[Novel] Giả Làm Người Yêu Với Crush Ư? - Chương 6

“Seo-woo à. Đừng hiểu lầm mà hãy nghe kỹ nhé.”
Thông thường, những lời như thế này rất dễ gây hiểu lầm.
“Không có gì to tát đâu… Chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi.”
Nó có nghĩa là một chuyện lớn và một yêu cầu rất lớn.
Đúng như dự cảm của tôi, biểu cảm của Han Seong-kyung rất nghiêm trọng. Cô ấy trông như một người đang ôm một nỗi lo lắng lớn, và kỳ lạ thay, cô ấy còn có vẻ đang để ý thái độ của tôi và Na Ji-han.
Có lý do gì sao? Dù sao thì cô ấy là giám đốc, tương đương với sếp của chúng tôi trong một công ty khác mà.
Khi sự im lặng tiếp diễn, lòng tôi bắt đầu nóng như lửa đốt.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Hợp đồng đã xong xuôi rồi, hôm nay tôi cũng đến không muộn, lát nữa còn chuyển đồ đến ký túc xá nữa chứ.
‘Ngoài ra còn có vấn đề gì nữa sao?’
Thật khó chịu khi phải chịu đựng sự im lặng kéo dài. Khoảng trống kích thích trí tưởng tượng, và tôi luôn nghĩ đến những giả định tồi tệ nhất.
Ngay khi bàn tay đặt trên đầu gối của tôi khẽ giật, bàn tay của Na Ji-han liền đặt lên mu bàn tay tôi. Cậu ấy siết nhẹ, xem ra đã nhận ra tôi định bứt cái xước móng tay bên cạnh móng.
Quả nhiên, khẽ quay đầu lại, tôi thấy Na Ji-han đang nhìn tôi. Với vẻ mặt nghiêm khắc và khó tính đặc trưng của cậu ấy. Có lẽ nếu không có Han Seong-kyung trước mặt chúng tôi, cậu ấy đã cằn nhằn rất lâu rồi.
“Không biết em có biết không, nhưng có một chút ồn ào xung quanh việc Seo-woo gia nhập.”
Na Ji-han nhướng mày.
“Dĩ nhiên phía công ty không có ý kiến gì. Vụ việc rời nhóm đã được thỏa thuận xong từ trước khi Seo-woo được chỉ định. Ngược lại, chúng tôi còn cho rằng nhờ Seo-woo mà đã hoàn tất việc xây dựng thương hiệu dự án Arcus một cách thuận lợi….”
Cô ấy thở dài rồi nói tiếp:
“Có vẻ như fan không nghĩ vậy. Như em biết đấy, Arcus là một trường hợp hơi đặc biệt. Nhóm được tạo thành từ các thành viên đã nổi tiếng từ trước khi ra mắt, nên có tin đồn lan truyền rằng mọi người lo lắng không biết Seo-woo có thể hòa nhập tốt với nhóm và ra mắt thành công hay không.”
“Tin đồn chỉ là tin đồn thôi ạ.”
Na Ji-han trả lời. Giọng nói lạnh lùng đến mức sắc sảo.
“Em nghĩ không sao cả. Yoon Seo-woo đâu phải không có thực lực, cũng không phải không có ngoại hình. Đó chỉ là những câu chuyện sẽ biến mất sau khi ra mắt thôi.”
Cậu ấy giỏi lắm, cậu ấy nói thêm không chút do dự. Vì vậy tôi quên mất việc đang nhìn Han Seong-kyung, quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Na Ji-han.
‘Chưa từng nhìn kỹ bao giờ mà.’
Trước đây chúng tôi thường dành thời gian cùng nhau tập nhảy, hát hò, nhưng gần đây thì không như vậy. Bởi vì sau khi nhận thức rõ ràng tình cảm của mình dành cho Na Ji-han, tôi đã luôn tránh mặt cậu ấy.
Không phải vì ghét, mà vì sợ rằng nếu cứ ở gần trong cùng một nhóm, tình cảm của tôi dành cho cậu ấy sẽ bị lộ hết. Sợ Na Ji-han sẽ tức giận vì tôi đã vượt qua giới hạn một cách tùy tiện. Không, không chỉ tức giận, mà sợ rằng chúng tôi, những người đã quen nhau cả đời, sẽ trở thành người xa lạ.
Dù trái tim cậu không giống trái tim tôi cũng không sao, nhưng tôi không thể sống mà không có cậu.
“Tôi cũng biết Seo-woo làm tốt mà. Nhưng… Ngoài thực lực ra, còn là sự thân thiết giữa các thành viên trong nhóm nữa.”
“Thân thiết…”
Khó khăn lắm tôi mới rời mắt khỏi Na Ji-han thì thấy Han Seong-kyung đang nở nụ cười gượng gạo với tôi.
Điều đó có nghĩa là những gì cô ấy sắp nói mới là trọng tâm.
“Vậy nên, tôi có một đề nghị.”
Ánh mắt của Han Seong-kyung thoáng nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.
“Chúng ta hãy làm Bi-gye-peo đi.”
“Vâng?”
“Tôi đã cân nhắc xem nên ghép với ai, nhưng bây giờ thì rõ rồi. Hai đứa làm là tốt nhất. May mắn là có bạn thanh mai trúc mã. Nhân tiện, cũng để tin đồn lan truyền…”
Na Ji-han vẫn giữ nguyên biểu cảm không vừa lòng như thường lệ. Nhưng tôi lại lúng túng vì không hiểu ngay lời cô ấy.
“Khoan, khoan đã. Giám đốc.”
“Ừ, Seo-woo à. Em cũng nghĩ vậy phải không? Làm Bi-gye-peo thì sẽ ổn thôi đúng không?”
“Không, không phải thế mà…”
Tôi cố gắng nhấc bàn tay đang bị nắm lên nhưng thất bại. Na Ji-han có vẻ không có ý định buông tôi ra. Tôi lén lút giơ tay trái lên.
“Bi-gye-peo là gì ạ?”
Rõ ràng tôi đã nghe từ này vài lần nhưng không biết chính xác nghĩa của nó là gì. Là từ mới sao?
“Business Gay Performance.”
“Vâng?”
“Tức là, sẽ tạo hint cho fan. Để hai đứa trông như đang hẹn hò vậy. Kiểu như có một bầu không khí nửa thật nửa đùa ấy? Là như vậy đó.”
Han Seong-kyung giơ ngón trỏ lên.
“Yoon Seo-woo và Na Ji-han.”
“…Vâng?”
“Theo tôi thấy thì visual hợp nhau đấy chứ?”
Fanfic người thật đang thịnh hành trong giới fan. Và xu hướng marketing tạo hint một cách khéo léo để thu hút fan…
“Khoan.”
Tôi bật dậy. Bàn tay của Na Ji-han, nãy giờ vẫn đè lên mu bàn tay tôi, lập tức buông ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Khoan đã!”
Han Seong-kyung uống một ngụm cà phê với vẻ mặt nghiêm nghị. Ngón tay vừa chỉ vào tôi và Na Ji-han một cách tự nhiên đang cầm cốc.
“Giám đốc, cái này thì hơi…”
“Tốt chứ? Em tự tin làm tốt đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Tôi và cậu ấy là bạn từ 0 tuổi ạ. Làm sao mà làm được chuyện đó…”
“Ai bảo hai đứa phải hẹn hò thật đâu? Chỉ diễn thôi, diễn thôi.”
Đó mới là vấn đề lớn hơn.
“Không. Cái đó thì hơi… Giám đốc ơi, thời đại nào rồi ạ. Kiểu này mà bán sai cách thì chỉ gây phản tác dụng thôi!”
Hẹn hò giả vờ sao? Rồi tạo ra một hình ảnh đẹp mắt cho fan để dàn dựng như một màn trình diễn sao?
Nghe thật vô lý. Cách tiếp cận đó đã kỳ lạ rồi, và quan trọng hơn cả là tim tôi sẽ không chịu nổi mất. Ngay cả việc ra mắt trong cùng một nhóm cũng đã như đi trên băng mỏng, giờ lại còn phải rải hint như đang hẹn hò trước mặt fan nữa chứ.
Ngay cả khi nghe những lời vô lý này, Na Ji-han vẫn bình thản. Tôi không chịu nổi nữa, nắm lấy vai cậu ấy và lắc lắc.
“Na Ji-han, cậu cũng đừng im lặng nữa, nói gì đi chứ. Hả?”
“Ừm.”
Cậu ấy, người nãy giờ vẫn khoanh chân trầm tư, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Cũng ổn mà.”
“…Cái gì?”
“Nếu điều đó giúp cậu ít bị chỉ trích hơn và ra mắt cùng tôi, thì Bi-gye-peo có là vấn đề gì đâu? Ngay cả khi phải hẹn hò thật với cậu, tôi cũng không ngại đâu.”
Mỗi lời cậu ấy nói ra đều là một quả bom. Sau khi nghe liên tiếp những lời nói ngớ ngẩn đó, trán, thái dương và cả sau gáy tôi đều nóng ran, đau nhức.
Trong lúc tôi còn đang cứng đờ vì cơn đau đầu ong ong, Na Ji-han nắm lấy tay tôi và kéo tôi ngồi xuống.
“Giám đốc nói vậy chắc chắn có lý do đúng không ạ?”
Han Seong-kyung gật đầu.
“Tôi vẫn thường xuyên theo dõi tình hình và kiểm tra xu hướng, và đây là phương án tôi nghĩ ra khi thấy phản ứng khá mạnh mẽ về việc Maki rời đi. Thực ra, dù không phải vậy, thì ừm, sẽ là nói dối nếu nói chưa từng nghĩ đến.”
“….”
“Bốn đứa các em đều có cá tính rất rõ ràng. Có ưu điểm là không trùng lặp, không bị lu mờ và có sức hút riêng biệt… nhưng không thể loại bỏ cảm giác lạc lõng một cách kỳ lạ, nên bộ phận chiến lược cũng đã trăn trở rất lâu. Không thể để ngay từ bây giờ đã có tin đồn rằng hoạt động nhóm chỉ là hình thức, và sau này tất cả sẽ tan rã để hoạt động cá nhân hay solo.”
Na Ji-han bật cười ‘Hừ’ rồi nói với giọng than thở:
“Em tham gia để hoạt động nhóm mà, chắc fan còn biết hướng hoạt động tương lai của em mà em còn không biết nữa.”
“Tôi cũng đề nghị điều này vì nghĩ rằng chúng ta cần một cái cớ. Dù sao thì, không có gì củng cố sự gắn kết của nhóm rõ ràng bằng việc thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa các thành viên.”
Nghe có vẻ hợp lý. Đó chính là vấn đề. Ngay cả tôi, người vừa đứng dậy, cũng bị thuyết phục và lắng nghe lời cô ấy một cách nghiêm túc.
Tôi nhanh chóng lắc đầu để lấy lại bình tĩnh và định nói rằng dù sao thì hãy tìm một cách khác ngoài ‘Bi-gye-peo’, thì…
“Cũng được đấy chứ.”
“Này!”
Bất ngờ, tôi siết chặt nắm đấm và đấm mạnh vào vai Na Ji-han. Tôi đã đánh thật mạnh, nhưng Na Ji-han không hề nhúc nhích.
“Đây là để giảm bớt sự phản đối từ các thành viên mới gia nhập mà. Ngay cả khi đồng ý việc Maki rời đi, người ta cũng có thể cảm thấy khó chịu khi một thành viên xa lạ đột ngột gia nhập mà.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng tôi thấy việc ra mắt cùng Seo-woo tốt hơn nhiều so với nhóm 4 người. Dù sao thì cũng đã quyết định rồi, việc tạo dựng hình ảnh có vấn đề gì đâu. Với lại, hai chúng tôi vốn rất thân nhau mà.”
“Chính xác đó.”
“Không, không phải… Không phải vậy mà…”
Tôi lại đấm mạnh vào vai Na Ji-han, rồi nghiến răng thì thầm.
“Na Ji-han. Cậu điên rồi sao?”
Dĩ nhiên, Na Ji-han không hề giả vờ nghe thấy. Ngược lại, cậu ấy còn nhìn tôi như thể sao lại không làm một việc dễ dàng thế này. Thật là điên tiết!
“Làm thôi.”
Na Ji-han nói như đóng một cái đinh.
“Giả vờ hẹn hò với tôi, làm cái đó đi.”
---
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo