Chương 16
---
Sau ngày hôm đó, Jung Jae-yi, người vốn đã bám riết lấy tôi, lại càng tỏ ra như thể tôi là người duy nhất trên thế giới này. Nhìn đôi mắt đảo như rang lạc của cậu bé, tôi thỉnh thoảng cảm thấy kiêu ngạo vì được độc chiếm tình yêu của một người, nhưng tôi không được thể hiện cảm xúc đó ra ngoài. Dù bên trong rỗng tuếch, miễn là vẻ ngoài trông có vẻ ổn là được. Tôi đã nghĩ như vậy.
Không khí giữa mùa hè nóng bức, cây cối xanh tươi. Hầu hết các trường học đều bắt đầu kỳ nghỉ hè nên khi đi ngang qua các khu dân cư, tôi nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của trẻ con.
Vừa bước xuống xe có máy lạnh phả phà, tôi nhăn mặt dưới ánh nắng chói chang.
"Đi du lịch cùng lũ trẻ ở dinh thự à, tôi phấn khích quá đi mất!"
Dong-min khẽ hạ kính râm, nhìn quanh dinh thự to lớn.
"Làm chuyện vớ vẩn là tôi bỏ cậu lại ngay đấy."
"Vâng vâng. Biết rồi ạ --."
Dong-min lếch thếch theo sau tôi, đặt chân vào 'Dinh thự của Quỹ tài trợ Kwon Jung-seop' mà cậu ta chỉ nghe nói qua lời đồn.
"Anh!"
Vừa đặt chân vào dinh thự, có người từ cầu thang lao xuống và ôm chặt lấy cổ tôi. Á! Dong-min giật mình lùi lại vài bước.
"Gì, gì thế?!"
"À, đây là Jung Jae-yi."
"Tôi không hỏi chuyện đó......"
Tôi vốn dĩ đã ghét tiếp xúc da thịt rồi. Tôi khó tính đến nỗi Dong-min dù có tính cách cởi mở cũng phải tốn hơn mười năm để chiều ý tôi mới có được vị trí bạn bè, vậy mà tôi lại dễ dàng tiếp xúc thân thể với người khác đến vậy.
"Chào em! Anh là Cha Dong-min, bạn học của Eui-hyun! Anh nghe nói em rất muốn đi biển đúng không? Anh cũng sẽ đi cùng! Mà em trông xinh xắn thật đấy! Ha ha ha!"
Dong-min cố gắng giao tiếp một cách tích cực nhất có thể. Không biết có phải vì định kiến trước đó không, cậu ta cứ nghĩ một đứa trẻ được nhận nuôi thì sẽ có vẻ ngoài bình thường thôi, ai ngờ lại có một cậu bé trông như búp bê vậy, khiến cậu ta giật mình.
"À......"
Jung Jae-yi đáp lại không chút biểu cảm, quay đầu đi như không hứng thú.
"À, hay là anh nói em xinh đẹp làm em khó chịu à? Anh không cố ý đánh giá đâu mà là lời cảm thán tự nhiên thôi! Nếu em khó chịu thì anh xin lỗi!"
"Anh không cần bận tâm đâu ạ."
"À, vậy à....... Ha ha......"
Nhìn vẻ mặt Jung Jae-yi càng ngày càng nhăn nhó khi bị bắt chuyện, Dong-min co rúm lại một góc. Lẽ nào việc làm quen với trẻ con lại khó đến vậy sao.......
"Jae-yi vốn dĩ hơi nhút nhát một chút."
"À, đúng rồi! Không sao cả!"
Dong-min cười lớn gạt đi. Thật nực cười khi bị một học sinh tiểu học nói vài câu mà giận dỗi.
"Tôi sẽ đưa lũ trẻ ở tầng 1 ra ngoài. Chắc chúng đã chuẩn bị hành lý xong rồi."
"Được thôi."
Trong khi tôi đi quanh hành lang, Dong-min chỉ còn lại một mình với Jung Jae-yi, vẻ mặt cậu ta gượng gạo nhìn xung quanh. Dù là chuyến du lịch theo danh nghĩa, nhưng vẫn phải đi cùng nhau cả ngày, nên cậu ta không muốn mọi chuyện trở nên gượng gạo.
