Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 3
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Thông thường, tầng hầm của những tòa nhà kiểu này sẽ được dùng làm kho hoặc hầm rượu, nhưng Eddie đã sớm từ bỏ mọi hy vọng vào cái quán trọ dở hơi này nên anh chẳng mong có cái hầm rượu xịn hay kho hàng chất đầy đồ quý.
Anh chỉ mang một hy vọng nhỏ nhoi rằng cái cửa khóa kia sẽ mở ra.
Và rồi khi Eddie đi xuống tầng hầm bằng cầu thang, trước mắt cậu hiện ra không phải là cánh cửa khóa chặt như lời Gerold nói, mà là lối vào tầng hầm đang mở toang không, chính xác hơn là không còn cả cánh cửa.
Hơn nữa, bên trong còn phát ra ánh sáng cực kỳ chói thứ ánh sáng mà Eddie chưa từng thấy kể từ khi bị nhập vào thế giới này.
“…Hử?”
Ở thế giới này, ánh sáng chỉ có thể là từ nến hoặc đèn ma pháp. Dù là đèn ma pháp đắt tiền cũng không thể sáng đến mức này có gì đó rất kỳ lạ.
Ánh sáng ấy mạnh đến mức khiến cầu thang tối tăm dẫn xuống tầng hầm cũng sáng bừng lên nhờ chiếu gián tiếp.
Eddie chững lại một chút, rồi bắt đầu chậm rãi đi xuống. Khi bước dần xuống cầu thang ọp ẹp đã cũ, thứ hiện ra trước mắt cậu là một cảnh tượng mà anh chưa từng dám tưởng tượng.
“…”
Gì thế này?
Eddie dụi mắt một lần. Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không biến mất.
Ánh sáng chói chang không hợp với thế giới dị giới này. Dù không có nhạc phát ra như mọi khi, nhưng trong không gian yên tĩnh và sạch sẽ ấy, anh nghe được âm thanh nhỏ của tủ lạnh và tủ đông đang hoạt động, và cả các kệ hàng chất đầy không sót chỗ nào.
Đây là một nơi quá đỗi quen thuộc với Eddie.
Chính xác hơn thì, là với Lee Jung Hoon – chủ cửa hàng tiện lợi.
“…Sao cửa hàng tiện lợi của mình lại xuất hiện ở đây?”
Ý anh là như thế đấy.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ mà Eddie từng chăm chút giữ gìn sạch sẽ cả đời giờ đây đang nằm ngay dưới tầng hầm của quán trọ.
Không chừng từ nãy đến giờ chỉ là một giấc mơ, và cuối cùng anh đã tỉnh mộng rồi chăng, Eddie quay đầu nhìn lại. Nhưng sau lưng anh vẫn chỉ là cầu thang dẫn xuống tầng hầm của quán trọ của Eddie.
Anh quay đầu lại phía trước. Vẫn là cửa hàng tiện lợi nơi anh từng làm việc trước khi bị nhập hồn.
“…Hơ.”
Góc mì gói được xếp chật kín không thiếu một loại nào, góc tam giác kimbap, gimbap cuộn, sandwich, phía dưới thì đủ loại cơm hộp, bánh kẹo, thạch, thuốc giải rượu…
Mọi thứ giống y như cửa hàng tiện lợi của anh trước kia, nơi lúc nào anh cũng dọn dẹp gọn gàng vì bản tính thích ngăn nắp.
Thậm chí còn có cả lò vi sóng, dù rõ ràng ở đây chẳng có điện đóm gì. Eddie như bị thôi miên, bước lại gần và nhấn nút khởi động của lò vi sóng. Tiếng vo vo vang lên, lò tự động được cài đặt 30 giây rồi bắt đầu quay.
Ánh đèn cam bên trong lò vi sóng sáng rõ.
Khoan đã, rõ ràng ở đây làm gì có điện, thế mà lò vi sóng vẫn hoạt động sao?
Ngay khoảnh khắc nghi ngờ, anh vội vã kiểm tra phía sau lò vi sóng, nhưng chẳng thấy dây cắm điện nào cả.
“Hơ ơ ơ.”
Eddie cũng kiểm tra luôn máy pha cà phê. Ly Americano đá cỡ lớn mà cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn được uống nữa. Anh xé cốc đựng đá, đặt xuống dưới máy, nhấn nút Americano, lập tức vang lên tiếng vo vo quen thuộc, cùng hương cà phê thân thuộc xộc lên mũi Eddie.
Dĩ nhiên, máy pha cà phê cũng chẳng hề có dây điện. Thậm chí không cần đổ thêm nước lọc hay hạt cà phê.
Mấy món như kimbap tam giác vốn có hạn sử dụng ngắn thì hoàn toàn không hề có tem hạn sử dụng. Mà thật ra, mọi thứ ở đây đều chẳng có hạn dùng gì cả.
Lấy một miếng kimbap tam giác ra khỏi kệ, lập tức có cái mới thay thế ngay vào chỗ trống. Mì gói hay bánh kẹo cũng y như vậy. Cứ như một dây chuyền nhà máy tự động vậy.
“…Hơ ơ ơ ơ.”
Eddie một lúc lâu chẳng thể hoàn hồn. Cứ như thể anh chỉ còn biết phát ra tiếng “hơ… hơ ơ” không thôi.
Một cửa hàng tiện lợi không cần quản lý hạn dùng hay sắp xếp hàng hóa. Hơn nữa, nhìn thế nào cũng giống như mọi thứ được tự động bổ sung miễn phí. Trên đời lại có phúc lợi thế này sao.
Phúc lợi ư?
“A.”
Eddie ngẫm nghĩ một lát, rồi chợt bừng tỉnh ra một điều quan trọng.
Thì ra đây chính là phúc lợi của một kẻ xuyên không. Mới vài ngày trước còn lầm bầm than thở “xuyên không mà chẳng có cái quái gì,” vậy mà giờ cảm giác đó bỗng xa xôi như kiếp trước.
Thật ra, Eddie có một bí mật. Vào khoảng ngày thứ hai sau khi xuyên không, anh từng lén lút lẩm bẩm “…bảng trạng thái.” Nhưng tất nhiên, trong tiểu thuyết fantasy chính thống như 《Dũng sĩ chẳng thèm giấu sức mạnh》 thì chẳng đời nào có thứ đó.
Và biết đâu, cái này còn tuyệt vời hơn gấp nhiều lần so với cái bảng trạng thái mà anh từng dè dặt gọi thử.
Không phải “biết đâu.” Mà chắc chắn là tốt thật.
Ở kiếp trước, đây chỉ là một cửa hàng tiện lợi tầm thường, trong khu chung cư có đến bốn cái y hệt. Nhưng ở thế giới này, chắc chắn chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi mà thôi.
“A!”
Eddie lại thêm một lần bừng sáng ý nghĩ.
Rằng cả tuần qua anh đau đầu vò tóc vì cái thực đơn nghèo nàn, tất cả hóa ra đều vô nghĩa.
Hà cớ gì phải cố gắng biến mấy món ăn của các tập đoàn hiện đại thành đồ ăn hợp với thế giới này, rồi còn phải nghiên cứu khẩu vị nữa chứ?
Chỉ cần đun nước sôi, hoặc cho vào lò vi sóng là xong cơ mà!
“Khụp.”
Eddie vội vàng bịt miệng lại.
Vì sốc ư? Hay vì bất chợt cảm thấy xúc động khi thấy cửa hàng tiện lợi thân quen hiện ra trước mắt?
Không phải.
Eddie không thể kìm được khóe miệng đang giật giật. Dù hiện tại chẳng ai nhìn thấy anh, nhưng một nụ cười rạng rỡ đầy “tinh thần tư bản” suýt nữa bật ra mà anh không kiểm soát nổi.
