[Novel] Lời Mật Ngọt - Chương 38

Chương 38

Phòng họp ngập trong không khí mệt mỏi, gương mặt các đại diện guild đều hiện rõ sự kiệt sức. Cuộc họp chưa bắt đầu, họ chỉ ngồi đó, lặng lẽ thở dài với người bên cạnh.

“Còn bao lâu nữa?”

“Khoảng 5 phút là đến.”

Họ liếc nhìn chiếc ghế trống ở vị trí đầu bàn, thở ra như phả khói thuốc. Gần đây, tình hình cổng hỗn loạn khiến các thủ lĩnh phải căng mình quản lý guild, áp lực chất chồng.

So với thời kỳ cổng bão hòa trong quá khứ, căng thẳng bây giờ chỉ như muỗi đốt. Nhưng khi đã quen với sự yên bình, chỉ cần thiếu ngủ một chút, mệt mỏi cũng tăng vọt.

“Cứ thế này, đến người bình thường cũng phát điên mất.”

Một giọng nói vang lên. Là Kwak Seok Jin, thủ lĩnh guild Seowol.

“Ngày nay ai lại làm thêm giờ đến kiệt sức thế này chứ? Không phải trung tâm vùng mà là trụ sở Seoul đấy, có lý không?”

Seowol từng là guild hàng đầu nội địa cách đây 4 năm. Giờ bị Baekya vượt mặt, đeo danh “á quân bất bại”, nhưng vẫn giữ kỷ lục tiêu diệt cổng ấn tượng.

“Kiểm soát quá mức chỉ làm giảm sĩ khí, ai cũng biết mà. Tôi nói sai à?”

Đôi mắt giống mắt rắn, nhưng anh ta không phải thú nhân, chỉ là esper thường. Từng giữ ngôi vị số 1 hơn 10 năm, Kwak Seok Jin toát ra uy thế nặng nề.

“Đúng là vậy.”

“Hơi quá thật.”

Bắt đầu từ Kwak Seok Jin, mọi người dần bộc lộ bất mãn bị kìm nén.

Sau vụ thú nhân esper mất kiểm soát ở khu B10, số lượng thú nhân được cử ra hiện trường giảm mạnh, khiến ít người phải gánh việc cổng. Tất cả là quyết định của Kang Tae Beom, thủ lĩnh Baekya kiêm tổng đại diện các guild.

Anh thậm chí hạn chế cả những thú nhân ít hung hãn ra hiện trường.

Số esper diệt quái giảm một nửa, những người còn lại khổ sở. Với thú nhân esper, vốn cần dùng sức để giải tỏa căng thẳng, tình hình này cũng chẳng vui vẻ gì.

“Thôi đi.”

Mọi lời phàn nàn ngưng bặt. Một ông lão ngồi bên phải ghế đầu bàn giơ tay nhẹ, tất cả lập tức ngồi thẳng lại.

“Chuyện này không hại gì chúng ta, cứ làm theo thôi.”

Giọng ông khàn khàn, chậm rãi vang lên. Không ai dám cãi lại âm thanh yếu ớt ấy. Kwak Seok Jin của Seowol, dù còn nhiều điều muốn nói, cũng lặng lẽ cúi mắt.

“Cẩn thận chẳng có gì xấu.”

Ông lão với bộ ria mép trắng dài tận cằm từng là tổng đại diện trước đây. Dáng vẻ hiền từ như Phật, tính cách cũng điềm đạm. Ông đã giao vị trí cho Tae Beom và rút khỏi hiện trường, đặt niềm tin tuyệt đối vào anh vì đã mang đến thời kỳ hòa bình.

Một lát sau, cửa phòng họp mở ra.

Chủ nhân chiếc ghế đầu bàn xuất hiện, mọi người đồng loạt đứng dậy. Ông lão trăm tuổi chỉ mỉm cười hiền hậu.

Kang Tae Beom, như mọi ngày, vẫn hoàn hảo không chút sơ suất.

91%.

Chỉ nghe thôi đã thấy nặng nề, Han Si Woo tự nhủ. Chắc mình nghe nhầm rồi.

Cậu cố không nhớ đến lần đầu gặp thủ lĩnh Baekya. Lúc ấy, cậu đã đoán tỷ lệ tương thích với anh ta cao. Cơ thể nóng ran như say rượu, bị cuốn hút đến mức lao vào anh ta.

Dù vậy, 91% thì quá đáng. Con số ấy chỉ có trong phim, loại phim mà dân thường mê mẩn còn người có năng lực cười khẩy vì quá xa vời. Nhưng lại có rating cao.

“Bọn tôi cũng shock lắm. 91% cơ mà. Đủ để báo chí quốc tế đổ xô đến.”

Ha Seo Joon nhấn giọng rõ ràng với Han Si Woo đang nghi ngờ lỗ tai mình.

“Là tỷ lệ dự đoán thôi, kiểm tra chính thức có thể còn cao hơn.”

“Cậu nói gì vậy…”

Cao hơn nữa mà hợp lý sao. Trái tim hoảng loạn còn chưa kịp dịu.. Đến mức này, cậu nghi ngờ liệu có phải bị trêu không. Thằng nhóc cười đang cười tươi kia càng khiến cậu khó chấp nhận.

“Cười cái gì mãi thế. Vui lắm à?”

“Hả?”

Seo Joon nghiêng đầu, sờ khóe miệng nhếch cao. Gò má cũng nổi rõ, trông như thật sự vui. Anh không biết mình đang làm mặt này.

“Xin lỗi, tôi không cười nữa.”

Vậy mà anh lại phì, bật cười khẽ. Nhìn guide kiêu ngạo làm mặt ngớ ngẩn, anh không nhịn được.

“Thằng này…”

“Không, tôi không cười nữa thật mà.”

Biết không phải lúc đùa, anh che miệng bằng mu bàn tay. Hắng giọng, anh tiếp tục nói. Thấy guide nổi cáu, anh nghĩ nên kết thúc nhanh.

“Giờ hiểu sao bọn tôi muốn làm việc cùng chưa?”

Còn cần giải thích gì nữa. Tỷ lệ 91%, lại với esper hệ tinh thần.

“Cậu phải làm đấy. Bọn tôi không muốn bỏ lỡ cậu đâu.”

Anh khéo léo thể hiện ý định giữ chặt cậu. Han Si Woo không ngốc đến mức không nhận ra.

“Thư ký sẽ đến đề nghị chính thức, nhưng tôi muốn nói trực tiếp với cậu.”

Seo Joon biết cách đối phó guide kiêu căng. Chấp nhận mọi lời nói và tính khí của họ, cười ngây thơ, họ sẽ hài lòng. Việc đơn giản thôi.

“Tôi sẽ cố gắng hơn để cậu không bất tiện.”

Esper cấp cao mà hạ mình thế này hiếm lắm. Guide vốn quen hầu hạ esper đỏng đảnh thường bị thái độ mềm mỏng của Seo Joon chinh phục. Thù lao hậu hĩnh cũng giữ họ ở lại ít nhất vài tháng.

Seo Joon tin Han Si Woo cũng vậy.

“Thằng đó…”

Han Si Woo chớp mắt liên hồi, cuối cùng lên tiếng. Đôi mắt xanh ánh lên sự hoang mang, dao động bất an. Seo Joon kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.

“Kang… Geon Ho cũng biết…?”

Cậu ngập ngừng gọi tên thằng ngốc, tay siết con chuột. Muốn hỏi kỹ xem anh có đồng ý không, nhưng môi không chịu nhúc nhích.

“Dĩ nhiên biết rồi.”

Seo Joon đoán được ý cậu, đáp thay.

“Anh ấy hiểu cậu là người cần thiết với guild.”

Nghĩa là không phản đối việc chiêu mộ.

“Nhưng cần thời gian để chấp nhận.”

Anh khéo léo ám chỉ anh ấy không hẳn hoan nghênh, ánh mắt Han Si Woo cụp xuống. Từ trong chăn, tiếng chíp— vang lên.

Seo Joon quan sát nét mặt chùng xuống của cậu, liếm nhẹ môi. Anh muốn mở lòng cậu chút ít trước khi đi. Chỉ cậu mới xoa dịu được cơn giận của anh Geon Ho.

“Cậu chỉ cần chăm sóc thủ lĩnh là được. Tôi với anh Ji Han không khó đâu. Anh Geon Ho thì… từ từ giải quyết.”

Không thấy guide phản ứng, anh đổi chủ đề.

“Làm với bọn tôi, cậu không phải lo ăn uống nữa.”

Anh tiếp tục thả mồi khiến guide động lòng. May sao lần này cậu có phản ứng.

“Guild bọn tôi giàu hơn cậu tưởng nhiều.”

Ánh mắt Han Si Woo ngước lên nhìn Seo Joon. Anh tiếp tục khoe khoang guild. Tên tuổi Baekya đủ sức hút, nhưng với guide từng bỏ trốn, anh phải cố hơn.

“Mấy máy guiding trong phòng đều là bọn tôi tự mua. Không cần hỗ trợ từ Trung tâm.”

Guild thường làm cả đời cũng không mua nổi, nhưng Baekya gom hết. Đủ để chứng minh tài lực khủng.

“ Lại còn có cậu út ngoan ngoãn thế này.”

Hết thứ để khoe, Seo Joon chỉ tay vào mình. Nụ cười tinh nghịch trông ngây thơ vô số tội. Han Si Woo đại khái đoán được anh nghĩ gì.

“Dù cậu sai khiến thế nào tôi cũng không kêu ca đâu.”

“Này.”

Han Si Woo cắt ngang Seo Joon đang ba hoa.

“Nói nhảm thì biến đi.”

Lúc nhắc tiền thì im, giờ pha trò xen lẫn thật, cậu nhăn mặt ngay.

Chắc không hứng thú. Seo Joon khép miệng, đứng dậy.

Đột nhiên anh nhớ ngày ấy. Con mèo gào thét với thú nhân cáo đến khản cổ. Tiếng hậm hực dữ dội vang vọng trong đầu anh. Ồn ào đến mức khắc sâu mãi mãi.

“Vậy nghỉ ngơi nhé.”

Seo Joon rời phòng. Han Si Woo chỉ trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn khuất dần.

Lắng nghe tiếng bước chân xa dần, cậu vội rời giường, mặc quần áo bệnh nhân rơi dưới sàn. Liếc cửa, cậu ngập ngừng, rồi lặng lẽ thở dài, nằm xuống với gương mặt mệt mỏi.

Trước hết, cậu cần nghỉ ngơi. Cơ thể và đầu óc nặng trĩu, suy nghĩ không thông.

Chíiii.

Cậu đặt con chuột cạnh gối, cuộn tròn người. Tình huống bất ngờ khiến cái đầu nóng càng thêm nặng.

Muốn bỏ hết mà trốn, nhưng chẳng có nơi nào để đi. Điều đó khiến Han Si Woo buồn hơn.

Theo thói quen, cậu đút tay vào túi quần, rồi trợn mắt. Không có túi.

Mới nhận ra mình mặc đồ bệnh nhân chứ không phải đồ thường, cậu hoảng hốt nhìn quanh.

“Vàng của tôi…”

Không, cái vòng cổ đâu rồi?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo