đã hứa sẽ gắn bó suốt đời — Heeseong không muốn làm anh tổn thương.
Một lúc sau, Yoon Chiyoung đứng dậy rồi nhẹ nhàng ôm lấy Heeseong – người nhỏ hơn anh một gang tay – để an ủi. Trong vòng tay rộng lớn ấy, Heeseong như một chú cún con vừa vặn chui vào lòng. Dù sao thì Yoon Chiyoung cũng đã quen với tính khí bốc đồng của cún con, nên hoàn toàn có thể bao dung.
“…Anh hiểu rồi.”
Cuối cùng, Yoon Chiyoung lên tiếng, giọng hơi lạc đi như thể vừa từ bỏ điều gì đó.
“Anh sẽ đi công tác một mình như em muốn. Nhưng đổi lại, trong ba ngày đó, em phải ở nơi mà anh chọn.”
“Gì cơ… là ở đâu, khách sạn à?”
“Khách sạn thì không được rồi. Lỡ ai đó nhắm vào cún con của anh thì sao…”
Yoon Chiyoung lẩm bẩm bằng giọng trầm thấp, rồi nở nụ cười kiêu ngạo. Thái độ đó khiến ánh mắt Heeseong trở nên sắc bén. Những lúc thế này, Yoon Chiyoung chẳng bao giờ bộc lộ thật lòng, nên càng khiến cậu nghi ngờ. Không biết con sói gian xảo này đang tính toán gì, khiến Heeseong bất an không yên.
Nhưng rồi một lời đề nghị bất ngờ và khá bình thường lại được thốt ra.
“Em hãy ở biệt thự nghỉ dưỡng trong ba ngày đi.”
“Anh còn có cả biệt thự nữa à?”
Cậu hỏi thế, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng phải thôi. Với mức độ tiêu tiền trong sòng bạc của anh, thậm chí còn từng ném giấy tờ nhà đất như máy bay giấy, thì chuyện có biệt thự đâu phải điều gì bất ngờ.
“Ở nơi an toàn nhất Hàn Quốc.”
Yoon Chiyoung mỉm cười như thể đã tìm ra giải pháp, tâm trạng rất tốt.
“Xung quanh còn có người mà anh tin tưởng nhất.”
“Là ai cơ?”
Heeseong hỏi với vẻ nghi hoặc, nhưng Yoon Chiyoung chỉ cười tươi rói như đã nắm chắc phần thắng. Có lẽ vì đã nghĩ ra cách giải quyết nên trông anh rất vui vẻ.
“Có đấy. Là người duy nhất mà anh không thể thắng nổi, ngoài cún con.”
Không ngờ lại có người như thế thật sao? Heeseong cau mày nhìn anh đầy nghi ngờ. Thế nhưng Yoon Chiyoung không định tiết lộ thêm, chỉ thì thầm như đang lẩm bẩm một mình.
“Đúng lúc định giới thiệu cún con cho người ấy. Tốt quá rồi.”
“…Đừng nói với em là anh còn con cún nào khác đấy nhé?”
“Không có mà.”
Giờ thì Yoon Chiyoung đã ngồi bệt xuống sàn, vẫn ôm chặt lấy Heeseong trong lòng. Anh còn không quên hôn nhẹ lên khắp gương mặt cậu.
Dù được âu yếm, gương mặt Heeseong vẫn nhăn nhó. Cậu biết rõ Yoon Chiyoung và giống sói thuần chủng đều cực kỳ khinh bỉ chuyện phản bội, nhưng vẫn thấy đáng ngờ vì anh từng tùy tiện mang về một con cún tên Hodu.
“Thử mang thêm con cún nào khác về nữa xem… Em sẽ nhốt anh cả đời cho mà biết.”
“Cún con sẽ tự nhốt anh sao?”
Yoon Chiyoung bật cười như thể chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy sung sướng, vừa cười vừa hôn chụt chụt lên môi Heeseong. Đến thế thì lời đe dọa cũng chẳng có tác dụng, chỉ khiến cơn giận của Heeseong tăng vọt. Cậu chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Yoon Chiyoung. Trong khi cậu thật lòng muốn trói buộc anh, thì anh lại tỏ vẻ hạnh phúc như thể vừa được nghe lời tỏ tình từ một chú cún nhỏ.
‘Không thể hiểu nổi cái đồ điên này!’
Dù vậy, cuối cùng cả hai cũng đạt được một thỏa thuận. Heeseong thấy yên tâm, bắt đầu háo hức với ba ngày được nghỉ ngơi và chơi bời một mình. Cậu nghĩ mình đã giấu cảm xúc rất kỹ để người yêu không buồn, nhưng thật ra, ngay từ lúc nghe đến chuyện ở biệt thự, cái đuôi của cậu đã liên tục vẫy vẫy mất rồi. Kết cục là, cho đến lúc đi công tác nước ngoài, Heeseong vẫn bị Yoon Chiyoung bám chặt, không rời nửa bước.