“…Tuyệt thật.”
Anh cảm nhận được điềm báo của một vụ làm ăn lớn.
Bỗng nhiên Eddie sực nhớ ra điều gì đó, lập tức lao tới quầy mì gói. Mấy năm gần đây, cửa hàng tiện lợi luôn tràn ngập vô số sản phẩm mới xuất hiện rồi biến mất, khác hẳn hồi trước khi chỉ có vài vị cơ bản.
Dĩ nhiên, trong số đó vẫn có những “ông lớn” giữ nguyên hương vị truyền thống và duy trì sức hút lâu dài, nhưng lúc nào cũng xuất hiện những “tân binh” đang lên.
Đúng vậy. Ví dụ như món mì mà anh cực kỳ yêu thích, đặc biệt là những ngày stress, thậm chí còn cho thêm phô mai vào để ăn cho thật đậm đà.
Eddie nhìn thấy ngay gói mì có in hình nhân vật phun lửa kia, và nở một nụ cười đầy mưu tính.
***
Trước tiên, Eddie làm một bảng menu to treo lên tường. Khoai tây chiên, cá chiên, trái cây tổng hợp vài món đơn sơ đến mức thê lương được ghi lên trước, rồi dưới đó anh thêm vào món mới.
[Mới ra mắt! Mì Gà Cay Fire Chicken Noodle]
Bên cạnh đó, anh thêm món bia tươi loại rượu duy nhất tại quán trọ của Eddie. Dù trong cửa hàng tiện lợi có đủ loại rượu, Eddie vẫn quyết định chưa thêm ngay vào menu.
“A.”
Nhưng như sực nhớ ra điều gì đó, Eddie thêm sữa vào dưới bia. Nếu món mì Fire Chicken bán chạy thì món này cũng bắt buộc phải có thôi.
Nhìn bảng menu giờ đã khá đầy đặn, Eddie nở nụ cười mãn nguyện. Tất nhiên, để gọi là menu của một nhà hàng hay quán nhậu thì vẫn còn hơi sơ sài.
Trong cửa hàng tiện lợi vô hạn của anh còn nhiều món hơn rất nhiều, nhưng nếu bung quá sớm thì dễ hỏng chuyện cả.
Với người dân Đế quốc Reneba này, tất cả những món đó đều là những món ăn xa lạ mà thôi.
Nhưng trong số vô vàn món như vậy, tại sao lại là Fire Chicken Noodle?
Bởi vì dù ai nói gì đi nữa, ấn tượng đầu tiên phải thật bùng nổ. Đặc biệt là với một quán ăn mà khách chẳng mong chờ gì thì truyền miệng càng quan trọng hơn.
Và Fire Chicken Noodle là món hoàn hảo cho điều đó. Nó có cả hương vị và khả năng gây sốt.
Kinh doanh cũng giống như chạy marathon vậy bền bỉ là yếu tố then chốt. Nhưng khác với marathon ở chỗ cú xuất phát cũng cực kỳ quan trọng. Eddie, đang ở vạch xuất phát, đã chọn món ăn sau một phép tính cẩn trọng.
“Khụ… Ngài Eddie, cái quái gì đây vậy ạ?”
Vào ngày đầu tiên làm thử món mì gà cay, vừa xé gói sốt ra, mùi cay nồng ập đến khiến Gerold không nhịn được mà hỏi ngay ‘cái gì thế này?’.
“Đây là đòn mở màn cho cuộc tái khởi động của quán trọ Eddie đấy.”
“Dạ?”
“Ừm… Cứ hiểu đại khái vậy đi.”
Khó mà giải thích được. Vì không giống với Eddie, Gerold chẳng hề biết cửa hàng tiện lợi tồn tại, mà chỉ tin rằng chỗ đó là cửa vào hầm ngầm bị khóa.
Không tiện giải thích nên Eddie nói lấp liếm vậy, Gerold nhân viên trung thành chỉ gật đầu không hỏi gì thêm.
