[Novel]Hướng Dẫn Sinh Tồn Khi Phản Diện Hồi Quy - Chương 38

Chương 38

---

Tôi tự hỏi liệu có thể đơn giản giải quyết vấn đề bằng một "điều ước" như vậy không. Một vấn đề nghiêm trọng như xin phép gặp một tù nhân trong cơ sở giam giữ người có năng lực đặc biệt mà lại nói một cách đùa cợt như thế có được không? Tôi khẽ cắn môi, nhìn Dong-min.

"Thằng nhóc này, điều ước gì mà làm loạn thế hả?"

"Không có gì đặc biệt đâu ạ. Cháu cần gặp một tù nhân."

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tình huống này. Cái thái độ nói chuyện nhạt nhẽo như không có gì đặc biệt đã khó hiểu rồi, đằng này Dong-min còn công khai đưa ra yêu cầu của mình một cách đường hoàng nữa chứ.

"Tù nhân nào? Ai?"

"Ngài có biết Kim Tae-won ở cơ sở giam giữ người có năng lực đặc biệt không?"

"Kim Tae-won sao......"

Thứ trưởng Bộ Tư pháp xoa cằm. Chuyện liên quan đến Giáo phái Khởi Nguyên cũng vậy, đó không phải là một người đơn giản. Nếu có chút quan tâm đến lĩnh vực này thì đương nhiên phải biết tên người đó chứ.......

"Không biết? Có chuyện gì mà cháu muốn gặp vậy. Cơ sở giam giữ người có năng lực đặc biệt thì đó là trọng phạm, ta cũng khó lòng cấp phép ngay được."

Nửa bất ngờ, nửa nhẹ nhõm vì ông ta nói không biết lý do. Dong-min cười toe toét như thể đã đoán trước được và vội vàng nói tiếp.

"Đó là người có khả năng nhìn thấy tương lai......!"

"......Vâng! Tương lai! Thực ra chúng cháu đang điều tra về những tác hại mà người đó gây ra trong tương lai! Đó là đề tài tốt nghiệp của nhân viên mới Bộ Thợ săn chúng cháu! Chọn một tội phạm có năng lực đặc biệt để điều tra phòng ngừa tái phạm và tìm kiếm giải pháp trong tương lai!"

Tôi cắt lời Dong-min và lao lên phía trước. Ngay từ đầu tôi đến đây là vì muốn ngăn chặn tình huống này.

"Hmm, có đề tài như vậy sao?"

Dong-min nhìn tôi với vẻ mặt ngớ người, nhưng tôi mỉm cười tươi tắn và dẫm mạnh vào chân cậu ấy. "Này, cười đi-."

"Quả thực, để tìm kiếm giải pháp thì việc nắm rõ quá khứ là quan trọng. Được, khi nào có ngày giờ cụ thể thì báo cho ta. Ta sẽ làm sẵn giấy phép thăm gặp."

"......Thật sao ạ?"

"Đương nhiên. Một quý ông lịch lãm vốn dĩ không bao giờ nói dối. Ha ha ha!"

Tôi đã ăn nói dối như cơm bữa, đã sớm bị loại khỏi danh sách quý ông lịch lãm, nhưng tôi vẫn cười theo người đàn ông và cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi việc diễn ra dễ dàng hơn tôi nghĩ.

"Cháu xin chúc mừng sinh nhật ngài, thưa Thứ trưởng. Và cảm ơn ngài đã hào phóng chấp thuận lời thỉnh cầu đột ngột này."

"Không có gì. Dong-min không phải là đứa hay dẫn bạn bè đến những nơi như thế này, chắc là cậu rất hợp ý nó."

"Chắc là vì chúng cháu chơi thân với nhau đã lâu rồi ạ."

"Nhắc mới nhớ, Kwon Eui-hyun cậu cũng có vẻ quen quen nhỉ......"

Người đàn ông tỉ mỉ quan sát tôi, rồi mỉm cười như không nhớ ra, quay đầu đi. Nếu bị lộ là con trai Kwon Jung-seop thì chỉ toàn gặp rắc rối thôi. Tôi cúi đầu về phía ông ta, người đang cười nói vui vẻ với mọi người và đi xa dần.

"Này, sao cậu không nói thật?"

"......Ông ấy vẫn còn ở gần đây. Nói nhỏ thôi."

Tôi cắt ngang lời Dong-min đang lải nhải một cách vô tư. Bây giờ điều quan trọng chỉ là xác định ngày giờ thôi.

"Thật ra nếu cậu cứ thẳng thắn nhờ thì bác lớn cũng sẽ giúp thôi."

"Đó là chuyện không thể biết được."

"Cậu cũng thấy rồi đó. Bác ấy là người đàn ông rất thẳng thắn. Sẽ không dây dưa bắt bẻ hay nuốt lời đâu. Tôi không hiểu sao cậu lại không tin tôi."

Tôi đã hoàn thành mục đích của mình khi đến bữa tiệc hôm nay. Mệt chết đi được mà tôi chẳng có ý định dành cả ngày cuối tuần quý giá ở đây. Tôi sải bước rời khỏi khu vườn trung tâm, khẽ mỉm cười với Dong-min.

"Không phải tôi không tin cậu, mà là tôi không tin vào tình huống."

"Tình huống?"

"Có hàng chục, hàng vạn lựa chọn, cậu có thể gánh vác được tất cả những hậu quả theo sau khi cậu chọn một trong số đó không?"

"Cái đó tự nhiên sao lại......"

Dong-min nắm lấy cánh tay của tôi đang bước đi phía trước.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

"Không cần hiểu đâu."

"Không có ý định giải thích sao?"

"Này, Cha Dong-min."

Tôi hạ thấp giọng. Dong-min vốn đã là một thành viên của bữa tiệc này nên việc bị chú ý là điều không thể tránh khỏi. Mỗi bước đi đều bị ánh mắt của người khác bám theo dai dẳng.

"Cảm ơn cậu, nhưng cậu là người đã nói sẽ giúp trước."

"......"

"Tôi cũng đâu có van xin gì đâu."

Lời nói ngắn gọn, nhưng ý nghĩa rõ ràng. 'Đừng can thiệp vào nữa, phiền phức lắm.'

Đến đây thì thường thì câu chuyện sẽ kết thúc. Lý do rất đơn giản. Dong-min không muốn cãi nhau với tôi.

"Nếu không có gì để nói thì tôi......"

"Ở lại ăn tối đi."

"Gì?"

Dong-min nắm chặt tay tôi. Cậu ấy không muốn ép buộc, nhưng không thể để tôi đi như thế này được.

"Cậu chưa ăn mà. Ở lại ăn tối đi."

"......"

"......Chỉ ăn cơm thôi."

Dong-min không có lý do gì để hành xử như vậy. Tôi lặng lẽ nhìn năm ngón tay của Dong-min đang nắm chặt tay mình. Cứ nghĩ đến cảnh hai người đàn ông nắm chặt tay nhau, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện giữa trung tâm bữa tiệc, ai đó nhìn vào chắc sẽ thấy buồn cười lắm.

"......Được rồi, bỏ cái vẻ mặt đó đi."

Dong-min có vẻ như không biết mình đang có vẻ mặt thế nào.

"Người nên tiếc nuối là tôi mà, sao lúc nào cậu cũng có vẻ mặt như vậy chứ."

"......"

"Được rồi, tôi sẽ ăn cơm rồi đi."

"......"

"Sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên thấy đứa nào khóc lóc đòi người ta ở lại ăn cơm."

Tôi thờ ơ vỗ vỗ vai Dong-min. Dù không thể hiểu chính xác ý nghĩa ẩn chứa trong đó, nhưng khoảnh khắc đó, Dong-min cảm thấy một sự mất mát to lớn nào đó. Cậu ấy cảm thấy tôi là một người hoàn toàn khác.

"Cậu sẽ ăn cơm với tôi và uống trà nữa. Và thứ hai đến công ty lại gặp nhau, ăn trưa cùng nhau nữa. Và còn......"

"Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi."

Kwon Eui-hyun thật sự rất đắng. Một nhân vật đen tối, sâu sắc và cay đắng. Đắng đến mức lưỡi tê dại, nhưng không dám nhổ ra.

* * *

"Jae-yi à, ăn cái này nữa đi. Ngon lắm."

"Cái gì thế? Cha Do-hee, cho tôi một ít đi."

"Này! Hong-sak! Ai bảo tôi mang đến cho cậu ăn chứ? Cậu tự đi lấy đi."

Bữa ăn ồn ào. Năm người ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn. Tôi cắt miếng bít tết và cho vào miệng. Giờ thì những việc như thế này đã quá quen thuộc nên tôi chẳng còn bất ngờ nữa.

"Bạn bè không nên cãi nhau. Do-hee em cũng đừng chỉ chăm sóc một người mà hãy công bằng chút......"

"Không anh! Không phải cãi nhau, mà theo lẽ thường thì em không có lý do gì phải mang thức ăn cho nó cả. Không phải sao?"

"Đừng nói chuyện cộc cằn như vậy, Do-hee. Dù sao thì chúng cũng là bạn bè mà em đã mời đến mà."

Dong-min khá chững chạc khuyên nhủ Do-hee. Ngay từ đầu Hong-sak chưa từng được học phép tắc ăn uống, nên làm sao có thể ăn uống đúng thứ tự được. Có lẽ nên dạy dỗ những thứ này nhỉ? Tôi nghĩ vậy khi nhìn Hong-sak ăn uống lem luốc.

"Đúng là bạn thân lâu năm của anh nên tấm lòng rộng lượng như biển cả, khác hẳn với ai đó!"

"Hong-sak? Lần đầu tiên anh gặp Hong-sak, có vẻ em rất thân với Eui-hyun."

"Dĩ nhiên rồi! Anh Eui-hyun rất quý em nên chúng em gần như là gia đình vậy! Và anh cứ nói chuyện thoải mái với em đi ạ!"

"Anh có thể làm vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi! Bạn của anh Eui-hyun thì cũng là anh của em chứ sao?"

Hong-sak đưa ra những lý lẽ vô lý và thể hiện sự thân thiện đặc biệt của mình với Dong-min. Có vẻ như Dong-min không ghét thái độ xã giao này, cậu ấy khá hợp với Hong-sak.

"Jae-yi à, nhưng hôm nay cậu phải về thật sao? Những người bạn khác đều bảo sẽ ngủ lại mà......"

"À, cái đó."

Jung Jae-yi đang im lặng ăn bỗng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung. Tôi không nói gì, quay đầu đi.

"Tôi cũng muốn vậy, nhưng chắc là không được đâu."

"Sao vậy? Chỉ là bạn bè chơi với nhau thôi mà bố mẹ không cho phép sao?"

Ngoài nhà hàng được bao quanh bởi cửa kính trong suốt, những ánh đèn như sao băng lấp lánh. Mặt trời đã lặn từ lâu rồi. Bên ngoài tối đen như mực, thỉnh thoảng pháo hoa lại nổ tung như một sự kiện. Tôi súc miệng bằng nước lọc và lau miệng bằng khăn tay.

"Nếu thực sự muốn vậy, hay là em gọi điện nói chuyện trực tiếp với bố mẹ cậu được không? Nếu nói tên bố tôi thì có thể họ sẽ chấp nhận đó. Dù nói ra hơi ngại, nhưng bố tôi cũng khá nổi tiếng mà. Chắc là họ sẽ dễ tính cho qua thôi......"

Do-hee có vẻ muốn dành thời gian cùng Jung Jae-yi bằng mọi giá.

"Chà, sao đây nhỉ......"

Jung Jae-yi bỏ lửng câu nói. Giọng nói còn trẻ con nhưng ẩn chứa một sự thích thú tinh tế.

"Anh nghĩ sao?"

Rồi đột nhiên kéo tôi, người đang im lặng ăn thức ăn trước mặt, vào cuộc trò chuyện.

"Cái gì?"

"Nếu Do-hee gọi điện thì bố mẹ có cho phép em ngủ lại không?"

Nhìn cậu ta tươi cười nói những lời này trước mặt người trong cuộc, tôi thấy thật vô lý. Cái thằng nhóc ngày nào cũng ngồi dán mắt vào cửa sổ biệt thự, đợi tôi đến đâu mất rồi, giờ lại ngồi chống cằm, ngạo mạn hỏi ý kiến tôi chứ.

"Đúng vậy. Tôi cũng tò mò."

"......"

"Sao không thử gọi điện xem sao?"

Tôi nhìn Jae-yi, mỉm cười với vẻ mặt dịu dàng.

"Nếu cậu thực sự muốn thì họ sẽ đồng ý thôi. Không phải sao?"

Jae-yi à, cậu ngạo mạn như vậy vẫn còn quá sớm.

Tôi không chắc Jae-yi có đọc được lời nói mà tôi đã giấu trong nụ cười của mình hay không.

"......Lời nói hay đó. Em sẽ ghi nhớ."

Jung Jae-yi nhìn tôi với vẻ mặt khó tả. Do-hee vui vẻ vội vàng nói tiếp. "Vậy bây giờ gọi điện luôn nhé? Chơi game thâu đêm với bạn bè chắc sẽ vui lắm!"

"Xin lỗi nhé. Có lẽ không được rồi."

Giọng nói trầm và nhẹ nhàng, không hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta. Thật khó tin là khuôn mặt của Jung Jae-yi lại lộng lẫy hơn hàng chục bông hoa đang nở rộ được trang trí trên bàn.

"Tôi vốn dĩ không giỏi làm trái quy tắc."

Trước câu trả lời của Jung Jae-yi, vẻ mặt của Do-hee lập tức trở nên ủ rũ. Việc khiến người khác lên thiên đường xuống địa ngục chỉ bằng một lời nói cũng là một năng lực vậy.

"Phải ngoan ngoãn nghe lời chứ. Nếu không muốn bị ai ghét."

"Dù vậy cũng tiếc quá......"

"Cảm ơn cậu đã mời hôm nay."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Khi bữa ăn gần xong, pháo hoa lớn nổ tung giữa khu vườn trung tâm. Những bông pháo hoa đủ màu sắc bay vút lên trời, nổ tung với tiếng động lớn. Sắc mặt của những người đang nhìn lên bầu trời cũng thay đổi liên tục. Tôi uống ly champagne mà người phục vụ đưa, nghĩ rằng hôm nay thật sự là một ngày kỳ lạ.

"......"

Đúng vậy.

Tôi thực sự nghĩ đó là một ngày kỳ lạ.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo