“Cái này cũng mệt theo kiểu khác nhỉ…”
Cả ngày hình như chẳng làm gì đáng kể mà vẫn mệt. Chỉ mới đến ký túc xá, ngắm biển gần đó, ăn tối rồi dọn dẹp mà đã hết cả ngày rồi. Thậm chí còn mệt mỏi như lịch trình dày đặc với tập luyện thường ngày vậy.
Tắm xong, tôi nhìn quanh phòng với ánh mắt bồn chồn.
‘À, cái này thật sự không thể nào khác được sao.’
Cái giường chiếm trọn trung tâm căn phòng. Và cả chiếc camera đang nhấp nháy ánh sáng nhỏ ở một góc. Tôi biết là không thể tránh khỏi vì đang quay phim tài liệu, nhưng tôi không thể không cảm thấy khó chịu.
Tôi đang đứng yên, áng chừng phạm vi góc quay của camera, thì nghe tiếng cửa mở phía sau lưng.
“Sao lại đứng đó?”
Na Ji-han trong bộ đồ thể thao nhẹ nhàng tỏa ra mùi gió đông lạnh lẽo và sảng khoái.
“Mới đi tập về à?”
“Thấy đường sáng hơn mình nghĩ nên đã chạy một vòng quanh ký túc xá với anh Hae-sol. Tôi sẽ tập thể lực rồi đi tắm, cậu cứ ngủ trước đi.”
Gần đây lượng bài tập tăng lên nên cậu ấy thường đeo đai bảo vệ cổ tay khi tập thể lực, và bây giờ có vẻ như cậu ấy đến để lấy nó.
Đúng như dự đoán, Na Ji-han lục lọi vali rồi lấy ra chiếc đai bảo vệ màu đen. Đó là món quà sinh nhật năm ngoái tôi tặng cậu ấy.
“Nhớ sấy tóc kỹ vào nhé. Dù đã bật sưởi từ trước nhưng trần nhà cao nên sẽ nhanh lạnh lắm đó.”
“Ừ.”
Tôi trả lời nhưng không vào ngay mà cứ ngập ngừng, Na Ji-han, người đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, liền cười toe toét.
“À ha.”
Với thái độ ung dung, cậu ấy đeo đai bảo vệ rồi đứng dậy, dang rộng vòng tay.
“Đây đâu phải lần đầu chúng ta ngủ cùng giường đâu mà Seo-woo của chúng ta lại ngại ngùng thế nhỉ. Ai nhìn vào lại tưởng chúng ta ngại ngùng lắm đấy.”
“Này!”
“Sao. Muốn ôm à? Vậy thì ôm thôi.”
Na Ji-han, người đang cười và tiến lại gần tôi trong tư thế đó, dừng lại cách tôi đúng một bước, khẽ vung tay rồi từ từ thu lại. Điều đó có nghĩa là phạm vi camera quay được chỉ đến đó thôi.
“Nghĩ lại thì giờ ôm thì không được rồi. Cậu vừa mới tắm xong còn tôi thì vừa chạy về.”
Cậu ấy giả vờ ôm không khí rồi nói thêm, coi như đã ôm rồi.
“Cậu không thích bị làm phiền sau khi tập thể dục mà.”
“Thì đúng là vậy, nhưng cậu thì không….”
“À. Không ghét à?”
“Không phải là muốn ôm đâu nên đi đi.”
Thật sự không ghét. Những đứa khác làm vậy thì phiền phức và rắc rối, nhưng đương nhiên Na Ji-han lại là một trường hợp khác.
Dù tập cùng một bài, Na Ji-han vẫn khác với những đứa khác. Cậu ấy không có mùi khó chịu và hiếm khi bị bẩn. Dù có lại gần cũng chỉ cảm thấy hơi ấm nhẹ nhàng khi nhiệt độ cơ thể tăng lên.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không gây khó xử. Thường xuyên, khuôn mặt hơi hồng hào, dáng vẻ lộn xộn, hay hơi thở rõ ràng và gấp gáp hơn bình thường lại kích thích những ham muốn không lành mạnh trong tôi.
“Đúng là khó tính. Chẳng khác gì con mèo nhà giàu cả.”
“Cậu còn nói nhảm nữa không?”
Tôi thay lời đáp bằng một cái đánh mạnh vào lưng cậu ấy. Na Ji-han cười lớn rồi ra khỏi phòng.
---
Căn phòng tối và tĩnh lặng.
Na Ji-han tự khen mình vì đã mở cửa phòng cẩn thận nhất có thể vài giây trước, rồi lách mình vào bóng tối.
Bóng người đang cuộn tròn trên giường vẫn không nhúc nhích cho đến khi cậu ấy tắm xong và quay lại. Chỉ khi đến gần, cậu ấy mới nghe thấy tiếng thở đều đều của người đang ngủ say sưa.
Na Ji-han đặt người xuống cạnh đầu giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Yoon Seo-woo.
“Tôi biết ngay mà.”
Cậu ấy lầm bầm như thở dài, “Bảo sấy tóc kỹ vào rồi ngủ đi mà.”
Thực ra bản thân cậu ấy cũng gội đầu bằng nước ấm và không sấy kỹ, nhưng Na Ji-han vẫn mải mê nhìn ngắm người đang ngủ. Khác với cậu ấy, người có thể qua loa mọi chuyện, đối phương lại dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường và thường xuyên mắc bệnh vặt.
“Thế này thì sao mà không cằn nhằn được chứ? Yoon Seo-woo à.”
Dù lầm bầm trách móc, nhưng thực ra không phải là phàn nàn gì lớn. Cậu ấy cũng không nghĩ đó là khuyết điểm nên không có ý định bắt sửa chữa. Vì đối với cậu ấy, người luôn phải chăm sóc tỉ mỉ, đó không phải là việc phiền phức hay khó chịu.
Không, ngược lại còn thấy vui nữa. Cứ như thể vai trò không bao giờ thay đổi của mình đã được đảm bảo vậy.
Dù bàn tay vuốt tóc có thể gây ngứa, Yoon Seo-woo vẫn say ngủ. Chắc có nhiều lý do khiến cậu ấy ngủ sâu hơn bình thường. Lịch trình lạ lẫm, thời gian di chuyển không ít, bữa tối với đông người, và một lon rượu không ngờ lại uống phải.
“Ưm…”
Na Ji-han chọc nhẹ vào má mềm mại của Yoon Seo-woo đang trở mình rồi mỉm cười.
“Không biết mình suýt chút nữa là vượt quá tửu lượng rồi đúng không, đồ ngốc.”
Mặc dù biết là độ cồn ghi trên lon cao hơn bia thông thường nên cậu ấy cố tình uống bớt một chút. Đương nhiên cậu ấy không phải kiểu người gây phiền phức khi say, nhưng lịch trình bận rộn sẽ tiếp tục vào ngày mai và ngày kia nữa.
Dù sao thì đến mức này cũng ổn rồi. Nhờ vậy mà dù đổi chỗ ngủ cũng sẽ ngủ ngon mà không bị tỉnh giấc.
Na Ji-han đắp chăn cẩn thận rồi đứng dậy, đi về phía góc phòng. Cậu ấy cười toe toét vẫy tay về phía chiếc camera đang bật đèn đỏ, rồi thì thầm một cách bí mật.
“Seo-woo ngủ rồi nên tôi tắt đi đây. Tôi cũng ngủ đây. Tạm biệt.”
Tắt camera và cẩn thận đậy nắp ống kính, Na Ji-han đứng cạnh đó một lúc, nhìn Yoon Seo-woo. Đôi mắt đen của cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc chăn trắng đang đều đặn nhấp nhô, dần trở nên tĩnh lặng.
“Tại sao nhỉ…”
Biết là từ khi nào nhưng không biết lý do. Na Ji-han nuốt câu nói đó cùng một tiếng thở dài.
Đôi khi nhìn Yoon Seo-woo, cậu ấy lại cảm thấy bực bội.
Cảm xúc đó lần đầu xuất hiện vào khoảng 10 tuổi. Khi mẹ của Yoon Seo-woo qua đời, và trong khoảng thời gian khó khăn vì chuyện thừa kế, hai người họ đã có chút xa cách. Nỗi buồn và sự ngột ngạt mà cậu ấy cảm thấy khi người bạn duy nhất, người không giỏi che giấu cảm xúc, lại tránh mặt mình.
Chúng tôi cứ nghĩ đương nhiên là sẽ ở bên nhau, tôi chỉ muốn ở cạnh cậu mà cậu lại không nghĩ như vậy, sự nghi ngờ đó bắt đầu nảy mầm và bén rễ từ lúc đó.
Không có cách nào để giải tỏa nên cậu ấy cũng trở nên lo lắng. Nếu hành xử theo bản năng, cậu ấy sẽ phải đeo bám không ngừng, nhưng vì không muốn bị Yoon Seo-woo ghét nên cậu ấy không thể làm vậy. Tốt nhất là cố gắng quanh quẩn gần đó mà không gây khó chịu.
May mắn thay, mối duyên với Yoon Seo-woo đã không bị cắt đứt. Bởi vì như Na Ji-han mong muốn, hai người họ vẫn kiên cố.
Nhưng sự kiên cố đó không hoàn hảo. Điều mà cậu ấy nghĩ đã được xây dựng tốt theo thời gian lại một lần nữa lung lay gần đây. Khi con đường của hai người rẽ nhánh vì hợp đồng với công ty quản lý và debut idol, Na Ji-han cảm thấy cảm xúc cũ kỹ đó trỗi dậy.
‘…Cậu ký hợp đồng với UJ sao? Tại sao? Cậu đã tham gia buổi thử giọng công khai của Midnight mà. Tôi cũng vì thế mà tham gia mà.’
‘Thì cứ vậy thôi. Cậu đậu rồi à? Chúc mừng nhé.’
‘Thật lòng đấy à? Công ty mới có chăm sóc tử tế không? Có chắc chắn debut được không? Sao không đợi kết quả của Midnight…’
‘….’
‘Nghĩ lại đi một lần nữa đi, Yoon Seo-woo. Đó là…’
‘Ji-han à. Tôi nghĩ đây là điều đúng đắn. Chúng ta hãy cố gắng hết sức ở vị trí của mình. Chuyện đó đâu có làm thay đổi tình bạn của chúng ta đâu.’
‘Cậu và tôi ở riêng là tốt nhất sao?’
Cậu ấy chỉ lớn người thôi chứ lòng chưa lớn hết, cứ như một đứa trẻ 10 tuổi bị cướp mất búp bê yêu thích vậy. Na Ji-han nghĩ vậy.
Yoon Seo-woo sớm trưởng thành, có lẽ sẽ ghét bỏ cái tính trẻ con của mình, nên cậu ấy tỏ vẻ điềm đạm một cách giả tạo. Được thôi. Nhóm có bị chia ra cũng không sao. Hơn nữa, cũng đâu phải sẽ ở mãi với một công ty quản lý, đến mùa tái ký hợp đồng thì cứ khéo léo dụ dỗ là được. Trước mắt cứ giả vờ ổn đã.
May mắn thay, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Thậm chí còn vượt ngoài mong đợi. Một vị trí trống xuất hiện trong nhóm, và Yoon Seo-woo đã đến như một mảnh ghép hoàn hảo. Đối với Na Ji-han, đó là may mắn không gì sánh bằng.
Giờ thì sẽ không còn lo lắng như trẻ con với cậu nữa rồi. Bởi vì cậu sẽ luôn ở trong tầm với, trong tầm tay tôi.
Thế nhưng, cảm giác ngột ngạt vẫn không hề biến mất. Cảm xúc đã khiến cậu ấy bận tâm mỗi khi Yoon Seo-woo xa cách, lại vẫn tồn tại ngay cả khi ở gần.
Không phải ghét bỏ hay khó chịu, rốt cuộc là tại sao.
Khi cảm thấy bực bội như vậy, vận động cơ thể sẽ tốt hơn. Hít thở không khí bên ngoài sẽ giúp xua tan những suy nghĩ lung tung.
Na Ji-han khoác vội chiếc áo khoác rồi cẩn thận rời khỏi phòng ngủ. Đã gần đến giờ ngủ nên cậu ấy định đi dạo một chút trong vườn trước ký túc xá rồi vào.
Kìm nén những cảm xúc phiền phức, chỉ tận hưởng những điều tốt đẹp. Nằm cạnh Yoon Seo-woo đang ngủ ngon, nhắm mắt lại, cậu ấy sẽ không ghen tị với bất cứ điều gì trên thế giới này.
Đó là lúc cậu ấy vừa bước ra khỏi nhà nghỉ.
“Chào.”
Cùng với tiếng kim loại lách cách, một ánh sáng đỏ ửng lóe lên trong bóng tối rồi biến mất.
Phía sau ánh lửa bật lửa là khuôn mặt quen thuộc của người mà cậu ấy đã vài lần chạm mặt, và tối nay còn trò chuyện cùng.
“Anh ra ngoài hóng gió à?”
Đó là Bae Do-jin.
---