Đúng là cậu nhóc ngoan ngoãn mà.
Cậu ta to con và cao hơn cả Eddie, vậy mà ngoan ngoãn nghe lời, thật sự dễ thương đến khó tin.
Eddie kìm nén ý muốn xoa đầu cậu ta, chỉ lặng lẽ nhìn món Fire Chicken Noodle đang dần hoàn thành.
Đã lâu không ăn lại món này, nhưng hương vị vẫn mạnh mẽ đến mức xóa tan hết mọi căng thẳng. Có lẽ vì thân xác này kém chịu cay hơn cơ thể cũ, nên anh thấy cay hơn bình thường, nhưng với món này thì ý chí là tất cả.
“Khụ… Ngài Eddie, cay quá rồi ạ.”
Gerold ăn thử một miếng, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng lên.
“Uống cái này đi.”
Eddie đưa cho cậu chai sữa chuối mà mình đã chuẩn bị từ trước. Gerold chẳng cần kiểm tra gì, chỉ ực một hơi, rồi lập tức trợn tròn mắt.
“Ngài Eddie, cái này rốt cuộc là…”
“Ngon lắm đúng không?”
Vẫn còn cay rát trong miệng, nhưng Gerold vẫn gật đầu. Một sản phẩm lâu đời thì luôn có lý do của nó. Dù không phải do mình làm, Eddie vẫn vô thức cảm thấy tự hào, nhún vai khoái chí.
“Tôi sẽ đặt tủ lạnh ở ngay cửa vào. Mỗi vị khách đến, hãy tặng cho họ một chai như món quà chào mừng.”
Sữa chuối không có trong menu, nhưng bất cứ khách nào tới quán trọ Eddie cũng sẽ được thử một chai.
Gọi là “sản phẩm mồi nhử”.
Hơn nữa, với Eddie thì đây là món có thể tiếp tế vô hạn. Tặng miễn phí cũng chẳng lỗ chút nào.
Nếu làm đến vậy mà vẫn phá sản thì đúng là không nên làm kinh doanh.
Eddie vỗ tay đét một cái.
“Bắt đầu thôi nào.”
Quán trọ của Eddie, chính thức bước vào một khởi đầu mới.
***
Tất nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ từ đầu. Quán trọ của Eddie vốn chẳng có khách quen gì cả.
Anh cần khách truyền miệng giúp mình, nhưng phần lớn là khách trọ qua đêm, chẳng ai để ý đến menu cả.
Ngay cả những vị khách thi thoảng ghé qua cũng chẳng mảy may quan tâm đến menu. Họ cứ gọi khoai chiên, cá chiên và bia như thường lệ.
Không thể tự ý đem món mới ra nếu khách không gọi, Eddie chỉ đành kiên nhẫn chờ thời cơ.
Dù vậy, chính sách tặng sữa chuối vẫn đang áp dụng, khiến khách cứ nhận lấy với vẻ mặt bối rối.
Phần lớn khách là dân vãng lai hoặc du khách nên chẳng ai quay lại chỉ vì sữa miễn phí. Anh nhiều lần tự hỏi liệu việc đó có ích gì, nhưng rồi tự nhủ: “Chẳng ai no bụng chỉ sau thìa đầu tiên cả.”
Và rồi, cơ hội mà anh chờ đợi cũng đến.
“Ông chủ! Cho ba ly bia và mồi nhắm gì cũng được!”
Tuần thứ hai kể từ khi Eddie nhập vào thân xác này. Một tuần sau khi khai trương thật sự, cuối cùng cũng có người cắn câu.
Khi thấy nhóm khách cụng ly hô vang: “Vì dũng sĩ Arthur, vì pháp sư Boram, vì sức mạnh thần thánh của Augustine, và vì Hoàng đế!”. Eddie chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bên ngoài.
“Gerold, một phần mì gà cay Fire Chicken Noodle.”
Đó là nụ cười của một con ác quỷ.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.