Chương 18
---
"Có vấn đề gì đó rồi......"
Sự cố không ngừng xảy ra. Lần đầu tiên thì sống bình yên không có chuyện gì lớn, vậy mà lần thứ ba này không biết bị ám gì mà làm gì cũng gặp trở ngại.
Tôi lảo đảo quay về biệt thự. Sau khi đưa Dong-min và Hye-yeong lên xe cứu thương. Người vệ sĩ mũi đỏ bừng như vừa uống rượu, muộn màng cởi áo khoác đưa cho tôi, vẻ mặt bồn chồn.
"Cậu chủ không sao chứ ạ?"
"Không cần đâu."
"Nhưng nếu bị cảm thì......"
"Đã bảo không cần!"
Mỗi bước đi, nước biển lại nhỏ tong tong. Người vệ sĩ lo lắng nói rằng sẽ chuẩn bị để sáng mai có thể khởi hành ngay. Nhưng mà, giao nhiệm vụ bảo vệ cho những người bình thường không thể nhảy xuống biển được thì còn mong đợi gì nữa chứ.......
"Ha......"
Dép lê cũng bị sóng biển cuốn trôi, tôi hoàn toàn đi chân đất.
Vượt qua đống lửa trại đang bùng cháy, tôi đi thẳng vào phòng tắm. Trong biệt thự vắng lặng, không một tiếng động. Tôi mở vòi nước và bước vào bồn tắm. Nước ấm chảy ra, bồn tắm nhanh chóng đầy hơi nước.
'Em nghe nói anh cũng thích em. Anh gọi em ra đây để nói chuyện đó đúng không?'
Tôi nằm thõng trong bồn tắm, suy nghĩ lại lời Hye-yeong đã nói.
Nhìn thế nào thì đây cũng là tình huống có ai đó đã nói cho Hye-yeong biết là Cha Dong-min thích Park Hye-yeong.
"......Eun-yeong nói à."
Ở tầng 1 có hai cô gái và một chàng trai. Trong số đó, chàng trai Pil-gyu thì nhút nhát đến nỗi tôi còn chưa nói chuyện với cậu ta vài lần, và có vẻ cũng không phải kiểu người am hiểu tin tức ai thích ai.
"À, bị thương rồi......"
Lòng bàn chân tôi nhói lên, nhìn thì thấy có vẻ như bị thứ gì đó đâm vào ở bãi biển, máu rỉ ra nhẹ. Tôi duỗi chân dài ra đặt lên thành bồn tắm, rồi từ từ lặn xuống nước.
Yoon Hwa đã vào trường dị năng nên chắc chắn sẽ học cách kiểm soát năng lực của mình một cách thông minh. Vậy thì cái quá khứ đốt cháy ngôi làng và bị đưa vào trại giam sẽ không lặp lại nữa.
Hong-sak và Kwon Da-won không dính dáng đến Kwon Jung-seop nên sẽ sống cuộc đời của riêng họ, như lẽ ra phải vậy.
Cha Dong-min thực ra không phải là mối nhân duyên lâu dài. Dù mỗi lần quay ngược thời gian cậu ấy đều là bạn của tôi, nhưng chỉ là mối quan hệ thỉnh thoảng hỏi thăm nhau, không biết nhiều về tin tức của nhau. Nhưng ở lần này, không hiểu sao chúng tôi lại thân thiết hơn một chút.
"......Không biết nữa."
Chẳng có kế hoạch nào diễn ra đúng như dự định cả. Tôi nín thở dưới nước rất lâu. Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ.
Cốc cốc.
Tôi quay về phòng, vội vàng lau khô tóc và ngồi trên giường thì có tiếng gõ cửa.
"Em gặp ác mộng....... Anh, em ngủ cùng anh được không?"
Đúng lúc đó lại là Jung Jae-yi.
"Được thôi."
Tôi nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm và giả vờ thân thiện. Jung Jae-yi ôm chiếc gối lớn vào ngực và leo lên giường tôi.
"......"
Trên sàn có vài hạt cát nhỏ. Vừa nãy không có mà....... Tôi nghiêng đầu. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng, nên không lý nào cát lại rơi từ người tôi ra.
"Anh không ngủ à?"
"Ơ? Ngủ chứ."
Jung Jae-yi, người đã chiếm chỗ trên chiếc giường rộng và nằm xuống, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
"Anh ơi. Giường rộng quá nên nằm một mình em cứ nghĩ đến những chuyện đáng sợ."
"Cũng có thể."
"Anh cũng vậy ạ?"
Tôi vén chăn lên và liếc nhìn chân Jae-yi.
"......Jae-yi à, em có ra biển nữa không?"
Tôi nghĩ đến khả năng trong lúc tôi ngủ mệt mỏi, Jung Jae-yi lại ra biển chơi rồi không tắm rửa sạch sẽ. Có thể bị dính cát. Chẳng lẽ cậu bé này lại làm đứt cầu trời sao.......
"Anh hỏi những chuyện kỳ lạ thật."
Jung Jae-yi nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ mặt ngây thơ. Rồi từ từ lấy chiếc chăn đang nằm trong tay tôi và đắp lên người.
"Em đã đi cùng Yoon Hwa. Em còn bắt được vỏ sò nữa, anh có muốn xem không?"
"......Đúng vậy đúng không? Anh biết ngay mà."
"Nhưng sao mặt anh trông như muốn khóc vậy?"
Jung Jae-yi nắm tay tôi, người đang đứng ngớ người, kéo tôi lên giường.
"Anh cũng sợ à?"
Khoảnh khắc Jung Jae-yi nói câu đó, tôi suýt thốt ra. Tôi sợ em nhất đấy.
"Ngủ cùng nhau sẽ không sợ đâu. Cùng ngủ nhé."
"......"
"Ngủ ngon nhé, anh."
Jung Jae-yi cười rạng rỡ và ôm chặt eo tôi. Tôi nằm cứng đờ như một khúc gỗ, giả chết, sau khi xác nhận Jung Jae-yi đã ngủ say, tôi rời khỏi phòng.
Suốt đêm tôi không chợp mắt được một phút nào.
* * *
Sáng hôm sau, Eun-yeong tỏ ra bối rối trước số lượng người giảm đột ngột. Nhưng dù có nói rằng cây cầu trời nổi tiếng là điểm du lịch đột nhiên bị đứt, và Hye-yeong cùng Dong-min đang tỏ tình trên đó đã rơi xuống biển, thì cũng chẳng ai tin. Tôi tóm tắt một loạt các sự kiện vô lý đó bằng câu "Chỉ là có chút tai nạn nên họ đã về trước rồi".
"Vậy ăn cơm xong chúng ta cũng về ngay sao?"
"Chắc là phải vậy rồi."
"À, gì chứ. Lâu lắm mới ra ngoài mà buồn quá!"
Eun-yeong dậm chân nói rằng hôm nay cô ấy định tắm nắng ở bãi biển.
"Ăn cơm xong sẽ đi ngay."
"Dù sao cũng may là được ăn cơm."
Pil-gyu, cũng là người ở tầng 1, lẩm bẩm một mình. Tôi chưa bao giờ nói chuyện tử tế với Pil-gyu, người gặp khó khăn trong giao tiếp với người khác.
"Dù sao đồ ăn cũng ngon nên em thích!"
Yoon Hwa vẫn đeo kính bơi đi lại trong biệt thự. Không biết cậu bé đã chơi dưới nắng bao lâu mà da ở lưng bị bong tróc, trông rất đau. Tôi ngồi xuống trước bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn và gọi Yoon Hwa lại.
"Em cần phải giảm bớt năng lượng đi. Dù em có là dị năng giả lửa đi chăng nữa, thì da bị bong tróc như thế này thì đương nhiên sẽ đau."
"Không đau chút nào! Em là đàn ông ngầu nên chuyện này chẳng nhằm nhò gì!"
"Ngầu với da bị bong tróc thì có liên quan gì đến nhau chứ."
"Đàn ông ngầu thì sẽ không bị tổn thương vì những chuyện như thế này!"
"Rốt cuộc là ai đã nói ra cái câu quái gở đó vậy?"
Yoon Hwa, với vết kính bơi in hằn trên mặt, cười he he để lộ răng. Không biết từ đâu mà cậu bé lại mắc bệnh "đàn ông" như vậy, cứ mỗi câu lại "đàn ông ngầu thì --" nghe thật nực cười.
"Khụ, khụm......!"
Eun-yeong đang ăn ngấu nghiến bên cạnh thì ho lớn. Thấy Yoon Hwa liếc nhìn một cách cẩn thận, thì chắc chắn thủ phạm là Eun-yeong.
"Đừng có nói chuyện ngầu nữa, ăn đi, đừng kén chọn."
"Nhưng mà, cà rốt không ngon!"
"Không có cô gái nào nghĩ một người đàn ông không ăn cà rốt là ngầu đâu."
Trước sự kiên quyết của tôi, Yoon Hwa há hốc mồm như bị sốc.
"Không thể nào....... Để trở thành đàn ông ngầu thì phải ăn cà rốt sao......"
"Nếu kén ăn thì hãy từ bỏ việc trở thành đàn ông ngầu đi."
"Không, không được......"
Yoon Hwa sụt sịt rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa cà rốt và ớt chuông đã đẩy sang một bên đĩa vào miệng.
"Anh ơi! Xem này? Em ăn hết rau rồi đấy, ngầu chưa?!"
Trong lúc Yoon Hwa đang khoe sự dũng cảm của mình, Jung Jae-yi tỉnh giấc muộn, dụi mắt đi ra. Tôi nhanh chóng quay sang nhìn Jae-yi. Cậu bé chính là thủ phạm khiến tôi không chợp mắt được một phút nào suốt đêm qua.
"Em cũng ăn cà rốt rất giỏi!"
Yoon Hwa khoe thói quen ăn uống của mình và nở nụ cười đắc thắng về phía Jung Jae-yi.
"Ừ, ăn nhiều vào."
Jung Jae-yi thờ ơ đáp lại rồi ngay lập tức chạy đến chỗ tôi.
"Anh! Chào buổi sáng tốt lành!"
"Chào em. Ngủ ngon chứ?"
"Vâng. Em không mơ thấy ác mộng gì cả, ngủ rất ngon. Nhờ anh đó ạ."
"May quá."
Vì em mà anh không ngủ được một phút nào, mệt chết đi được. Tôi cố gắng nuốt ngược những lời muốn thốt ra.
"Nhưng sao ít người vậy ạ?"
Jung Jae-yi vừa nói vừa nhìn xung quanh. Tôi không ngờ cậu bé lại hỏi câu này trước, nên tôi hơi căng thẳng nhìn biểu cảm của Jung Jae-yi. Dù chưa có gì được xác nhận, nhưng tôi không thể tin tưởng cậu bé này.
"Có một tai nạn vào rạng sáng nên Hye-yeong và anh Dong-min đã về trước rồi."
"À."
"Chị cũng không rõ là tai nạn gì."
Eun-yeong, người thích nói chuyện, có lẽ vì Hye-yeong không có ở đây nên buồn chán, cứ tuôn ra những lời mà tôi không hề hỏi. Jung Jae-yi ngắn gọn đồng tình rồi nhanh chóng mất hứng. Cậu bé không hỏi thêm gì cả, thậm chí còn không tỏ ra quan tâm.
"......Em không tò mò là họ bị thương nặng đến mức nào sao?"
Tôi khẽ thử Jung Jae-yi. Tôi tự tin rằng mình có thể nhận ra ngay dù chỉ là một thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cậu bé.
"Cũng không......"
Jung Jae-yi bóc một quả nho xanh từ đĩa trái cây và bỏ vào miệng. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên đôi má phúng phính.
"Nếu anh không sao thì chắc là họ cũng không sao đâu ạ."
"Đó là ý gì?"
"Bạn bè mà. Với anh Dong-min ấy."
Quả nho xanh tròn trong miệng Jung Jae-yi nhanh chóng vỡ tan.
"Nếu anh Dong-min bị thương nặng thì anh sẽ buồn đúng không ạ."
"......"
"Nhưng bây giờ anh trông vẫn ổn mà."
"......"
"Nên em chỉ nghĩ là, chắc không sao đâu...... Tự mình nghĩ thôi ạ."
Dù được bao bọc bởi những lời lẽ ngọt ngào, nhưng kết luận cuối cùng vẫn là 'không tò mò lắm'. Lũ trẻ ở độ tuổi đó thường nghĩ như vậy sao? Tôi phải cố gắng hết sức để không nhăn mặt.
"Ăn xong sẽ khởi hành ngay. Jae-yi em cũng ăn nhanh đi."
"Vâng ạ."
Nghe lời Eun-yeong, Jung Jae-yi ngồi xuống ghế, vội vàng ăn ngũ cốc và trái cây. Tôi đứng dậy và tạm thời ra ngoài biệt thự. Để hít thở một chút.
"Anh ơi!"
Yoon Hwa chạy theo tôi. Yoon Hwa chạy loạn xạ rồi ngã sấp mặt xuống đất, sụt sịt đứng dậy phủi chân. Đầu gối bị rách, máu chảy ròng ròng.
"Không sao chứ? Sao lại chạy thế?"
"Không phải ạ, cái này là để tặng anh!"
Đây là một mô típ quen thuộc. Hình như hôm qua tôi cũng nhận được quà kiểu này từ Jung Jae-yi thì phải.......
"Chắc không phải cá sống chứ?"
"Cá nhà là biển nên ra ngoài sẽ bị đau! Anh không biết điều đó sao?"
"Không, anh biết. Nghe nói lại thấy mới lạ......"
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Yoon Hwa cười he he rồi đặt một chiếc vỏ ốc trắng lên tay tôi.
"Cầm cái này thì sẽ nghe thấy tiếng biển!"
"......"
"Anh nói là anh không ngủ được mà."
"......"
"Nghe tiếng biển thì anh sẽ ngủ ngon hơn đấy!"
Yoon Hwa dùng tay kéo khóe miệng đang trễ xuống của tôi lên. Cười khúc khích như thể thấy vui khi nhìn khuôn miệng tôi gượng gạo nhếch lên, Yoon Hwa nhanh chóng kéo tay tôi.
"Bây giờ phải về nhà rồi. Đúng không ạ?"
"Để anh chữa đầu gối cho em đã. Em đúng là không có ngày nào lành lặn."
Đó là cái tuổi mải chơi, mải đi khám phá. Yoon Hwa là một đứa trẻ tươi sáng, thuần khiết và cũng rất dịu dàng. Tôi nhìn chiếc vỏ ốc nhỏ còn lại trong lòng bàn tay mình và khẽ mỉm cười.
---