“À, toi rồi.”
Khi tôi nhận ra vấn đề thì đã về đến nhà và nhắn tin cho Na Ji-han báo là đã vào an toàn.
“Quên mất bức ảnh rồi…”
Bức ảnh gia đình đặt trên bàn mà tôi vẫn luôn nhìn thấy. Đó là bức ảnh tôi và mẹ ôm nhau cười tươi, là báu vật, là ký ức và là bùa may mắn của tôi.
Nhớ để vào vali thì tốt rồi, nhưng lại quên mang về. Tôi đã nghĩ đến việc quay lại lấy nhưng rồi bỏ cuộc. Tôi không muốn bị các thành viên khác coi là người rườm rà.
‘Chỉ vài ngày thôi, cố gắng chịu đựng một chút.’
Qua khung cửa sổ nhỏ của nhà bếp, tôi thấy mặt trời đang lặn dần. Chắc là vì mùa đông, dù chưa muộn lắm nhưng thế giới đang dần chìm vào bóng tối.
[Ăn tối đi, Yoon Seo-woo.]
[Đừng bỏ bữa vì không có khẩu vị.]
[Lát nữa tôi kiểm tra.]
Tôi đang ngồi yên trước bàn ăn thì chậm rãi đứng dậy khi nhận được tin nhắn của Na Ji-han. Lục lọi tủ lạnh, thấy còn ít trứng gà tươi nên tôi quyết định luộc để xử lý.
Lộp bộp, lách cách. Nước bắt đầu sôi, những quả trứng trắng va vào nhau. Tôi rất thích tiếng động đó từ khi còn nhỏ, một âm thanh chỉ có thể nghe thấy khi thật yên lặng và lắng tai. Đó là âm thanh làm tâm hồn bình yên.
Để nghe rõ tiếng trứng hơn, tốt nhất là đặt bốn quả trứng vào một cái nồi nhỏ, tròn. Để chúng nhìn nhau như một gia đình hòa thuận.
Nhưng tôi không thể ăn hết bốn quả một lúc vì sẽ ngán, nên những lúc đó, Na Ji-han đương nhiên sẽ ăn nốt hai quả còn lại mà tôi không thể ăn. Mặc dù cậu ấy không thích chút nào, nói rằng nó nhạt nhẽo và vô vị.
Na Ji-han luôn là như vậy. Cậu ấy cho rằng những việc tôi thích thì đương nhiên phải cùng làm, không hề phàn nàn hay tỏ vẻ ban ơn. Cùng ăn trứng không thích, cùng nghe câu chuyện của người khác trên radio mà không hề quan tâm.
Rồi khi tôi cười, nằm úp mặt trên bàn ăn, cậu ấy cũng sẽ cười theo một cách tự nhiên. Như thể chỉ cần vậy là đủ, như thể cậu ấy ở đây là vì điều đó.
“…Cậu thật sự là.”
Tôi nằm sấp xuống và than thở. Na Ji-han. Sao cậu lại không bao giờ vắng mặt trong bất kỳ ký ức nào của tôi vậy?
Đúng như Na Ji-han nói, trứng có vị nhạt nhẽo. Khô khan và vô vị, tôi vừa ăn hết một quả là đã mất hết khẩu vị.
Đáng lẽ nên ăn tối ở ký túc xá rồi mới về. Đang chìm đắm trong suy nghĩ đó, tôi theo thói quen đưa tay về phía bên phải thì cảm thấy trống rỗng và thở dài.
‘À, bạn ăn của tôi.’
Không có con bạch tuộc nhỏ, Mun-dol-i, món đồ chơi mà tôi vẫn để bên cạnh để không cảm thấy trống vắng khi ăn một mình hay khi ngủ. Đó là vì tôi đã bỏ nó vào vali và để lại ở ký túc xá.
Không hiểu sao tôi cảm thấy mất hết sức lực. Na Ji-han, ảnh gia đình, và cả Mun-dol-i nữa. Tôi cảm thấy như đã để lại tất cả những điều tốt đẹp mình có ở ký túc xá đó.
Tôi nghe radio thêm vài tiếng rồi đi ngủ sớm. Nhưng vì không ngủ được dễ dàng nên tôi cứ nghịch điện thoại, rồi cuối cùng bật SNS lên.
Tâm trí con người thật kỳ diệu và xảo trá. Dù biết rằng đôi khi không biết lại hay hơn, nhưng vẫn cứ tò mò không ngừng. Dù không mong đợi điều gì lớn lao.
Fan vẫn đang bàn tán xôn xao về việc tôi gia nhập. Đa số những người không biết tôi nên không khí tỏ ra xa lạ là chủ yếu.
Những người từng thích Maki công khai thù địch với tôi. Trong mắt họ, tôi chắc là một kẻ vô lại đã chiếm chỗ của người khác, đã cắt đứt đường quay trở lại của họ.
Nếu làm Bi-gye-peo theo đề nghị của Han Seong-kyung thì liệu những chuyện này có được giải quyết thật không? Rốt cuộc phải khiến họ tưởng tượng ra cái gì về chúng tôi đây.
Đang mải suy nghĩ, tôi bấm lung tung rồi nhấp vào một liên kết bên ngoài, và ngay lập tức, chữ cái hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
“Ji-han đẩy Maki vào tường. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Khi đèn đường nhấp nháy không ổn định tắt đi, và bóng tối bao trùm lên hai người…”
Ji-han hỏi. “Hôn được không?” Xung quanh quá tối nên không nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.
“Nếu không chạy thì tôi sẽ coi như là đồng ý… Không, bài viết vừa mới bắt đầu mà đã hôn rồi sao? Tại sao? Tự nhiên thế… Á!”
Tôi đang đọc một bài viết bắt đầu bằng cảnh hôn từ đầu để dằn mặt, thì đột nhiên màn hình chuyển đổi. Tôi giật mình bật dậy như thể đã làm điều gì tội lỗi, luống cuống suýt làm rơi điện thoại.
Na Ji-han. Đúng là cuộc gọi đến từ nhân vật chính đang được ca ngợi trong bài viết đó.
“A, a lô.”
- Ngủ rồi à? Sao lại nhận máy với vẻ mặt kinh ngạc thế.
“Không…”
Tôi khụ khụ, hắng giọng rồi bình tĩnh trả lời.
“Đang nằm thôi chứ chưa ngủ. Sao vậy?”
Một giọng nói trầm thấp và dịu dàng đáp lại.
- Nếu không ngủ thì nhìn ra ngoài cửa sổ một chút đi.
“Tự nhiên nhìn cửa sổ làm gì? Khoan đã.”
Tôi lề mề đứng dậy, vén rèm cửa sổ ở phòng tôi trên tầng 2, nơi có thể nhìn thẳng xuống cổng chính.
Và rồi.
“Na Ji-han?”
Na Ji-han đang đứng trước cổng. Với bộ dạng giản dị, chỉ khoác một chiếc áo khoác phao bên ngoài bộ đồ tập, đội mũ lưỡi trai thấp.
Cậu ấy nhận ra ánh mắt của tôi, tháo mũ ra rồi vẫy tay lia lịa.
- Nếu không ngủ thì xuống đây một lát. Đừng vội vàng nhé.
Tôi cúp điện thoại xong là chạy xuống gần như là lao xuống.
“Điên rồi, thật đấy!”
Đến thì phải nhắn tin báo trước chứ, sao tự nhiên lại đến thẳng thế? Nếu tôi ngủ rồi không nghe điện thoại, thì định đứng ngoài đợi trong cái thời tiết lạnh lẽo này sao? Thật sự là một hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi tôi mở cửa ra, Na Ji-han bật cười. Cậu ấy có vẻ đã đoán trước được điều đó.
“Đã bảo ra từ từ thôi mà.”
Chưa kịp hỏi có chuyện gì, cậu ấy đã đưa cho tôi một thứ gì đó.
“Ơ, ảnh của tôi!”
“Ừ. Ảnh của cậu.”
Đó là bức ảnh gia đình của tôi, thứ mà tôi đã bỏ vào vali.
“Đằng nào cũng có nhiều việc phải lo lắng nên tôi nghĩ chắc cậu cần có bức ảnh này.”
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ mang đến. Tôi cầm bức ảnh một cách ngớ ngẩn rồi hỏi.
“Cậu tự mình mang đến à?”
Cậu ấy ‘phì’ một tiếng rồi lại cười.
“Cậu hỏi gì lạ vậy. Chứ không phải tôi thì ai làm chứ. Đâu thể để người khác mở vali của cậu ra được.”
“Ừ…”
“Tạm thời tôi chỉ lấy cái này ra thôi, cậu cứ giữ đi. À, với lại phòng của cậu ấy. Nhân tiện sửa chữa thì thay đổi một vài thứ đi. Thay kệ sách lớn hơn một chút, giường thì chuyển ra gần cửa sổ đúng không? Tháo rèm cản sáng và dùng rèm mỏng thôi.”
Những lời nói tuôn ra không ngừng, tất cả đều đúng như những gì tôi đã nghĩ. Khi tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đúng không?”
“Ừ, đúng rồi.”
Tôi nhìn Na Ji-han không chớp mắt rồi hỏi.
“Cậu đã nghĩ hết tất cả những điều đó rồi sao?”
“Không nghĩ mới là lạ. Tôi đâu có khách sáo như ai kia đâu.”
“Không phải khách sáo mà…”
“Không phải cái gì. Đã ghét ở một mình vào mùa đông vậy mà lại cứ chạy về nhà.”
Giọng nói của cậu ấy có chút hờn dỗi khi nói thêm rằng hãy coi như chỉ là nhân nhượng vài ngày thôi. Điều đó khiến một góc lòng tôi nhột nhột, như thể đó là sự bất mãn vì không thể ở cùng tôi.
Yoon Seo-woo luôn là như vậy. Ngay cả những cử chỉ tử tế bình thường mà Na Ji-han đã dành cho tôi cả đời cũng khiến trái tim tôi đập thình thịch như thể mới lạ. Bởi vì tôi cảm thấy dường như tôi là người duy nhất đối với cậu ấy. Dù không phải tình yêu, thì dù sao cũng là một điều gì đó đặc biệt.
Đôi khi tôi thấy hài lòng với điều đó, đôi khi lại thấy thiếu thốn. Chuyện xảy ra trong lòng tôi mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi.
“Sáng mai dậy sớm nhé. Anh Hyun-jun sẽ đến đón, có điện thoại thì nhớ nghe.”
“Tôi không sao…”
“Để tôi tự đến đón nhé?”
“Tôi sẽ đi xe van.”
“Ngày mai sẽ gặp các huấn luyện viên để đánh giá cơ bản, quy trình đánh giá ở đây khá khắc nghiệt. Có thể sẽ vất vả đấy, nên đừng nghịch điện thoại tìm mấy thứ vô bổ mà ngủ sớm đi.”
Na Ji-han, người cằn nhằn một cách tự nhiên, lục lọi túi quần, rồi lấy ra một thứ gì đó và ném thẳng cho tôi.
Tôi theo phản xạ vươn tay ra, ‘bụp’ một tiếng rồi nhận lấy, một vật ấm áp nắm chặt trong tay. Đó là túi sưởi.
“Thay cho Mun-dol-i đó. Tôi đi đây.”
Tôi mân mê túi sưởi ấm nóng đến mức gần như bỏng tay, nhìn theo bóng lưng cậu ấy.
“Trong khi cậu ấy ghét nóng chết đi được.”
Không biết đã bao lâu rồi kể từ khi tôi tiễn Na Ji-han đi.
Đèn đường chiếu sáng con hẻm nơi cậu ấy biến mất nhấp nháy. Ánh sáng màu cam nhấp nháy vài lần rồi.
Một giọng nói vô cùng quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
“Seo-woo à.”
“….”
“Hôn được không?”
…Hả?
---