[Novel] Healer - Track 40.5 - Side Track - Hết Quyển 4

Side Track – Hết Quyển 4

“Tinh dịch vẫn ra tốt chứ?”

 “…….”

“Còn khả năng cương cứng thì sao?”

 “…….”

 
Không phải vì Yaba không nói được, mà kiểu câu hỏi thế này đến người có dây thanh quản lành lặn cũng chẳng biết trả lời ra sao. Bác sĩ khoa tiết niệu rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thẳng vào bệnh nhân đang ngồi trước mặt. Cặp kính không gọng vắt trên sống mũi khoằm khẽ rung lên như đang thúc giục câu trả lời. Gò má Yaba nóng ran đến mức dựng cả tóc gáy. Cậu thật sự không ngờ rằng mình phải khai ra những chuyện như thế này chỉ để làm phẫu thuật tinh hoàn. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Cha Yi Seok bên cạnh. Lờ đi ánh nhìn dính chặt đó, cậu đưa mặt trốn vào cổ áo khoác. Bởi vì dù là cương cứng hay xuất tinh, mỗi đêm anh đều kiểm tra vô cùng cẩn thận. Cha Yi Seok lên tiếng. 

“Vì nó giống hệt chủ nhân bướng bỉnh của nó, nên chẳng dễ dàng phản ứng đâu. Nhưng chỉ cần dùng lưỡi gảy mạnh vào đầu khấc thì lại vừa thở dốc vừa xuất tinh ngay. Lượng tinh dịch thì… chỉ một lần xuất cũng đủ thấy tiếc vì không thể nuốt trọn.”

Ồn quá! Im miệng đi!

Yaba bật dậy như một tia sét, bịt chặt cái miệng dâm ô kia lại. Sau đó, cậu nhanh chóng viết nguệch ngoạc lên màn hình điện thoại rồi chìa ra cho bác sĩ xem.

-Nhất định phải trả lời trực tiếp như thế này sao? Không có phiếu câu hỏi à?

“Cậu bị cảm sao?”

Bác sĩ lẩm bẩm khi nhìn vào màn hình. Cha Yi Seok ngồi tựa người lên ghế, luồn tay vào tóc  sau gáy Yaba.

“Thằng nhóc này lúc nào cũng nói năng cộc lốc, chẳng biết trên dưới gì cả. Dù có đánh vào mông cũng vô ích, nên tốt nhất là bỏ qua cho nhẹ đầu.”

Bác sĩ nở một nụ cười gượng gạo.

“Dù sao thì hầu hết bệnh nhân tìm đến đây đều là người tự ti, hoặc nặng hơn là hoang tưởng. Trong lúc tư vấn, có khi họ còn bóp cổ hoặc vung dao vào người tôi nữa cơ. Vậy nên… nói trống không thế này vẫn còn là nhẹ đấy…”

Bác sĩ coi tất cả những chuyện này chẳng là gì, tiếp tục hỏi câu tiếp theo.

“Tinh hoàn của cậu bị tổn thương khi nào và như thế nào?” 

-Chắc là mất lúc nào đó, bằng cách nào đó. 

“Là bị thụt vào trong, hay bị cắt bỏ hoàn toàn?”

-Bị dao cắt mất.

“Mất một bên hay cả hai bên?”

May mà là chữ viết, chứ nếu là giọng nói thật thì chắc không ai chịu nổi. Không hề nói quá, Yaba còn run hơn cả lúc phẫu thuật não. Cậu lau mồ hôi đầm đìa trên lòng bàn tay vào quần, rồi cầm bút cảm ứng lên. 

-Cả hai bên.

Khoé mắt bác sĩ cụp xuống. Vị bác sĩ gầy như con cá khô chưa phơi xong này có lời lẽ và hành động khiến người ta khó chịu. Ngay từ kiểu tóc xoăn bà thím đã làm giảm kỳ vọng rồi. Nghĩ lại thì, vị bác sĩ này trông quen quen, hình như là người thi thoảng đến Paradiso. Cùng với Cha Yi Seok, cô ta cũng từng ngây ngất trước giọng hát của Cocaine… Yaba liếc nhìn tấm giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ treo trên tường. Có khi là đồ giả. Có thể cô ta đã mua bằng. Trong xã hội này, chỉ cần đút vào đồng cho nhà báo thì lang băm cũng thành thần y. Bác sĩ tiếp tục hỏi.

“Cậu có tiền sử bệnh đặc biệt nào không?”

-Cách đây không lâu, tôi đã phẫu thuật não. Tôi từng bị cấy một con chip vào hành tủy, kể từ sau đó tôi luôn thấy bất an, thỉnh thoảng hay quên hoặc mơ những giấc mơ kỳ quặc… À, tôi có uống thuốc chống trầm cảm. Trước đây mỗi ngày tôi uống năm viên, sau khi đổi thuốc thì giảm xuống còn ba viên, dạo này thì hầu như không uống nữa. 

Khoé miệng bác sĩ trũng sâu hẳn xuống. Trông như không biết có nên tin những lời này hay không. Rồi cô ta quyết định coi đó là câu chuyện vô nghĩa. 

“Cậu đã vất vả rồi, cảm ơn cậu. Giờ tôi sẽ kiểm tra thêm vài hạng mục nữa thôi…”

Yaba ngẩng đầu lên thật nhanh, viết vài dòng chữ lên màn hình điện thoại rồi chìa ra.

-Tôi bảo là tôi từng phẫu thuật não mà?

“À vâng, chuyện đó thì không sao đâu. Trước hết chúng ta sẽ làm xét nghiệm nước tiểu và siêu âm…”

-Nói rõ ra ràng ra thì tôi mới yên tâm được chứ? Nếu là điều cần thiết cho ca phẫu thuật thì hỏi gì tôi cũng trả lời. Biết đâu thành phần trong thuốc chống trầm cảm có thể khiến thuốc mê không có tác dụng, đang phẫu thuật tôi tỉnh lại giữa chừng thì sao? Hoặc não tôi không thích ứng với silicon mà gây ra tác dụng phụ thì sao? À, tôi còn bị bệnh da liễu do côn trùng nữa đấy.

“Những thứ đó không gây ảnh hưởng đến phẫu thuật đâu. Xác suất xảy ra tác dụng phụ cũng cực kỳ hiếm.”

-Sao dám chắc như vậy? Mỗi ngày có hàng chục người là nạn nhân của sự cố y khoa đấy. Làm sao có thể chắc chắn tôi không nằm trong số đó?

“Cho đến nay bệnh viện này chưa từng có ca phẫu thuật thất bại nào, và chúng tôi cũng sẽ theo dõi sát sao sau phẫu thuật để phòng ngừa nên cậu cứ yên tâm.”

-Tuổi nghề của bác sĩ trông có vẻ cũng không dài lắm, dựa vào cái gì mà cô dám cam đoan sẽ không có chuyện gì xảy ra?

“Bởi vì kết quả của những ca phẫu thuật trước đây đã chứng minh điều đó.”

Bác sĩ dứt khoát trả lời. Chẳng lẽ trên đời này tuyệt chủng hết bác sĩ tử tế rồi sao? Hay là chỉ có mình cậu gặp phải những người không tử tế? Yaba cố xoa dịu cơn nóng đang lan lên đầu. Phải cố nhịn bằng mọi giá, vì tương lai của cậu đang nằm trong tay người này. Lỡ đâu trong lúc phẫu thuật, cô ta ghép cho cậu một cặp tinh hoàn rẻ tiền, hoặc cố tình dùng ít thuốc mê để cậu tỉnh dậy giữa chừng, hay khâu vá cẩu thả khiến chỉ bung ra thì đúng là không thể chấp nhận được. Nghĩ kỹ lại, từ lúc cậu bước vào phòng này, sắc mặt bác sĩ đã chẳng mấy tốt lành. Chắc là vì cậu đến muộn giờ hẹn. Cái ánh mắt kia cũng thật chướng tai gai mắt, chắc chắn cô ta đang khinh thường cậu vì cậu là kẻ bị thiến. Giờ thì Yaba đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của những người từng bóp cổ hay vung dao vào bác sĩ.

“Chỉ cần được cậu nhóc này công nhận thì coi như cô là bác sĩ tiết niệu giỏi nhất thế giới rồi đấy.”

Cha Yi Seok buông  một câu như nói vu vơ. Yaba trừng mắt nhìn anh sắc lẹm.

“Tay nghề của tôi là đỉnh nhất thật mà.”

Cha Yi Seok vừa lẩm bẩm, vừa nhẹ nhàng vuốt cằm Yaba. Bình thường khi được anh vuốt ve như vậy, cậu sẽ cảm thấy an tâm, nhưng bây giờ hoàn toàn không có tác dụng. Hơn hết, việc vị bác sĩ này từng lui tới Paradiso, không, việc cô ta là bạn của Cha Yi Seok là điều khiến cậu bất an hơn cả. Bác sĩ chẳng thèm đoái hoài đến sự lo lắng hiện rõ của Yaba, đặt những cặp tinh hoàn đủ kích cỡ lên bàn.

“Những tinh hoàn này có đủ chất liệu, kích thước, hình dáng, độ nặng, độ cứng y như tinh hoàn thật, cậu cứ chọn đi. Sau phẫu thuật hầu như không đau và cũng không để lại sẹo đâu.”

Tim Yaba đập loạn xạ đến mức chóng mặt. Những khối silicon trong suốt được bày ngay ngắn trông như những quả trứng chim đang chờ nở. Yaba thậm chí còn không dám thở mạnh khi đưa tay sờ thử, vì sợ rằng nếu chạm vào chúng sẽ vỡ tan, thổi nhẹ là bay mất. Cảm giác mềm mại và hình dáng đáng yêu khiến đầu óc cậu quay cuồng. Cha Yi Seok cầm một mẫu tinh hoàn trên bàn lên. Đầu ngón tay thon dài xoay tròn khối silicon trong suốt.

“Đã khử trùng chưa?”

Không đợi ai trả lời, anh dùng đầu lưỡi liếm dọc một đường dài trên bề mặt viên silicon. Sau đó, viên silicon biến mất hoàn toàn trong miệng anh. Bác sĩ há hốc mồm kinh ngạc trước hành động của Cha Yi Seok. Dù tất cả mọi người đều sốc nặng, anh vẫn thản nhiên như không. Anh vừa phát ra tiếng mút vừa cắn nhẹ vào viên silicon, cẩn thận nếm thử nó. Yaba không còn tâm trí đâu để cầm bút cảm ứng nữa, cậu kéo mạnh vạt áo của Cha Yi Seok. Nửa thân trên của anh đổ về phía cậu. Yaba xòe tay, áp lên miệng anh.

Sao anh lại cho cái thứ bẩn thỉu đó vào miệng hả? Nhả ra mau!

Cha Yi Seok ngoan ngoãn nhả viên tinh hoàn đang ngậm ra tay Yaba. Viên silicon trong suốt đầy vết răng và nước miếng trông thật thảm hại. Yaba ném vật bóng nhẫy đó lên bàn rồi lau sạch tay vào áo. Chỉ những lúc làm việc, Cha Yi Seok mới không điên khùng như thế này. Anh nhíu mày, lẩm bẩm.

“Không có cái nào dễ cuốn lưỡi hơn sao? Vừa mềm mại vừa có độ đàn hồi, cắn vào cũng không thấy kỳ lạ ấy.”

“Có phương pháp cấy mỡ tự thân đấy. Vì là mỡ của chính mình nên không gây cảm giác lạ, và sẽ tạo cảm giác như cậu vừa miêu tả.”

Tại sao hai người này lại có thể thản nhiên nói mấy chuyện điên rồ như vậy? Chẳng lẽ người không bình thường ở đây lại là cậu sao? Gáy Yaba nóng ran. Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt của Cha Yi Seok lướt qua cậu. 

“Em thấy sao?”

Bàn tay Cha Yi Seok thô lỗ luồn vào giữa háng Yaba. Cậu dùng bút cảm ứng ấn mạnh xuống bàn tay hư hỏng đó. Kẻ lưu manh nhăn mặt nhưng vẫn không rút tay về. Thay vì để mình bị cuốn theo những lời lẽ và hành động quái dị của bọn họ, Yaba quyết định sẽ thích nghi. Cậu nhìn chằm chằm vào những mẫu tinh hoàn nhân tạo trên bàn. Cậu đã chẳng có thiện cảm với vẻ mặt của bác sĩ, mà mấy mẫu kia… nhìn cũng chẳng dùng để rán trứng nổi.

-Không có cái nào to hơn à?

“Hiện tại trên thị trường không có cái nào to hơn đâu. Cậu muốn kích cỡ khoảng bao nhiêu…?”

Biết trước thế nào cũng vậy nên Yaba đã chuẩn bị sẵn. Cậu lục túi lấy ra tờ giấy in lúc nãy và trải lên bàn. Mặt Cha Yi Seok cứng đờ. Vị bác sĩ vốn tỏ ra thông thái và điềm tĩnh cũng không giấu nổi sự kinh ngạc lần này. Cô ta đẩy gọng kính lên, thốt ra một tiếng cảm thán.

“Cái, cái này… trứng đà điểu…”

Yaba đưa điện thoại ra, nhấn mạnh từng chữ đã gõ sẵn.

-Làm theo kích cỡ này cho tôi.

“…Nhiều đàn ông hay hiểu lầm, nhưng to quá chưa chắc đã tốt. Nếu đặt kích cỡ này vào thì… có nguy cơ da bìu sẽ bị rách. Hơn nữa, lấy đâu ra nhiều mỡ như vậy mà bơm vào chứ…”

Bác sĩ nhìn bức ảnh in hình quả trứng đà điểu như thể vừa thấy điều không thể tin, rồi đảo mắt nhìn Yaba từ đầu đến chân.

-Vậy là cô không làm được à?

“Không, kích cỡ này thì… đúng là quá mức tưởng tượng… Xét về mặt công thái học thì…”

(*T/N: Công thái học là hành vi tìm hiểu về khả năng, giới hạn của con người.)

-Độ co giãn của da người vượt ngoài sức tưởng tượng đấy của cô đấy. Mỡ thì tôi còn thừa, cứ thoải mái lấy ra dùng……

 Chiếc bút cảm ứng trượt dài trên màn hình vì có bóng người phản chiếu. Là người đàn ông xanh xao mà cậu đã thấy trong phòng tắm lúc nãy… Yaba cảm thấy hơi chóng mặt. Cậu tránh ánh mắt của mọi người, cặm cụi viết tiếp.

-Có làm hay không thì nói một lời đi. Nếu không thì tôi đến bệnh viện khác làm kích cỡ này.

Cha Yi Seok vươn tay ra, vò nát tờ giấy không chút do dự.

“Nếu nhét cái này vào thì không đi nổi đâu.”

-Bò cũng được. Em đang cố nhịn để không gắn ba cái vào đấy. Dù có kề dao vào cổ em cũng sẽ làm. 

“Không được.”

-Anh là cái gì mà xen vào?

“Em biết rõ quyền quyết định thuộc về tôi mà.”

Đôi mắt Cha Yi Seok ánh lên lấp lánh. Yaba chỉ muốn dùng dây thừng trói chặt cái lưỡi độc địa kia lại. Bác sĩ vẫn tiếp tục nói phần của mình.

“Thời gian phẫu thuật khoảng 40 phút đến 1 tiếng. Cậu cần điều trị nội trú ở bệnh viện để sát trùng vết thương sau mổ. Hai tuần sau thì cắt chỉ và có thể quan hệ tình dục bình thường. Tuyệt đối không được vận động mạnh hoặc chịu căng thẳng cho đến khi tinh hoàn mới ổn định hoàn toàn.”

“Tất nhiên cũng không được liếm hay cắn.”

Bác sĩ liếc mắt nhìn Cha Yi Seok rồi lẩm bẩm.

“Khoan đã, khoan đã.”

 Gân xanh nổi trên trán Cha Yi Seok.

“Hai tuần á? Sao giờ cô mới nói?”

“Vì anh đâu có hỏi.”

“Hai tuần sao?”

Cha Yi Seok nghiến răng ken két, như nghiến nát từng chữ. Anh chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía bác sĩ và thì thầm to nhỏ.

“Hoãn phẫu thuật lại chút đi.”

“Sao đột nhiên lại vậy?”

“Bây giờ tôi mới biết là hai tuần không được đụng vào.”

“Vậy… anh muốn dời đến khi nào?”

“Nếu không phải bây giờ thì sẽ là không bao giờ. Cậu nhóc kia cũng không chịu hoãn đâu.”

Cha Yi Seok và bác sĩ đã tự ý quyết định xong xuôi. Yaba không thể để mọi chuyện trôi qua như thế được. Cậu nghiến răng, khắc từng chữ lên màn hình.

-Hai người đang làm cái trò gì vậy?

Mãi đến lúc ấy, Cha Yi Seok và bác sĩ mới chịu nhìn đến người quan trọng nhất trong ca phẫu thuật này.

Kít―! Kít――! Trên màn hình hằn lên vết xước do bút cảm ứng cào xuống.

-Hai người thì thầm với nhau vui lắm nhỉ? Cứ như đang chọn trứng ngoài siêu thị ấy. Từ sau cái ngày xui xẻo bị bắt đi năm 14 tuổi, tôi chỉ chờ đợi khoảnh khắc này thôi đấy. Hai người làm sao hiểu được cảm giác của tôi chứ? Hai người là cái thá gì mà chà đạp lên ước mơ của tôi? Hai người là cái thá gì chứ?!

Rầm――! Yaba đập mạnh điện thoại xuống bàn. Vị bác sĩ giật mình, người cứng đờ. Còn Cha Yi Seok đang mang vẻ mặt gì, cậu chẳng muốn biết. Bọn côn đồ ở Paradiso không coi những người đồng tính là con người. Và ngay cả những người đồng tính ấy cũng khinh thường các ca sĩ thái giám. Những kẻ có tất cả thì sao hiểu được nỗi khổ của người bị thiến. Nếu hiểu được, họ sẽ không bao giờ cười nhạo khi nhìn những bông hoa dại ghen tị với hạt giống mùa xuân, hay dưa hấu không hạt bị ghét bỏ chẳng ai thèm ăn. Cảm xúc dâng trào khiến tay Yaba run rẩy dữ dội. Cậu nguệch ngoạc viết lên điện thoại rồi lại đưa cho bác sĩ. 

-Tôi đã nghe danh của bác sĩ từ lâu. Khi tôi tìm kiếm trên mạng, tất cả những người đã phẫu thuật đều ca ngợi cô là ân nhân mang đến cuộc đời mới cho họ. Lúc đó tôi biết ngay, người có thể biến giấc mơ của tôi thành hiện thực chỉ có cô mà thôi. Tôi nhất định muốn làm theo đúng kích cỡ này.

“Nhưng… chuyện này có thể nguy hiểm đến tính mạng…”

-Không thể thất bại được. Vì bác sĩ là người tôi đã chờ đợi cả đời. Nếu lúc nãy tôi có nói gì khiến bác sĩ phật lòng thì xin cô hãy quên đi. Hôm nay tôi nhất định muốn làm phẫu thuật ở đây. Tôi không muốn đến nơi nào khác!

Đôi mắt ngơ ngác từ nãy đến giờ của vị bác sĩ bắt đầu dao động. Yaba níu chặt lấy sự dao động đó. Khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở trôi qua. Cậu không chớp mắt, chỉ chờ đợi câu trả lời. Như thể đã quyết tâm điều gì đó, ánh mắt bác sĩ lóe lên. Cô nắm chặt tay Yaba, nghiêm nghị nói.