"Em bảo là lần đầu tiên đi biển đúng không? Anh nghe nói em rất muốn đi."
"Vâng. Đúng vậy ạ."
"À....... Bữa tối chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng hải sản cao cấp, em có thích món hải sản không?"
"Không ghét ạ."
"À, vậy à....... Ha ha......"
Jung Jae-yi cắt cụt mọi câu trả lời. Phải có chút manh mối thì mới tiếp tục nói chuyện được, đằng này cậu bé không cho bất kỳ manh mối nào, còn tệ hơn cả lần đầu tôi gặp.
"Em chẳng bỏ gì vào mà cái túi to thế này! Buồn cười thật đấy, anh nhỉ?"
"Chỉ ở có một ngày thôi mà."
"Dù vậy cũng không biết cần bao nhiêu bộ quần áo đâu ạ. Anh không biết tí gì về thời trang cả. Đây là đồ bơi, đây là đồ ngủ, đây là đồ mặc ngày hôm sau, đây là đồ dự phòng! Cái này còn là đã giảm bớt nhiều rồi đấy!"
Lũ trẻ ở tầng 1 kéo ra những chiếc vali to đùng. Vẻ mặt tôi đã lộ rõ sự mệt mỏi.
"Đi nhanh thôi! Em muốn nhìn thấy biển ngay lập tức!"
Jung Jae-yi, người đang ngồi trên ghế sofa và ngậm chặt miệng, cười tươi và chạy đến chỗ tôi.
"Cái gì thế, đứa bé kia......?"
Dong-min lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác nhìn cảnh đó.
* * *
Thông thường Kwon Jung-seop sẽ không bao giờ cho phép lũ trẻ đi du lịch một mình, nhưng tôi đã đưa ra vài điều kiện để đàm phán.
⑴ Đi cùng Cha Dong-min.
―Kwon Jung-seop khá nhạy cảm với các mối quan hệ xã hội nên anh ta rất tích cực khi thấy tôi giao du với Cha Dong-min, người đến từ một gia đình ưu tú tương tự.
⑵ Có vệ sĩ của Kwon Jung-seop đi cùng.
―Không phải anh ta sợ lũ trẻ trong dinh thự bị thương, mà là sợ nếu lũ trẻ gặp vấn đề gì thì sẽ gây rắc rối về mặt chính trị.
⑶ Để paparazzi chụp ảnh lũ trẻ vui vẻ cười đùa.
―Dù tôi tự hỏi liệu từ paparazzi có còn ý nghĩa gì không kể từ khi tôi cố tình trở thành đối tượng chụp ảnh, nhưng tôi vẫn đồng ý.
Tôi đã nghĩ rằng với những điều kiện quái đản như vậy, tôi sẽ không thể đi biển được. Bởi lẽ, trong tình huống có vệ sĩ đi theo và bị paparazzi chụp ảnh, thì chẳng có lý do gì để chọn đi biển cả.
"Oa, nhìn biển kìa! Lòng tôi thoải mái hẳn! Chán ngấy việc học bài suốt rồi! Thích quá đi mất!"
"Nhìn màu nước biển kìa! Cứ như ngọc lục bảo vậy!"
......Tôi đã nghĩ vậy, nhưng không phải.
Những đứa trẻ trong dinh thự như đã bàn trước, gật đầu lia lịa và hiển nhiên đồng ý. Trong tình huống mà tin tức về chúng đã lan truyền khắp nơi là chúng thuộc Quỹ Kwon Jung-seop, thì việc bị lộ mặt và có người bám theo thì có vấn đề gì chứ.
"Thật kỳ lạ......"
Tôi, người chưa bao giờ giao du với ai, thấy điều này thật kỳ lạ. Chúng có thể thích thú đến vậy khi được chơi đùa, giao tiếp và trao đổi cảm xúc với nhau.
"Sao bọn trẻ chỉ thích cậu thôi vậy? Có vẻ tôi không được lòng trẻ con cho lắm."
Dong-min vừa nói chuyện với lũ trẻ ở tầng 1 xong đã quay lại nhìn tôi cười. Jung Jae-yi đang dựa vào vai phải của tôi, còn Yoon Hwa thì dựa vào vai trái đang ngủ, cảnh tượng đó trông thật lạc lõng nên tôi bật cười.
"Người thắc mắc nhất tại sao lũ trẻ lại như vậy chính là tôi."
"Có thể là do tuổi còn nhỏ. Có câu chuyện đó mà. Vịt con vừa nở ra khỏi trứng thì sẽ nghĩ người đầu tiên nhìn thấy là mẹ. Có lẽ là vậy chăng?"
"Dù lý do là gì thì cũng mệt như nhau thôi mà."
"Ha ha. Thì đúng là vậy."
Dong-min nhìn ra biển mát lạnh trải dài ngoài cửa sổ. Dù sao thì việc có thể đến biển cùng tôi đã là may mắn rồi.
"Biệt thự ven biển à, quả nhiên người giàu có đẳng cấp khác hẳn."
"Đâu phải do tôi tự kiếm tiền mà mua đâu."
"Dù vậy. Nhìn những thứ này tôi mới hiểu tại sao người ta lại yêu vì tiền đấy."
"Quá đáng rồi....... Tình yêu là từ trái tim chứ, không nên yêu vì tiền."
"Nếu ngây thơ như vậy thì dễ bị lợi dụng lắm đấy. Anh vẫn chưa hiểu đời mà."
Xe buýt lớn dừng lại trước căn biệt thự trắng tinh. Căn biệt thự được bảo dưỡng tốt, được sử dụng từ thời ông ngoại của Dong-min, người xuất thân từ một gia đình học giả. Ngay trước biệt thự là biển và xung quanh có hang động, đây là địa điểm du lịch tuyệt vời.
"Oa --!"
Bãi biển buổi chiều phản chiếu ánh nắng, lấp lánh tuyệt đẹp. Những người đã hạ hành lý xuống liền lấy đồ bơi đã chuẩn bị ra mặc và tất cả đều chạy ra biển.
"......Nóng chết đi được."
Tôi, người ghét nóng, mặc thêm chiếc áo sơ mi trắng và ngồi dưới chiếc ô lớn.
"Anh không xuống nước à?"
"Không thích bị ướt."
"Dù sao cũng đã đến đây rồi......"
Tóc Jung Jae-yi, người vừa lăn lộn ở biển một lượt, nước nhỏ tong tong. Không biết có phải cậu bé biết tôi không thể từ chối yêu cầu của mình không, Jung Jae-yi lại cố ý cụp hàng lông mày xuống trước mặt tôi.
"......Vậy thì anh chỉ nhúng chân thôi nhé."
"Thật ạ?"
Jung Jae-yi cười toe toét, nắm tay tôi và kéo tôi ra biển.
"Thấy tận mắt thế nào? Có giống trong sách không?"
"Đẹp hơn trong sách ạ. Trong sách không nói là nó lấp lánh thế này."
"May quá. Nước trong đến nỗi nhìn thấy cả cá. Đẹp không?"
"Anh thích cá không ạ?"
"À, nhìn thì không tệ."
Nước biển mát lạnh ve vuốt mắt cá chân tôi. Mỗi khi sóng đánh vào, chân tôi lại lún sâu vào cát. Tôi nhìn xuống chân mình, vô thức nhúc nhích các ngón chân.
"......Thực ra anh cũng ít khi ra biển lắm."
Tôi khẽ lẩm bẩm. Jung Jae-yi, người đang nắm từng nắm cát đắp lên chân tôi, tròn mắt.
"Tại sao ạ?"
"Anh cũng không rõ nữa. Chỉ là......"
Không có câu nào thích hợp hiện ra để trả lời. Cuộc đời tôi khô khan, tăm tối và tỉ mỉ. Mọi thời gian, mọi khoảnh khắc tôi đều sống như vậy. Không một chút thư thái nào.
"Vậy thì hôm nay sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ đúng không ạ?"
"......"
"Đúng là nên đến biển!"
Jung Jae-yi cười như thể rất tự hào về lựa chọn của mình. Làn sóng nhẹ nhàng lướt qua lớp cát trên chân tôi.
"Em đi chơi với mọi người đi. Anh ở dưới ô nhé."
"Ở lại chơi thêm chút nữa thì tốt quá."
"Anh đi xe lâu nên hơi mệt."
"Vâng ạ......"
Tôi xoa đầu Jae-yi và bước ra khỏi nước. Jung Jae-yi đang ngồi một mình trong làn nước nông, không hề níu kéo tôi mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi quay đi.
"Mệt quá......"
Vừa vào đến chỗ râm, tôi mới hồi lại chút sức lực, lấy nước mát ra uống. Cha Dong-min hòa đồng với những đứa trẻ chưa từng gặp mặt, nói chuyện ồn ào.
Tôi chống cằm ngồi nhìn Yoon Hwa đang đeo phao bơi và nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Chiếc phao vịt màu vàng dù có vùng vẫy thế nào cũng không tiến lên được.
"Yoon Hwa là dị năng giả lửa mà sao lại thích nước thế nhỉ."
Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ mà.
Dù đã chứng kiến nhiều sự xấu xa bẩm sinh của con người qua nhiều lần quay ngược thời gian, nhưng Yoon Hwa luôn đưa ra những lựa chọn đúng đắn, nên cứ nhìn cậu nhóc là tôi lại cảm thấy vui.
"Anh! Anh ơi!"
Jung Jae-yi chắp hai tay lại và chạy đến chỗ tôi. Tôi vốn đã lo lắng vì cậu bé không hòa nhập được với những đứa trẻ khác.
"Sao lại chơi một mình vậy. Mọi người chơi ở đằng kia mà."
"Không phải, nhìn này. Quà đó!"
Jung Jae-yi đặt tay mình chồng lên lòng bàn tay tôi. Nước nhỏ tong tong từ bàn tay đang nắm chặt của cậu bé.
"Quà?"
"Vâng!"
Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình. Một con cá có đuôi màu đỏ đang giãy giụa.
"Anh thích cái đẹp đúng không? Cái này đẹp này!"
Con cá vừa ra khỏi nước đã thở hổn hển qua mang rồi nhanh chóng nằm vật ra. Tôi vội vàng chạy ra biển thả con cá xuống, nhưng con cá đã chết, bụng nó lật ngửa và nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Jung Jae-yi chẳng hiểu gì cả, cứ lững thững theo sau tôi. Trên mặt biển xanh ngọc bích phản chiếu vẻ mặt nhăn nhó của tôi.
"......"
Đừng giận, hãy nhẹ nhàng nói cho cậu bé biết. Cậu bé có thể không biết mà.
Tôi chỉnh lại vẻ mặt và quay lại đối mặt với Jung Jae-yi. Có lẽ cảm nhận được bầu không khí bất thường, Jung Jae-yi rụt rè nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc.
"Jae-yi à, cá chỉ sống được trong nước thôi. Không được tự ý bắt ra ngoài dù nó có đẹp đến mấy."
"......Nhưng em muốn có nó mà?"
"Muốn có không có nghĩa là có thể có được tất cả. Không được đâu."
Thật nực cười khi tôi phải giải thích những điều như thế này. Quà tặng à. Cậu bé nghĩ tôi sẽ thích nếu được tặng cá sao? Tại sao chứ?
"Nếu chết thì sao ạ?"
"Chết rồi thì không gặp lại được nữa."
Jung Jae-yi đứng yên, nước mắt lã chã rơi. Tôi vớt con cá đang nổi lềnh bềnh trên biển lên và đi ra khỏi nước.
"Từ giờ không được làm vậy nữa đâu nhé. Biết chưa?"
"Vâng ạ......"
"Hãy nói cá ơi xin lỗi rồi chôn nó đi. Lại đây."
"Cá ơi xin lỗi......"
"Nín đi, đừng khóc nữa."
Tôi đào cát và chôn con cá vào đó. Dù tự tay giết chết nó, Jung Jae-yi vẫn khóc nức nở như muốn vỡ cả thế giới. Khóc to đến mức Dong-min đang chơi ở xa cũng giật mình chạy đến.
---