“Tôi luôn nói với bệnh nhân của mình rằng, việc tôi làm không chỉ là cấy tinh hoàn nhân tạo, mà là cấy cả ước mơ và hy vọng. Khi bước ra khỏi đây, cả dáng đi của cậu cũng sẽ khác!”

Và rồi, lời mặc khải của Chúa vang lên.

“Chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật ngay bây giờ.”

Yaba hít sâu. Khoảnh khắc đó, phía sau bác sĩ tỏa ra vầng hào quang như có hàng trăm bóng đèn huỳnh quang bật sáng. Từng hạt ánh sáng vàng óng lấp lánh phủ khắp không gian. Khuôn mặt vốn gầy gò như cá khô của bác sĩ trông sắc sảo và trí tuệ hơn hẳn. Kiểu tóc xoăn bà thím cũng giống như lọn tóc đáng yêu của thiên thần trong những bức danh hoạ. Tất cả sự xúc động ấy dâng lên khiến khóe mắt Yaba nhòe đi. Những ngày tháng tàn tạ và đau khổ vụt qua như một thước phim tua nhanh. Yaba nuốt xuống thứ gì đó nóng rực đang nghẹn ở cổ họng. Và cậu nghĩ, thật may vì mình đã sống… Trong căn phòng nhỏ kín mít, hình ảnh một người phụ nữ khỏa thân lấp đầy màn hình. Tiếng thở dốc của hai người át cả tiếng rên rỉ gợi dục của diễn viên phim người lớn. Dù bệnh viện đã cẩn thận chuẩn bị video với đủ tư thế gợi cảm, nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng. Buổi tư vấn kéo dài còn hơn cả thời gian phẫu thuật. Sau khi hoàn tất xét nghiệm nước tiểu, siêu âm bìu, xét nghiệm máu, việc cuối cùng còn lại là kiểm tra tinh dịch. Cha Yi Seok nói sẽ giúp lấy mẫu, rồi nhất quyết theo vào tận phòng chiếu video. Anh ôm chặt cậu từ phía sau, toàn thân áp sát vào cậu. Lưng, hạ bộ, khuôn mặt, không một chỗ nào trên cơ thể hai người không dính lấy nhau.

“Ư…..”

Theo bản năng, Yaba cắn môi để không bật ra tiếng. Cậu uốn éo cơ thể như muốn van xin. Nhưng bàn tay nắn bóp dương vật cậu vẫn bám theo một cách dai dẳng. Bàn tay mạnh bạo xoa nắn khiến hơi nóng dồn lên chạy dọc sống lưng cậu. Ở cuối luồng nhiệt đó là ánh mắt của Cha Yi Seok. Anh dùng ngón tay quệt nước bọt từ miệng Yaba rồi luồn ngón tay đó vào trong áo, chạm vào núm vú cậu. Cảm giác trơn trượt khiến ngực cậu nảy lên. Người đang mang lại khoái cảm cho cậu là Cha Yi Seok, nhưng chính anh lại khẽ rên rỉ. Yaba bắn tinh vào lòng bàn tay đang bóp chặt dương vật của mình, rồi mềm nhũn gục vào lồng ngực rắn chắc của anh. Bàn tay dính đầy tinh dịch đưa lên cao. Hương cỏ xanh thoang thoảng nơi chóp mũi. Khi cậu chưa kịp phản ứng, anh đã liếm sạch tinh dịch dính trên tay mình – thứ vốn dùng để xét nghiệm. Trước mắt Yaba trắng xóa. Anh nhấc một chân cậu lên. Ngón tay vừa kích thích dương vật khi nãy, giờ bắt đầu ra vào nơi sâu hơn. Yaba thở gấp. Cái lỗ co siết lấy ngón tay anh không theo ý chí. Cùng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng mở khoá thắt lưng. Cậu giật mình, hốt hoảng giật mông về phía trước. Việc phải nhờ tay anh để lấy tinh dịch đã đủ xấu hổ rồi, cậu không muốn đến mức này. Cha Yi Seok lập tức ôm eo cậu, áp chặt phía dưới. Dương vật cương cứng của anh cọ xát lên xuống.

“Có thể hoãn phẫu thuật chỉ một ngày thôi được không?”

Giọng anh khàn đặc. Yaba lắc đầu mạnh. Anh cắn dái tai cậu, nhai nhai. Cái thứ đang nóng ran dường như muốn làm tan chảy cả quần cậu, luồn sâu vào rãnh mông cậu.

“Haa… làm ơn, xin em đấy…”

Mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu đều bị anh chạm vào. Hơi thở của Cha Yi Seok, lời nói của anh, chiếc chìa khóa khóa chặt ký ức, cậu đã lấy ra từ trước và cất giữ cẩn thận rồi. Giờ đây, cái bìu từng trống rỗng cũng sắp được lấp đầy. Không cần phải lấp bằng thứ gì khác nữa.

Yi Seok à…

Tiếng gọi thầm lặng của Yaba không lọt khỏi tai anh. Cha Yi Seok chậm rãi cúi xuống, ghé tai vào miệng cậu. Yaba chạm môi vào vành tai sạch sẽ của anh.

Anh biết không? Anh đã tìm lại tương lai cho em. Kích cỡ hay bất cứ thứ gì, trước đây em còn chẳng dám mơ đến những chuyện như thế… Anh biết không?

Cha Yi Seok luôn khiến tâm trí cậu rối loạn bằng cái lưỡi xảo quyệt. Vậy nên, mỗi lần đối mặt với anh, cậu đều cảm thấy bị dồn vào chân tường và chịu thiệt thòi. Nhưng nghĩ lại, có lẽ người được lợi thật sự lại chính là cậu. Chiếc điện thoại đang ở quá xa. Dù muốn viết chữ bằng tay nhưng cả hai tay của cậu giờ cũng đang quá bận. Không còn nhiều thời gian trước khi lên bàn phẫu thuật. Nên nếu không phải bây giờ, thì chẳng còn lúc nào khác. Yaba mím môi, rồi khẽ mở. Không biết chừng đây là lời tỏ tình đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời cậu…

 …Cảm ơn anh.

Những ngôn từ không thành tiếng nghe sao buồn bã. Tấm ngực áp vào lưng Yaba dần trở nên cứng rắn. Chậm rãi, không chút do dự, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào cậu. Toàn thân Yaba nóng rực như nham thạch phun trào. Lưỡi của Cha Yi Seok bao trọn gò má cậu, lướt nhẹ qua hàng mi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu khấc của cậu bằng ngón tay cái.

“Há miệng ra nào, Nabi.”

Yaba lặng lẽ hé môi. Chiếc lưỡi dày len qua khe hở, gửi lại lời hồi đáp. Đó là ngôn từ đặc sệt như nước bọt, mềm mại như lưỡi. Yaba mút lấy môi anh, liếm lưỡi anh, rồi cũng đáp lại bằng một thứ ngôn từ khác. Cứ thế, họ lần theo quỹ đạo của những ngôn từ đó, lâu rất lâu.

“Nabi à.”

…Sao thế?

“Có chuyện này tôi thắc mắc. Đọc ngoại truyện để làm gì chứ?”

Đó không phải câu hỏi dành cho Yaba, mà hướng về những người bạn trên mạng. Yaba khẽ cau mày một lúc, rồi thận trọng mở miệng.

(*T/N: 익친 bạn ẩn danh trên các diễn đàn mạng)

“Ừ đúng đấy. Ơ? Sao tự nhiên em nói thành tiếng được rồi này!”

Yaba phấn khích tới nỗi bắt đầu hát líu lo.

______________________________________________

Ê đoạn cuối Yi Seok hỏi câu shock koo làm tôi phải nhìn đi nhìn lại mấy lần coi có dịch nhầm không =)))))))) Tác giả hài quá tr =))))))))))))))))

Sau Quyển 4 sẽ là 1 chương Ngoại truyện rồi tới Quyển 5 nha

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo